Chương 150
Văn Viêm từ nhỏ đến lớn đều không ai quản. Cận Hành tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn từng được hưởng chút ít tình yêu của mẹ, còn Văn Viêm thì chẳng bao giờ cảm nhận được dù chỉ một chút hơi ấm thuộc về gia đình. Nếu tính kỹ, cậu có phần đáng thương hơn anh.
May mắn là cậu rèn được một tính khí không dễ dây vào, nên trong hoàn cảnh như vậy cũng không đến nỗi sống quá khổ cực, thậm chí còn có thể bảo toàn bản thân.
Buổi họp phụ huynh diễn ra vào thứ Sáu. Đa số các bậc cha mẹ trên đời đều có suy nghĩ giống nhau, mong con thành tài, dù con cái mình học ở một trường nghề có tiếng xấu, họ vẫn mong chúng có thể tranh chút thể diện.
Để trông trưởng thành hơn, Cận Hành mặc bộ vest mà Từ Mãnh cho mượn. Nghe nói là hắn lục lọi trong tủ quần áo của ba mình, vừa với dáng người, tuy hơi rộng nhưng miễn cưỡng vẫn coi như vừa người.
Những đứa trẻ chưa bước vào xã hội, mặc vest khó tránh khỏi cảm giác không hợp. Nhưng Cận Hành lại khoác lên mình một phong thái tinh anh chốn công sở. Anh vuốt ngược mái tóc luôn phủ trán, để lộ những đường nét gương mặt sạch sẽ, tuấn tú. Vì biểu cảm của anh khá lãnh đạm nên trông anh không để lộ vui buồn, dáng người cao ráo, vượt xa bạn cùng trang lứa về sự trưởng thành.
"Đẹp trai quá~" Đây là lời khen chân thành của Nhan Na.
"...Ừm, mặc vào trông còn hơn cả ba tao." Đây là lời bình của Từ Mãnh.
Văn Viêm ban đầu còn lo không diễn tròn vai, thấy vậy cũng hơi yên tâm. Cậu không mở miệng khen, chỉ nhân lúc không ai chú ý mà dùng điện thoại chụp một tấm hình, sau đó hắng giọng, ra vẻ bình thản nói: "Cứ thế đi, trông cũng giống lắm."
Cận Hành chỉnh lại ống tay áo, nghiêng đầu cười nhìn cậu: "Em có muốn thử gọi một tiếng anh họ trước không?"
Lúc không có ai, Văn Viêm gọi vài tiếng cho vui thì được, còn giữa ban ngày ban mặt thế này, cậu tuyệt đối không chịu gọi. Liếc nhìn Cận Hành một cái: "Cũng may không bắt anh giả làm ông nội em, không thì anh có định bắt em gọi là ông không?"
Cận Hành: "Nếu em muốn gọi thì anh cũng không ngại."
Tham gia họp phụ huynh đúng là lần đầu tiên trong đời Cận Hành. Anh bước vào khuôn viên trường Sùng Minh, trước cửa lớp tụ tập đông nghẹt người, hầu hết đều là phụ huynh ngoài bốn mươi tuổi, trò chuyện ríu rít. Gương mặt của anh quá trẻ, đứng trong đám đông trông có phần lạc lõng.
Văn Viêm dẫn Cận Hành vào lớp, chỉ chỗ ngồi cho anh: "Lãnh đạo nhà trường đang họp ở tòa nhà đa phương tiện, Lưu Hói không giành được chỗ, đành phải mở trong lớp."
Giáo viên dường như rất muốn phụ huynh nắm rõ thành tích của con em mình ở trường, đặc biệt phát bài tập và bảng điểm cho họ. Trên bàn của Văn Viêm lộn xộn chất đống một đống giấy, Cận Hành tiện tay lật xem vài tờ, một quyển bài tập ít nhất có đến bốn nét chữ khác nhau, có thể coi là "tinh hoa hội tụ."
Cận Hành buông một câu khen không rõ ý: "Em quan hệ tốt nhỉ."
Văn Viêm không lấy làm xấu hổ, ngược lại còn tự hào: "Chứ sao, không có vài anh em thì làm sao lăn lộn."
Lần lượt có những phụ huynh khác đi vào ngồi xuống.
Khí chất của Cận Hành quá nổi bật. Bình thường bị đồng phục che lấp không lộ ra, hôm nay mặc vest, lại thêm sự chín chắn điềm tĩnh. Trong mắt các bậc phụ huynh lớn tuổi, anh trông giống một người trưởng thành có công việc ổn định, rất chỉnh tề.
Lớp trưởng là một nữ sinh, vốn đang thì thầm trao đổi gì đó với bí thư lớp, kiểm tra sĩ số. Thấy vậy không nhịn được liếc nhìn vài lần, tò mò hỏi: "Văn Viêm, đây là phụ huynh của cậu à?"
Cận Hành nhìn nhiều nhất chỉ ngoài hai mươi tuổi, bảo là chú thì không giống, bảo là cậu cũng không phải.
Văn Viêm búng tay một cái: "Anh họ tôi."
Cận Hành nhân lúc gật đầu mỉm cười với lớp trưởng, khiến cô ngại ngùng quay đầu đi. Chỉ có những người thân thiết với Văn Viêm mới biết chuyện, ai nấy cố nén cười.
Lúc họp phụ huynh, vì giới hạn không gian, chỉ để lại phụ huynh trong lớp. Học sinh có thể rời đi, nhưng phần lớn đều không về, từng đứa một tụ tập bên ngoài hành lang, bám vào cửa kính theo dõi tình hình.
Phụ huynh ngồi đúng chỗ của con mình, vì vậy rất dễ nhận ra ai là bố mẹ của ai.
Văn Viêm dựa lưng vào tường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, bên cạnh là một nhóm nữ sinh tụ tập, nhỏ giọng bàn luận về Cận Hành.
"Người ngồi hàng cuối có phải phụ huynh của Văn Viêm không? Hay là anh cậu ấy, đẹp trai quá chừng."
"Á á á, giống ngôi sao quá!"
"Không biết bao nhiêu tuổi, có bạn gái chưa, không thì mình thử tiếp cận xem sao."
Văn Viêm tuy cũng đẹp trai, nhưng nữ sinh trong lớp nhìn cậu lâu ngày, đẹp trai đến mấy cũng quen rồi. So với cậu, Cận Hành – gương mặt mới – lại hấp dẫn hơn. Văn Viêm bứt bứt dái tai, nghe đám nữ sinh bên cạnh hớn hở bàn tán về Cận Hành, trong lòng không khỏi hơi khó chịu.
Cách một bức tường, Cận Hành vẫn đang nghe giáo viên nói chuyện.
Họp phụ huynh ngoài nhấn mạnh việc sắp xếp cho năm cuối, còn cổ vũ học sinh giỏi, phê bình học sinh kém. Trẻ được khen ngợi thì phụ huynh nở mày nở mặt, trẻ bị phê bình thì phụ huynh đỏ bừng mặt.
Lưu Hói cố ý nêu tên một loạt: "...Văn Viêm, Từ Mãnh những học sinh này, mong phụ huynh chú ý nhiều hơn, thành tích kém không nói làm gì, nhưng thái độ học tập nhất định phải nghiêm chỉnh, ngày nào cũng trốn học đi muộn, kỷ luật bị ghi đầy sổ, chỉ sợ chưa tốt nghiệp đã bị đuổi."
Cận Hành ngồi dưới, chán chường giơ tay đếm. Từ lúc họp đến giờ, Văn Viêm đã bị thầy nhắc tên phê bình không dưới năm lần, quả thật "tội danh chồng chất," có thể trụ lại mà chưa bị đuổi học đúng là kỳ tích.
Dì của Từ Mãnh ngồi phía trước, lấy đồ che mặt, chỉ cảm thấy mất hết thể diện.
Trường nghề tuy vẫn có thể thi đại học, nhưng cũng có người chưa học xong năm cuối đã đi thực tập. Lưu Hói đứng trên bục giảng, bất chấp phụ huynh bên dưới có nghe hiểu hay không, cà kê nói liền hơn hai tiếng mới tan họp. Cuối cùng uống một ngụm trà, ánh mắt dừng trên người Cận Hành, có lẽ cảm thấy anh quá trẻ, cau mày nói: "Mời phụ huynh của Văn Viêm ở lại một lát."
Cận Hành còn tưởng được đi rồi, nghe vậy khựng lại, đành ngồi xuống, cử động đôi chân tê cứng, lần đầu cảm nhận việc làm phụ huynh cũng là một kiểu cực hình.
Từ bên ngoài, Từ Mãnh đứng quan sát tình hình, thấy vậy thì "chậc" một tiếng như đang xem kịch vui:"Lưu Hói lại giữ Cận Hành lại rồi à?"
Văn Viêm nhướng mày: "Ông ấy phát hiện ra gì rồi sao? Cận Hành bị lộ à?"
Từ Mãnh: "Nghĩ tích cực một chút đi, có khi là do thành tích của mày tệ quá đấy."
Điều này thì đúng thật.
Các phụ huynh khác lần lượt rời khỏi lớp, Từ Mãnh bị dì của mình tức giận túm tai kéo đi. Trong chốc lát, hành lang và phòng học đều trống vắng. Cận Hành ở bên trong với Lưu Hói, còn Văn Viêm đứng bên ngoài.
Lưu Hói tuy lớn tuổi nhưng không có nghĩa là đầu óc không linh hoạt. Ông ta từ bục giảng bước xuống, chỉnh lại cặp kính lão trên sống mũi, không để lộ biểu cảm mà quan sát Cận Hành: "Xin hỏi, cậu là người nhà của Văn Viêm đúng không?"
Cận Hành lịch sự đứng dậy, đợi khi Lưu Hói ngồi xuống ghế của một học sinh đối diện, anh mới ngồi lại: "Chào thầy Lưu, tôi là anh họ của Văn Viêm."
Lưu Hói ngừng lại một chút: "Ba mẹ của Văn Viêm không đến được sao?"
Cận Hành trả lời ngắn gọn: "Mẹ cậu ấy đang bận công việc ở nơi khác, không có thời gian quay về. Lần này bà ấy nhờ tôi đến để tìm hiểu tình hình của cậu ấy."
Mỗi đứa trẻ đều có một chút vấn đề gia đình nào đó, gia đình ly hôn cũng không phải hiếm. Thấy Cận Hành không nói chi tiết, Lưu Hói cũng không hỏi thêm, chỉ lật danh sách trong tay rồi nói: "Văn Viêm là một đứa trẻ rất thông minh, chỉ là không chịu nỗ lực học hành, thái độ cũng chưa đủ nghiêm túc, tính cách lại hơi cực đoan, thường xuyên đánh nhau."
Cận Hành gật đầu: "Đúng là cậu ấy khá thông minh."
Lưu Hói nhìn anh một cái: "Nhưng vấn đề là Văn Viêm thường xuyên đánh nhau."
Cận Hành mỉm cười: "Làm phiền thầy rồi, sau này tôi sẽ cố gắng để cậu ấy bớt đánh nhau."
Lưu Hói cau mày, cảm thấy câu trả lời này có gì đó sai sai nhưng lại không thể chỉ ra được chỗ không đúng, chỉ đành lắc đầu, chuyển sang chủ đề khác: "Cậu cũng biết rồi đấy, sắp đến kỳ nghỉ hè, sau đó là vào lớp 12, năm học quan trọng nhất. Nếu Văn Viêm cứ tiếp tục thế này, sợ rằng khó mà ổn. Hơn nữa, cậu ấy còn đang chịu mấy kỷ luật chưa được xóa bỏ."
Cận Hành vẫn gật đầu, thái độ rất tốt: "Tôi nhất định sẽ nhắc nhở cậu ấy chăm chỉ học hành hơn."
Lưu Hói vặn nắp cốc trà, uống một ngụm rồi nói tiếp: "Phụ huynh nào cũng nói thế cả, nhưng thực tế có bao nhiêu người làm được? Về nhà là đánh là mắng. Giáo dục bằng roi vọt không phải cách giải quyết vấn đề. Ở độ tuổi nhạy cảm này, bọn trẻ cần sự đồng hành của cha mẹ hơn."
Cận Hành gật đầu tán thành, khiêm tốn tiếp thu: "Thầy nói đúng, tôi nhất định sẽ cố gắng đồng hành cùng cậu ấy."
Văn Viêm đứng bên ngoài, không nghe rõ nội dung trò chuyện, nhưng cậu có thể đoán được đại khái Lưu Hói đang nói gì. Thấy Cận Hành cúi đầu liên tục, dáng vẻ như đang "khiêm nhường cười lấy lòng", trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái. Cậu tựa vào tường, cúi mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Cận Hành mới từ trong lớp bước ra. Anh nhìn quanh hành lang trống rỗng một vòng, cuối cùng phát hiện bóng dáng Văn Viêm trong góc tối, liền đi đến, vỗ vai cậu nói: "Họp xong rồi, về nhà thôi."
Lưu Hói đúng là rất lắm lời, Cận Hành gần như chịu không nổi, cuối cùng được hít thở không khí trong lành, không tránh khỏi cảm giác như được sống lại.
Văn Viêm liếc anh một cái, nửa muốn nói nửa lại thôi: "Lưu Hói nói gì với anh vậy?"
Cận Hành sánh vai cùng cậu đi xuống cầu thang: "Không có gì, ông ấy nói em rất thông minh."
Văn Viêm không tin, nhếch môi lười biếng: "Thôi đi, chắc chắn ông ấy nói thành tích của em tệ, thích đánh nhau, tiếp tục thế này thì sớm muộn cũng tiêu đời."
Cận Hành cũng không nhịn được cười: "Em đoán được ông ấy nói gì rồi, sao còn hỏi?"
Trước đây mỗi lần họp phụ huynh đều không liên quan gì đến Văn Viêm. Hầu hết thời gian đều chỉ có một mình cậu, cảm giác đó thực sự khiến người ta bực bội. Hôm nay có Cận Hành đi cùng, tâm trạng Văn Viêm hiếm hoi vui vẻ, ngay cả chuyện bị Lưu Hói mách tội cũng không làm cậu bớt vui.
Cảm giác ấy...
Giống như cậu thực sự có gia đình vậy.
Văn Viêm dùng vai đụng nhẹ vào Cận Hành: "Thế anh đã nói gì?"
Cận Hành trầm ngâm một lát rồi đáp: "Thầy nói... bảo em ít đánh nhau lại."
Văn Viêm "chậc" một tiếng: "Em sẽ cố gắng, còn gì nữa không?"
Cận Hành: "Còn cả chuyện bảo em thay đổi thái độ học tập, chăm chỉ học hành."
Văn Viêm cười nhạt: "Cái đó miễn đi, em không hợp."
Cậu bước xuống cầu thang rất nhanh, ba bước làm hai, đôi khi nhảy một cái vượt qua cả đoạn dài. Văn Viêm đi được hai bước, thấy Cận Hành tụt lại phía sau, không theo kịp, bèn dừng lại chờ anh. Cậu suy nghĩ một chút, trong vài giây ngắn ngủi, không biết tại sao lại đổi ý, đột nhiên nói: "Học cũng được, em sẽ cố gắng."
Cận Hành nhướng mày, có chút bất ngờ:"Em không phải không thích học sao?"
Văn Viêm bước chậm lại: "Không thích học thì vẫn phải học. Hơn nữa, Lưu Hói nói lên lớp 12 mà không học tử tế thì phải ra ngoài thực tập làm thợ học việc, giờ em chưa muốn ra ngoài."
Cậu còn muốn ở bên Cận Hành thêm một năm nữa...
Mặc dù con đường sau này của hai người có thể hoàn toàn khác biệt, nhưng ít nhất hiện tại, hai con đường ấy vẫn còn giao nhau. Họ có thể cùng nhau đi hết năm lớp 12 này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro