Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Lật lại vụ án

Edit: Rùa

Beta: Alice

Quay về một canh giờ trước, khi đó trời còn chưa sáng, tuyết lớn che lấp mặt trời, khiến cho cả bầu trời đều trở nên u ám.

Ba tháng trước Chung Hải vào kinh, lộ phí đã dùng hết sạch. Chưởng quầy của một quán trọ ở thành Nam đã giữ lại bọn họ, chuyển họ về một tiểu viện.

Bây giờ Trung Nghĩa Hầu đã được định tội, mùa thu năm sau xử trảm, chung quy sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thêm vài ngày mà thôi. Chờ yết kiến bệ hạ xong, hắn sẽ dẫn các huynh đệ quay về núi Thanh Nam canh giữ tòa thành kia.

Đây có lẽ là ngày cuối cùng hắn ở lại kinh thành, trong lòng Chung Hải vui vẻ, hắn dậy thật sớm, phịch một tiếng từ giường đứng lên, tuỳ tiện lau qua mặt, chuẩn bị ra bên ngoài viện luyện kiếm một lúc.

Hắn cầm kiếm đẩy cửa ra, liếc mắt liền nhìn thấy một nữ tử đứng ở trong sân. Nàng khoác một chiếc áo lông đen tuyền, hắn còn chưa mở miệng, người kia đã xoay người.

Hắn ngẩn người, dáng vẻ của cô nương này trưởng thành hơn bất kỳ nữ tử nào mà hắn từng gặp trong đời, khí thế càng không thua kém nam nhi. Đáy lòng Chung Hải nghi hoặc, lẳng lặng nắm chặt thanh kiếm trong tay.

"Ngươi chắc hẳn từng gặp ta." Người đó mở miệng, giọng nói uy nghiêm, mơ hồ có chút quen ta: "Trong ngục giam của Đại lý tự."

Lời vừa nói ra, bàn tay cầm kiếm của Chung Hải run lên, ánh mắt ngạc nhiên, vội vàng bước xuống bậc đá: "Nhậm tướng quân?"

Nhậm An Lạc gật đầu: "Ngày thường ta đeo mặt nạ."

Mặc dù Chung Hải cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn không phải là người thích hỏi thị phi, huống hồ Nhậm An Lạc còn có đại ân với hắn, hắn hỏi: "Lúc này tướng quân đến đây là vì có việc phân phó?"

Nhậm An Lạc không đáp, hỏi lại: "Chung phó tướng, bất luận ta bảo ngươi làm việc gì, ngươi đều sẽ làm?"

Chung Hải chắp tay, lời nói chắc nịch: "Nếu như tướng quân có lệnh, Chung Hải có chết ngàn lần cũng không chối từ."

"Chỉ e lần này ta tới, quả thực là muốn mạng của ngươi." Nhậm An Lạc nhàn nhạt mở miệng, thấy Chung Hải sửng sốt, nàng mỉm cười: "Ta có một số việc muốn hỏi Chung phó tướng, hy vọng Chung phó tướng có thể nói thật."

"Mời tướng quân nói."

"Mười năm trước Chung phó tướng đã vào quân doanh?"

"Đúng vậy."

"Đến thành Thanh Nam?"

"Đúng, sau khi tòng quân mạt tướng liền canh giữ ở cổng thành Thanh Nam, qua ba năm mới tích cóp được chút công lao thăng tiến, không so được với tướng quân còn trẻ mà đã thành danh." Chung Hải có chút xấu hổ, không biết vì sao Nhậm An Lạc lại hỏi vấn đề này.

Nhậm An Lạc ngừng một chút, tiếp tục mở miệng.

"Mười năm trước có phải ngươi đã chặn giết một đội quân?" Lời vừa nói ra, Chung Hải đột nhiên biến sắc.

"Nơi đó là núi Thanh Nam? Bọn họ không hề có sức đánh trả?"

Chung Hải lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, nói không thành tiếng: "Ngài, tại sao ngài lại biết, ngài rốt cuộc là ai?"

"Quả nhiên là như vậy, bọn họ thực sự chết ở..." Nhậm An Lạc thở dài, giọng nói ngưng trọng, chậm rãi tiến đến, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm: "Ta là ai? Ta là thủ lĩnh của An Lạc trại Nhậm An Lạc, có điều ta đã từng dùng một cái tên, chắc hẳn Chung phó tướng đã nghe qua. Mười năm trước... ta tên là Đế Tử Nguyên."

"Keng" một tiếng, kiếm trong tay Chung Hải rơi xuống đất, nhìn Nhậm An Lạc với vẻ khó tin, toàn thân run rẩy.

Một lúc lâu sau, hắn mới mơ hồ hiểu ra, lại nhặt kiếm lên, đưa tới trước mặt Nhậm An Lạc, cúi đầu coi nhẹ cái chết.

"Năm đó Chung Hải phạm vào tội lớn, hiện giờ chỉ còn một cái mạng hèn để trả lại cho tiểu thư."

Thanh kiếm đưa ra không có người cầm, Chung Hải thoáng thấy vạt áo choàng đen lướt qua lớp tuyển mỏng trên mặt đất, người kia xoay người đi về phía cửa.

Hắn ngẩng đầu, Nhậm An Lạc đã đi tới trước cửa tiểu viện, vội kêu lên: "Đế tiểu thư!"

Nhậm An Lạc quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Ta có một việc muốn nhờ ngươi làm, ngươi có bằng lòng không?"

Chung Hải không hề do dự, gật đầu: "Mời tiểu thư nói, cho dù là muốn mạng của ta..."

"Ta không cần mạng của ngươi." Nhậm An Lạc đứng trên nền tuyết, thế giới trắng tinh chỉ còn âm thanh của nàng: "Ta chỉ cần chân tướng, ta chỉ cần công đạo cho Đế gia, ta chỉ cần tám vạn tướng sĩ kia chết có ý nghĩa."

Một canh giờ sau ở điện Kim Loan, bởi vì một câu nói chấn động của Chung Hải, thế giới trở nên yên tĩnh.

Đại Tĩnh đã lập triều hai mươi năm, điện Kim Loan là nơi quyết định mọi chuyện của thiên hạ. Cung điện này nhìn có vẻ hào nhoáng, nhưng sóng gió nào cũng từng trải qua.

Nhưng hôm nay, cho dù là lão thần kỳ cựu biết hết thế sự của hai triều là Nguỵ Gián cũng không ngờ sinh thời còn có thể nghe được một câu như vậy, nhìn cảnh tượng này, dùng từ kinh thiên động địa để miêu tả vẫn là quá nhẹ rồi.

E rằng văn võ bá quan cả triều có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra từ thích hợp để biểu đạt sự chấn động trong lòng.

Đây là hoàng triều của Hàn thị, chuyện tám vạn quân Đế gia bị chôn dưới núi Thanh Nam không chỉ là cấm kị mà còn là vảy ngược của hoàng gia, bất cứ ai nhắc tới cũng không sống được với hoàng đế. Vậy mà nghe xem, vừa rồi tên lỗ mãng này đã nói cái gì, hắn giết chết tám vạn quân Đế gia....

Giết chết tám vạn quân Đế gia! Sau khi nghe kỹ những lời này và lấy lại tinh thần, các triều thần như phát điên, sau đó càng chấn kinh và sửng sốt hơn nữa.

Có ai không biết năm đó tám vạn quân Đế gia bí mật tới Tây Bắc với mưu đồ làm phản, nhưng lại nảy sinh hiềm khích với Bắc Tần, kết quả bị kỵ binh của Bắc Tần giết sạch ở núi Thanh Nam. Tám vạn tướng sĩ, không còn một người sống sót, nguyên nhân chính là vì vậy. Đế gia lớn mạnh như vậy mà sụp đổ sau một đêm, Tấn Nam không còn binh nào dùng được, cờ trắng treo đầy trước cửa mỗi nhà. Đế Bắc thành khi đó chính là một toà thành chết, một toà thành tang tóc.

Núi Thanh Nam nằm giữa thành Thanh Nam của Đại Tĩnh và thành Hồng Phong của Bắc Tần, cách hai thành rất xa.

Chung Hải là tướng thủ thành Thanh Nam, sao hắn có thể chặn giết được quân Đế gia, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, sự việc hoang đường nhất thiên hạ!

Nhưng kỳ lạ là, nhìn Chung Hải ngẩng đầu quỳ gối giữa đại điện, không ai dám ra mặt trách móc hắn. Sự ăn năn hối hận và quyết tuyệt trong ánh mắt kia, thực sự khiến người khác rùng mình.

Không ai dám nhắc đến sự việc đã bị chôn vùi vào nơi sâu nhất Đại Tĩnh của Đế gia, nhưng không ngờ mười năm sau nó lại được nói ra một cách đẫm máu như vậy trên điện Kim Loan.

Thanh Nam thành mười năm trước, tám vạn đại quân Đế gia bị chôn xương nơi hoang dã, rốt cuộc đã gặp chuyện gì?

Không ai nhìn vẻ mặt của người đang ngồi trên ngai vàng, bọn họ không dám.

Bên dưới ngai vàng, Hàn Diệp rũ mắt, bàn tay giấu trong quan phục nắm chặt, quá nhiều cảm xúc mãnh liệt tuôn trào. Hắn cố gắng nhịn xuống, đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới ngước mắt nhìn về phía Nhậm An Lạc.

Nữ tử một thân triều phụ đứng im không chút cảm xúc, chỉ là ánh mắt kia đã lạnh đi.

"Chung khanh, mười năm trước đại quân Đế gia giao chiến với Bắc Tần nên mới bị giết ở núi Thanh Nam, lời khanh nói quá hoang đường, rốt cuộc là có ý gì?"

Đại điện vô cùng yên lặng, giọng nói của vua Gia Ninh vang lên, chỉ một câu nhưng tràn đầy sát khí. Chúng thần đột nhiên cảm thấy, vị đế vương ngồi trên ngai vàng kia nháy mắt liền có dáng vẻ âm u đẫm máu như những ngày vừa đăng cơ năm đó.

Tả tướng lạnh lùng nhìn bóng người đang quỳ trên đại điện, đáy mắt lộ vẻ do dự và hoảng loạn chưa từng có.

Tại sao lúc này chuyện của Đế gia lại bị một người lôi ra? Đế Thịnh Thiên chờ mười năm, rốt cuộc là muốn làm gì?

Chung Hải chịu cơn thịnh nộ của hoàng đế, mặc dù đã có kinh nghiệm sa trường nhưng trong lòng vẫn lạnh thấu xương. Hắn nghiến chặt răng, không hề dời mắt.

"Bệ hạ, những lời thần nói đều là sự thật, không dám nói dối nửa điểm."

"Được, được." Vua Gia Ninh chậm rãi ngồi thẳng lưng, không chút cảm xúc, chỉ xuống Chung Hải: "Trẫm nghe ngươi nói."

"Mười năm trước thần đầu quân, canh giữ cổng thành Thanh Nam. Khi đó tướng thủ trong thành không phải là Cổ Kỳ Huy mà là cha hắn, Trung Nghĩa Hầu. Một ngày, trong thành truyền đến tin quân Bắc Tần lại vượt qua núi Thanh Nam, ý muốn công thành. Chạng vạng hầu gia đưa theo một vạn kỵ binh, mấy trăm trường nỏ ra khỏi thành để chặn giết quân Bắc Tần. Thần muốn lập công, nhận được nhiều bổng lộc hơn để nuôi tiểu muội còn nhỏ, vì vậy đã trà trộn vào đoàn binh. Khi tới dưới núi Thanh Nam, hầu gia hạ lệnh cho chúng thần canh giữ ở chân núi, phong toả toàn bộ đường vào Đại Tĩnh từ núi Thanh Nam, phàm là có địch xông vào, bất luận đối phương có nói lý do gì thì đều không quan tâm, giết ngay tại chỗ. Ngày đó sắc trời âm u, không thể nhìn rõ quang cảnh trên núi, nhưng người có thể xuống từ núi Thanh Nam, chỉ có thể là quân Bắc Tần."

Chung Hải nói rất chậm rãi, nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng nghiêm túc. Ngay cả tiếng hít thở trên đại điện cũng bị nén xuống, dường như tâm trí của mọi người đều run lên theo lời hắn nói.

"Đây là trận đánh đầu tiên trong đời của thần, khi đó thần nghĩ, trận đánh này quá sảng khoái. Những tên Bắc Tần man rợ kia không biết là bị ngu ngốc gì, bọn họ không hề yểm hộ mà lao xuống núi Thanh Nam. Trong lúc xông đến còn hét lên với chúng thần rằng bọn họ là quân của Đế gia, bị mắc bẫy của quân Bắc Tần, muốn vào thành Thanh Nam cầu viện. Hầu gia dùng một mũi tên bắn chết tiểu tướng dẫn đầu, nói người Bắc Tần bọn họ nói nhảm, muốn dùng mưu kế để thừa cơ tấn công thành trì Đại Tĩnh ta."

"Tất cả tướng sĩ vô cùng phẫn nộ, trăm nỏ giương lên, người Bắc Tần còn chưa đến gần thì đã bị ngăn lại ở lưng chừng núi, bị giết sạch sẽ. Suốt một đêm, một vạn người chúng thần canh giữ ở chân núi, không bỏ sót một người Bắc Tần nào."

Người có thể đứng trên điện Kim Loan này đều là người thông hiểu chuyện đời, Chung Hải kể đến mức này, mọi người dần dần cũng có được chút manh mối, có điều suy đoán này quá đáng sợ, quả thực không ai dám tin.

Chung Hải dừng lại một chút, đột nhiên trừng mắt nhìn vua Gia Ninh.

"Tới gần tảng sáng, trên núi không còn động tĩnh, không còn người của Bắc Tần lao xuống. Hầu gia nói người Bắc Tần khát máu, không cần phải dọn thi thể, nói chúng thần đã lập công lớn, sau đó không hề lên núi mà dẫn chúng thần quay về thành Thanh Nam. Bệ hạ, thần không nhớ rõ đã kéo nỏ bao nhiêu lần, cũng không biết đã giết bao nhiêu người Bắc Tần, nhưng thần biết, thần lập công, sau khi trở về có thể lĩnh thưởng, thần có thể nuôi tiểu muội. Thần được hai mươi đồng tiền, khi quay về liền mua cho tiểu muội một chiếc áo bông dày qua mùa đông."

Không ai chỉ trích vào thời điểm quan trọng như vậy mà Chung Hải còn có thể nghĩ đến việc dùng hai mươi đồng tiền mua một bộ quần áo cho tiểu muội hắn, không ai dám cắt ngang lời hắn ngay lúc này.

E rằng ngay cả vua Gia Ninh, trước khi Chung Hải nói xong, cũng không thể.

"Nhưng ngày hôm sau, trong kinh đưa tới một đạo thánh chỉ, nói rằng Đế gia làm loạn, âm mưu phản quốc, đại quân Đế gia lặng lẽ lẻn vào Tây Bắc, cấu kết với Bắc Tần để tấn công cổng thành Đại Tĩnh, nếu thủ quân các thành gặp quân Đế gia thì không được mở cổng thành, chiêu hàng trước rồi mới giết. Chúng thần dàn trận đón địch, không đợi được quân Đế gia công thành, nhưng lại đợi được năm ngày sau, truyền tới tin tức tám vạn quân Đế gia đã bị kỵ binh Bắc Tần giết sạch trên núi Thanh Nam."

"Bệ hạ có thể không biết, cha của thần là một cựu binh sĩ, gia nhập quân đội Thi gia, sau khi Đại Tĩnh ta lập triều thì ông ấy liền về quê dưỡng lão, không sống được mấy năm. Khi còn sống ông ấy vẫn luôn nói với thần, năm đó đi theo Thái tổ chinh chiến thiên hạ, ông đã được tướng sĩ của Đế gia cứu rất nhiều lần, khiến thần luôn nhớ ân tình, nếu gặp được quân Đế gia, nhất định sẽ thay ông ấy trả ơn."

"Khi đó, bách tính trong thành đều nói đại quân Đế gia bôn ba ngàn dặm đến Tây Bắc để làm phản, nhưng bị đồng minh bán đứng, chết cũng xứng đáng. Thần nhớ nhà thần còn mắc nợ quân Đế gia, vì thế một mình cõng theo một bao tiền giấy lén lút đến núi Thanh Nam..."

Lúc này, Chung Hải đột nhiên dừng lại. Mọi người nghi hoặc nhìn về phía hán tử lỗ mãng kia, nhưng không biết từ khi nào, Chung Hải đang quỳ thẳng tắp đã không tự chủ được mà run lên.

"Thần đuổi tới núi Thanh Nam, nhìn thấy khắp núi chất đầy thi thể, người nọ đè lên người kia, không thấy điểm cuối. Thần ở chân núi đốt cho họ chút tiền giấy, sau đó muốn đi lên núi chôn cất thi thể, có thể chôn được bao nhiêu thì chôn bấy nhiêu, xem như báo ân... Nhưng thần không thể chôn được, bệ hạ, thần không chôn được, mũi tên cắm trên những thi thể đó đều là mũi tên của Đại Tĩnh ta. Quân Đế gia được đồn là bị giết bởi kỵ binh của Bắc Tần, có một nửa trong số đó là chết trong tay chúng thần!"

"Thần nhận hai mươi đồng tiền, huynh đệ của thần đều lập được công, nhưng người mà chúng thần giết là tướng sĩ Đại Tĩnh ta, là đồng bào của chúng thần!"

"Bệ hạ, đại quân Đế gia không phải muốn tấn công thành Thanh Nam, bọn họ bị kỵ binh của Bắc Tần vây giết, quay về thành Thanh Nam để cầu viện. Nhưng một vạn người chúng thần canh giữ dưới chân núi Thanh Nam suốt một đêm, chặn đường vào thành, không để bất kỳ tướng sĩ nào của Đế gia còn sống đi xuống."

Chung Hải dập đầu xuống đất, chấn động triều thần nửa điện. Từng giọt máu tươi rơi đầy mặt đất trong điện, chỉ còn âm thanh nghẹn ngào không nói nên lời của hắn.

"Tám vạn tướng sĩ, bệ hạ, đó là tám vạn nam tử của Đại Tĩnh ta!"

"Bệ hạ, thần đã nhìn thấy đại quân Đế gia chất đầy trên núi, cả đời không yên, cả đời chỉ có thể canh giữ tòa thành kia, canh giữ núi Thanh Nam!"

Chấn động kinh hãi, không từ ngữ nào có thể diễn đạt.

Cùng với từng câu từng chữ Chung Hải nói ra, buổi triều sớm trên điện Kim Loan hôm nay, những triều thần đã đứng ở đây nửa đời người, đã quen với sự quyền quý trong kinh thành, nhưng cảm nhận được cũng chỉ có vậy.

Thế nào là chủ của thiên hạ, thế nào là chư hầu?

Chủ của thiên hạ nắm quyền thiên hạ, bách tính sống trên lãnh thổ đều là con dân. Đại công chư hầu nắm quyền một phương, cai quản ổn thoả nơi đó là đủ.

Vua Gia Ninh là hoàng đế Đại Tĩnh, Trung Nguyên cũng thế, Tây Bắc cũng vậy, cho dù là bách tính của Tấn Nam, đều là con dân danh chính ngôn thuận của ông.

Nhưng khi võ tướng cao lớn quỳ trên đại điện, run rẩy kêu lên... "Bệ hạ, đó là tám vạn nam tử của Đại Tĩnh ta", ông lại không tìm được lời nào để trấn an.

Thế nào là ban ân, tám vạn tướng sĩ chôn thây trên núi kia, xương trắng như tuyết, ban ân có tác dụng gì? Thế nào là cứu tế, thê tử mẹ già mất chồng mất con, ban xuống một đạo thánh chỉ, mấy chục quan tiền lại làm được gì?

Nhưng ông ta không thể không nói gì, chuyện Chung Hải nhắc tới không phải là quá khứ bình thường, tướng sĩ Đại Tĩnh bị chết cũng không phải là tướng sĩ bình thường.

Dưới thánh chỉ của ông ta, tám vạn người kia là phản quân, là nghịch tặc. Nếu như quân Đế gia không phản quốc, nghĩa là Đế gia cũng không phản quốc. Tám vạn người kia bị chết oan uổng, nghĩa là hơn trăm mạng người Đế gia cũng chết oan uổng... Đây là sự sỉ nhục của hoàng triều Hàn thị.

Ánh mắt sắc bén của Triệu Phúc thấy bàn tay đang vuốt ve chiếc nhẫn của vua Gia Ninh bất giác siết chặt lại. Ông ta nuốt nước bọt, lui về sau nửa bước.

"Chung Hải, ngươi có biết... vừa rồi ngươi rốt cuộc đã nói những gì?"

Một lúc lâu sau, vua Gia Ninh mở miệng, trên điện Kim Loan, giọng nói của hoàng đế vô cùng uy nghiêm.

"Thần biết." Chung Hải dập đầu, đáp lại.

"Lời ngươi nói, không có nửa điểm giả dối?"

"Vâng, có trời đất làm chứng. Bệ hạ, đại quân Đế gia không hề phản bội Đại Tĩnh, Đế gia không hề phản quốc."

"Chứng cứ đâu?"

Câu hỏi của hoàng đế nặng tựa ngàn quân, cũng chính là điều mà toàn bộ đại thần trong triều muốn hỏi.

Mười năm trước Đế gia tạo phản, chứng cứ vô cùng xác thực. Thư cấu kết với Bắc Tần được soát ra trong phủ của Tĩnh An Hầu, bên trên còn có kim ấn của hoàng thất Bắc Tần, mà sau khi sự việc được truyền tới Bắc Tần, hoàng thất Bắc Tần cũng không phủ nhận, đây là thứ nhất; tám vạn quân Đế gia chưa có chỉ của hoàng thượng mà lại bất chợt xuất hiện ở Tây Bắc, đây là thứ hai. Nếu không có hai bằng chứng này, bách tính Đại Tĩnh sao có thể tin là Đế gia mưu phản.

"Chung Hải, ngươi chỉ tham gia vào một trận đánh không biết địch ta mà đã có kết luận này? Vậy trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc là sau khi quân Đế gia cấu kết mưu phản với quân Bắc Tần, nảy sinh hiềm khích rồi bị chặn giết, hay là ngay từ khi vào Tây Bắc đã sập bẫy của Bắc Tần. Hai tình huống này, ngươi có thể nói rõ không?"

"Việc này đã qua mười năm, chiến tích trên núi Thanh Nam khó tìm, ngoại trừ ngươi, còn ai có thể chứng minh quân Đế gia chết dưới mũi tên của thủ quân thành Thanh Nam? Cho dù như lời ngươi nói, quân Đế gia thực sự bị các ngươi bắn chết, vậy thì cũng có khả năng Trung Nghĩa Hầu lầm tưởng là kỵ binh của Bắc Tần muốn công thành nên dẫn quân ngộ sát quân Đế gia. Tất cả khả năng trên đây, trẫm tạm không nói ngươi đúng hay sai, nhưng hôm nay ngươi nhắc lại việc này trên điện Kim Loan, tức là đã có bằng chứng để lý giải nghi hoặc của trẫm, văn võ bá quan và bách tính thiên hạ?"

Đế vương quả là đế vương, mặc dù Chung Hải không hề báo trước mà nhắc lại chuyện cũ của Đế gia trên buổi triều sớm, nhưng vua Gia Ninh vẫn không chút hoảng loạn, chậm rãi hỏi rõ từng câu.

Quần thần trên triều liên tục gật đầu, sự việc của Đế gia nghiêm trọng, lời nói của một người không đủ làm chứng!

Chung Hải quỳ gối ngẩng đầu, giọng nói vẫn còn khàn khàn.

"Bệ hạ, rốt cuộc vì sao quân Đế gia lại giao chiến với kỵ binh của Bắc Tần, thần không có chứng cứ, không thể nói rõ."

Không có chứng cứ! Không có chứng cứ cũng dám làm loạn trên điện Kim Loan? Chúng thần trợn mắt há mồm.

"Nhưng thần quả thực có tham gia vào trận chiến trên núi Thanh Nam, có hơn vạn tướng sĩ đã tham gia vào trận chiến này, nếu bệ hạ không tin, có thể triệu các lão tướng còn sống ở Tây Bắc vào kinh làm chứng. Chỉ là... phần lớn các lão tướng năm đó đã rời thành Thanh Nam, muốn tìm e là có chút khó khăn."

"Ồ? Theo lời ngươi nói, nếu như không tìm được các lão tướng này, hoặc là bọn họ đã hy sinh, vậy thì nghi hoặc này của trẫm sẽ không có đáp án?" Vua Gia Ninh nghiêm nghị nói.

"Không, mặc dù những người này đã chết trên sa trường, nhưng vẫn còn người có thể chứng minh quân Đế gia đã chết có liên quan tới thành Thanh Nam."

"Ngươi nói." Vua Gia Ninh nheo mắt lại.

"Trung Nghĩa Hầu gia." Chung Hải ngẩng đầu: "Năm đó hầu gia chính là người đã đích thân chọn quân rời thành nghênh chiến, ngài ấy nhất định biết rõ chân tướng."

Trung Nghĩa Hầu? Trên mặt chúng thần nghi hoặc, mặc dù Chung Hải nói Trung Nghĩa Hầu có liên quan đến chuyện này, nhưng tội này lớn như vậy, ông ta sẽ nói thật sao? Dám nói thật? Một khi nhận tội, e là toàn bộ phủ Trung Nghĩa Hầu cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Đáy lòng Tả tướng khẽ động, vẻ mặt nghiêm nghị, bước ra một bước, cất cao giọng nói: "Chung tướng quân, Trung Nghĩa Hầu bị bệ hạ định tội vì chuyện Tây Bắc, hiện đang bị nhốt trong ngục. Người phạm tội tày trời như vậy, lời nói sao có thể làm chứng. Hơn nữa Trung Nghĩa Hầu còn có thù oán với tướng quân, nếu như ông ta không muốn nói thật, chúng ta có thể làm gì ông ta. Những bằng chứng tướng quân vừa nói ra, hoặc đã không thể tìm thấy, hoặc đã trở thành tù nhân, quả thực khó mà thuyết phục. Vì sao đại quân Đế gia lại chết ở núi Thanh Nam, cái chết liên quan gì đến triều đình xã tắc, không được nói bừa, lời nói từ miệng tướng quân, e là không được thoả đáng..."

Lời của Tả tướng hợp tình hợp lý. Mọi người xì xào bàn tán, trên mặt tỏ vẻ tán đồng. Chỉ trong giây lát đã có vài người thuộc phe Tả tướng đứng ra nói giúp, Chung Hải đang quỳ trên đất nhất thời có chút đáng thương.

Nhậm An Lạc đứng sau Hữu tướng, nàng đứng thẳng tắp, không biết vì sao, dáng người mảnh khảnh mơ hồ giống với Chung Hải. Lúc này, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía các đại thần trong triều đang nói hùa theo, vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt lại trong suốt lý trí.

Không ai phát hiện ra thân ảnh đang khẽ run vì cố gắng nhẫn nhịn sự phẫn nộ của nàng, ngoại trừ... Hàn Diệp.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.

Ngày này không nên tới sớm như vậy, nếu không phải muốn ngăn cản hôn sự của hắn, nàng sẽ không lật lại sự việc của quân Đế gia khi chưa có chứng cứ xác thực.

Nhưng hắn lúc này, không thể làm được gì cả. Đại thần đứng đầy trong điện, có ai không thể phân biệt thật giả? Nhưng trong chuyện này, ai cũng không dám đứng ra. Hắn là trữ quân Đại Tĩnh, cũng không thể.

Vua Gia Ninh trầm mặc không nói, chỉ ngồi trên ngai vàng nhìn Chung Hải bị Tả tướng chất vấn. Triều đình tốn bổng lộc mười mấy năm để nuôi dưỡng bọn họ, cuối cùng lúc mấu chốt cũng có giá trị.

Trong sự huyên náo, tròng mắt Chung Hải đột nhiên động đậy, hắn vẫn luôn là tâm điểm chú ý trên điện, nhất cử nhất động đều khiến mọi người giật mình. Hành động này của hắn khiến cho Tả tướng cũng lo lắng giật giật thái dương.

Chung Hải càng thẳng lưng hơn vừa rồi, hắn ngước mắt lên, chậm rãi nhìn các đại thần hoặc lắm lời hoặc trầm mặc trên triều, đến khi các đại thần này ủ rũ né tránh ánh mắt của hắn, hắn mấp máy môi, toàn thân khẽ run, giọng nói ban đầu có chút khàn khàn, nhưng cuối cùng lại giống như tiếng chuông, khiến cho sắc mặt những người trong điện lập tức trắng bệch.

"Các vị đại nhân nói đúng, mạt tướng và Trung Nghĩa Hầu quả thực có thù, chứng cứ của thần và lời nói của Trung Nghĩa Hầu cũng không thể làm chứng, các lão tướng tham gia trận chiến năm đó lại khó tìm, cũng không tính là chứng cứ."

"Nhưng... trên đời này không phải không còn người làm chứng, bệ hạ..." Chung Hải ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng: "Như bệ hạ nói, việc này đã qua mười năm, những gì còn sót lại trên núi Thanh Nam cũng chỉ là xương trắng, nhưng mặc dù quần áo xương cốt đã tiêu tan, những mũi tên của tướng sĩ thành Thanh Nam trên những xương trắng đó vẫn chưa biến mất. Chỉ cần bệ hạ chịu khai quật chỗ chôn cất xương cốt dưới núi, cái chết của quân Đế gia nhất định sẽ được sáng tỏ!"

Lời vừa nói ra, cả điện im lặng. Khai quật hố chôn dưới núi Thanh Nam! Không ai ngờ đến Chung Hải sẽ nghĩ ra được biện pháp như vậy.

Nhưng hắn nói đúng. Mười năm, núi thay nước đổi, xương trắng còn chôn dưới núi Thanh Nam của tám vạn tướng sĩ bị nhục mạ năm đó, hiện giờ là chứng cứ duy nhất của vụ án.

Thế sự khó lượng, đại khái chính là như thế!

Công lý sáng tỏ, chỉ sợ chính là như thế!

Trên mặt Nhậm An Lạc khẽ dao động, nàng liếc mắt nhìn Chung Hải, ánh mắt phức tạp, lòng bàn tay nắm chặt chậm rãi được buông ra. Chung Hải là ngoại lệ trong kế hoạch của nàng, sau khi sự việc bi thảm của Chung gia xảy ra vài tháng trước, Uyển Cầm điều tra ở Tây Bắc đã nghe chuyện. Uyển Cầm lần theo dấu vết thì tình cờ điều tra ra Chung Hải có tham gia vào trận chiến ở núi Thanh Nam năm đó. Từ đầu đến cuối, Nhậm An Lạc cũng chỉ muốn tìm một thời cơ để đưa việc này ra, nàng là người hiểu rõ nhất, một mình Chung Hải căn bản không thể chứng minh được oan khuất của Đế gia, nhưng việc hôm nay hắn làm... đã là đủ rồi.

Những tướng sĩ thành Thanh Nam tham gia vào trận chiến năm đó có tội gì? Chung Hải thì có tội gì? Nếu hắn không phải vì giúp quân Đế gia dọn thi thể, căn bản cũng không biết được chân tướng chuyện một vạn người xuất hiện ở núi Thanh Nam, cũng không phải chịu khiển trách mười năm, quãng đời còn lại không được yên bình.

Hắn chỉ biết niềm vui rạo rực khi cầm hai mười đồng tiền kia, cho rằng mình là anh hùng tiêu diệt kỵ binh Bắc Tần.

Chúng thần nhìn sang Chung Hải rồi lại nhìn nhau. Không ai có thể mắng hắn hoang đường, vẻ mặt của Tả tướng cũng kinh ngạc, đứng trên đại điện không còn lời gì để nói. Ông ta có thể dùng ba tấc lưỡi để đối phó với văn thần, nhưng lại không thể đáp lại một võ tướng cố chấp tới từ chiến trường.

Lúc này, bất luận vua Gia Ninh có đồng ý phái người đến núi Thanh Nam để khai quật theo lời thỉnh cầu của Chung Hải hay không, thì cũng không còn người nghi ngờ lời của Chung Hải trên điện hôm nay nữa.

Gần như đồng thời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía ngai vàng. Bọn họ không chỉ là triều thần của hoàng thất Hàn gia, mà còn là triều thần của vạn dân Đại Tĩnh. Phần lớn thần tử trong triều đều thuộc thế gia, hai mươi năm nay là quý tộc của Đại Tĩnh, nhưng hơn hết đều là được truyền từ trăm năm.

Nếu sau khi Chung Hải dùng thái độ này để lật lại chuyện của Đế gia mà bọn họ vẫn không hề dao động như cũ, vậy thì không xứng đứng trong triều nữa. Năm đó Hàn thị lập nên thiên hạ không sai, nhưng một nửa giang sơn này, là do Đế gia nhường lại.

Chuyện này cũng may mới chỉ qua hai mươi năm, hơn nửa thế tộc tranh giành thiên hạ năm đó vẫn còn tồn tại.

Bọn họ hiểu, e là từ hôm nay trở đi, triều đình Đại Tĩnh sẽ không được yên ổn nữa.

Chuyện quân Đế gia bị tiêu diệt liên quan đến chân tướng toàn bộ Đế gia sụp đổ, cho dù vua Gia Ninh là chủ của thiên hạ, thì cũng không thể không cho triều đình, bách tính, Đế gia... và cả tám vạn tướng sĩ đã chết oan kia một lời giải thích!

Thế tộc triều thần, chư hầu tôn quý, những thế lực chân chính lập nên giang sơn hiện giờ đều đang đứng trên điện Kim Loan. Dùng tốt, sẽ là thanh kiếm sắc bén trong tay, nhưng một khi bị người khác chiếm được, thì sẽ biến thành lưỡi đao sắc bén đả thương chính mình. Nếu những người này đồng tâm hiệp lực muốn biết chân tướng, với vua Gia Ninh mà nói, chính là một tai hoạ, ví dụ như hiện tại.

Vì vậy, vua Gia Ninh mở miệng: "Lời nói của Chung Hải, các khanh đều nghe thấy?"

Chúng thần cùng hô "Vâng".

"Trẫm... cũng nghe thấy rồi." Vua Gia Ninh đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn triều thần khắp điện, thanh âm thâm trầm: "Quân Đế gia cũng là con dân của trẫm, trẫm sẽ hạ lệnh cho quân thủ thành Thanh Nam khai quật hố chôn dưới núi Thanh Nam, tra hỏi Trung Nghĩa Hầu, tìm ra chân tướng vụ việc tám vạn tướng sĩ chết thảm ở núi Thanh Nam. Trước khi được điều tra rõ ràng, Chung Hải sẽ bị cấm trong Đại lý tự, không được rời kinh."

"Trẫm không biết quân Đế gia có phản quốc không, nhưng nếu tám vạn tướng sĩ đúng như lời Chung Hải nói, chết trong tay quân đội Đại Tĩnh ta, trẫm sẽ nghiêm trị những kẻ năm đó phạm vào tội lớn như vậy, cho các khanh và bách tính thiên hạ một lời giải thích!"

"Hoàng thượng anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Hoàng thượng anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

...

Trên đại điện, triều thần cung kính hành đại lễ. Bất luận lời nói này của vua Gia Ninh có xuất phát từ tâm hay không, thiên tử một khi đã hứa sẽ không nuốt lời.

"Bãi triều!"

Giọng nói sắc bén của Triệu Phúc vang lên, tiếng chuông trong cung lại truyền vào đại điện. Đến khi chúng thần đứng dậy, trên ngai vàng đã không một bóng người.

Dù thiên tử đã bãi triều, nhưng trong điện vẫn lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, chúng thần chỉ biết nhìn nhau. Đây là cảnh tượng hiếm gặp, nhưng dưới tình hình như này cũng là phù hợp với bầu không khí.

Chỉ khi vô tình nhìn thấy Thái tử vẫn trầm mặc đứng trên điện, lúc này mọi người mới chợt nhớ tới một chuyện đã bị lãng quên. Hình như hôm nay bệ hạ... muốn ban hôn cho Thái tử điện hạ và nữ tử Đế gia nhỉ!

Vừa nghĩ đến việc này, triều thần liền không bình tĩnh nổi, cũng không biết nên đáng tiếc hay chúc mừng cho Thái tử. Thê tử chờ đợi mười năm, chỉ còn một bước nữa thôi mà vẫn thất bại. Nhưng nếu chuyện quân Đế gia là thật, Đế gia có lẽ sẽ được rửa sạch tội danh mưu phản, thân phận của Đế Tử Nguyên lập tức sẽ được tăng lên mấy bậc.

Nhưng đây chắc chắn không phải là chuyện mà vua Gia Ninh muốn thấy, đến lúc đó nếu bệ hạ còn muốn cô con dâu này... trừ phi ông ấy muốn tự tìm phiền não cho bản thân!

Hôn sự của Thái tử, quả là ứng với mấy chữ "vận mệnh chông gai".

Lúc này, chỉ có Đại lý tự khanh còn nhớ Chung Hải vẫn đang quỳ trên đại điện, hắn đi đến bên cạnh Chung Hải, đỡ hắn dậy.

"Chung tướng quân, bệ hạ hạ chỉ, mời ngài cùng bản quan quay về Đại lý tự." Giọng nói của Hoàng Phổ rất trịnh trọng, không hề coi thường Chung Hải.

Chung Hải gật đầu, đứng dậy theo sau Hoàng Phổ, thân hình cao lớn thẳng tắp giống hệt lúc tiến vào điện. Từ đầu đến cuối, hắn không hề liếc nhìn Nhậm An Lạc.

Chuyện này có liên quan đến triều đình xã tắc, đợi trên điện Kim Loan cũng không có ích gì, sau khi chúng thần nhìn nhau hồi lâu thì lần lượt trầm mặc rời khỏi điện.

Nhậm An Lạc và Hàn Diệp gần như đồng thời bước ra, bọn họ đứng trên thềm đá hồi lâu, một người đi về phía cửa cung, một người đi về phía trong cung, vẻ mặt bình tĩnh, lướt qua không nói một lời.

Hàn Diệp đi trên hành lang, sau đó đột nhiên dừng bước. Hắn chầm chậm quay người lại, nhìn thân ảnh đỏ tía đang từ từ biến mất ở phía bậc đá xa xa, cảm xúc quay cuồng trong mắt tựa như sóng to gió lớn, cuối cùng chỉ còn lại sự nặng nề.

Không cần cưới Đế Thừa Ân, không phải hắn nên vui mừng sao? Tử Nguyên dốc hết sức ngăn cản hôn sự này, không phải hắn nên vui mừng sao?

Nhưng mà, Đế Tử Nguyên, ta chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, cho dù cố gắng cả đời cũng không có cách đứng bên cạnh nàng.

Tất cả nỗ lực, kiên trì, áy náy, bù đắp, thậm chí là tất cả những chuyện đã trải qua cùng nàng... Trước tám vạn mạng người này, đều quá nhẹ, quá nực cười, không đáng nhắc tới.

Ta đã từng nghĩ, điều tồi tệ nhất giữa ta và nàng cũng chỉ là tình cảnh đêm qua, nhưng hiện tại mới biết... Là nàng đã nhân từ rồi.

Đến ngày hôm nay mới nhắc nhở ta, nợ của Hàn gia, rốt cuộc là gì.

• Hết chương 75 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro