Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 81 - TA CHÍNH LÀ QUẢ TRỨNG ĐÓ

Kết nối tinh thần với nhiều Thiên Già cùng lúc và duy trì sự ổn định tinh thần của họ, khiến gánh nặng trên người Moose trở nên quá lớn.

Liên kết tinh thần vừa chấm dứt, Moose lập tức chìm vào giấc ngủ.

Mơ màng, cậu cảm nhận được vô số cảm xúc của các Thiên Già, nghe thấy tiếng lòng của họ.

Người hầu lo lắng cho cậu.

Ngự y trong cung suy tư về phương án điều trị, cũng cảm thấy bối rối.

Đội trưởng cận vệ thì đang hoang tưởng mình sẽ bị Hoàng đế Thiên Già xé thành từng mảnh, sợ hãi đến cực độ.

Các Thiên Già trên quảng trường sợ hãi trước dịch bệnh tinh thần trong tương lai, bồn chồn không yên.

Cả những Thiên Già ở xa hơn nữa......

Liên kết tinh thần rõ ràng đã ngắt nhưng Moose vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm xúc và tiếng lòng của tất cả Thiên Già.

Những âm thanh ấy rầm rĩ trong đầu cậu, làm cậu không thể yên giấc, đầu như muốn nổ tung.

Moose không ngừng trốn tránh những tiếng lòng ồn ào đó.

Bất chợt, cậu rơi vào một không gian thanh tịnh.

Yên tĩnh đến lạ thường.

Đây là đâu?

Moose quan sát xung quanh, thấy một lĩnh vực tinh thần dù đã vỡ nát nhưng vẫn toát lên vẻ hùng vĩ.

Tựa như một chiến trường cổ xưa còn sót lại từ thời viễn cổ.

Ở đây không có tiếng lòng nào, chỉ có âm thanh như tiếng ồn vang vọng trong gió.

Nếu lắng nghe kỹ, có thể mơ hồ nhận ra đó là tiếng pháo nổ và âm thanh của vũ khí va chạm.

Nhưng những âm thanh này rất yếu ớt.

Tựa như cách rất xa, hoặc bị cách ngăn bởi một rào cản nào đó, không gây cảm giác ồn ào, mà ngược lại tạo nên một nền âm thanh vừa vặn.

Có vẻ rất thích hợp để ngủ.

Moose muốn chìm vào giấc ngủ tại đây.

Ngủ trong lĩnh vực tinh thần của Thiên Già khác là một hành động không mấy lịch sự.

Nhưng Moose đã quá mệt mỏi, ý thức dần mơ hồ.

Cơn buồn ngủ mãnh liệt thúc đẩy cậu tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.

Moose trôi dạt trong lĩnh vực tinh thần tựa như chiến trường cổ xưa ấy, dựa vào trực giác, tìm thấy một nơi thích hợp để ngủ.

Dưới một đôi cánh nguyên hình của Thiên Già, cậu thấy một quả trứng vừa mới nở, vẫn còn ấm áp.

Moose chui vào trong quả trứng, cuộn mình lại và ngủ thiếp đi.

......

"Sese...."

Không rõ đã ngủ bao lâu, một tiếng gọi mơ hồ từ nơi xa xôi vọng tới.

Moose trở mình, không muốn tỉnh lại.

Đột nhiên, đôi cánh che phủ quả trứng Thiên Già bị vén lên.

Bên ngoài gió thổi gào thét, bầu trời u ám.

Vô số xúc tu kim loại kỳ quái vung vẩy trong không trung, phá hủy tất cả mọi thứ.

Cảnh tượng trong lĩnh vực tinh thần là sự cụ thể hóa của tinh thần Thiên Già.

Chỉ mới ngủ một giấc, trạng thái của lĩnh vực tinh thần này đã trở nên tồi tệ hơn.

Moose còn đang suy nghĩ, một đôi ủng quân đội màu đen xuất hiện trước mặt cậu.

Viên sĩ quan Thiên Già mặc quân phục đen viền vàng cúi người, nhấc cậu lên.

Sĩ quan cẩn thận phủi sạch lớp bùn và vết máu trên bề mặt quả trứng, để lộ lớp vỏ trơn nhẵn không có hoa văn.

"Hóa ra là một quả trứng giống đực..."

Viên sĩ quan Thiên Già tóc đen mắt đỏ khẽ cau mày, vẻ mặt thoáng chút lo lắng.

Moose nhìn rõ gương mặt của sĩ quan.

"Aks..."

"Lạnh ngắt thế này, trứng giống đực vốn mong manh, liệu có phải đã chết rồi không?"

Aks trước mặt khẽ nói, dùng một tay cởi áo khoác quân phục, nhẹ nhàng đặt cậu vào trong ngực.

Hơi ấm truyền qua lớp vỏ trứng đến với Moose.

Cậu đã từng được Aks ôm rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên bị ôm theo cách này, nhất thời cậu ngơ ngẩn, quên cả phản ứng.

"Sese...."

Tiếng gọi lại vang lên, lần này mang theo chút run rẩy.

Có thứ gì đó lạnh buốt rơi trên mặt cậu.

Mưa sao?

Nhưng cậu vẫn đang ở trong vỏ trứng, lại được Aks dùng áo khoác che kín, đáng lẽ không thể nào có mưa rơi lên mặt.

Thế nhưng, cảm giác lạnh buốt trên mặt khiến Moose bất an, ngồi không yên, gấp gáp muốn làm điều gì đó.

Cậu đột nhiên mở mắt.

Dưới thân là chiếc giường mềm mại, cậu đã trở lại giường trong tẩm cung.

Có gì đó nặng nề đang đè lên người.

Một giống cái Thiên Già khỏe mạnh đang phủ lên người cậu, ôm chặt đến mức tưởng chừng muốn hòa tan cậu vào máu thịt.

"Bệ hạ, ngài nặng quá."

Moose mở miệng, nhận ra giọng mình khàn đặc, như thể đã lâu không uống nước.

Thiên Già trên người cậu lập tức cứng đờ, ngẩng đầu khỏi hõm cổ của cậu, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên vẻ mừng rỡ xen lẫn sự không dám chắc.

"Sese, em tỉnh rồi... May quá, may quá."

Đôi tay run rẩy nâng niu khuôn mặt cậu, vừa trân quý vừa đầy sợ hãi.

Moose thoáng ngửi thấy mùi thuốc súng, nghiêng đầu hỏi:

"Bệ hạ trở về khi nào vậy?"

"Nửa tiếng trước."

Hoàng đế Thiên Già đứng dậy, lấy cốc nước đặt bên giường, đỡ cậu ngồi dậy, dịu dàng đút nước, ánh mắt tràn đầy thương xót và lo âu.

"Em đã ngủ suốt một tuần liền."

Đã lâu đến vậy sao?

Moose hoàn toàn không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian.

Hoàng đế Thiên Già đã trở lại, vậy chiến tranh kết thúc rồi chăng?

Cậu nhấp từng ngụm nước nhỏ từ chiếc cốc mà Hoàng đế Thiên Già đưa đến miệng, đồng thời ngẩng đầu quan sát biểu cảm của đối phương.

Sắc mặt Hoàng đế Thiên Già rất tệ, đôi mắt đỏ ngầu, quầng thâm rõ rệt, ánh nhìn chất chứa sự điên cuồng và hung bạo bị đè nén.

Moose lo lắng nhíu mày.

Tình trạng tinh thần của Hoàng đế Thiên Già còn tồi tệ hơn trước đây.

Giống như những gì cậu đã thấy trong lĩnh vực tinh thần.

Cảm giác lạnh buốt từ eo truyền đến, như thể có thứ gì đó giống một con rắn đang quấn lấy cậu.

Moose giật mình, suýt sặc nước, vội cúi đầu nhìn.

Cậu chỉ thấy một vật màu đen, tựa như xúc tu kim loại, đang chậm rãi rút lui.

Ánh mắt Moose lần theo vật đó, cuối cùng phát hiện nó xuất phát từ phía sau lưng Hoàng đế Thiên Già.

Moose sững sờ.

Trước giờ, cậu chỉ từng thấy đôi cánh của Hoàng đế Thiên Già, luôn nghĩ rằng hắn thuộc chủng Thiên Già biết bay.

Nhưng những xúc tu cứng cáp và linh hoạt này rõ ràng là chi đặc biệt mà chỉ Thiên Già loài bò sát mới có.

Sáu xúc tu đen tuyền, tựa như những chiếc roi dài.

Chúng tỏa ra trên giường, bao quanh và ôm lấy cậu.

Mỗi chiếc xúc tu bị ánh mắt Moose lướt qua đều vội vàng rút lại, như muốn trốn tránh và giấu mình đi.

Nhưng chúng quá nhiều và quá dài, hoàn toàn không thể trốn đi đâu.

Một chiếc xúc tu thử bò lên chân của Moose.

Hoàng đế Thiên Già lập tức đưa tay giữ chặt nó, sau đó ném về phía sau.

Chiếc xúc tu đó không hài lòng, khẽ lắc lư như muốn tiếp cận lần nữa, nhưng lại bị Hoàng đế Thiên Già áp chế.

Những chiếc xúc tu khác cũng cố gắng đến gần Moose nhưng tất cả đều bị Hoàng đế Thiên Già gạt ra.

Trong chốc lát, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Moose kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, nuốt nước bọt.

"Đừng sợ, chúng không có ác ý, chỉ là....."

Hoàng đế Thiên Già ngừng nói, đau khổ chống tay lên đầu, loạng choạng đứng dậy, lùi lại phía sau.

"Bệ hạ? Khoan đã."

Moose chống người dậy, cố gắng níu lấy Hoàng đế Thiên Già.

Nhưng khoảng cách quá xa, cậu không với tới được.

Cậu đành chuyển mục tiêu, đưa tay nắm lấy một chiếc xúc tu đang dần rút khỏi giường.

Chiếc xúc tu lập tức cứng đờ.

Cùng lúc đó, Hoàng đế Thiên Già cũng khựng lại.

Cảm giác thật kỳ lạ, nó rất cứng, giống như đang nắm một vũ khí bằng kim loại.

Nhưng vũ khí này lại sống.

Moose kéo nhẹ xúc tu về phía mình.

Hoàng đế Thiên Già theo lực kéo của cậu, từng bước cứng ngắc tiến lại gần.

"Bệ hạ không còn kiểm soát được chúng nữa sao?"

Nhiều chiếc xúc tu khác cũng đang bò lên người Moose.

Cậu biết rõ những thứ này, như những quái vật bằng thép, có thể dễ dàng xé nát cậu.

Nhưng chúng trông rất ngoan ngoãn.

Moose không cảm thấy bất kỳ mối đe dọa nào từ chúng.

Hoàng đế Thiên Già mím chặt môi, từng chiếc xúc tu đang bò lên người Moose đều bị hắn gỡ xuống.

Việc không kiểm soát được trạng thái nguyên hình là dấu hiệu của rối loạn tinh thần nghiêm trọng.

Hoàng đế Thiên Già không trả lời trực tiếp câu hỏi của Moose, chỉ lạnh lùng nói:

"Ta có thể cắt bỏ hết chúng."

Đây là chuyện có thể nói cắt là cắt sao?

Mất đi cánh hoặc lớp giáp ngoài, giống cái sẽ không thể sử dụng hình thái nguyên thủy hoặc bán nguyên thủy trong chiến đấu, khiến sức chiến đấu suy giảm nghiêm trọng.

Tinh thần của họ cũng không vì thế mà khá hơn, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Đó chỉ là cách tự lừa mình dối người.

Moose đưa tay chạm lên khuôn mặt Hoàng đế Thiên Già, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm của hắn.

Dù không làm gì, cậu vẫn có thể cảm nhận được luồng sức mạnh tinh thần điên cuồng đang tỏa ra từ người hắn.

Rõ ràng là rất đau khổ nhưng lại không nói một lời, còn cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt cậu.

Moose khẽ thở dài trong lòng, khẽ mỉm cười trấn an:

"Bệ hạ, để ta giúp ngài chải vuốt tinh thần được không?"

Hoàng đế Thiên Già ngước lên nhìn cậu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó lập tức hoảng loạn từ chối, lùi lại vài bước.

"Không! Không cần."

"Ngài lo về dịch bệnh tinh thần sao?" Moose hỏi.

Nếu chải vuốt tinh thần, khi dịch bệnh tinh thần xảy ra, Hoàng đế Thiên Già có thể sẽ chết cùng với cậu.

Nhưng, với tình trạng hiện tại, nếu không làm sạch tinh thần, hắn thậm chí có thể không sống được đến khi dịch bệnh tinh thần bùng phát.

"Không phải."

Điều này không liên quan đến dịch bệnh tinh thần.

Ngay cả khi Hoàng phi chưa từng giúp hắn chải vuốt tinh thần, hắn cũng không thể sống tiếp nếu Hoàng phi rời đi.

Hoàng đế Thiên Già không tin vào cái gọi là dấu ấn tinh thần, rằng giống cái sẽ tự vẫn khi giống đực qua đời.

Nếu thực sự có dấu ấn tinh thần thì điều đó chỉ chứng tỏ giống đực là chỗ dựa tinh thần của giống cái.

Mất đi chỗ dựa tinh thần, việc không thể sống tiếp là điều tất yếu.

"Tinh thần của ta rất nguy hiểm, nếu Sese bước vào, em sẽ bị thương." Hoàng đế Thiên Già giải thích.

Moose nghĩ đến nơi cậu đã ngủ trước đó.

Lĩnh vực tinh thần như một chiến trường cổ đại, tiếng pháo nổ đinh tai, những chiếc xúc tu khổng lồ phá hủy mọi thứ....

Và cả đôi cánh đã bao bọc cậu, cũng như vị sĩ quan Thiên Già đã bế cậu lên và bảo vệ trong vòng tay.

"Đúng là rất nguy hiểm, nhưng ngài sẽ không làm hại ta."

Ngược lại, hắn sẽ bảo vệ cậu.

"Sese, ta biết em tin tưởng ta, nhưng...."

Hoàng đế Thiên Già cười yếu ớt, "Ta không có tự tin đó."

Trạng thái của hắn hiện tại quá tồi tệ, lĩnh vực tinh thần rối loạn, bão tố điên cuồng.

Hoàng đế Thiên Già không dám chắc mình có thể giữ được lý trí, không làm tổn thương giống đực của mình.

"Thật ra.... Ta đã từng vào lĩnh vực tinh thần của ngài và còn ngủ một giấc ở đó."

Moose khẽ liếc nhìn đi nơi khác, hơi ngượng ngùng.

Lén xâm nhập vào lĩnh vực tinh thần của Thiên Già khác là hành động rất bất kính.

Hoàng đế Thiên Già kinh ngạc.

Hắn hoàn toàn không hề nhận ra.

"Ngài từng thấy một quả trứng chưa?"

Moose mô tả: "Màu trắng, không có hoa văn, trứng giống đực, nằm trên chiến trường."

Hoàng đế Thiên Già ngỡ ngàng mở to mắt.

Khi từ tiền tuyến trở về và thấy Hoàng phi đang say ngủ trong tẩm cung, hắn bỗng nhớ đến quả trứng mà hắn từng nhặt được trên chiến trường nhiều năm về trước.

Đó là một quả trứng giống đực, khi được hắn nhặt lên thì đã nguội lạnh.

Trứng giống đực rất mong manh, chỉ cần nhiệt độ và độ ẩm không đúng, chúng sẽ chết.

Hắn đã không đặt nhiều hy vọng khi mang quả trứng đó về.

Nhưng đôi khi, sự sống lại đặc biệt kiên cường.

Quả trứng giống đực đó đã sống sót một cách kỳ diệu.

Moose nhìn vào Hoàng đế Thiên Già, ánh mắt ươn ướt nhưng gương mặt lại nở một nụ cười.

"Ta chính là quả trứng đó."

________________________________________________________________________________

(▀̿Ĺ̯▀̿ ̿)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro