QUYỂN 1: CHƯƠNG 08: DIỆT KẺ THÙ PHẢI DIỆT TẬN GỐC
Chương 08
Diệt kẻ thù phải diệt tận gốc
⤘⬽
Toàn bộ cao ốc Công nghệ Hưng Thịnh bảy mươi tầng bất ngờ bị công phá một cách dữ dội, như một cơn bão cuốn đi những giấc mơ mà nhiều người đã dày công xây dựng. Tiếng nổ vang rền phá vỡ sự yên tĩnh của thành phố, khiến những mảnh kính vỡ rơi xuống như những giọt nước mắt của số phận.
Dưới chân tòa nhà, dòng người chao đảo, nhốn nháo và hoảng loạn, tiếng hét gọi nhau vang vọng trong không khí đặc quánh nỗi sợ hãi. Mỗi người đều cầm trên tay chiếc điện thoại, quay phim và chụp ảnh, như thể họ đang chứng kiến một cuộc chiến không thể tưởng tượng nổi. Thực tế, chỉ họ mới thấu hiểu chuyện vừa xảy ra đã chấn động Đại Long Vạn đến nhường nào.
Những trực thăng của đội phòng chống hỏa hoạn bay tới, phun nước ngập trời, tạo ra những làn sóng trắng xóa giữa khung cảnh hoang tàn. Người dân như những con cá trong một cái ao khổng lồ, vội vã chạy trốn khỏi sự hỗn loạn, những tiếng nói huyên náo trộn lẫn với tiếng cánh quạt kêu gào, tạo nên một bản giao hưởng ảm đạm của sự sống và cái chết.
Hai mươi năm trước, Đại Long Vạn cũng từng khói lửa như vậy, nhưng không phải là chiến tranh, mà là những cuộc chiến thương trường khốc liệt. Lúc ấy, Tuấn gia và họ Khúc đã dũng cảm đứng lên, cùng nhau dẹp loạn để mang lại bình yên cho giới thương nhân. Giờ đây, mọi thứ dường như đang tái diễn, như một vở kịch bi thương không hồi kết.
Đại Long Vạn, nơi đã trải qua thời kỳ đô hộ và giờ đây phục hưng mạnh mẽ, không chỉ còn là những khói lửa của thương trường. Pháp luật cho phép sử dụng vũ khí, và vì thế, những vụ nổ đẫm máu như hôm nay không còn là điều hiếm gặp. Mặc dù Đại Long Vạn nhỏ bé, nhưng sức mạnh của thương trường lại lớn mạnh đến nỗi, vũ khí đã trở thành phương tiện để giải quyết những mâu thuẫn.
Bảo vệ ra sức ngăn dòng người hỗn loạn, nhưng chính lúc này, trực thăng của Hàn Dương đã nhanh chóng bay về Trung Sơn, lướt qua bầu trời đang nhuốm đỏ những ánh lửa và khói.
Dương Hiểu Phong đã kịp thời xử lý tình hình. Trong suốt những năm qua, ông đã cho phép Mộ Hàn được tự do theo đuổi đam mê, nhưng cũng không quên cắt cử người theo dõi, để đảm bảo an toàn cho cậu. Những thông tin đến tay ông thường chậm hơn một nhịp, và giờ đây, trực thăng cứu hộ của họ Khúc đã đến gần, thấy Mộ Hàn leo lên trực thăng màu xanh của Hàn Dương.
Trong cabin, Mộ Hàn không còn vẻ bình tĩnh như trước. Mặc dù cậu vẫn giữ được nét mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đi trông thấy, như thể mọi sức sống trong cậu đều đã bị cuốn trôi. Cậu biết rằng, dù không còn Công nghệ Hưng Thịnh, nhưng họ Khúc vẫn còn nhiều sản nghiệp khác, hiển nhiên không thể lung lay được vị thế của hai người cha mình. Tuy nhiên, Công nghệ Hưng Thịnh là tâm huyết và là giấc mơ của cậu, là nơi cậu mong muốn đứng vững và sánh vai với hai người cha.
Từ nhỏ, Mộ Hàn đã được hai người cha rèn giũa thành một người thừa kế xứng tầm, nhưng giữa những bài học quý giá về sự tự lập, vẫn có một điều cốt yếu được nhắc nhở:
"Hãy nhớ rằng, trong cuộc sống, em không phải lúc nào cũng thắng. Có những lúc em sẽ gặp phải thất bại, và đôi khi đó là điều không thể tránh khỏi. Ngay cả những người tài giỏi nhất cũng phải đối mặt với thất bại. Tuy nhiên, điều quan trọng là em không nên buông xuôi khi gặp thất bại, mà hãy nghĩ đến ngày mai. Mỗi ngày mới là một cơ hội để bắt đầu lại, học hỏi từ những sai lầm và trở lại với mục tiêu của mình. Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ chỉ vì một thất bại nhỏ. Hãy nhớ rằng, sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, và sau mỗi thất bại sẽ có cơ hội mới."
Lời nói văng vẳng bên tai, Mộ Hàn trong ảo vọng của mình tự cầm tay níu mình về thực tế. Đúng vậy, cậu đang suy sụp, tâm lý chung của những kẻ vừa nếm trái đắng trong sự nghiệp. Dù họ Khúc có mạnh đến mức dát vàng cả toà thành Đại Long Vạn, Mộ Hàn vẫn là một người được nuôi dạy đúng đắn, cậu phân định rõ dù bản thân có gia tộc hùng mạnh thế nào, nhưng tiền vẫn là tiền, một xu cũng là tài sản.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói đó không còn phát trên loa nữa, mà lời nói đó được người đàn ông nói ngay trước mặt cậu.
Một lời động viên cứng rắn, không vẫn đỗi êm dịu.
Mộ Hàn nở nụ cười nhàn nhạt ở khoé miệng, sau đó tựa cả người vào ghế, thứ duy nhất cậu có thể dựa vào ngay bây giờ.
Lời nói như âm vang trong tâm trí cậu, Mộ Hàn cảm thấy mình như một chiếc lá bị cuốn vào cơn bão, nhưng lòng vẫn kiên định níu giữ thực tại. Dù Đại Long Vạn có được bảo vệ bởi những người hùng như họ Khúc, cậu vẫn không thể không lo lắng cho số phận của bản thân.
Giờ đây, khi cậu ngồi trong lòng của một cơn khủng hoảng, Mộ Hàn không dám thổ lộ nỗi lòng với hai người cha, vì cậu biết họ cũng sẽ không hỏi nếu cậu không mở lời. Cậu rất yêu thương họ, nhưng cậu cũng đã lớn, và tình yêu thương đó giờ đây trở thành sự kỳ vọng mà cậu không muốn làm họ thất vọng.
Chỉ không lâu sau, trực thăng đã hạ cánh an toàn tại núi Trung Sơn. Khi cánh cửa mở ra, cậu cảm nhận được không khí tươi mát, nhưng tâm trạng cậu vẫn trĩu nặng. Bên ngoài, ánh đèn sáng rực từ các tòa nhà cao tầng, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
"Tôi còn nhà," Mộ Hàn thốt lên, nhận ra mình đã quên nói địa chỉ của căn biệt thự ven biển, nơi mà cậu vẫn thường đến để tìm kiếm sự bình yên. Căn nhà đó không chỉ là một nơi trú ẩn, mà còn chứa đựng những kỷ niệm đẹp và giấc mơ chưa thành hiện thực.
"Vụ nổ hôm nay chỉ mới là bước đầu tiên, em cần đến nơi khác để ẩn mình, còn lại để tôi và hai người cha em giải quyết," Hàn Dương nhẹ nhàng nói, những từ trong lời nói của anh lại mang một sức nặng vô hình.
"Anh có nhà, nhà anh thật lớn, trải dài ôm trọn cả núi Trung Sơn," Mộ Hàn tự trào phúng trong lòng, nhớ về căn nhà của cha cậu, nơi mà mọi người đều phải gật đầu kính cẩn khi bước vào.
Trợ lý của Hàn Dương phía sau mặt đã rõ vết nứt. Chính y biết ông chủ của mình không nhiều lời như vậy, y tiếp xúc với ông chủ từ lâu, đã chứng kiến toàn bộ tính cách của ông chủ mình, hẳn là một băng sơn cao lãnh ngồi trên bệ thờ, liếc mắt nhìn sự hỗn tạp của loài người mà khinh thường, không để vào mắt.
Bước đi cùng nhau, họ hướng tới một tòa dinh thự biệt lập ven biển, nơi không chỉ được xây dựng với vẻ đẹp lộng lẫy mà còn ẩn chứa những bí mật mà chỉ những người có quyền lực mới thấu hiểu. Tòa phụ này, mặc dù không phải tòa chính, nhưng cũng lớn hơn so với nhiều biệt thự khác trong quần thể kiến trúc An Chateau khác, với không gian rộng rãi và sang trọng.
Dòng người hầu và vệ sĩ đứng chào như những bức tượng sống, tạo nên một khung cảnh hoành tráng và đầy quyền uy. Mộ Hàn ngắm nhìn những khuôn mặt ấy, trong lòng không khỏi thán phục trước sức mạnh và sự ảnh hưởng mà Hàn Dương đang nắm giữ. Thế giới này là một ván cờ lớn, nơi mà từng nước đi đều cần phải được tính toán cẩn thận.
Và trong giây phút ấy, giữa những bức tường của An Chateau, nơi mà ánh sáng và bóng tối hòa quyện, cậu cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, hơi ấm từ sự kỳ vọng, và niềm tin sẽ luôn dẫn lối cho những ước mơ chưa hoàn thành.
Bước vào tòa biệt thự ven biển, không gian thoáng đãng dường như hút cạn mọi lo âu của Mộ Hàn. Hơi thở mằn mặn từ biển cả hòa quyện với hương thơm của các loài hoa nhiệt đới trồng bên những lối đi, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên. Ánh sáng vàng dịu dàng từ những chiếc đèn chùm lấp lánh như những vì sao rực rỡ, khiến cho không gian nơi đây trở nên ấm cúng và lãng mạn.
Mộ Hàn đứng đó, bóng lưng nhỏ bé và trơi trội, cơn thịnh nộ như những đợt sóng biển vỗ về, lan chảy khắp cơ thể. Cậu không khỏi suy nghĩ về vị thế của mình, về những gì mình đã đạt được và những mất mát không thể đong đếm. Những ngọn sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát, nhưng trong lòng cậu lại dâng trào những cảm xúc hỗn độn.
Mặc dù từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành người kế thừa xứng đáng của họ Khúc, nhưng cậu biết rằng so với sự lớn mạnh của doanh trại họ Khúc, thì bản thân vẫn còn là một hạt cát trong sa mạc mênh mông. Tuy nhiên, nhìn vào đôi mắt kiên định của Hàn Dương, cậu không khỏi cảm kích. Một người đàn ông mới chỉ hai mươi tám tuổi, đã tạo dựng được một thế lực đáng gờm giữa lòng Đại Long Vạn.
"Hi vọng rằng tám năm sau, tôi sẽ có được sự tự tin và bản lĩnh như anh," cậu thầm nghĩ, trái tim đong đầy ước vọng.
"Khi tôi còn trẻ, cha tôi từng thả tôi vào rừng Châu Phi ba ngày. Tôi phải bắn chết hai mươi con chim mới được thả ra. Chiếc nỏ mà tôi sử dụng lúc ấy cũng là thứ tôi tự tiện quăng ra. Sau khi tôi không thể bắn tiếp vì mũi tên đã gãy, ông đã sai người đưa cho tôi một chiếc nỏ mạ kim cương, và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ," Hàn Dương kể lại, trong giọng nói có chút châm biếm nhưng cũng đầy ý nghĩa.
Mộ Hàn chợt nhận ra rằng những lời anh nói không chỉ là một câu chuyện. Chúng như một bài học ẩn giấu, như một tấm gương phản chiếu những nỗ lực mà cậu cần phải trải qua. "Có thể dựa vào tôi nếu cần," cậu thầm hiểu.
Ngày hôm nay, giữa lúc Công nghệ Hưng Thịnh tan hoang, cậu lại tìm thấy những khoảnh khắc đáng quý khi người đàn ông này giúp cậu cười. Trong những phút giây khó khăn, Hàn Dương hiện lên như một ánh sao sáng giữa bầu trời u ám, nhắc nhở cậu rằng không bao giờ được từ bỏ.
Từng bước chân dẫn lối cậu vào căn phòng rộng lớn, không khí trong lành và tươi mới như một sự khởi đầu mới mẻ. Những bức tường được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật đương đại, nơi những gam màu sống động như đang kể một câu chuyện chưa bao giờ dứt. Mộ Hàn cảm nhận được sự bình yên, như thể mọi căng thẳng và nỗi sợ hãi trước đó đã tan biến vào không khí.
Mộ Hàn mỉm cười, cảm nhận lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cậu biết rằng dù cho cuộc sống có đầy rẫy sóng gió, vẫn luôn có ánh sáng le lói ở phía cuối con đường. Chính trong khoảnh khắc này, cậu cảm thấy sự kết nối với Hàn Dương, như hai ngọn nến sáng giữa đêm tối, sẵn sàng đối diện với mọi thử thách cùng nhau.
"Từ giờ đây sẽ là nhà của em," Hàn Dương nói, tay cầm chiếc chìa khóa vàng, ánh mắt anh sáng ngời như ngọn hải đăng trong đêm tối. Sự kiên định trong giọng nói của anh như một nhịp đập khẽ thầm thì, đem đến cho Mộ Hàn cảm giác an tâm.
"Ân tình này tôi sẽ trả," Mộ Hàn khẽ đáp, lòng biết ơn dâng trào. Cậu biết, ở thời điểm này, sự giúp đỡ của Hàn Dương không chỉ đơn thuần là nghĩa cử mà còn mang theo trách nhiệm nặng nề. Cậu tự nhắc mình rằng, trong những lúc khó khăn, người ta sẽ tìm ra những đồng minh thật sự.
Mộ Hàn là một người trọng nghĩa, đối đãi rất hào sảng với những người giúp cậu, thế nên cậu cũng không ngại chút ân huệ này với người vừa cứu cậu.
"Có thuốc nổ không?" Mộ Hàn hỏi anh.
Không lâu sau Hàn Dương và người của anh đưa Mộ Hàn đến bãi cát ở dưới chân biển Trung Sơn, kèm theo đó là hàng loạt flycam và thuốc nổ được chuẩn bị sẵn.
Hàn Dương ngồi bên ghế tắm nắng được lót thảm, hai bên là người phụ vụ đang đưa nước dừa và xì gà cho anh.
Anh đeo mắt kính đen Cartier Panthere, trên người mặc bộ đồ thể thao hãng Loro Piana với chất liệu cashmere và wool cao cấp, một phong thái quý tộc tự do tự tại của quý tộc Bắc Âu.
Mộ Hàn toàn thân là một cây Hermès, một bộ đồ thể thao đẹp mắt, kích thước vừa vặn với thân thể, đây đều được Hàn Dương đưa. Khi nãy một chiếc xe container đã dừng trước cửa An Chateau, lần lượt các hãng thời trang đều được đưa vào toà dinh thự của Mộ Hàn. Sau đó là hàng tá xe container khác, nhìn qua tưởng cậu đang chuẩn bị về nhà chồng.
Những đồ vật quý giá như đàn violin hay piano đều được họ Khúc sai người đưa tới, sợ rằng Mộ Hàn không vượt qua được cú shock này.
Khi tay cậu ra hiệu để điều khiển những chiếc flycam bay lên không trung, cả bầu trời bỗng chốc trở thành một bức tranh động. Nhưng rồi, tiếng nổ lớn vang lên, những vệt sáng của thuốc nổ rực rỡ xé toang không gian yên bình, tạo nên một cảnh tượng đầy kịch tính.
Mỗi viên đạn găm vào từng chiếc flycam, cậu như cảm nhận được sức mạnh bên trong mình, từng phát súng vang lên như những bản nhạc hùng tráng, thể hiện quyết tâm và khát khao không bao giờ nguôi.
"Đúng vậy," cậu thầm nghĩ, "trong cuộc chiến này, tôi sẽ không chỉ là một người thừa kế, mà còn là một chiến binh."
Cảm giác hồi hộp tràn ngập, Mộ Hàn bắn chính xác từng chiếc flycam, như thể cậu đang xua đuổi những bóng ma của quá khứ. Bầu trời như một tấm gương phản chiếu những nỗi đau và hy vọng, những mảnh vụn của cuộc đời đang tan biến trong ánh sáng rực rỡ.
Và trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rằng mọi thứ đã bắt đầu lại từ đầu, một cuộc hành trình mới với những thách thức chưa từng thấy. Mộ Hàn đã sẵn sàng, và không gì có thể ngăn cản cậu bước tiếp.
Mộ Hàn đã được đeo tai nghe giảm thanh, cậu vẫn khuôn mặt sắt đá mà nhắm bắn chuẩn đến từng chiếc flycam. Việc cậu không biết dùng súng một phần không đúng, vì Mộ Hàn chỉ biết dùng súng ngắm, còn nhiều loại súng khác cậu không biết dùng, nhất là shotgun và súng ngắn, vì cậu không biết cách ngắm chuẩn.
Thế nhưng súng ống có đầu ngắm đã được cậu luyện qua, đây là một trong những trò giải trí tiêu khiển mà Mộ Hàn hình thành nên. Trang viên của doanh trại họ Khúc rất lớn, có cả trường bắn để cậu giải toả đối với những lần áp lực vậy.
Còn lại những bộ môn giải trí khác như golf, cưỡi ngựa,.. chỉ dành cho lúc có tâm trạng tốt.
Hiện tại cậu rất mấy không vui, người dưới trướng Lý Minh Tân là đã chạm vào con hồ ly ẩn sâu bên trong Mộ Hàn.
Cậu rất hiểm độc, cũng có rất nhiều bí mật dưới lớp mặt nạ Mộ Hàn - thanh cao.
Năm mười sáu tuổi, cậu đã đưa những tên cặn bã của dòng họ, buộc lên bia ngắm mà tập bắn rất nhiều lần. Kỹ thuật khi ấy chưa hẳn là xuất sắc, hiển nhiên bắn mất lỗ tai của một tên, tiền bồi thường cũng đưa không ít. Tuy không hề gì, nhưng Khúc Thiệu Huy và Dương Hiểu Phong đã răng dạy cậu, cậu còn quá trẻ vẫn nên nhẫn nhịn và thu liễm.
Một thân ảnh to cao toát lên sự mạnh mẽ của đàn ông đi đến gần cậu. Hàn Dương tháo đầu ngắm của súng ngắm.
"Anh muốn làm gì?". Mộ Hàn không khỏi lui lại, những chiếc flycam hầu như đã được tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại năm chiếc đang bay loạn trên không trung do bị gãy cánh.
"Đối diện với con mồi, không thể ngắm chúng, đừng để chúng vào trong mắt, nhìn chúng một cách hờ hững sau đó rồi ra tay".
Vừa nói, anh vừa áp lồng ngực vào tấm lưng cậu, tay cầm lấy hai cánh tay đang ngắm bắn của cậu. Hơi thở nam nhân man mát phả bên lỗ tai khiến Mộ Hàn có chút rụt cổ lại. Tư thế này của hai người không khỏi mập mờ, cậu có thể nghe thấy trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh. Lồng ngực anh rất lớn, đã có luyện qua thể hình, rất rắn chắc. Mộ Hàn nhớ lại xúc cảm của mình khi được tựa vào chiếc ghế được đặt làm riêng, rất có cảm giác an toàn. Tiếng nói nam nhân đã từ lâu khắc sâu vào trong giấc ngủ của cậu, nhưng lúc trước chỉ nghe qua loa, hiện tại cậu được diện kiến ngay tại người thật.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, người hầu và bảo vệ cũng đã đồng loạt xoay người lại, mau chóng biến thành người vô hình.
'Đoàng'
Một tiếng sung vang lên, Hàn Dương cầm lấy ngón trỏ của Mộ Hàn ép cậu bóp cò. Chiếc flycam bị nhắm chuẩn xác vào thân, động cơ ngừng lại, flycam liền rơi xuống biển sâu thẩm.
Mộ Hàn mắt không khỏi ngạc nhiên, cậu biết viên đạn lần này không phải do cậu ngắm, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn luôn thong thả, nhưng đạn phát ra lại đúng trọng tâm thân máy như vậy.
Mộ Hàn chỉ ngắm cánh quạt, cậu nghĩ rằng đó là một trong những vật quan trọng của chiếc flycam, thế nên xảy ra nguyên nhân flycam chỉ chao đảo trên bầu trời và bay loạn. Nhưng mục tiêu của Hàn Dương lại là động cơ của flycam, lập tức flycam liền rớt xuống.
Diệt người phải diệt tận gốc.
Diệt tôm tép, phải diệt đầu của nó.
Bằng việc hướng dẫn của Hàn Dương, Mộ Hàn những phát súng sau diệt gọn flycam. Những tiếng nổ cũng mau chóng ngớt.
Mộ Hàn cũng không khỏi ngộ ra.
Đúng vậy, trước kia, trong những cuộc chiến không khoan nhượng trên thương trường, Mộ Hàn đã học được một quy luật bất di bất dịch: để triệt hạ một tập đoàn lớn, cần phải lần lượt tiêu diệt "chân tay" trước, rồi mới dám đối diện với trụ sở chính. Cậu từng tự hào với chiến lược này, xem nó như một bước đi thông minh trong ván cờ đầy mạo hiểm của mình. Thế nhưng, giờ đây, dưới bầu trời xanh ngắt, cậu chợt nhận ra: chính mục tiêu mà cậu luôn theo đuổi, chính cái đích đến ấy, lại là điều đã dẫn dắt cậu vào ngã rẽ sai lầm.
"Minh Trường Tân..." Cái tên này vang vọng trong tâm trí cậu, giống như một lời nhắc nhở đau đớn. Cậu biết rằng, để lấy lại thế chủ động, cậu không thể chỉ đứng ngoài cuộc, nhìn kẻ thù tích lũy sức mạnh, như một con báo chực chờ mồi. Đúng, mục tiêu chính phải là diệt Minh Trường Tân trước hết.
Trong khoảnh khắc ấy, những hình ảnh về cuộc sống của cậu, những cuộc họp căng thẳng với các đối tác, những đêm không ngủ để xây dựng Công nghệ Hưng Thịnh, dồn dập ùa về. Cậu đã từng nghĩ rằng, chỉ cần đánh bại những tên cận thần, dọn dẹp những kẻ yếu thế xung quanh, thì mục tiêu của mình sẽ không còn xa vời. Nhưng giờ đây, ánh mắt cậu đã sáng lên, như thể bức màn mờ ảo trước mặt đã được vén lên.
"Thế giới này, không chỉ đơn thuần là một cuộc chơi quyền lực," cậu tự nhủ, "mà còn là một ván cờ sinh tử." Cậu không còn muốn làm người theo dõi. Mỗi quyết định, mỗi lựa chọn sẽ đều dẫn đến những hệ quả sâu sắc, không thể quay đầu lại. Cậu quyết định, Minh Trường Tân sẽ không còn là một ẩn số bí ẩn; nó sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của cậu.
Bên dưới bầu trời xanh biếc, những đám mây trôi lững lờ như đang thách thức, như đang gợi nhớ về những ngày tháng cậu đã từng trăn trở với bản thân. Không còn là một cậu thiếu niên ngồi im lặng trong những cuộc họp, Mộ Hàn giờ đây đã trở thành một chiến binh sẵn sàng đối diện với thử thách. Những giấc mơ đã biến thành động lực, và những thất bại đã trở thành bài học quý giá.
Cảm xúc trong lòng dâng trào như những ngọn sóng vỗ về bờ cát, khiến trái tim cậu đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Cậu thầm hứa với chính mình, rằng sẽ không để lịch sử lặp lại, sẽ không để những kẻ thù từ bóng tối có cơ hội chà đạp lên giấc mơ và khát vọng của mình. Mỗi ngày sẽ là một cuộc chiến, và cậu sẽ không bao giờ đơn độc.
Cánh tay cậu nắm chặt khẩu súng, không phải chỉ để bắn hạ những kẻ thù, mà còn để bắn hạ cả những nghi ngờ trong lòng mình. Mục tiêu của cậu đã rõ ràng, và từng bước chân sẽ đưa cậu đến gần hơn với những ước mơ lớn lao. Đường đi phía trước còn rất dài, nhưng Mộ Hàn đã sẵn sàng, một tinh thần mới mạnh mẽ hơn bao giờ hết, với trái tim rực lửa và một khát khao không thể ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro