Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vương Cửu - Yêu cùng trung thành

Cre: baiyiqingxiang29826.lofter.com/post/4b6e9e21_2bccea42f?incantation=rz5SSfZbyFae

"Ngươi muốn đi đâu?"

Trong màn sương dày đặc khó có thể nhìn thấu, người đó bước vào sâu hơn trong làn sương, dưới chân hắn, máu đỏ loang ra, mỗi bước chân đều để lại một dấu vết đỏ thẫm. Long Quyển Phong vô thức đưa tay ra, không biết là muốn níu giữ hắn lại hay chỉ đơn giản là muốn có được một câu trả lời.

Người đó không quay đầu lại, bước chân dần chậm, giọng nói rõ ràng truyền đến tai Long Quyển Phong.

"Những gì ta phải làm, ta đã hoàn thành, vì vậy ta sẽ rời đi."

Long Quyển Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng trào dâng một nỗi hoảng loạn. Y nhìn theo bóng lưng kia, linh cảm như có thứ gì đó đang bị tách ra khỏi cơ thể mình, giống như một cái cây đang sinh trưởng mạnh mẽ bị xé rời khỏi rễ của nó, mối dây ràng buộc mỏng manh khiến y gần như bị xé toạc từ sâu bên trong, đau đớn đến không thể chịu đựng nổi.

Y loạng choạng bước vài bước về phía người đó rời đi, giọng nói cao hơn một chút.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Cuối cùng người đó cũng dừng bước. Làn sương tan dần, hắn im lặng quay đầu lại, Long Quyển Phong vượt qua màn sương mờ ảo, nhìn thấy rõ mái tóc vẫn còn đen tuyền của người đó và khuôn mặt chưa in dấu vết của gió sương.

Bốn mắt nhìn nhau, tựa như soi gương.

Long Quyển Phong bất ngờ rùng mình. Người đứng cách y vài bước rõ ràng là chính bản thân y của ba mươi năm trước. Y vẫn mặc chiếc áo ngoài nhuốm đầy máu sau trận chiến kinh hoàng, cặp kính thường ngày vẫn gác trên sống mũi đã vỡ tan thành từng mảnh trong bùn đất của Thiên Hậu miếu, trên tay còn cầm thứ gì đó, nặng trĩu, đè xuống khiến nửa thân người y như bị sức nặng ngàn cân ép chặt.

Long Quyển Phong nheo mắt lại, cố nhìn rõ hơn thứ đó. Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, sương mù len lỏi vào da thịt y, đóng băng cả xương sống. Tay y run rẩy buông thõng, cuối cùng y nhìn rõ.

Ta đã nhớ ra rồi.

Còn có thể là gì nữa? Đó là huy chương từng được coi là vinh quang, là chiếc áo rách nát đã bị chém nát bởi hàng ngàn lưỡi dao, là chiếc áo khoác nặng trĩu mà y đã nhiều lần lấy xuống từ vai người bạn thân.

Long Quyển Phong đột ngột mở to mắt. Y thở dốc, mồ hôi ướt đẫm như thể bị mất nước. Người trong mơ kia chính là y của ba mươi năm trước, nhưng cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Y nghe thấy tiếng cằn nhằn bất mãn của người bên cạnh do bị y đánh thức, âm thanh như của một loài thú đang say ngủ. Một cánh tay thô bạo vươn ra, kéo Long Quyển Phong lại gần hơn.

Đêm hè ở Hồng Kong quá nóng, hai người dính chặt vào nhau càng thêm khó chịu. Long Quyển Phong chỉ cảm thấy trong kẽ hở giữa da thịt của họ, mồ hôi đang tuôn chảy, thậm chí như có rêu xanh mọc lên, rì rào, bò khắp thân thể bằng xương bằng thịt của họ.

Long Quyển Phong nhẹ nhàng đẩy người kia, "Vương Cửu..."

Vương Cửu không trả lời, ngược lại ôm y chặt hơn, rồi hỏi lại.

"Ngươi mơ thấy ác mộng à?"

Long Quyển Phong trầm tư một lúc, rồi vẫn gật đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng đáp lại nhỏ như không nghe thấy.

"Ừm."

Vương Cửu lúc này mới mở mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của tia nắng sớm xuyên qua rèm cửa, hắn dùng ánh mắt miêu tả lại những đường nét lo lắng trên khuôn mặt Long Quyển Phong.

"Ngươi mơ thấy gì?"

Long Quyển Phong tỉ mỉ nhớ lại một lần, rồi nghiêm túc đáp.

"Trương Thiếu Tổ.

"Ba mươi năm trước, đầy khí phách, đảo lộn trời đất, Trương Thiếu Tổ của Long Thành bang."

Chỉ là hắn đã rời đi. Hắn hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng thành toàn cho nguyện ước của hàng triệu người, rồi cứ thế rời khỏi thân xác này, tan biến vào thiên địa, héo tàn giữa trời đất.

Vương Cửu không biết nghĩ gì, lại thở dài một hơi, tiếng thở nặng nề hơn và bất lực hơn cả Long Quyển Phong.

Hắn buông Long Quyển Phong ra, giải thoát khỏi sự giam cầm như thép đúc này, rồi lật mình xuống giường, tìm kiếm quần áo vương vãi trên sàn và mặc vào. Nhân lúc Thành Trại còn chưa tỉnh giấc, hắn như một tên trộm, lén lút trèo ra ngoài qua cửa sổ.

Long Quyển Phong dựa vào đầu giường, im lặng thật lâu, rồi mới rướn người ra khỏi giường, tìm lấy một điếu thuốc trên sàn và châm lửa. Tấm chăn mỏng trượt khỏi người y, để lộ những vết cắn và dấu hôn lấm tấm trên da.

Khói thuốc tỏa ra giống như làn sương trong giấc mơ, Long Quyển Phong nhìn làn khói trước mắt bị cơn gió từ khung cửa sổ rộng mở thổi tung, vỡ tan thành đủ mọi hình dạng. Tai y vẫn văng vẳng lời nói nhẹ nhàng của Vương Cửu trước khi hắn rời đi.

"Thì ra là người mà ta chưa từng gặp. Chán quá. Đi rồi."

Long Quyển Phong cũng không rõ y và Vương Cửu đã làm sao mà đi đến mối quan hệ như hiện tại. Hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, một đôi mắt luôn đầy thách thức, lòng tham vô độ không bao giờ được lấp đầy, và một cái lưỡi mềm mại ướt át. Những điều đó đã tạo nên Vương Cửu, độc nhất vô nhị, hắn xông vào Thành Trại đòi quyết đấu với Long Quyển Phong, rồi cũng xông vào căn phòng sau hàng rào đỏ rực, ngủ trên giường của chủ nhân, đêm này qua đêm khác quấn quýt.

Có lẽ là hậu quả của một đêm say xỉn, hoặc cũng có thể là sự hiểu ngầm không cần nói ra. Tóm lại, Long Quyển Phong không từ chối yêu cầu đầy nghịch lý của con chó hoang ngoại lai này. Y thuận theo hành động của Vương Cửu, từ từ cởi bỏ quần áo, để lộ thân hình dưới ánh trăng, và hình xăm con rồng uốn lượn trên vai. Y vẫn nhớ ánh mắt của Vương Cửu lúc đó, sự kinh ngạc, mê đắm, và cả tiếng nuốt nước bọt khe khẽ.

Thực ra y đã rất lâu rồi không để ai nhìn thấy hình xăm của mình. Khi còn trẻ, y ngạo mạn, nhất định phải khắc một hình hung dữ trên cơ thể để người khác không dám động vào. Bây giờ tuổi tác đã cao, da mặt con người cũng dần mỏng đi, y dùng tay áo dài hơn để che phủ hình xăm, trông giống như một ông lão cắt tóc tầm thường. Nhưng giờ đây, trên giường chiếu, hình xăm đó lại không còn giống như một biểu tượng để xua đuổi ác quỷ nữa, mà giống như một phần bí mật trong cuộc chơi của hai người.

Vương Cửu trân trọng đặt nụ hôn lên môi Long Quyển Phong, chiếc lưỡi vốn hiếu động chui vào miệng y, không có quy tắc gì, dò theo từng chiếc răng. Long Quyển Phong khẽ cau mày, cố gắng đáp lại hành động của hắn, nhưng vẫn không tránh được những giọt nước theo cổ y chảy xuống. Nụ hôn di chuyển xuống, dừng lại trên hình xăm con rồng. Qua nhiều năm, màu sắc trên đó đã không còn rực rỡ, cùng chủ nhân của nó chìm vào lặng yên, không còn thu hút sự chú ý. Nhưng chiếc răng nanh hơi sắc của Vương Cửu lại nhẹ nhàng đâm sâu, cắn vào đó, và rồi, như thể có điều gì kỳ diệu, con rồng ấy bỗng đỏ rực trở lại.

Sau đêm đầu tiên hỗn loạn, Vương Cửu cuộn mình thành một cục trên giường. Long Quyển Phong định kéo hắn lại nhưng bị hắn đẩy vào đệm. Vương Cửu nhẹ nhàng tựa đầu lên bụng y. Mặc dù đã không còn trẻ, Long Quyển Phong vẫn giữ dáng khá tốt, lớp da thịt mỏng manh phập phồng theo từng nhịp thở chậm rãi. Vừa rồi, hắn đã để một phần cơ thể mình bước vào thế giới tư mật của Long Quyển Phong, mềm mại và ấm áp, khiến hắn gợi nhớ đến một người từ lâu đã bị lãng quên.

Vương Cửu khép mắt lại.

Hắn nhớ về người mẹ đẻ của mình, khuôn mặt đã trở nên mờ nhạt trong ký ức, bị thời gian ăn mòn.

Thật ấm áp.

Con chó hoang đã lội qua bao cơn mưa lớn cuối cùng cũng tìm thấy một đốm lửa, sưởi ấm bộ lông ướt sũng. Hắn gần như muốn ngủ vùi ở đây, như thể trở về nơi bắt đầu của cuộc đời.

Thực ra, ban đầu khi hắn xông vào Thành Trại, hắn không hề nghĩ sẽ có tình cảm đặc biệt gì với Long Quyển Phong. Hắn của khi ấy trời không sợ đất không sợ, chỉ muốn thử sức với nhân vật huyền thoại đó, xem liệu vị thần thoại được tô son trát phấn kia có thật sự mạnh mẽ như lời đồn. Nhưng sau đó thì sao? Là bởi bát cơm xá xíu quá ngon, bởi những cảnh trong TV quá hài hước, bởi biểu cảm bực bội của Tín Nhất mỗi khi gặp hắn quá thú vị? Hay chỉ đơn giản là bởi đôi mắt ấy?

Hắn không nhớ rõ nữa, nhưng không sao cả.

Hắn ôm người kia vào lòng, hơi thở đều đặn của đối phương rơi nhẹ vào hõm cổ, khiến hắn cảm thấy yên bình lạ thường. Dù Long Quyển Phong chưa bao giờ đề cập đến mối quan hệ của họ với người khác trong Thành Trại, và hắn luôn âm thầm rời đi vào buổi sáng sớm, nhưng cả hai đều biết rằng thế là đủ.

Người không nhìn thấy được tương lai thì không cần mong đợi bình minh. Mỗi đêm dài, khi họ dựa vào nhau, đã đủ để xoa dịu cuộc đời của họ.

Đại Lão Bản đứng trên gác mái, nhìn thấy lần thứ một trăm lẻ một Vương Cửu lén lút rời khỏi bến tàu rồi biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Hắn không nhịn được mà đảo mắt một cái, rồi thở dài ngao ngán.

Ban đầu, hắn nghĩ Vương Cửu ham vui, không thể chịu nổi cái không khí ngột ngạt ở bến tàu nên phải ra ngoài tìm niềm vui khác, không phải đánh cướp thì cũng là mấy trò xã hội đen thường làm. Nhưng dần dần, hắn phát hiện tần suất Vương Cửu đi ra ngoài quá thường xuyên, chẳng lẽ là định chuyển sang bến khác?

Đại Lão Bản sinh ra cảm giác nguy cơ, cử đám đàn em theo dõi Vương Cửu thì lại dễ bị phát hiện, nên sau mấy ngày do dự, hắn quyết định đích thân theo dõi. Hắn không xa không gần bám theo Vương Cửu, nhìn hắn rẽ ngang rẽ dọc rồi cuối cùng vào Thành Trại, địa bàn của Long Quyển Phong.

Không thể nào. Đại Lão Bản tức đến mức vỗ đùi đen đét, cả người béo ục ịch rung lên theo. Chẳng lẽ thật sự định đổi sang bái Long Quyển Phong làm đại lão?

Ngày hôm sau, Đại Lão Bản chăm chú nhìn Vương Cửu đang chơi bài cửu với đám đàn em, cái nhìn đến mức khiến tóc của Vương Cửu cũng muốn dựng ngược lên. Hắn cười cầu hòa, trườn đến bên Đại Lão Bản, xoa vai rồi bóp chân, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tối qua không phải ảo giác? Nếu Đại Lão Bản mà biết chuyện giữa hắn và Long Quyển Phong, chắc chắn sẽ lột da hắn. Sao có thể trông như chẳng có chuyện gì xảy ra thế này?

Đại Lão Bản nhìn cái đầu lông xù xì đang dụi vào mình, hai cái má lúm hiện rõ, cuối cùng cũng không đâm hắn ba nhát, sáu lỗ như lẽ ra phải làm.

Vương Cửu không giống những người khác. Đại Lão Bản nghĩ. Đôi lúc, hắn nhìn Long Quyển Phong đối với Tín Nhất hay Tiger đối với Thập Nhị, chỉ cười khẩy, nói rằng đầu mã cũng chỉ là thuộc hạ, các ngươi còn tưởng là đang nuôi con trai sao?

Ngồi cao trên long ỷ, tay cầm gậy đầu rồng, đám người đứng dưới chẳng qua chỉ là những con dao tiện tay mà thôi. Người đời đều chạy theo lợi ích, tiền bạc và quyền lực đủ để trói buộc họ quanh mình. Hai lạng chân tình tính là gì, trong bóng tối của Hồng Kong, đó là thứ vô dụng nhất.

Nhưng thỉnh thoảng, hắn nhìn hai kẻ trẻ tuổi xuất sắc kia cười đùa nũng nịu bên cạnh đại lão của chúng, lại bất giác nhớ đến con chó hoang mà mình từng nhặt về. Hắn không có con cái, chẳng ai lo liệu hậu sự cho hắn, nhưng đôi lúc ngắn ngủi, hắn nghĩ đến việc Vương Cửu không giống đám đàn em khác.

Khác chỗ nào? Đại Lão Bản không muốn nghĩ đến.

Vì thế hắn khẽ đá Vương Cửu một cái, nuốt trôi sự thật của đêm qua vào bụng.

Cho đến một lần trong buổi tiệc, hắn nhìn thấy Vương Cửu, kẻ lúc nào cũng hung thần ác sát trước mặt Long Quyển Phong, lại tưởng như không ai để ý, nhân lúc hai người lướt qua nhau, ngón tay lén khẽ quệt qua lòng bàn tay của Long Quyển Phong. Long Quyển Phong phản ứng một chút, nắm hờ bàn tay, khóe miệng nhoẻn cười thoáng qua.

Sự thật phơi bày một cách bất ngờ, Đại Lão Bản giật mình uống một hơi rượu lớn, suýt thì nghẹn chết. Vương Cửu còn tốt bụng, sợ hắn không chịu nổi, tiến đến vỗ lưng hắn, làm Đại Lão Bản càng bực mình, đẩy hắn ra. Trong lòng hắn thoáng nghĩ, hay là dứt khoát đâm hắn ba nhát cho xong. Hắn nhìn lại từ đầu đến chân Vương Cửu một lần nữa, vẫn cái vẻ chó hoang ấy, nhưng sao lại lọt vào mắt xanh của Long Quyển Phong được?

Đấu với Long Quyển Phong cả nửa đời, đây là lần đầu hắn cảm thấy mình thắng một nước.

Nhưng hắn phải xử lý Vương Cửu thế nào đây? 

Những đường chủ dòm ngó vị trí của hắn đều chết không toàn thây, đám đàn em phản bội đều bỏ mạng trên đường phố. Vương Cửu bây giờ thậm chí còn lăn giường với kẻ địch của hắn. Theo quy tắc của Đại Lão Bản, mười mạng cũng không đủ chết. Nhưng khi Đại Lão Bản nhìn thấy ánh mắt Vương Cửu thoáng qua ánh sáng khi nhìn hắn, đó là gì? Lòng trung thành ư? Có lẽ câu trả lời chân thật còn khó tin hơn thế.

Sau một trận chiến sinh tử đẫm máu, Vương Cửu, với vết máu dài trên người, kéo lê thi thể về phía Đại Lão Bản, dâng lên trước mặt hắn cái đầu còn nhỏ giọt máu.

Người này không lâu trước còn lén bỏ thuốc độc vào cốc của Đại Lão Bản. May mà Vương Cửu sớm nhận ra điều bất thường, đề phòng từ trước nên kẻ đó không thành công. Gã thấy tình hình không ổn liền chạy đến một băng nhóm khác để cầu cứu, nhưng lại bị Vương Cửu kéo người đến tận nơi, giết sạch cả băng.

Vương Cửu biết Đại Lão Bản không thích những thứ dơ bẩn như vậy, nên chỉ để hắn nhìn thoáng qua cái đầu rồi ném xuống biển. Hắn lê mình ngồi xuống bên chân Đại Lão Bản, giọng khàn đặc, mang theo chút sợ hãi mà chính hắn cũng không nhận ra.

"Kẻ chết tiệt đó... còn dám dùng trò hạ độc bẩn thỉu như vậy... May mà ta phát hiện ra sớm... Đại lão, yên tâm, có ta bên cạnh, đám chó mèo đó không thể làm tổn thương ngươi chút nào đâu."

Hắn ngẩng đầu nhìn vào gương mặt không cảm xúc của Đại Lão Bản, cổ họng nghẹn cứng. Suýt chút nữa, hắn đã mất Đại Lão Bản, lại trở thành kẻ cô độc một lần nữa.

"Đại lão, có thể ngươi không tin, nhưng đây chính là lý do ta sống. Nếu không có ngươi, ta đã là một cái xác chết nằm bên đường rồi, nên ta sẽ bảo vệ ngươi, đến khi ta chết. Đại lão..." Hắn nhai kỹ lời nói trong miệng, cuối cùng mới dám mở lời, "Công phu của ta, chính là áo giáp của ngươi."

Lời này với thân phận là một kẻ bề dưới quả là đại nghịch bất đạo, huống hồ sức mạnh của Đại Lão Bản còn vượt xa hắn. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Vương Cửu, Đại Lão Bản lại nhất thời không nói nên lời.

Cuối cùng, hắn cũng hiểu ra điều gì khiến Vương Cửu khác biệt với những người khác.

Những người khác là dao, là kiếm, là lưỡi dao vô tình, dùng xong rồi vứt bỏ. Nhưng Vương Cửu trong mắt hắn có màu sắc, là một sinh vật sống, có cảm xúc và máu thịt... một đứa trẻ mà hắn đã nuôi dạy nên người. Hóa ra hắn cùng Long Quyển Phong, Tiger chẳng có gì khác biệt, họ đều là người, đều có tâm. Dù giữa họ là sự nghi kỵ, bất mãn và vô số cảm xúc tiêu cực, nhưng mối liên kết ấy, đến khi hắn bước vào mộ phần, vẫn sẽ không biến mất.

Trong mắt Vương Cửu, không chỉ có lòng trung thành, mà còn có cả tình yêu.

Tình yêu cha con, tình yêu gia đình, dù không có liên hệ máu mủ, nhưng họ vẫn gắn bó với nhau. Người ngoài không nhìn ra, cũng chẳng hiểu được, nhưng có gì quan trọng đâu?

Câu trả lời vốn nằm trong lòng mỗi người mà thôi.

Đại Lão Bản thở dài, chậm rãi đưa tay xoa đầu Vương Cửu.

Vương Cửu phát hiện ra bệnh tình của Long Quyển Phong trong một tình huống hết sức tình cờ.

Hắn vừa nhảy qua cửa sổ vào phòng, vừa định cười đùa vài câu, thì đã nhìn thấy Long Quyển Phong ho khạc ra máu trên chiếc khăn tay.

Thứ màu đỏ ấy...

Trên nền khăn trắng, như bông hoa mai nở rộ, tỏa ra trong khoảnh khắc khi ngọn đèn sắp tàn.

Long Quyển Phong lúng túng giấu chiếc khăn ra sau lưng, nhưng ánh mắt của loài linh cẩu tinh tường đến thế, hành động lại quá nhanh, chỉ vài bước dài đã đứng ngay cạnh Long Quyển Phong, giật lấy chiếc khăn trong tay y. Máu đã thấm vào khăn, cầm trong tay còn nóng hổi hơn cả cục than vừa rút ra khỏi lò.

Một sợi dây trong đầu Vương Cửu "phựt" một tiếng đứt lìa, chỉ còn lại tiếng ong ong không ngừng vang vọng.

Ồn quá. Cái đêm hắn phản bội Thiếu Lâm, bị sư phụ đánh nát đầu, đầu óc hắn cũng ồn ào như thế này.

Tay hắn bắt đầu run lên.

Lần đó, tiếng ồn không ngừng khiến hắn mất đi sư môn, mất đi gia đình đầu tiên mà hắn có trên cõi đời này. Lần này... hắn ôm đầu muốn chặn đứng những âm thanh ấy, rồi cuối cùng biến thành cú đấm nặng nhẹ không chừng lên đầu. Mái tóc vốn rối bù của hắn bị chính hắn nắm chặt, nắm đấm liên tục gõ lên xương sọ.

Lần này, ta lại mất đi gia đình sao?

Hắn bỗng thấy sợ hãi. Trời đất rộng lớn thế này, sao không tìm nổi một mái nhà che chở cho hắn? Hắn đã lê bước bao nhiêu năm, mới tìm thấy được một nơi có thể gác lại hết mệt mỏi và cảnh giác, tìm được một tổ ấm nơi hắn có thể bỏ hết đề phòng xuống. Chẳng lẽ trời xanh không nỡ ban phát cho hắn điều đó, để hắn ngắn ngủi có được rồi lại cướp mất người này vĩnh viễn sao?

Nhưng Long Quyển Phong đã ôm lấy hắn, nhẹ nhàng, kéo Vương Cửu vào trong lòng mình.

Hơi thở quen thuộc áp vào da, tiếng ồn trong đầu Vương Cửu trong giây lát biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống vắng mênh mông. Vương Cửu đưa tay ra, ôm chặt lấy y. Hắn đã trải qua nhiều đêm dài trong sự ấm áp này, đẹp đẽ như những que diêm đang cháy trong truyện cổ tích.

Long Quyển Phong nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc của Vương Cửu, đây là tác phẩm mà y hài lòng nhất với tư cách một người thợ cắt tóc. Y mở miệng, giọng rất nhẹ. Rõ ràng chỉ cách nhau gang tấc, nhưng truyền đến tai Vương Cửu lại xa vời vợi.

"Sinh tử có số, A Cửu."

Vương Cửu theo phản xạ lắc đầu. Long Quyển Phong như đã đoán trước được phản ứng của hắn, khẽ cười một tiếng.

"Đây là ung thư phổi, AV nói đã rất nặng rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa. Nên ngươi hút thuốc ít thôi, đừng có thành ra như ta."

Mắt Vương Cửu đỏ lên, nhưng vẫn nghiến răng kèn kẹt, "Lang băm."

Long Quyển Phong dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên đầu Vương Cửu một cái, "Bác sĩ Lâm Kiệt Sơn ở Thành Trại của chúng ta là thánh thủ trong giới Đông y, đừng có nghi ngờ hắn."

Long Quyển Phong cảm thấy bàn tay của Vương Cửu áp sát sau lưng mình, hơi ấm như sắp in dấu lên da thịt. Y nhắm mắt, nâng cằm Vương Cửu lên, ngậm lấy môi hắn.

Y lúc nào cũng hút thuốc, dù đã bị chẩn đoán ung thư phổi cũng chẳng ngừng lại. Chất độc vô hình thâm nhập vào phổi, ngoài mặt y vẫn không chút thương tích, vững vàng đứng đó làm thần bảo hộ cho Thành Trại, nhưng bên trong đã sớm rách nát tả tơi. Cơ quan trong cơ thể đang dần suy kiệt, cơn đau thấu xương khiến y phải nhiều lần cúi gập người trong nơi không người.

Đã sống một đời, làm sao mà không có điều vướng bận? Vì thế y đã dạy dỗ Tín Nhất rất kỹ, một tay hồ điệp đao rất cừ, tính toán sổ sách cũng là hạng nhất, có thể khiến Thành Trại gọn gàng ngăn nắp. Thập Nhị cũng trưởng thành bình an bên cạnh Tiger, trở thành chú hổ con oai phong lẫm liệt của Miếu Phố.

Y hút lấy đôi môi của Vương Cửu, lưỡi của Vương Cửu thành thạo quấn lấy lưỡi của y, cả hai trao đổi hơi thở trong nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng.

Vương Cửu thì sao? Long Quyển Phong tự hỏi mình.

Thực ra, họ khó mà gọi là tình nhân, có lẽ gọi là bạn giường thì đúng hơn. Mối quan hệ của họ bắt đầu khi màn đêm buông xuống, cũng kết thúc khi màn đêm tan biến, ngay cả những tình cảm giấu kín trong lòng cũng đều không thể lộ ra dưới ánh sáng. Cả hai đều cố tình không nói ra những suy nghĩ thầm kín, nhưng ngôn ngữ vốn chẳng phải cây cầu duy nhất giữa người với người. Dù chẳng ai nhắc đến, họ vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu lẫn nhau.

Ta một lòng tìm cái chết, dùng nỗi đau chậm rãi hành hạ bản thân để bào mòn sinh mạng, nhưng gần đến cuối hành trình, hóa ra vẫn còn một điều níu giữ ta với thế gian này.

Vương Cửu, A Cửu à.

Long Quyển Phong thở dài trong lòng, cởi bỏ y phục.

Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp rèm, Vương Cửu nhìn gương mặt yên tĩnh khi ngủ của Long Quyển Phong, không kìm được mà chạm nhẹ lên, ngón tay cái từ từ vuốt ve. Long Quyển Phong mở mắt, khẽ mỉm cười.

Vương Cửu đột nhiên không muốn rời đi, ít nhất là không phải rời đi sớm như vậy. Hắn cũng muốn ngắm nhìn Thành Trại dưới ánh mặt trời, xem Long Quyển Phong đối đãi với cư dân nơi đây ra sao, rồi nhìn y vui vẻ cắt tóc cho họ. Hắn còn muốn ăn thêm một bát cơm xá xíu nổi tiếng, kèm theo món tráng miệng ngọt ngào. Thậm chí hắn muốn nắm tay Long Quyển Phong, đi qua từng con hẻm, nói với mọi người rằng người này không phải kẻ thù của hắn, mà là người yêu, một mối tình thầm kín và vô vọng, mà cả hai đều âm thầm hiểu rõ.

Long Quyển Phong với tay lấy điếu thuốc bên đầu giường, vừa châm lửa thì bị Vương Cửu giật lấy, điếu thuốc phát ra tiếng nổ nhỏ trong lòng bàn tay hắn. Vương Cửu vò nát đầu thuốc rồi vứt xuống đất.

"Ngươi không muốn sống nữa sao?"

Lời nói như một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.

"Ngươi thực sự muốn chết đến vậy?"

Long Quyển Phong không đáp. Y vẫn không định kể lại đoạn quá khứ đó cho bất kỳ ai, dù Vương Cửu là người nằm ngay bên gối của y.

Vương Cửu như đã chịu thua, trán nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Long Quyển Phong, giọng khẽ nói:

"Nếu đây là kết cục ngươi đã chọn, thì ta sẽ không cản ngươi nữa."

Lúc này, Long Quyển Phong mới đáp lại.

"Ngươi không còn điều gì muốn nói sao? Ta bỏ lại ngươi mà ra đi, chẳng lẽ ngươi không hề oán trách?"

Đương nhiên là sẽ oán trách, đương nhiên là sẽ không nỡ. Vương Cửu siết chặt tay Long Quyển Phong, nghĩ thầm rằng ta chắc chắn không phải bậc thánh nhân như ngươi. Nhưng chẳng ai có thể cản được Long Quyển Phong, hắn cũng chẳng muốn chắn đường y.

"Ngươi vướng bận nhiều hơn bất cứ ai, nhưng đồng thời, ngươi cũng quyết tuyệt hơn tất cả. Cho dù với người khác hay với chính mình, ngươi đều tàn nhẫn một cách công bằng."

Hắn dừng lại, rồi tiếp tục nói:

"Nhưng nếu ngươi hỏi ta nghĩ gì, câu trả lời của ta là: nếu ngươi ra đi trước, ta sẽ tiễn Đại lão của ta, sau đó sẽ quay về bên ngươi. Ta muốn được chôn cùng ngươi, cùng ngươi biến thành một đống xương tàn."

Hắn cười, để lộ hai lúm đồng tiền rõ rệt.

"Vậy nên, Long Quyển Phong, dưới suối vàng, ngươi phải đợi ta. Cầu Nại Hà, Đài Vọng Hương, chúng ta sẽ cùng nhau đi, không được chê ta phiền phức."

Long Quyển Phong im lặng, khẽ nắm lại tay hắn, rồi chui vào trong vòng tay của Vương Cửu.

Một lúc lâu sau, lâu đến mức Vương Cửu nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ đợi được câu trả lời của y, hắn định rời đi khi trời còn chưa sáng hẳn thì mới nghe thấy một tiếng đáp khẽ, trầm đục.

"... Được."

Khi Đại Lão Bản nói muốn vào Thành Trại, Vương Cửu cầm ly rượu, ánh mắt lơ đãng.

"Địa bàn của Long Quyển Phong..."

Đại Lão Bản không thể nhịn được nữa, "Long Quyển Phong làm sao? Ngươi sợ à!"

Hắn biết rõ Vương Cửu đang nghĩ gì. Nếu không phải đã sớm biết mối quan hệ bí mật giữa hai người, lúc này hắn thực sự sẽ nghĩ Vương Cửu vì sợ hãi. Trước khi họ lái xe tiến vào Thành Trại với thông tin của Trần Lạc Quân, Đại Lão Bản bất ngờ túm lấy mái tóc dài của Vương Cửu, đôi mắt sau cặp kính đen im lặng đối diện với hắn. Đại Lão Bản siết tay, nói từng chữ một: "Đừng khiến ta thất vọng."

Vương Cửu không dám suy nghĩ sâu xa lời nói đó ẩn chứa bao hàm ý gì. Ngồi ở ghế sau, hắn nhìn tòa thành khổng lồ ngày càng gần, như một tòa nhà đổ sập xuống, bao phủ lấy hắn. 

Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra, hóa ra Thành Trại nặng nề đến vậy. Từng lớp chồng lên nhau, đè lên vô số con người, vô số câu chuyện và đống sắt vụn không nhìn thấy đáy. Người tình của hắn đang bảo vệ nơi này, một đô thị đầy khói bụi, và vẫn giữ một tiệm cắt tóc sạch sẽ, nơi luôn để lại một ngọn đèn vàng ấm áp cho hắn.

Hắn mở cây dù đen, ngay lập tức che khuất ánh sáng mặt trời, bao trùm hắn vào trong bóng tối. Hắn ngẩng đầu, siết chặt cán dù.

Long Quyển Phong nhìn Tín Nhất xông vào, báo rằng Đại Lão Bản đang đưa Vương Cửu tiến vào Thành Trại. Kể từ khi mối quan hệ giữa hai người trở nên không thể nói ra, Vương Cửu không còn đến Thành Trại vào ban ngày. Người ta đều nói hắn bị đánh đến sợ hãi, không dám quay lại. Thực ra, hắn chỉ là cảm thấy áy náy mà thôi. Nhưng giờ đây, Vương Cửu đã có lý do phải đến vào ban ngày, và Long Quyển Phong cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng đối diện với hắn, như đã bao lần đứng ở tiền tuyến của Thành Trại.

Con đường quá chật, đám đông chen chúc đứng hai bên, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ cho cuộc đối đầu giữa họ. Trong khoảnh khắc, họ đối diện nhau, Vương Cửu cuối cùng lên tiếng: "Ta chỉ muốn Trần Lạc Quân."

Đại Lão Bản vì lòng tham mà muốn lợi dụng cơ hội này để thôn tính cả Thành Trại. Nhưng ta biết, Thành Trại là trách nhiệm mà ngươi sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ. Ngươi đã không ít lần ho ra máu ngay trước mặt ta, đau đớn đến mức cuộn tròn người lại trên giường. Nếu ngươi giao chiến với Đại Lão Bản, cả hai chỉ có thể đồng quy vu tận, cơ thể vốn đã đầy bệnh tật của ngươi sẽ càng suy sụp hơn. Ta không muốn thấy kết cục đó.

Vậy nên ta chỉ cần Trần Lạc Quân. Giao hắn ra, ta sẽ lo liệu Đại Lão Bản, Thành Trại của ngươi sẽ không bị tổn thương gì.

Hắn bước lên hai bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt giận dữ của Long Quyển Phong.

Long Quyển Phong hiểu rõ ý của hắn, nhưng chỉ lắc đầu. Vương Cửu sợ y bị thương, sẵn sàng đối đầu với Đại Lão Bản để bảo vệ Thành Trại, đó đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm. Nhưng Vương Cửu vẫn chưa hiểu, trong mắt Long Quyển Phong, Trần Lạc Quân và Thành Trại chưa bao giờ là một lựa chọn có thể đánh đổi. Đời y đã là tàn mệnh, không có gì là không thể mất, cũng không có gì là không thể tranh đoạt. Cho dù cuối cùng kết quả không như ý, y cũng không nên thực hiện bất cứ sự hy sinh nào.

"Ta nhất định sẽ để Lạc Quân an toàn rời khỏi đây, dù hôm nay ta có chết tại đây."

Tín Nhất ngạc nhiên quay đầu nhìn Long Quyển Phong. Đại lão của y rất ít khi nhắc đến chữ "chết", cũng chẳng ai liên tưởng chữ "Long Quyển Phong" với "chết". Câu nói "giữ lấy đại lão của ngươi" của AV vẫn còn văng vẳng bên tai, sự bất an như suối lạnh ngấm dần vào cơ thể y.

Trong tiệm cắt tóc quen thuộc, Long Quyển Phong trao cho Tín Nhất một ánh mắt trấn an, ra hiệu bảo vệ Trần Lạc Quân. Y gạt đi mọi nghi ngại trong lòng, quay người chạy về phía Trần Lạc Quân, nơi cần y hơn. Vương Cửu thầm nguyền rủa một tiếng, nhảy từ hàng rào đỏ xuống.

Hắn luôn là một kẻ ích kỷ như vậy. Mọi người và mọi việc ở Thành Trại này hắn không hề bận tâm, chỉ cần có thể khiến Long Quyển Phong an ổn trải qua quãng đời còn lại, trăm ngàn Trần Lạc Quân cũng chẳng đủ để chết. Hắn chỉ nghĩ đến việc bắt nhanh kẻ gây họa đó, có lẽ Đại Lão Bản và Long Quyển Phong sẽ tránh được một trận chiến ác liệt, và Long Quyển Phong sẽ không phải đốt cháy nốt quãng đời còn lại của mình. Hắn liều mạng chạy, những con đường phức tạp trong Thành Trại đã sớm quen thuộc qua vô số lần lén lút xâm nhập vào ban đêm.

Nhưng người muốn bảo vệ Trần Lạc Quân thực sự quá nhiều, thậm chí một phụ nữ không biết võ công cũng đủ can đảm giơ chiếc chảo sắt lên vì y, huống chi là AV và Tín Nhất, những người có mối quan hệ sâu sắc với Trần Lạc Quân.

Đây không phải lần đầu hắn giao đấu với Tín Nhất. Khi hắn từng ngang nhiên xông vào Thành Trại, đã có lần đối đầu với con dao bướm của y. Nhưng khi đó, nhiều trò đùa cợt hơn, hắn thường cười cợt né tránh các đòn tấn công của Tín Nhất, sau đó lại giao đấu một hồi. Nhưng lần này, hắn lập tức tóm lấy điểm yếu của Tín Nhất, lưỡi dao lạnh lẽo kề sát xương ngón tay mảnh khảnh của y. Nhưng ngay lúc tay hắn sắp vung xuống, khuôn mặt Long Quyển Phong bất chợt hiện lên trong đầu. Một câu nói không ai nghe rõ lăn qua cổ họng hắn, cuối cùng hắn vứt bỏ con dao, chỉ bẻ gãy cổ tay của Tín Nhất.

Mỗi người bọn họ đều giống như côn trùng mắc vào mạng nhện, loanh quanh truy đuổi trong cái Thành Trại rộng lớn, cuối cùng lại tụ tập về cùng một chỗ, chờ đợi bức màn lớn được kéo lên. Vừa là khán giả, vừa là diễn viên.

Vương Cửu nhìn Long Quyển Phong sau khi giao đấu với Đại Lão Bản, giống như hắn đã dự đoán, khóe miệng y chảy máu đỏ tươi, mồ hôi lạnh đứt quãng rơi trên gương mặt đẹp đẽ, tàn tạ dựa vào cửa tiệm quay thịt.

Vương Cửu lao tới, hành động mạnh mẽ như một con báo hung dữ, nhưng khi dừng lại bên cạnh Long Quyển Phong, hắn lại run rẩy như một đứa trẻ. Hắn lau vết máu bên khóe miệng Long Quyển Phong, muốn đỡ y dậy nhưng lại không biết phải đặt tay vào đâu.

Đại Lão Bản mắng chửi lớn, "Đồ khốn nạn, ta biết ngay ngươi là thứ phế vật! Ngay cả việc bắt một kẻ sắp chết cũng không làm nổi!"

Nói xong, hắn nhìn Trần Lạc Quân nằm trên mặt đất và ba tên đàn em thương tích đầy mình bên cạnh, thầm nghĩ rằng ra tay với bọn họ chẳng khác gì bắt nạt kẻ yếu, nói ra cũng bị giang hồ cười nhạo. Nhưng lúc này trong mắt Vương Cửu chỉ có Long Quyển Phong, hoàn toàn quên mất mệnh lệnh của hắn.

Long Quyển Phong nhìn động tác của Đại Lão Bản, cố gắng đứng dậy, bước chân lảo đảo nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Vương Cửu cảm nhận được dòng nội lực di chuyển mạnh mẽ dưới lớp da thịt của Long Quyển Phong, hùng hậu và tràn đầy sức mạnh, hoàn toàn không giống một người đang mắc bệnh nan y, sắp gục ngã.

Tim Vương Cửu chậm mất một nhịp.

Đây chính là cách vận công đặt mình vào chỗ chết, gần như hồi quang phản chiếu.

Nếu Long Quyển Phong tiếp tục dồn nội lực để tấn công như vậy, lục phủ ngũ tạng của y sẽ bị tổn thương không thể hồi phục. Đến lúc đó, thật sự sẽ là âm dương cách biệt, dù hắn có đến Thành Trại bao nhiêu lần, cũng không còn gặp lại người này nữa.

Hắn lập tức kéo mạnh Long Quyển Phong lại, gần như hét lên bên tai y.

"Hôm nay ngươi định chết ở đây sao!"

Long Quyển Phong bị kéo lảo đảo, động thế bị ngắt một nhịp. Vương Cửu thừa cơ khi y chưa kịp phản ứng, đẩy y ra sau mình, rồi lao thẳng về phía Đại Lão Bản. 

Vương Cửu chắn giữa Trần Lạc Quân và Đại Lão Bản, giống như bao lần chắn trước mặt hắn.

Khí thế của Đại Lão Bản đè xuống như núi, nhưng Vương Cửu không lùi một bước.

"Ngươi yêu hắn đến vậy sao? Thậm chí không tiếc phản bội ta!"

Đại Lão Bản phẫn nộ, tung một cú đấm khiến Vương Cửu bị đánh văng ra xa. Vương Cửu không dùng nội công chống đỡ, mà đón nhận trọn vẹn cú đánh, giống như bao lần hắn chịu đòn trừng phạt từ Đại Lão Bản. Hắn lăn trên đất, rồi nhanh chóng ba bước hóa thành hai, lại đứng chắn trước Trần Lạc Quân.

"Hóa ra ngươi đã biết từ lâu rồi..."

Đại Lão Bản tức đến nỗi muốn bật cười. Đi lại nhiều như thế, làm sao hắn lại không nhận ra chứ? Chỉ là vì vài lý do mà chính hắn cũng không muốn thừa nhận, nên chưa bao giờ phanh phui chuyện này. Hắn cứ lừa dối chính mình, rằng trên đời này ai mà không giả điếc giả câm để sống tiếp.

Vương Cửu không ra tay với Đại Lão Bản, chỉ dang rộng hai tay, im lặng chờ cú đấm tiếp theo. Hắn không hiểu tại sao Long Quyển Phong nhất quyết bảo vệ Trần Lạc Quân, những ân oán phức tạp của thế hệ trước không liên quan đến một kẻ phản đồ Thiếu Lâm như hắn, nhưng nếu đó là tâm nguyện của Long Quyển Phong...

Yêu và trung thành, hắn vốn không biết chọn cái nào, và cũng không thể nào đặt Long Quyển Phong và Đại Lão Bản lên cùng một cán cân để so sánh. Nhưng Long Quyển Phong không thể chết ở đây, không thể kết thúc cuộc đời huy hoàng của mình trong một vở bi kịch lố bịch như vậy.

Long Quyển Phong đáng ra nên chết vào một ngày nắng đẹp, trong một buổi sáng đầy sắc xuân, nhắm mắt lại không đau đớn, không hối tiếc.

Long Quyển Phong đứng cách đó năm bước, nhìn Vương Cửu vì y mà lần đầu tiên chống lại vị đại lão của mình. Y và Vương Cửu quen nhau đã lâu, và cũng thường nghe hắn kể về những mâu thuẫn với Đại Lão Bản. Đại Lão Bản chính là kẻ đa nghi như vậy, giống một vị quân vương bạo ngược, luôn phải dè chừng những quyền lực vô hình. Vương Cửu thường chọc giận y, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, đứng về phía kẻ thù của Việt Nam bang.

Một mối tình chóng vánh, tựa như sương sớm ngắn ngủi. Ban đầu, cả hai đều nghĩ như vậy. Nhưng tình yêu không có lời giải, đến trong chớp mắt, khi họ nhận ra, đã thấm sâu vào gan phổi, tựa như một trận sốt nặng.

Đại Lão Bản nhìn quanh một lượt, thấy Long Quyển Phong tuy bị thương nhưng vẫn còn uy lực, Vương Cửu thì có nội công mạnh mẽ, thêm vào ba tên đàn em khá giỏi kia, hôm nay hắn e rằng không thể mang Trần Lạc Quân đi được.

Hắn nhìn chằm chằm Vương Cửu một lúc lâu, cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi, không ai cản lại.

Trận chiến ấy khiến bệnh tình của Long Quyển Phong và mối quan hệ giữa hắn với Vương Cửu không thể tiếp tục giấu kín dưới bề mặt nước. Rồi mọi thứ tự nhiên mà đến, Long Quyển Phong được Tín Nhất đưa vào bệnh viện. Kết quả chẩn đoán lạc quan hơn so với mọi người dự đoán, và hắn cũng không cần phải ở lại bệnh viện mãi.

Sau khi bệnh tình của Long Quyển Phong ổn định, Vương Cửu quay về một chuyến thăm Việt Nam bang. Đại Lão Bản không giết hắn, cũng không ra lệnh đuổi hắn ra khỏi bang, nhưng cũng chẳng gặp hắn.

Vương Cửu biết rằng, duyên nợ giữa hắn và Đại Lão Bản vẫn chưa dứt. Cái nhìn của Đại Lão Bản hôm đó trước khi rời đi chứa đựng thất vọng và tức giận, nhưng lại không có sự quyết tuyệt tàn nhẫn. Việt Nam bang là nhà của hắn, là nơi đầu tiên ở Hồng Kong mang lại cho hắn hơi ấm, hắn vẫn luôn muốn trở về, như chim di cư về tổ. Chỉ là cả hắn và Đại Lão Bản đều cần thời gian. Thế nên, tạm thời hắn quay về Thành Trại, nơi có người đang đợi hắn.

Lần này, hắn thật sự như đã từng tưởng tượng, có thể cùng Long Quyển Phong đi qua từng con hẻm của Thành Trại vào ban ngày. Hắn ăn bát cơm xá xíu có thêm trứng, nhìn thấy Long Quyển Phong cười nói với cư dân, hương vị cuộc sống trần thế trong Thành Trại nâng hắn lên, như thể đang đứng giữa nhân gian lẫn chốn mây trời.

Long Quyển Phong đưa hắn đến Thiên Hậu Miếu, thành thạo lấy ra ba nén hương châm lửa, cúi người lạy ba lần. Nhưng người nhận hương lửa không phải là tượng Thiên Hậu uy nghi trên cao, mà là ở góc khuất hơn. Vương Cửu vòng qua đó nhìn, mới phát hiện đằng sau cột có một tấm bia không chữ.

Long Quyển Phong thấy ánh mắt đầy thắc mắc của hắn, nhưng không trả lời ngay, chỉ dựa vào bức tường hở sáng, ngồi xuống đất. Vương Cửu không hiểu gì, nhưng cũng theo y ngồi xuống.

Long Quyển Phong sờ túi áo, nhưng chỉ tìm được sự trống rỗng, mới nhớ ra bốn đứa nhỏ đã giấu thuốc lá của y, ép y phải sống trường thọ. Y quay sang nhìn Vương Cửu, cười hỏi.

"Ngồi ở đây, ngươi thấy gì?"

Vương Cửu nhìn quanh một lượt, mùi hương khói nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến hắn nhớ lại những lần ngồi quỳ gối ở Thiếu Lâm tự, ngủ gật trên bồ đoàn, đầu còn đội vết sẹo bỏng của giới đao.

"Ta thấy, một tượng đất."

Là thần hay Phật, Vương Cửu không muốn phân biệt, rốt cuộc cũng chỉ là tượng đất do con người tạo ra, từ đất dưới chân mà sinh ra.

Long Quyển Phong nhìn ngôi miếu mà y đã thờ phụng suốt ba mươi năm, khẽ nói.

"Ta thấy một ngôi mộ không xác."

Vương Cửu nghe vậy, quay đầu nhìn sang Long Quyển Phong. Nét mặt của người bên cạnh bị vết rạch trên tường phía sau chiếu ánh sáng lên, phủ lên một lớp sáng mờ. Y khẽ cau mày, ngón tay chà xát, như thể đang khao khát điều gì đó.

Vương Cửu đoán rằng y đang thèm một điếu thuốc.

Thế nên hắn rút từ trong túi ra một điếu thuốc, nhét vào tay Long Quyển Phong, miệng vẫn càu nhàu.

"Lần này là ngoại lệ thôi."

Long Quyển Phong bật cười nhẹ, cũng không từ chối lòng tốt của hắn, châm điếu thuốc từ lửa trong tay Vương Cửu, rồi thổi một vòng khói nhỏ về phía mặt hắn, ánh mắt ẩn hiện trong làn khói chứa đựng cả trăm vẻ quyến rũ.

Vương Cửu nuốt khan một ngụm, nhưng vẫn không quên câu nói lúc nãy của Long Quyển Phong.

"Ngôi mộ này, chôn cất cái gì?"

Long Quyển Phong lại tựa vào tường, lắc đầu.

"Ta cũng không biết, có lẽ chỉ là một cơn gió mà thôi."

Gió đến rồi đi, chẳng mang theo thứ gì, cũng chẳng để lại gì, trống rỗng. Chỉ có những người đã từng đứng trong gió mới nhớ được cảm giác thoáng qua đó, sự vuốt ve giữa trời đất trong khoảnh khắc. Với Long Quyển Phong, quá khứ ấy như một trận gió, chẳng ai biết trên thân y đã trải qua những gì, chỉ thấy được vẻ mặt bình thản vô tư, cùng tấm áo ngoài bị gió thổi bay của y.

Còn y thì sao? Lạnh buốt đến tận xương, không ai để chia sẻ.

Nhưng hôm nay, ba mươi năm trôi qua, Long Quyển Phong và ái nhân mà y đã tìm kiếm suốt chặng đường dài cùng ngồi đây. Đột nhiên, y muốn mở tung trái tim đóng kín này, để khoét ra một khe hở.

Hắn cũng đã nghĩ đến việc giữ bí mật này trong lòng suốt đời, nhưng Vương Cửu vì hắn, vì chuyện của Trần Lạc Quân và Việt Nam bang mà suýt phải cắt đứt quan hệ, hắn cảm thấy Vương Cửu cũng nên biết tất cả nguyên do hậu quả của chuyện này.

Vì thế, hắn bắt đầu kể từ cuộc gặp gỡ với A Chiếm, kể về Thanh Thiên Hội, về Long Thành Bang, về việc A Chiếm lén lút đến tiệm cắt tóc của hắn làm chuột bạch, về việc A Chiếm nói muốn đưa Trần Lạc Quân cho hắn làm con trai, cuối cùng kể đến cuộc chiến giết chóc trong Thiên Hậu miếu mà không ai thấy được trong một ngày một đêm.

Vương Cửu ngồi bên cạnh hắn, nhìn vào đôi mắt đầy ưu tư và buồn bã của hắn, từ đôi môi lảm nhảm của hắn, nghe hết câu chuyện khác hẳn với truyền thuyết về Trương Thiếu Tổ.

Kể xong, Long Quyển Phong im lặng rất lâu, rồi quay lại nhìn Vương Cửu, thấy vẻ mặt của hắn như muốn nói nhưng lại ngập ngừng, hỏi.

"Ngươi có gì muốn nói không?"

"Có." Vương Cửu đáp rất dứt khoát, Long Quyển Phong hơi nhướn mày.

"Đôi môi của ngươi mềm quá, ta muốn hôn ngươi."

Long Quyển Phong ngạc nhiên một chút, rồi mới nhận ra và bật cười, cười đến nỗi cơ thể hơi cúi xuống. Tay hắn đặt lên vai Vương Cửu, gương mặt hai người gần nhau.

Ta sao lại quên mất? Đây mới là Vương Cửu.

Hắn dùng ngón tay chạm nhẹ vào tóc mềm của Vương Cửu, rồi di chuyển xuống ve vuốt mặt hắn, nói.

"Vậy thì hôn đi."

Vương Cửu ôm chặt lấy eo hắn, nhắm mắt và hôn lên đôi môi đó.

Không ai cảm thấy việc làm này trong miếu là bất kính, cũng không ai để ý đến cửa miếu đang mở rộng, người qua đường nhìn vào, danh hiệu Long Quyển Phong của Thành Trại sẽ trở thành chủ đề bàn tán.

Họ chỉ có thể cảm nhận được nhau.

Trong sự giao hòa ướt át, họ chỉ nghe thấy âm thanh từ đáy lòng mình.

Thật tốt.

Mãi lâu sau, Vương Cửu mới buông Long Quyển Phong ra, nhưng vẫn giữ môi sát gần, thở nhẹ.

"Long Quyển Phong, ngươi đã chia sẻ với ta quá khứ của mình, cho ta biết ngươi từng là người như thế nào, ta rất vui. Nhưng nếu ngươi cảm thấy áy náy vì chuyện của Trần Lạc Quân mà giải thích với ta lý do ngươi nhất định phải bảo vệ Trần Lạc Quân, thì không cần, vì ta không quan tâm."

Đôi mắt của hắn tròn và sáng, gần đến mức Long Quyển Phong cảm nhận được ngọn lửa vô hình đang cháy trên người hắn.

"Ngươi chỉ cần nói cho ta kết quả ngươi muốn, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt được điều đó, lý do hay nguyên nhân gì ta đều không quan tâm, chỉ cần ngươi muốn, thì đã đủ rồi. Lần này là vậy, sau này cũng vậy."

Bốn bề yên tĩnh, trong vòng tay của Vương Cửu, Long Quyển Phong bất ngờ nghe thấy những cơn sóng cuộn trào, bao trùm, để lại tiếng vang đan xen bên tai. Hắn lắng nghe im lặng, nhận ra đó chính là sóng của máu trong cơ thể phàm tục này.

Long Quyển Phong từ từ chớp mắt, cuối cùng đã thua cuộc.

Hắn trong tình yêu của Vương Cửu, cuối cùng đã tìm thấy bờ bên kia của biển khổ.

Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào vai Vương Cửu, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe rõ, nhưng từ tai truyền đến bốn chi của Vương Cửu.

Hắn nói.

"... Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro