All - Nếu Vương Cửu được nuôi dưỡng bởi Long Quyển Phong
Cre: paozainaigailidedl.lofter.com/post/4b442157_2bc9acc90
Chủ tuyến: Vương Cửu x Long Quyển Phong (Long Quyển Phong trung tâm)
Nếu mọi chuyện diễn ra trong thế giới song song, với tất cả sự phát triển trước đó không thay đổi, nhưng điểm khác biệt duy nhất là Vương Cửu trở thành người của Thành Trại, thì hướng đi của câu chuyện sẽ ra sao? Tình cảm giữa hắn và Long Quyển Phong có thể nảy sinh những tia lửa mới nào không? Thỏa mãn chút ích kỷ của ta trong câu chuyện này nhé.
— 1 —
Trần Lạc Quân chạy nhanh, rất nhanh. Hắn cảm thấy bọn xã hội đen quả thật không có ai tử tế, tiền đấm bốc hắn vất vả kiếm được chẳng còn lại xu nào, chỉ bị quẳng cho tờ giấy chứng minh thư giả rõ rành rành.
Tuổi trẻ nhiệt huyết, máu nóng dồn lên, hắn giật lấy một cái túi không rõ thứ gì rồi chạy, hoàn toàn không biết mình đã gây ra chuyện lớn.
Người phía sau truy đuổi ráo riết, nhưng không nhanh bằng hắn. Trần Lạc Quân chẳng gặp chướng ngại nào, cứ thế lao vào một nơi xa lạ, như giọt nước chìm vào biển, biến mất trong Thành Trại.
"Này! Tây Qua! Ngươi lạc đường rồi à!"
Ánh sáng xuyên qua màn đêm, chiếu rọi hai người đứng ở phía hàng rào biên giới. Tín Nhất cưỡi chiếc mô-tô sáng màu, ngậm điếu thuốc nhàn nhã chạy tới chỗ đàn em.
"Bọn ta không cố ý xâm phạm, có kẻ đã trộm hàng của bọn ta rồi chạy vào trong đó."
Tây Qua ngăn đồng bọn bên cạnh, dùng giọng điệu nghiêm túc bày tỏ lý do của mình. Hắn là đầu mã cốt cáng của Việt Nam bang, danh tiếng còn lừng lẫy hơn cả Đại Lão Bản. Tín Nhất hừ một tiếng, nhả khói thuốc ra, xoay đầu xe phóng vào trong Thành Trại, chỉ để lại vài lời nhẹ bẫng:
"Canh chừng họ, báo cho Vương Cửu."
Ở phía bên kia của Thành Trại, một cửa tiệm trang hoàng kỳ lạ nhưng lại hòa hợp một cách khó hiểu với xung quanh. Gạch men phản chiếu ánh đèn sáng đến lóa mắt, chính giữa là một chiếc bàn mạt chược lớn, bao quanh bởi đám đông đang ồn ào cá cược. Người đàn ông ngồi ở vị trí chính diện, một chân đặt lên chiếc ghế thấp bên cạnh, tay thong thả sờ lấy, đánh bài, mỗi lần hành động đều khiến những người xung quanh kinh ngạc.
♪ "Ngày mai dường như còn xa, thế giới đang tiếp tục xoay chuyển,
Do You Wanna hold me tight~ ♪
(Trần Huệ Hiền - "Bước nhảy đường phố")
Một tên tiểu đệ hấp tấp, bước đi theo nhịp của bài hát, vất vả vượt qua đám đông, cuối cùng cũng đến bên cạnh người đàn ông. Hắn cúi thấp đầu, vẻ mặt đầy lo lắng bất an.
"Cửu ca, Tín Nhất nói có người chạy vào, bảo ngươi đi tìm."
Vương Cửu lầm bầm một câu chửi thề không rõ ràng, quăng bộ bài xuống bàn làm tan rã cuộc chơi, vớ lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế rồi đi thẳng ra ngoài. Đám người xung quanh nhanh chóng tan biến như chim muông bay tứ tán, nhạc đột ngột dừng, chỉ còn lại vài người lặng lẽ bước theo bóng dáng của Vương Cửu.
Bên này, Tín Nhất đã tìm thấy Trần Lạc Quân. Hai người giao đấu một lúc, mỗi người đều nhận ra sự khác biệt. Một người cảm thán về độ dày của lớp da đối phương, còn người kia thầm nghĩ đến sự khó nhằn của người trước mặt. Sau một hồi giằng co, đao lóe lên, cú đấm giáng xuống, cuối cùng Tín Nhất đã thành công dùng thanh hồ điệp đao nhanh nhẹn của mình gây thương tích cho đối thủ.
Rồi hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn Trần Lạc Quân tay không bẻ gãy vũ khí, hành động thô bạo khiến Tín Nhất cũng không khỏi cạn lời. Khi cả hai chuẩn bị giao đấu lần nữa, một giọng nói lười nhác chen vào.
"Chào, anh đẹp trai, cần giúp đỡ không?"
Hắn xuất hiện từ lúc nào? Trần Lạc Quân hốt hoảng quay đầu lại. Một người đàn ông mặc quần áo lòe loẹt đứng cách đó không xa. Tay không cầm vũ khí, nhưng khí thế còn mạnh mẽ hơn cả Tín Nhất, thậm chí có thể nói là đầy uy hiếp.
Hắn đánh không lại. Ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu Trần Lạc Quân. Sau một thoáng chần chừ, hắn chọn tấn công nhanh một lần rồi bỏ chạy. Nếu chỉ có một người, hắn còn có thể thử đối đầu, nhưng hắn không ngu ngốc. Cả hai người trước mặt, chỉ cần một cũng đã là đối thủ khó nhằn, còn hiện tại là một chọi hai, không có chút cơ hội chiến thắng nào.
Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra. Hắn như đấm vào một tấm thép, sau tiếng vang lớn, đối phương không hề hấn gì, thậm chí không lay động chút nào. Hắn không tin, dồn lực tấn công liên tiếp vài đòn, nhưng kết quả vẫn vậy.
Trần Lạc Quân hoàn toàn ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ẩn sau cặp kính râm kia. Đôi mắt tràn đầy giễu cợt, khinh thường, và ác ý. Thật khiến người ta phẫn nộ.
"Đánh xong chưa? Đến lượt ta rồi."
Người đàn ông mặc áo hoa vươn cánh tay phải, hai ngón tay khép lại, nhanh chóng tấn công về phía hắn. Bộ não của Trần Lạc Quân lập tức phát ra cảnh báo nguy hiểm dữ dội, hắn vừa kịp tránh đi, nhìn thấy cánh tay lướt qua đâm thẳng vào bức tường phía sau.
Không đùa chút nào, bức tường bằng đá và xi măng đã chịu đựng bao nhiêu năm mưa nắng, gió bão của Thành Trại, vẫn kiên cố bảo vệ những gì cần bảo vệ, thế mà bị bàn tay của con người đâm xuyên thủng thành hai lỗ tròn.
"Thằng nhóc, ngươi chạy giỏi lắm đấy."
Vương Cửu phát ra một tiếng cười quái dị, không chút thất vọng khi chưa đánh bại được đối thủ. Sự hiếu chiến cùng khí thế uy hiếp từ người hắn lan tỏa ra. Trần Lạc Quân lạnh sống lưng, cảm giác như một con thú nhỏ đụng phải thiên địch, bản năng mách bảo hắn phải tránh xa ngay lập tức, chạy trốn.
Chết tiệt, tại sao ai cũng nhằm vào hắn? Sự phẫn uất dâng trào, nhớ lại chuyện giật túi bột trắng của Đại Lão Bản cách đây vài giờ, sự kích động và tức giận trỗi dậy. Trong lúc ấy, hắn chẳng còn quan tâm đến sức mạnh quái dị của đối phương, cầm lấy vũ khí tạm thời đánh trả quyết liệt.
"Thằng nhóc này cũng được đấy." Lam Tín Nhất gập dao lại, đứng sang một bên quan sát trận đấu giữa Trần Lạc Quân và Vương Cửu, không có ý định can thiệp. Hắn nhìn ra Vương Cửu chỉ đang dùng một phần sức mạnh như mèo vờn chuột để chơi đùa với Trần Lạc Quân, chẳng lo sẽ thua, mà bản thân hắn cũng không có ý định giúp đỡ Vương Cửu.
Trần Lạc Quân rất dữ dội, một kẻ không biết gì thì không sợ. Hắn không biết rằng kẻ đối diện mình là một trong những người khó đối phó nhất trong Thành Trại này, nhìn khắp Hồng Kong, những kẻ có thể đè bẹp Vương Cửu e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngon tay. Nhiều thế lực ở Thành Trại khi nghe tin Vương Cửu xuất hiện, chưa đánh đã bỏ chạy.
Lối đánh liều mạng là đấu pháp nguy hiểm nhất. Sau vài chiêu, Vương Cửu bắt đầu nhìn thẳng vào kẻ không biết sợ trời cao đất dày đang gây sự với hắn. Cậu ta có chút bản lĩnh, nhưng muốn chiếm lợi thế là điều không thể.
Lưỡi dao sắc nhọn mà Trần Lạc Quân cầm trong tay không thể làm Vương Cửu tổn thương chút nào, chỉ có bộ quần áo trên người hắn bị rách tơi tả.
"Này! Đây là áo sơ mi mà Đại lão tặng ta đấy! Hàng giới hạn toàn cảng Hồng Kong! Đắt lắm đấy!"
Cơn bực tức dâng lên, Vương Cửu không muốn tiếp tục chơi trò đùa mèo vờn chuột nữa. Tốc độ và chiêu thức của hắn tăng lên khiến Trần Lạc Quân không còn chống đỡ nổi, chỉ trong vài chiêu đã bị ép lùi sát đến lan can.
Ý định của Vương Cửu là quét mạnh cú đá vào đầu Trần Lạc Quân, khiến hắn ngã xuống đất. Nhưng không ngờ Trần Lạc Quân cúi người né, va vào lan can thấp, mất thăng bằng, lộn nhào qua lan can, rơi xuống dưới và có cơ hội tẩu thoát.
"Điên thật! Ngươi để hắn chạy mất rồi!"
Lam Tín Nhất mắng chửi, hắn đã canh chừng kỹ, nghĩ rằng mọi chuyện đã chắc chắn, chỉ chờ bắt Trần Lạc Quân giao cho Đại lão, thế mà Vương Cửu lại chơi đùa quá lâu, bây giờ mọi thứ tan thành mây khói, ngay cả hắn cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.
"Mẹ nó, chẳng phải ngươi đứng đó xem rất vui sao?"
Vương Cửu đáp trả, sau đó cũng nhảy qua lan can đuổi theo Trần Lạc Quân, động tác gọn gàng. Lam Tín Nhất thầm rủa trong lòng, hắn không luyện nội công, không thể liều như thế, đành chọn một con đường quen thuộc để bám theo Trần Lạc Quân.
Cả hai đều nghĩ đến việc sửa sai, một trước một sau, trực tiếp đuổi theo mục tiêu. Nhưng Thành Trại chính là Thành Trại, dù hai người lớn lên ở đây từ nhỏ, vẫn không thể nhớ hết bao nhiêu ngõ ngách và lối tắt cho người ta tẩu thoát.
Trần Lạc Quân gặp may, dù bị đám tiểu đệ cùng hai con chó săn đầu đàn của Thành Trại truy đuổi ráo riết, hắn vẫn vô tình tìm được một tiệm cắt tóc vắng vẻ, không ai quấy rầy.
Hắn không kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, cũng không để ý ai đang ở đó. Có lẽ người ta cũng không để ý đến hắn. Những người khác hoặc ngồi, hoặc đứng xa, chỉ có một người đang cầm chổi, nhìn lên ti vi, nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ mơ hồ nói một câu: "Lại nữa à? Hết giờ rồi."
Cạnh cửa có bày một đống dụng cụ cắt tóc, Trần Lạc Quân chộp lấy một cái kéo, lập tức kề vào cổ người đang cầm chổi. Chuyện này diễn ra chưa đến mười giây, chưa đầy ba giây sau, Lam Tín Nhất, Vương Cửu cùng đám tiểu đệ đã ầm ầm lao vào, đông nghẹt khiến nửa tiệm cắt tóc chật kín.
Người trong tiệm dường như chẳng có gì xảy ra, ai nấy vẫn làm việc của mình, uốn tóc, dọn dẹp, rửa tay. Chỉ còn lại Trần Lạc Quân, người hắn bắt làm con tin, đối diện với đám xã hội đen hung hãn.
"Tha cho ta." Trần Lạc Quân thở hổn hển, họ đuổi hắn quá gắt, thần kinh hắn không lúc nào được thư giãn, đến mức còn chẳng nhìn rõ kẻ bị hắn bắt làm con tin là ai. "Để ta đi."
"Đ.m...," Vương Cửu bước lên một bước, vừa chửi bới, ánh mắt phía sau kính râm nhìn Trần Lạc Quân như nhìn một người đã chết. Nhưng hắn chỉ bước đúng một bước, giây tiếp theo đã bật cười sảng khoái, "Hề hề, được thôi."
Còn gương mặt không cảm xúc của Lam Tín Nhất bên cạnh cũng bất ngờ trở nên mỉa mai, nhướn mày một cách hứng thú về phía họ.
Trần Lạc Quân còn chưa kịp hiểu tại sao hai người này lại thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, thì ngay sau đó, bụng hắn đã bị cùi chỏ của người bị bắt làm con tin đánh mạnh vào, khiến hắn mất kiểm soát. Người kia thoát khỏi tay hắn chỉ trong tích tắc.
Không đúng!
Dưới cơn đau dữ dội, hắn đã mất hết cảm giác về phương hướng, chân lại vô thức bước về phía cửa tiệm cắt tóc. Chưa đi được mấy bước, liền bị người ta dễ dàng đá vào mắt cá chân, ngã xuống đất. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cánh tay đã bị người ta tháo khớp.
Hắn không khỏi kêu lên đau đớn, nằm sấp xuống đất ôm chặt chỗ bị thương, rên rỉ như một con chó hoang. Chưa kịp bò dậy, trước mắt đã hiện lên một chiếc giày da màu nâu, như thể tốt bụng kê dưới mặt hắn, rồi một cú đá mạnh khiến hắn bị đá bật dậy.
Nhưng ngay lúc đó, một cú đấm mà hắn biết bản thân không thể tránh được đã đến gần. Nội lực không thể diễn tả nổi đánh hắn choáng váng, đến khi nhận thức lại, cả người đã bay ra xa, còn túi đồ cũng rơi mất.
Kẻ gây ra tất cả chuyện này, lại chính là con tin mà hắn đã chọn bừa.
"Có cần giúp đỡ không?" Người phụ nữ uốn tóc cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi tạp chí thời trang, "Nhìn các ngươi đánh qua đánh lại cũng hấp dẫn đấy, đúng là một vở kịch lớn."
"Tam cô, sao không nói sớm a!" Long Quyển Phong thở dài, bộc lộ vẻ bất lực như thể vốn không trông mong gì, giờ mới hỏi, không phải hơi bị muộn rồi sao.
Một câu nói chọc cười cả tiệm, ngoại trừ hắn. Đặc biệt là Vương Cửu, khi hắn cười, tiếng cười của những người khác dường như yếu hẳn.
"Ngươi cứ uốn tóc của ngươi đi thôi." Lam Tín Nhất nhét điếu thuốc vào miệng, lắc đầu, gắn lại cái máy uốn tóc cho Tam cô. Nhưng trong lúc hắn đang làm vậy, Vương Cửu giống như chó nhìn thấy xương, nhanh nhẹn nhảy đến gần Long Quyển Phong, nhiệt tình xoay cái ghế gần nhất về phía y, mời y ngồi, khiến Lam Tín Nhất tức đến mức đỏ cả mặt.
Long Quyển Phong vừa cúi xuống nhặt cái chổi dưới đất, để sang một bên, ngẩng đầu lên đã thấy Vương Cửu với vẻ mặt như đang đợi được khen, cùng cái ghế đã xoay sẵn, còn Lam Tín Nhất thì mặt nhăn nhó ở phía không xa. Y chỉ nhếch môi một cái, rồi như chấp nhận số phận mà ngồi xuống cái ghế đó.
Vương Cửu lập tức cười toe toét, không chút ngại ngùng ngồi dựa nghiêng vào tay ghế, một chân duỗi thẳng làm trụ, còn một cánh tay thì đặt thẳng lên vai Long Quyển Phong, mái tóc dài buông xuống gần chạm tai y.
Đối diện với hành động quá mức thân mật của thuộc hạ, Long Quyển Phong chỉ hơi rùng mình, rồi không biết do đã quen hay bất lực, y khoanh chân, cứ để mặc cho hắn làm vậy. Trái lại, Lam Tín Nhất đi đến, mặt không chút biểu cảm, nện mạnh vào Vương Cửu một cái, cố ý đánh cho hắn ngồi nghiêm chỉnh lại.
Nhưng Vương Cửu chỉ nhếch môi, bày ra bộ mặt gian xảo, rồi tiếp tục dính chặt lấy Long Quyển Phong không chịu rời. Điều đó khiến Lam Tín Nhất không chịu thua, chiếm lấy bên còn lại. Thật tội cho cái ghế, may mà nó đủ vững để chịu được sức nặng của ba người đàn ông trưởng thành, chỉ phát ra một tiếng rít nhẹ biểu thị sự phản đối, tạo nên chút bối rối nho nhỏ.
Long Quyển Phong đã quá quen với cảnh hai thuộc hạ tranh giành sự chú ý. Y biết rõ nếu thiên vị một kẻ, kẻ kia sẽ không chịu để yên, lâu dần chỉ còn cách lờ chúng đi. Y định rút một điếu thuốc, nhưng sờ khắp người mới nhớ ra mình đang cai thuốc, đành ngượng ngùng thu tay về, chỉ biết ôm lấy đầu gối ngồi yên.
"Có chuyện gì?"
Lần này Vương Cửu không tranh nói trước với Tín Nhất, hắn cũng chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Hắn đang chơi bài vui vẻ thì bị gọi đi bắt người, người còn chưa bắt được, lại còn để kẻ đó chạy mất, cuối cùng Đại lão phải tự mình ra tay, nên bây giờ hắn chỉ biết ngồi yên.
"Là kẻ từ ngoài vào, muốn đem bột trắng vào đây bán."
"Không biết quy tắc." Long Quyển Phong chỉnh lại vạt áo, Vương Cửu lập tức hiểu ý, liền giúp y vỗ nhẹ và kéo phẳng áo, nhưng bị Long Quyển Phong lườm cảnh cáo.
"Đồ trong túi từ đâu mà có?" Long Quyển Phong hỏi tiếp.
"Đại Lão Bản, đám Tây Qua canh giữ suốt đêm, nhất định phải bắt thằng nhóc này."
"Để ta ra tiếp họ." Vương Cửu cười nham hiểm, nhưng chưa kịp động thân đã bị Long Quyển Phong kéo lại bằng chiếc cà vạt.
"Đừng gây rối."
Chỉ hai từ đơn giản nhưng là mệnh lệnh hiệu quả nhất. Vương Cửu lập tức đứng yên, để mặc cho Long Quyển Phong cầm lấy đầu nhọn của cà vạt mình.
Trần Lạc Quân kéo cánh tay bị thương, khó khăn ngồi dậy, cảnh giác nhìn bọn họ. Những kẻ như hắn, đã rơi vào con đường tuyệt vọng, thật không đáng để làm khó. Long Quyển Phong nhìn chằm chằm vào hắn, như thể đã gặp không chỉ một lần. Y nhắm mắt lại, thở ra một câu:
"Thả hắn đi."
Lam Tín Nhất nghe vậy lập tức nhặt túi bột trắng, chính xác ném xuống cạnh chân Trần Lạc Quân.
"Đại lão có lòng từ bi, ngươi đi đi."
Cửa sổ rỗng bị Trần Lạc Quân đập mạnh mở toang ra. Hắn nhìn Lam Tín Nhất, rồi lại nhìn túi đồ, sau đó lại nhìn Long Quyển Phong và Vương Cửu đang ngoan ngoãn cúi đầu, dường như không tin rằng mình có thể dễ dàng rời đi như vậy. Sau đó, hắn nghiến răng, nhặt túi đồ lên, ôm lấy cánh tay bị thương rồi trèo qua cửa sổ mà đi.
Long Quyển Phong thả lỏng chiếc cà vạt của Vương Cửu, rồi chuyển sang chống tay lên trán, nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đại lão! Cứ thế mà tha cho thằng nhóc đó sao!" Giọng Vương Cửu lại vang lên bên tai, hắn thật sự không biết mình có giọng to đến mức nào.
"Đại lão nói sao thì cứ vậy! Ngươi có ý đồ xấu phải không!" Lam Tín Nhất không thể chịu nổi cái kiểu kiêu ngạo của Vương Cửu mỗi khi được Đại lão chiều chuộng, hắn là kiểu người tuân lệnh tuyệt đối.
"Ồ, ồ, còn dám gán tội cho ta nữa hả. Ngươi không bắt được người còn gọi ta đến, ngươi làm được gì sao?"
"Hừ, cũng đâu thấy ngươi làm được gì. Cuối cùng người chạy mất, lỗi là của ai? Chắc chắn không phải ta là kẻ làm hỏng chuyện."
"Ngươi muốn đánh nhau không?"
"Tưởng ta sợ ngươi à?"
"Ồ, nói như ngươi đã từng thắng ta vậy."
"Có giỏi thì đừng dùng nội công cứng mà chống đỡ!"
"Hehe, ta không thèm!"
"Hai ngươi!" Long Quyển Phong không thể chịu đựng được nữa. Nếu để họ cãi tiếp thì sẽ trở thành: "Đại lão, ngươi nhìn hắn kìa!", "Đại lão, ngươi bênh ai?", "Đại lão, ngươi nói xem ai đúng!" Y không muốn bênh ai cả, chỉ muốn đấm cho cả hai bay ra khỏi Thành Trại.
Cuối cùng Lam Tín Nhất là người có mắt nhìn tình huống trước. Hắn lập tức tỏ ra như thể "ta lười cãi với ngươi, nhưng ta đúng", rồi lầm bầm về việc mình đã mua chè ngọt, sau đó liếc Vương Cửu một cái thật sắc rồi chạy đi tìm chiếc xe máy không biết đỗ ở đâu.
Vương Cửu tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, hắn lại ngồi xuống bên cạnh Long Quyển Phong, vừa định mở miệng kêu: "Đại lão, ngươi nhìn tên đó kìa!"
"Được rồi, im lặng chút đi," Long Quyển Phong lần này thật sự không còn cách nào, liếc mắt nhìn hắn một cách bất lực. Thấy hắn vẫn chưa chịu buông tha, y giơ tay lên cọ nhẹ vào cằm hắn một cái, "Đừng có suốt ngày cãi nhau với Tiểu Tín, cũng đừng suốt ngày đánh đấm. Đó là người của Đại Lão Bản, rất được trọng dụng, sẽ gây ra xung đột đấy. Hơn nữa, bọn họ cũng chưa vào Thành Trại, vẫn giữ đúng quy tắc mà."
"Ta chẳng phải cũng được ngươi trọng dụng sao?" Vương Cửu không phục, hắn có tính cách kiêu ngạo như vậy. Người ngoài đều biết hắn hung hăng, táo bạo và khác người, thậm chí nhiều người còn ngầm đoán rằng Vương Cửu có thể sẽ phản chủ. Long Quyển Phong dám để một người như hắn bên cạnh, thật cẩn thận kẻo một ngày nào đó không may sẽ mất mạng.
"Huống chi tên nhóc đó, hắn đã phá quy tắc, nhưng ngươi lại để hắn đi."
"Sao? Bây giờ ngươi muốn nói quy tắc với ta à?" Long Quyển Phong nhướng mày, ngón tay chọc nhẹ từng cái một vào phần cằm đầy râu của hắn, "Được thôi, để ta đếm thử xem ngươi đã phá bao nhiêu quy tắc rồi?"
"Ta có sao? Ta chẳng phải rất ngoan sao?" Vương Cửu dày mặt ưỡn ngực, hắn bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của Đại lão, rồi hôn nhẹ lên ngón tay y một cách lấy lòng, "Chẳng lẽ quy tắc Thành Trại có cấm ta lên giường với Long Quyển Phong sao?"
"Hừ." Long Quyển Phong rút tay về ngay, lười để ý đến lời nói nhảm của hắn, rồi chuyển qua ngồi xuống cái ghế sô pha thấp trong tiệm cắt tóc, ra lệnh cho Vương Cửu tiếp tục công việc quét dọn còn dang dở của y. Đợi đến khi Lam Tín Nhất quay lại, hai người lại vì chỉ có hai bát chè ngọt mà suýt nữa cãi nhau dẫn đến đánh nhau. Cuối cùng, Long Quyển Phong mang ra ba cái bát sứ, mỗi người uống một nửa bát chè, còn Đại lão được hưởng trọn một bát.
Quay lại với Trần Lạc Quân, người đang bẩn thỉu và đáng thương. Sau khi được cư dân tốt bụng trong Thành Trại cho ăn và được một vị bác sĩ đeo mặt nạ chỉ đường, hắn đã bò đến dưới căn nhà có chiếc đèn lồng đỏ, chợt nhận ra nơi này rất quen thuộc.
Qua cửa sổ rỗng, Long Quyển Phong đang nghiêng đầu tựa vào vai Vương Cửu, nhắm mắt ngủ, phát ra tiếng ngáy nhẹ. Lam Tín Nhất khom người, quỳ gối cẩn thận tháo chiếc kính râm trên mũi Đại lão, gấp lại và đặt lên bàn trà, còn Vương Cửu thì đang suy nghĩ nên bế hay cõng Long Quyển Phong sao cho không làm y tỉnh giấc.
Chưa kịp nghĩ ra cách, một tiếng *cạch* lớn vang lên phá tan suy nghĩ, Long Quyển Phong dựa vào vai hắn khẽ giật mình, rồi trượt khỏi áo khoác ngã xuống. Vương Cửu vội vàng đưa tay đỡ lấy mặt y, tránh để cổ y bị vẹo.
Lam Tín Nhất lúc này đã nén đầy bụng tức giận không có chỗ xả, đứng phắt dậy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
"Này! Ngươi còn chưa đi à!"
Vương Cửu cũng quay đầu lại, vì nghiến răng mà hai hõm má hiện rõ sâu, mạch máu trên cổ hắn cũng giật giật theo.
Long Quyển Phong không có vẻ gì là bị tiếng ồn làm thức giấc, chỉ thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt y lại càng sâu thêm. Y múc thêm một thìa chè ngọt đưa lên miệng, rồi cất tiếng vừa hỏi, vừa trấn an hai tên "chó trung thành" của mình:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Muốn đổi tiền." Trần Lạc Quân cố gắng đứng thẳng lên, nhưng vì đau đớn hoặc lý do nào khác mà hắn chỉ có thể dựa vào tường để giữ thăng bằng.
Long Quyển Phong khẽ thở ra qua mũi, lắc đầu, rồi đưa bát chè cho Vương Cửu, ra hiệu cho hắn cầm lấy.
"Đại lão." Vương Cửu nhìn Long Quyển Phong, dường như muốn hỏi xem có nên giúp hay không. Hắn và Lam Tín Nhất đều biết rõ cái lòng tốt ưa giúp người của Long Quyển Phong lại trỗi dậy, mà đó không phải là một mệnh lệnh rõ ràng, chỉ là sự giằng co vô dụng.
"Thôi được rồi, đã vào được Thành Trại thì coi như là bản lĩnh của ngươi. Ở đây ai cũng là rắc rối cả." Người đàn ông lớn tuổi đứng dậy, Vương Cửu vội đặt bát chè xuống rồi theo sát y ra cửa sổ, cùng Lam Tín Nhất mỗi người đứng một bên, khoanh tay sau lưng Long Quyển Phong.
Long Quyển Phong đưa tay đẩy cửa sổ ra, nửa người gục lên lan can, nhìn chăm chú vào kẻ trước mặt – một linh hồn mơ màng, không lối thoát nhưng đầy bướng bỉnh. Hắn như gợi nhớ đến nhiều bóng dáng quen thuộc, nhưng cũng hoàn toàn xa lạ.
Y nhướng cằm chỉ vào Trần Lạc Quân: "Đưa ta cái túi đó."
Trần Lạc Quân ngập ngừng, không lập tức giao ra, ánh mắt đầy cảnh giác.
Vương Cửu không nhịn nổi, lên tiếng thay chủ: "Thằng nhóc! Đại lão bảo ngươi làm gì thì làm ngay!"
Trần Lạc Quân bị tiếng quát làm giật mình, do dự không biết có nên đưa hay không.
Long Quyển Phong bị dáng vẻ lúng túng của hắn chọc cười: "Tiền quan trọng, hay mạng quan trọng hơn?"
Câu nói khiến Trần Lạc Quân cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Hắn gắng gượng đỡ lấy cơ thể mình, cố sức giơ cao cái túi lên.
Nhìn khoảng cách vẫn còn khá xa giữa cái túi và mình, Long Quyển Phong im lặng một lát, nghĩ rằng nếu không ai tranh giành giúp thì tốt hơn là y tự với tay lấy. Cuối cùng, y tự mình vươn tay ra.
Cầm lấy cái túi nặng trĩu, Long Quyển Phong quay sang dặn dò Lam Tín Nhất: "Đưa hắn đến gặp AV." Sau đó y khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho Vương Cửu theo y.
Vương Cửu khoái chí đến mức không thể giấu nổi, hắn khiêu khích húc vào vai Lam Tín Nhất một cái, rồi ngẩng cao đầu theo sau Long Quyển Phong rời đi.
Lam Tín Nhất chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, dù đã nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn không thể không tức giận với thái độ vô liêm sỉ của Vương Cửu. Hắn lười cãi cọ, tập trung vào nhiệm vụ mà Đại lão đã giao.
"Này, đầu trọc, nếu còn đi được thì xuống lầu mà đợi."
"Đại lão, chúng ta đi đâu vậy?" Vương Cửu cười toe toét, bước theo sát từng bước.
Hắn mê mẩn nhìn bóng dáng Long Quyển Phong đi qua những con đường nhỏ của Thành Trại, ánh trăng xuyên qua những vật che khuất lộn xộn, đôi khi chiếu xuống khuôn mặt của người đứng đầu Thành Trại này. Da của y không còn căng mịn như thuở trẻ, đã trở nên nhăn nheo hơn. Khí chất sắc bén cũng đã thay đổi, đôi khi khiến người khác nhầm tưởng y là một người vô hại.
Y cũng không còn cao lớn như trước, phần lớn thời gian y thích ngồi khom lưng hơn là đứng thẳng. Tính cách dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện cũng đã dịu lại. Y như đã cắm rễ sâu trong Thành Trại này, tựa như con rồng khổng lồ có thể hủy diệt cả thị trấn nhưng lại mắc chứng ngủ lịm, chỉ còn treo thân hình khổng lồ của mình trên Thành Trại.
Nhưng điều không thay đổi là sức hút khó cưỡng lại, không thể nào quên được.
Vương Cửu vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên hắn gặp Long Quyển Phong, hôm đó Hồng Kong mưa lớn. Hắn bị bắt gặp khi đang lén học võ công trong chùa, sư phụ định phạt hắn, một chưởng đánh lên đầu, không phải để phế công lực, mà là muốn lấy mạng hắn.
Hắn mệnh cứng, chịu đòn nhưng vẫn sống sót, vùng lên phản kháng, rồi bỏ trốn khỏi nơi không thể gọi là nhà ấy. Cả người đầy máu, đầu còn chưa kịp mọc tóc, hắn nhờ chút võ công học chưa thành mà cướp được quần áo và tiền bạc của người qua đường, nhảy xuống dòng suối nhỏ rửa sạch vết bẩn, rồi lẩn vào thành phố.
Số đồ vật mà Vương Cửu cướp được đã bị đem đi cầm để đổi lấy vé vào sòng bạc. Hắn chẳng biết chơi, cũng không biết cách thắng, chỉ đặt cược loạn xạ. Những con bạc khác nhìn thấy hắn nhỏ bé, yếu đuối, tưởng dễ bắt nạt nên xô đẩy hắn bằng thân thể của người lớn. Vương Cửu chỉ cười lạnh, rồi lập tức khiến mấy kẻ thiếu mắt đó đổ máu.
Xung quanh ai nấy đều kinh ngạc. Chưa từng có ai dám gây chuyện liều mạng như vậy ở đây. Khi đám tay chân của thế lực đứng sau sòng bạc đến tìm, ban đầu hắn có thể đối phó một đối một, nhưng khi phải đấu với nhiều người, hắn bắt đầu đuối sức.
Không còn cách nào, Vương Cửu đành phải bỏ chạy, giống như Trần Lạc Quân hôm nay, lao vào Cửu Long Thành Trại. Những kẻ truy đuổi hắn lúc đó, so với một ngón tay của Tây Qua bây giờ còn chẳng bằng, chỉ là một thế lực nhỏ không đáng nhắc đến. Khi ấy, danh tiếng của Long Quyển Phong vang dội như sấm, đến mức y không cần phải ra mặt, cứ để Vương Cửu vào trong thành là xong chuyện.
Thằng bé cũng khôn ngoan, nó để mắt đến những đứa trẻ đang cầm đồ ăn vặt, định giở lại mánh cũ lợi dụng kích thước nhỏ của mình, nhưng không may bị Long Quyển Phong, lúc đó đang đứng trên lầu thả diều, phát hiện.
"Ngươi làm gì vậy?"
Vương Cửu ngẩng đầu lên, và nhìn thấy người đàn ông đẹp nhất mà hắn từng gặp trong đời. Long Quyển Phong khi đó đang ở thời kỳ sung mãn, một tay cầm ống diều, tay kia thỉnh thoảng giật dây thả diều. Trên miệng y ngậm điếu thuốc đã hút dở, ánh lửa le lói phản chiếu trên kính râm của y.
Đôi mắt đầy vết thương của thằng bé trông như một con thú nhỏ, mờ mịt và không rõ ràng, nhìn chằm chằm vào y.
"Ngươi từ đâu tới?"
"Ngươi là ai? Sao lại lo chuyện bao đồng!"
"Đây là địa bàn của ta," Long Quyển Phong búng tàn thuốc, không để tâm đến giọng điệu thù địch của thằng bé, "Ta là Trương Thiếu Tổ."
"Tiểu hòa thượng, ngươi đến đây, không phải là nơi tốt đâu, mau đi đi."
"Ngươi dựa vào gì mà đuổi ta đi!" Không biết câu nào đã động đến Vương Cửu, mắt hắn lập tức đỏ lên, giận dữ siết chặt nắm đấm hét vào Long Quyển Phong. Những đứa trẻ xung quanh đang chơi đùa bị hắn dọa cho một phen, bản năng mách bảo chúng nên tránh xa, chúng rủ nhau vừa xô đẩy vừa chạy đi, chỉ còn lại Vương Cửu và Long Quyển Phong đối diện nhau như chiến trường.
"Ta nói câu nào là đuổi ngươi đi rồi?" Long Quyển Phong cười nhẹ, nụ cười ấy không mang theo chút cảm xúc nào, không hề có chút chân thành.
Thế nhưng Vương Cửu vẫn cảm thấy nụ cười ấy quá đẹp. Trong chùa, hắn đã gặp bao nhiêu khách hành hương, từ những phu nhân, tiểu thư xinh đẹp, nhưng không ai đẹp bằng Long Quyển Phong.
"Phạch." Một cơn gió thổi qua, sợi dây diều đứt mất, con diều không mới không cũ ấy lững lờ bay đi không rõ phương nào. Long Quyển Phong cũng không tiếc nuối gì, mặc kệ nó không biết rơi xuống góc nào. Dù sao thì bọn trẻ trong Thành Trại cũng sẽ tìm thấy nó, rồi chúng sẽ vừa gọi lớn "Long Quyển Phong! Long Quyển Phong! Long Quyển Phong!" vừa chạy tới trả lại cho y, và phần thưởng thường là kẹo hoặc vài đồng lẻ.
"Đói không? Ta mời ngươi ăn." Người đàn ông chống tay lên lan can, đối diện với đứa trẻ lạc lối, con chó nhỏ không chủ, đưa ra một lời mời khó có thể từ chối.
"Ta muốn đi." Vương Cửu không nói "được" hay "đồng ý", hắn nói "ta muốn". Cái gì hắn muốn, hắn sẽ phải đạt được. Dù cho con đường có khó khăn thế nào, hắn cũng chưa từng sợ hãi.
Long Quyển Phong dẫn hắn đến một quán cơm xá xíu, gọi cho hắn một đĩa cơm và sô-cô-la, đợi hắn ăn xong lại dẫn hắn đến tiệm cắt tóc, tắm rửa cho hắn, rồi thay cho hắn bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ.
"Người nhà ngươi đâu?"
"Ta không có." Vương Cửu kéo kéo bộ quần áo rộng quá cỡ trên người mình, trả lời một cách hờ hững, "Ngươi có định đuổi ta đi không?"
"Nếu ngươi muốn đi, ta có cản cũng không được." Long Quyển Phong giặt sạch chiếc khăn vừa dùng để lau cho hắn, rồi kẹp lên giá phơi ngoài ban công, "Ngươi muốn ở lại, ta cũng chẳng ngăn cản được."
"Đường là do ngươi chọn, muốn đi thì tự đi."
Người đàn ông quay người lại, ánh nắng chiếu lên thân thể y, như thể một vị Bồ Tát được mạ thêm một lớp vàng.
"Thành Trại cho phép ngươi sống ở đây, đến khi ngươi tìm ra được điều mình muốn làm, người mình muốn trở thành, khi ấy ngươi đi hay ở, ta cũng chẳng quyết định được."
Vậy là Vương Cửu cứ thế an tâm ở bên Long Quyển Phong. Lúc đầu, Long Quyển Phong không có ý định dạy dỗ hắn trở thành thuộc hạ của mình. Y đã cảm nhận được cơ thể và tình trạng của Vương Cửu, phần nào đoán ra được lai lịch của hắn. Mặc dù chẳng lâu sau, Vương Cửu đã tự kể hết về thân thế của mình, từ việc học lén võ công, bị đánh đập, xuống núi, cướp bóc đến đánh bạc, hắn đều kể một cách không giấu diếm. Hắn không hiểu mình mong đợi điều gì từ phản ứng của Long Quyển Phong. Liệu y có vẻ ghét bỏ hắn không? Có thấy hắn là kẻ không thể cứu chữa không?
"Ngươi học được bao nhiêu phần của công phu cứng?"
Câu hỏi không đầu không đuôi. Vương Cửu hơi ngẩn người, rồi thành thật trả lời: "Khoảng sáu phần, ta đã đọc xong nhưng không kịp luyện thành."
"Ừ, nếu ngươi còn nhớ, thì tự luyện tiếp. Có chỗ nào không hiểu, ta có thể tìm người giỏi để chỉ cho ngươi."
Vương Cửu nhìn vào khuôn mặt ẩn trong làn khói thuốc, trái tim bỗng dâng lên một cảm giác chua xót không rõ lý do.
"Tại sao ngươi lại giúp ta?"
"Tại sao ngươi lại đến Cửu Long Thành?"
"Ta đâu biết đây là Cửu Long Thành."
"Vậy sao ngươi lại cần biết tại sao ta giúp ngươi?"
Tiểu hòa thượng không nói gì thêm, nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời như vậy.
Long Quyển Phong dập điếu thuốc gần hết, đứng dậy vỗ vỗ đầu Vương Cửu, rồi ra ngoài.
"Đợi khi ngươi học thành mười phần, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tuy nhiên, Vương Cửu thấy không hài lòng với việc Long Quyển Phong không nói rõ ràng, hắn vội vã chạy theo cái bóng của y.
"Ngươi nói đó, Trương Thiếu Tổ! Ngươi đã hứa rồi!"
"Được rồi, đến đây thôi."
Họ nhanh chóng rời khỏi Cửu Long Thành, Long Quyển Phong quay lại đối mặt với Vương Cửu, không có ý định để hắn cùng đi.
"Vấn đề với cái túi, ta sẽ xử lý. Tín Nhất đã đi gặp AV rồi, trời đã khuya, nếu ta không có mặt, ngươi phải trông coi Thành Trại."
Hóa ra là muốn hắn làm chó canh cửa. Vương Cửu không vui, sự bất mãn hiện rõ trên mặt, người khác dễ dàng nhìn thấy.
"Không muốn sao?" Long Quyển Phong bước gần thêm một bước, nhìn vẻ mặt không vui của hắn.
"......" Vương Cửu không nói có hay không, thái độ chống đối rõ ràng, như thể muốn Long Quyển Phong phải dỗ dành hắn.
"Ngươi giỏi nhất, ngoài ngươi ra, ta còn có thể yên tâm giao cho ai khác? Nghe lời."
Bàn tay từng cướp đi vô số mạng người giờ đang ấm áp và mềm mại vỗ về gương mặt Vương Cửu. Hắn luôn bị những lời đơn giản của Long Quyển Phong làm ấm lòng. Thỉnh thoảng, hắn tự châm biếm bản thân vì quá dễ dãi, quá háo hức, nhưng nghĩ đến việc người đó là Long Quyển Phong, là Đại lão của hắn, thì mặc kệ, xấu hổ cũng chẳng sao.
"Ngươi đương nhiên chỉ có thể giao cho ta, những kẻ khác đều là phế vật."
"Không được dùng từ đó."
Long Quyển Phong véo má Vương Cửu như một sự cảnh cáo, rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại một câu nói cùng với gió truyền đến tai Vương Cửu.
"Chờ ta trở về."
Vương Cửu sẽ đợi. Dù phải chờ từ lúc mặt trăng lên cao cho đến khi mặt trời đứng bóng, hắn cũng sẽ đợi. Vì hắn biết Long Quyển Phong sẽ trở về, đây là nhà của y, là nơi y thuộc về.
Mà Long Quyển Phong cũng biết Vương Cửu sẽ luôn đợi y, giống như hàng triệu đêm trước đó.
— 2 —
Trong phòng khám nhỏ hẹp, đầy ắp các băng video thu thập được, các lọ thuốc tự chế và những mảnh giấy gắn chặt với nhau.
Chiếc TV lớn nhất đang phát tin tức chạy liên tục, giọng nữ nhẹ nhàng tràn ngập không gian yên tĩnh.
"Ngày Anh rút khỏi Hồng Kong đã được ấn định, tiếp theo chính phủ Hồng Kong sẽ có hành động đối với khu vực hỗn loạn được chú ý, Cửu Long Thành Trại Trại sẽ đi đâu về đâu..."
"Long ca."
Giọng của bác sĩ đeo mặt nạ kéo Long Quyển Phong ra khỏi sự chú ý vào bản tin, hắn mở áo choàng, để cho thanh niên kiểm tra cơ thể có vẻ bình thường nhưng thực chất ẩn chứa nội lực đáng sợ.
AV ấn vào vị trí tim của hắn, rút tay lại, đôi mắt không hề có một chút dao động.
"Ta không phát hiện gì."
"Ừ." Long Quyển Phong gật đầu cảm ơn, hắn thường xuyên đến phòng khám này và đã quen thuộc với mọi quy trình. So với tình trạng sức khỏe của mình, việc tiết lộ trên tin tức khiến hắn lo lắng hơn.
Cửu Long Thành Trại chắc chắn sẽ bị phá dỡ, chính phủ Hồng Kong sẽ không chấp nhận sự tồn tại của một khu vực ngoài vòng pháp luật lớn như vậy. Hắn biết tin này không lâu sau khi trả lại tiền hàng cho Đại Lão Bản.
Có người đã tìm đến hắn trước.
"Long ca, lâu quá không gặp, dạo này thế nào? Quản lý một khu vực lớn như vậy, chỉ có anh làm được thôi."
Người đàn ông trong bộ vest trông không hợp lắm với hoàn cảnh, Long Quyển Phong tìm một nơi vắng vẻ không xa Cửu Long Thành Trại, mấy lần định thói quen lấy thuốc lá để giảm căng thẳng, cuối cùng chỉ tìm thấy hộp kẹo, chỉ có thể bực bội lấy ra một viên với tinh thần "có còn hơn không".
"......" Rồi người đàn ông thấy Đại lão lừng lẫy đang cầm một viên kẹo trắng tím trong miệng, gần đây dường như rất phổ biến, không ngờ con gái năm tuổi của hắn và Long Quyển Phong lại có điểm chung.
"Khụ khụ," Người thông minh quyết định giả vờ không thấy, bỏ qua hành động không phù hợp với địa vị, sau khi ho vài tiếng liền đổi sang nụ cười nịnh bợ, "Long ca, không cần ta phải nói, chắc anh đã nhận được thông tin rồi chứ."
Long Quyển Phong không phản ứng với hắn, thậm chí đứng lưng về phía hắn, đối diện với hướng Cửu Long Thành Trại.
"Đây là một mảnh lớn lợi nhuận, ta nghĩ ngay đến anh đầu tiên, dù sao Cửu Long Thành Trại là của anh, không lý do gì để người khác kiếm lợi từ đó phải không?"
"ta biết ý định của ngươi."
Người đàn ông này là cảnh sát, một cảnh sát có quyền lực. Toàn bộ Hồng Kong không có cảnh sát nào sạch sẽ, Long Quyển Phong đã có nhiều lần tiếp xúc với bọn họ, người đàn ông này cũng không phải là ngoại lệ. Hắn là kiểu điển hình, tính cách trơn tru, khéo léo, và rất biết cách báo thù.
"Ngươi cũng biết ta sẽ từ chối, đừng lãng phí thời gian."
"Hừ, ngươi chẳng thay đổi chút nào." Khi thấy dụ dỗ không thành công, cảnh sát không có gì bất ngờ, nhanh chóng thu lại biểu cảm vô dụng, chuyển sang vẻ mặt như cười mà không phải cười.
"Này, Đại lão, đừng vội từ chối ta."
Hắn nâng túi tài liệu trong tay, đây mới là mục đích thực sự của hắn, cũng là lý do hắn đến đây.
"Gần đây ngươi có nhận một người mới phải không? Không hổ là Long ca, dễ dàng sắp xếp mọi thứ, không biết ngươi có tò mò về lai lịch của hắn không?"
"Ngươi có gì thì nói thẳng." Long Quyển Phong cắn đứt viên kẹo trong miệng, nửa còn lại được giữ giữa các ngón tay, quay lại nhìn người đàn ông.
"Ta hiểu, Cửu Long Thành Trại thu nhận đủ loại người, nhưng thằng nhóc này khá thú vị, chắc chắn anh em của ngươi sẽ rất quan tâm."
Người có thể gọi Long Quyển Phong là anh em thì toàn Hồng Kong chỉ có thể đếm trên một bàn tay. Hai người nổi tiếng nhất là Tiger, Đại lão của Miếu Đường, và Địch Thu, đại địa chủ của Cửu Long Thành Trại.
Long Quyển Phong trong lòng sớm đã có dự cảm chẳng lành, hắn hy vọng không phải là người đó, nhưng tiếc rằng mọi chuyện không như mong muốn.
"Trần Lạc Quân, sinh ra ở Hồng Kong, cha là Trần Chiếm, mẹ là Sơ Ngọc Ý, thời thơ ấu theo mẹ trốn sang Việt Nam..."
"Đủ rồi."
Long Quyển Phong chăm chú nhìn vào người cảnh sát, đôi mắt bị phản chiếu từ kính râm không thể nhìn thấy rõ, nhưng người đàn ông vẫn phải ngừng nói vì cảm giác bị áp bức.
"Long ca, anh em của anh đã tìm kiếm hắn nhiều năm rồi. Cả tiền bạc lẫn nhân lực, anh có ý đồ gì không?"
"Chỉ cần ngươi đồng ý việc này, đừng nói là Trần Lạc Quân, ngay cả Trương Lạc Quân, Lý Lạc Quân... Chỉ cần một câu của ta, sẽ không còn ai biết. Dù ngươi muốn giữ lại thằng nhóc này hay thế nào, hồ sơ sẽ được giao cho ngươi, không ai khác biết. Ta còn có thể giúp ngươi làm giả chứng cứ, dù cho Địch Thu có tìm kiếm thế nào, cũng chỉ còn lại tin tức về cái chết."
"Thế nào? Suy nghĩ một chút nhé."
Sự uy hiếp là phương pháp của hắn.
Long Quyển Phong nhìn người đàn ông đầy tự tin này, cảm giác khó chịu khi đối diện với kẻ ngu dốt lại nổi lên. Kể từ khi bị những thằng nhóc giám sát và bỏ thuốc lá, tính khí của hắn đã trở nên không thể chịu đựng được.
"Ngươi đang đe dọa ta?"
"Ôi, đâu có, Long ca!" Cảnh sát mở to mắt một cách khoa trương, diễn xuất vụng về khó có thể nói hắn không cố ý, "Ta chỉ đang nghĩ cho ngươi, đặc biệt cung cấp sự giúp đỡ thôi!"
"Ngươi không thể đe dọa ta."
Long Quyển Phong lười biếng tranh cãi thêm, không che giấu khí thế của mình, sát khí bộc phát cuối cùng làm thay đổi sắc mặt của cảnh sát.
"Nếu ngươi muốn, có gan thì đến đây. Việc của Trần Lạc Quân, ta không cần. Bây giờ, cút đi."
"Long ca, Cửu Long Thành Trại sẽ bị phá dỡ sao?"
Long Quyển Phong thu hồi tâm trí, nhìn về phía AV đang ngồi bên chân hắn. Chàng trai cao lớn đang ngồi trên một chiếc ghế thấp, nhường chiếc ghế sofa duy nhất cho Long Quyển Phong. Hắn cúi lưng, đôi mắt không bị che khuất bởi mặt nạ nhìn về phía Long Quyển Phong, giọng điệu mang theo nỗi lo không thể thấy được.
So với lòng trung thành bảo vệ chủ nhân của Tín Nhất và sự hoang dã của Vương Cửu, AV giống như một con gấu, cao lớn đáng tin cậy, và giỏi giữ bí mật.
Khi cơ thể hắn bắt đầu có dấu hiệu bệnh tật, AV đã muốn để Vương Cửu và Tín Nhất đưa hắn đi khám bác sĩ. Long Quyển Phong hiếm khi thấy chàng trai này hoảng loạn như vậy, hắn biết tình trạng sức khỏe của mình nghiêm trọng như thế nào.
Theo diễn biến bình thường, Cửu Long Thành Trại có thể không có Trương Thiếu Tổ, nhưng không thể không có Long Quyển Phong. Hắn không dám đánh cược, nếu tin tức về bệnh tình của mình bị phát tán, bao nhiêu người và thế lực sẽ động lòng.
Cửu Long Thành Trại lớn như vậy, Tín Nhất xử lý công việc hàng ngày tốt, võ thuật cũng tạm ổn, nhưng không có khả năng giữ gìn trật tự; Vương Cửu võ công cũng tốt, ngoài hắn và Đại Lão Bản theo trường phái nội công, một đối một gần như không có đối thủ.
Nhưng, lợi dụng thời điểm Long Quyển Phong bệnh tật, muốn mạng của Cửu Long Thành Trại. Long Quyển Phong biết rõ từng người trong Cửu Long Thành Trại, như thể hắn cũng biết AV không đơn giản. Tín Nhất nghe lời hắn nhất, Vương Cửu hành xử tùy ý.
Nếu không có sự hiện diện của hắn, dù họ có cùng nhau bảo vệ cũng khó mà giữ vững. Ai cũng biết lý do số đông có thể chiếm ưu thế, họ kiêng kỵ Long Quyển Phong có Vương Cửu, càng kiêng kỵ Long Quyển Phong. Danh tiếng của hắn từ thời kỳ hoàng kim đến nay vẫn được truyền tụng, chỉ cần là người trong giới đều biết đến truyền thuyết về Long Quyển Phong.
Khi họ nhận ra, ngay cả Đại lão mạnh mẽ cũng có ngày già đi, những suy nghĩ tối tăm sẽ không ngừng phát triển.
Vì vậy, Long Quyển Phong nghĩ ngay lập tức là không được để lộ cho ai biết.
Rồi tình huống thay đổi.
Không biết có phải do khi còn trẻ làm nhiều việc ác, khi già gặp phải trò đùa của số phận. Long Quyển Phong nắm lấy bả vai của AV, chưa kịp phát ra âm thanh đầu tiên thì đã bị cắt đứt.
"Ồ! Chào buổi tối! Hai người đều ở đây à!"
Một cái đầu chó được hắn chăm sóc, sáng bóng và có hình dáng, lông xù xì, cùng với gương mặt quen thuộc, xuất hiện tại cửa sổ duy nhất của phòng khám.
"......"
"......"
Nhìn thấy Vương Cửu nhẹ nhàng nhảy xuống đất, lại còn khoe khoang chỉnh trang lại áo khoác và ống quần của mình, điềm đạm bước tới.
"Cứ nói chuyện vui vẻ thế, sao không cho ta tham gia với, Đại lão?"
Bầu không khí nặng nề vừa nãy do sự hiện diện của Vương Cửu đã trở nên, ừm, không biết phải nói thế nào, giống như pháo nổ chói tai khiến người ta vừa bực bội vừa bất lực.
Khi hắn tiến lại gần và thấy tư thế của hai người, Vương Cửu gần như tức giận như một người chồng bị bắt quả tang ngoại tình. Hắn chỉ vào áo khoác ngoài của Long Quyển Phong, rồi chỉ vào áo lửng của AV, đôi mắt tròn xoe.
"Hay lắm! Đàn ông độc thân! Hẹn hò vào đêm khuya! Đại lão! Ngươi đã ngủ với ta, còn muốn hồng hạnh xuống tường nữa à! Thằng nhóc bác sĩ đen, ngươi nhớ một người mà còn lén lút ăn vụng một người nữa! Không ai có thể đào góc tường của ta!"
"Im lặng."
Long Quyển Phong thật sự muốn khâu cái miệng con chó này lại. Đã lớn tuổi rồi, lại còn lên giường với một trong những đứa trẻ mình nuôi nấng, không chỉ một lần, điều này đã đủ làm cho người già như hắn phải xấu hổ. Chưa kể Vương Cửu ầm ĩ và công khai la hét như thế. May mà giờ đã khuya, phòng khám đã treo bảng nghỉ làm, không ai đến. Nếu không bị người khác nghe thấy, thì Long Quyển Phong không còn mặt mũi nào để sống.
Dù AV có mơ hồ đoán được mối quan hệ giữa Long Quyển Phong và Vương Cửu, nhưng bị sự làm phiền này, hắn thực sự suýt quên mất chuyện vừa xảy ra.
Vương Cửu vẫn đang nhảy nhót, không để cho lý do, chen vào bên cạnh Long Quyển Phong, kéo một tay của Đại lão rồi bắt đầu kêu la.
Cái gì mà "Đại lão muốn làm kẻ vô tình vô nghĩa?", cái gì mà "Đại lão cảm thấy ta luyện công không đủ làm ngươi hài lòng?", cái gì "Thằng nhóc này có gì tốt, nhìn cái là thấy không thể phục vụ bằng ta"...
Nói đến mức Long Quyển Phong muốn chui xuống đất. Hắn không buông tay bị nắm, mà dùng tay còn lại nhanh chóng bịt miệng Vương Cửu.
"Đừng ồn ào."
Vương Cửu cuối cùng đã yên lặng, chỉ là vẫn dùng đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh nhìn Long Quyển Phong.
AV nhìn tất cả những cảnh này.
"Đại lão," Bác sĩ trẻ lên tiếng, khóe miệng thậm chí còn có vẻ như đang cười, giọng điệu khác hẳn ngày thường, "Để Vương Cửu dẫn ngài đi đi."
Hắn đã hiểu. Không có sự nuông chiều của chủ nhân, làm sao có thể có con chó dám lấn lướt? Vương Cửu chắc chắn đã theo Long Quyển Phong đến đây, hoặc là Long Quyển Phong đã nói với hắn. Nếu Long Quyển Phong không muốn Vương Cửu ầm ĩ, hắn không phải là người nhân từ, chỉ cần một cú đấm đánh bay Vương Cửu là xong, đâu cần để Vương Cửu la hét lâu như vậy?
"Để Vương Cửu dẫn ngài đi đi." AV lại nhắc lại một lần nữa, tin rằng đối phương đã hiểu ý của hắn.
Long Quyển Phong nhìn Vương Cửu, người vẫn đang bị hắn giữ miệng, hắn không hiểu tình hình, chỉ thấy mình như được giao một nhiệm vụ gì đó. Không thể phát ra âm thanh, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt để ra hiệu. Đôi mắt sáng lấp lánh, rõ ràng viết lên: "Có chuyện gì không? Có nhiệm vụ giao cho ta làm không? Tin tưởng ta nhé! Ta sẽ làm tốt!"
Chó con không biết lý do chủ nhân giao nhiệm vụ, nó nghĩ chủ nhân yêu thương nó, tin tưởng nó, mới giao cho nó làm việc, vì vậy JUST DO IT!
"Ừ." Long Quyển Phong như thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng dần dần thư giãn, lún vào ghế sofa. Hắn buông tay khỏi miệng Vương Cửu, chuyển sang giữ trán mình, vẻ mặt như "tùy các ngươi làm gì thì làm".
Cả phòng chỉ có Vương Cửu đắm chìm vào thế giới ngọt ngào của mình, vì hắn cảm nhận được, tay hắn nắm lấy tay Long Quyển Phong, được nắm lại.
Nếu Long Quyển Phong đã nghe qua câu nói, hắn sẽ cảm thấy rất phù hợp để miêu tả Vương Cửu.
"Giao việc cho ta nhé! Ta nhất định sẽ làm tốt!"
Và,
"Nhưng cũng đừng quá tin tưởng ta! Ta nhất định sẽ làm hỏng!"
Nếu đối tượng được giao nhiệm vụ là Tín Nhất, hắn nhất định sẽ ghi nhớ từng câu từng chữ mà Đại lão nói, làm theo chỉ thị, Đại lão bảo làm gì thì làm, Đại lão bảo sao thì làm sao.
Còn đối tượng là Vương Cửu, yếu tố không thể kiểm soát lại quá nhiều, hoàn toàn không thể dự đoán hành động tiếp theo của hắn.
Đúng vậy, Tín Nhất sẽ lén lút đưa Long Quyển Phong đến bệnh viện, hoàn tất các cuộc kiểm tra, kiểm tra kế hoạch điều trị, và thảo luận về cách điều trị một cách bí mật. Đây là kế hoạch ban đầu của Long Quyển Phong.
Nhưng hắn đã giao việc cho Vương Cửu.
Vương Cửu cũng thực sự đi cùng hắn, nhưng ngay khi kết quả kiểm tra được công bố, phạm vi bí mật liền được nhân rộng ra thành Tín Nhất, AV, Thập Nhị, Địch Thu và Tiger.
Khi Long Quyển Phong không để ý, Vương Cửu đã âm thầm bảo AV thông báo cho Tín Nhất. Tín Nhất rất sốc, rất tức giận, rất bị tổn thương. Trong cơn tức giận, hắn đã làm ầm ĩ, không dám dùng máy truyền thông, mà trực tiếp đến thông báo cho Địch Thu và Tiger.
Vì vậy, khi Long Quyển Phong quay lại phòng bệnh, hắn phát hiện ra có nhiều người hơn trong phòng một người của mình.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết là ai làm, Long Quyển Phong liếc nhìn Vương Cửu, kẻ kiêu ngạo vừa còn vênh váo tỏ ra mình không làm gì sai, giờ đang che mặt mình để chịu sự chất vấn.
Đầu tiên là Tín Nhất, mắt đỏ bừng, lải nhải rằng Đại lão không tin tưởng hắn đến mức này, rốt cuộc phải giấu hắn bao lâu nữa, nếu không phải Vương Cửu có tâm thông báo, hắn sẽ chẳng biết gì cả.
Long Quyển Phong đã phải vất vả để dỗ dành kẻ này xong, quay lại đã thấy Địch Thu và Tiger đang nhìn hắn với vẻ mặt không vui.
Là anh em, hai người tự nhiên biết hoàn cảnh của Long Quyển Phong và hiểu cách hành xử của hắn. Nhưng, dù lý trí có thể phân biệt rõ ràng, tình cảm vẫn là tình cảm, họ vẫn tức giận với việc giữ im lặng và tự mình giải quyết mọi chuyện mà không sợ hậu quả cuối cùng có thể nặng nề của hắn.
Địch Thu đầu tiên là hừ lạnh, đã sớm nói phải để Long Quyển Phong ăn thực phẩm bổ dưỡng, lại bận rộn không chú ý đến việc bảo dưỡng, không kiêng rượu và thuốc lá, kết quả là như vậy. Vấn đề vẫn phải được giải quyết, bác sĩ phải giữ kín miệng, thông tin bên ngoài phải được giấu kín, ở vị trí của họ, tự nhiên là phải tránh bất kỳ sự chú ý nào.
Thập Nhị bên cạnh nãy giờ chưa mở miệng đã nhảy ra, vỗ ngực nói rằng việc của Đại lão chính là việc của hắn, việc của hắn chính là việc của Đại lão, bọn họ Miếu Đường sẽ giúp đỡ!
Sau khi nói xong những lời cần nói, Tiger đã mắng mỏ và đá vào gã xui xẻo này, nhưng cũng không phủ nhận lời nói của đầu mã.
Vì vậy, với sự phối hợp của ba bên, Long Quyển Phong đã an toàn thực hiện ca phẫu thuật, ngoan ngoãn nghe theo chỉ định của bác sĩ, trở về Thành Trại với cơ thể không thể nói là hoàn toàn bình phục, ít nhất bệnh lớn đã được chữa trị.
Trong thời gian đó, thật sự không xảy ra bất kỳ chuyện gì phiền phức. Có Địch Thu và Tiger chăm sóc, mọi thứ đã diễn ra một cách suôn sẻ cho đến khi hắn xuất viện. Long Quyển Phong ngồi trên giường đã lâu không gặp, nhìn Vương Cửu bận rộn sắp xếp hành lý cho hắn.
Tín Nhất tạm thời thay thế vị trí của hắn, bận rộn ở Thành Trại, chỉ khi có thời gian mới chạy đến bệnh viện thăm hắn. Hôm nay là ngày xuất viện của hắn, không nên quá phô trương, vốn còn có giao dịch cần xử lý, Tín Nhất cứng rắn đưa hắn trở về Thành Trại rồi mới bắt đầu công việc.
Vương Cửu thì tương đối rảnh rỗi, chủ yếu đảm nhận việc chăm sóc, ngày đêm bên cạnh Long Quyển Phong, chỉ khi có sự cố, Tín Nhất không có mặt, mới gọi Vương Cửu về để giúp đỡ.
Tiger và Địch Thu không thể thường xuyên đến bệnh viện, mọi việc và đồ đạc đều do Thập Nhị chạy chân. AV cũng có việc riêng ở phòng khám, cũng giúp Tín Nhất trông coi Thành Trại, gặp phải vấn đề khó khăn thì mới liên hệ với người hỗ trợ.
Nhìn Vương Cửu xoay quanh trong phòng của mình, Long Quyển Phong không hiểu tại sao, một cảm giác rất kỳ lạ dâng lên trong ngực. Đã sống đến ngần tuổi này, hắn sao có thể không hiểu cảm xúc này là gì. Nhưng hiện tại không phải lúc, đối tượng cũng không đúng, hắn chỉ có thể im lặng kìm nén cảm xúc của mình, muốn hút thuốc để giảm căng thẳng mà chỉ tìm thấy những món ăn vặt để thay thế cho thời gian cai thuốc.
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro