Part 1: Tạm bợ
"Tất cả những gì tôi đang có, tất cả những gì tôi đã từng có, đều ở đây, trong đôi mắt hoàn hảo của em. Chúng là tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy."
---------------------------
Bắt đầu từ lúc Hyojin có thể nhớ được, gia đình cô đã điều hành một cơ sở chứa đầy những linh hồn. Những linh hồn lạc lối, những linh hồn tươi sáng, những linh hồn đen tối, trẻ và già, họ có tất cả. "Soul mogering – Nơi buôn bán những linh hồn", đó là tên mà họ gọi về nơi đó.
Ngày qua ngày, sẽ có người ra khỏi cửa hàng, mang theo những linh hồn họ đã trả tiền để có được. Khi Hyojin mười lăm tuổi, nó trở thành công việc mỗi ngày của cô, lùng sục khắp các đường phố và tìm kiếm những linh hồn lạc lối. Việc đó có thể kiếm được 1 đến 2 xu.
Cô không biết người ta sẽ làm gì với những linh hồn đó – và cô cũng không muốn tìm hiểu – nhưng cô biết những linh hồn còn trẻ và thanh khiết sẽ được trả giá cao hơn những linh hồn đã sống một cuộc đời bi thảm đầy những vết sẹo. Một số kẻ thích sưu tập linh hồn, coi họ như đồ trang sức để thể hiện sự giàu có của mình. Cô nghĩ rằng những linh hồn trong sáng có sức hấp dẫn hơn là vì vậy.
Hyojin học được rằng, tất cả các linh hồn đều mang một chiếc vòng đeo tay. Và nếu bạn buộc chiếc vòng đó vào cổ tay của mình, linh hồn ấy sẽ gắn chặt với bạn cho đến khi bạn gỡ nó ra. Đó là cách mà Hyojin đưa linh hồn về cửa hàng cùng mình, và những người sưu tầm sẽ khoe cái sự giàu có của họ bằng số lượng vòng đeo tay linh hồn mà họ có trên cánh tay.
Hyojin không tin vào đạo đức sau những gì mà cha mẹ cô đã làm, nhưng cô đã học được cách không đặt câu hỏi, ít nhất là sau khi cha xoáy sâu đôi mắt đen của ông nhìn cô lên tiếng chống lại mình lần đầu tiên.
"Mọi người đều cần một cách để kiếm sống, và đây là cách của chúng ta." Với sự thờ ơ, ông nói. "Con sẽ không bao giờ tồn tại được trong thế giới này, nếu chỉ mãi nghĩ về đúng và sai."
Khi Hyojin không tìm kiếm những linh hồn, có một nơi mà cô cảm thấy thuộc về mình. Một câu lạc bộ đêm ở trung tâm thành phố. Cô không biết làm sao mà mình tìm thấy nó hay tại sao cô lại quay trở lại nơi này. Cô ghét thứ âm nhạc xập xình và ánh đèn nhấp nháy làm mất cả phương hướng kia. Nhưng đôi khi nó là tất cả những gì cô cần cho một sự thoát ly khỏi thực tại. Và cách một cô gái tên là Solji luôn tìm thấy và vòng đôi tay cô ấy quanh cổ cô trên sàn nhảy đã làm cô quyết định ở lại. Hyojin tìm thấy bản thân mình dưới sự quyến rũ của cô gái với mái tóc nhuộm vàng và có tinh thần tự do không thể bị giới hạn kia.
Khi Hyojin mười sáu tuổi, cô gặp một linh hồn tên là Heeyeon.
Heeyeon qua đời vì một cơn suy hô hấp ở bệnh viện. Nàng không có người thân và những người duy nhất đến thăm là những nữ tu ở trại trẻ mồ côi mà nàng lớn lên. Heeyeon chưa bao giờ có một hệ thống miễn dịch đủ mạnh mẽ. Căn bệnh khiến nàng nằm liệt giường trong một tuần trước khi mất. Linh hồn cô đơn của nàng lang thang trong vô vọng, bị ràng buộc lại thể giới đang sống nhưng lại chưa đủ sẵn sàng để vượt qua thế giới bên kia. Linh hồn ấy lang thang trên những con phố trong nhiều ngày cho đến khi Hyojin tìm thấy.
"Chào, tên tôi là Hyojin."
"Chào, Hyojin. Em là Heeyeon." Linh hồn đáp lại. "Ít nhất đó là cái tên mà họ thường gọi em."
"Rất vui được biết em, Heeyeon."
Hyojin đề nghị Heeyeon đi với mình và Heeyeon đã vui vẻ đồng ý, nàng đưa cho Hyojin chiếc vòng tay màu đỏ để có thể liên kết với con người kia.
Khi Hyojin bắt đầu buộc chiếc vòng quanh cổ tay, cô do dự một lát. Cô nghĩ đến những linh hồn trước đây mình đã mang đến cửa hàng để bán cho người lạ và cảm thấy tội lỗi cho số phận của họ.
"Heeyeon, em có chắc chắn muốn đi với tôi không?" Cô hỏi linh hồn kia. "Tôi... không phải là một người tốt. Và nơi mà chúng ta sắp đi... Em có thể bị bán cho người lạ. Đó là việc kinh doanh của gia đình tôi."
Thế nhưng Heeyeon chỉ lắc đầu.
"Em không quan tâm. Em muốn ở cùng chị. Chị khiến em cảm thấy ấm áp."
Hyojin mỉm cười buồn và kéo nàng vào lòng, cô buộc chặt chiếc vòng linh hồn của Heeyeon vào cổ tay và đưa cô về nhà.
~•~
Những cuộc vui lúc nửa đêm chỉ đơn giản là như vậy. Một sự giải phóng nhất thời khỏi những căng thẳng ban ngày và sự cô đơn lúc đêm về.
Cao hơn sự giải phóng một chút, chính là sự tạm bợ.
Và Solji là sự tạm bợ đó.
Bởi vì Solji không phải là của cô. Và Hyojin nhận ra rằng trong đêm thứ hai, khi cô quay trở lại club để tìm Solji – cô ả đang quấn tay quanh cổ một cô gái khác.
Hyojin ghét việc mình không thể bỏ đi, bởi vì tạm bợ vẫn tốt hơn là không có gì. Tạm bợ vẫn tốt hơn là cô đơn.
Vậy nên lần tiếp theo khi Solji tìm thấy cô dưới ánh đèn lấp lánh và vòng cánh tay mỏng manh của mình quanh cổ cô, Hyojin đã không đẩy cô ấy ra.
Và cô để Solji hôn cô.
Cô để cô ấy làm nhiều hơn thế.
Trong quy tắc kinh doanh của Soul mongering, quy tắc đặt ra là bạn không được phép gắn bó với những linh hồn bạn thu thập.
Hyojin vẫn nhớ điều đó.
Hyojin kể cho Heeyeon nghe về những linh hồn lạc lối mà cô tìm thấy và đưa về cửa hàng trong nhiều năm qua.
Có một linh hồn tên là Jeongyeon, Hyojin đã tìm thấy trong khi đi dạo tại nghĩa trang. Cô ấy hẳn đã sống một cuộc sống vô cùng thú vị, bởi vì linh hồn của cô ấy mạnh mẽ, náo nhiệt và đặc biệt hài hước.
Sooyeon và Soojung là cặp chị em không thể tách rời, thậm chí cho đến lúc chết. Sooyeon là một linh hồn lạc quan sôi động, trong khi Soojung thì thản nhiên và thường đắm chìm trong thế giới suy nghĩ của riêng mình. Vậy nhưng họ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo. Hyojin tìm thấy họ trong một con hẻm và cô hy vọng rằng nếu họ được bán, họ sẽ được bán cùng với nhau.
Irene là một linh hồn nhút nhát xinh đẹp và Hyojin chắc chắn rằng nếu em ấy đầu thai thì sự xinh đẹp ấy sẽ đi theo em cả đến kiếp người tiếp theo.
Có nhiều loại linh hồn lạc lối, những người không thể rời khỏi thế giới đang sống vì nhiều lý do khác nhau. Hyojin thích nghe những câu chuyện họ kể về cuộc đời mình. Nó kéo cô ra khỏi cảm giác cô độc.
Nhưng họ không bao giờ ở lại lâu.
Jeongyeon cuối cùng cũng được bán cho một nhà sưu tập linh hồn. Sooyeon và Soojung được mua bởi một người phụ nữ trông hốc hác với đôi gò má hõm sâu. Irene rời đi cùng một người đàn ông đeo kính và một chiếc tẩu thuốc phong cách cổ điển.
Hầu hết những đêm khuya khi Hyojin không ngủ được, cô sẽ ở lại nói chuyện với Heeyeon, người cô giữ lại bên cạnh mình.
"Cuộc sống của em như thế nào?" Hyojin hỏi trong bóng tối, cuộn tròn trên giường. "Có hạnh phúc hay không?"
"Em thật sự không nhớ nữa." Heeyeon nói khi nghĩ về nó trong một phút. "Khi chết đi, tất cả ký ức sẽ mờ dần. Em đã cố nhớ lại, tất cả những gì em có thể thấy chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa, như những bức ảnh không có tiêu cự, và em nghĩ rằng có lẽ đó là cuộc đời của em."
Heeyeon dừng lại, như thể đang nghĩ về những bức ảnh lờ mờ trong tâm trí.
"Ban đầu có rất nhiều màu sắc rực rỡ, nhưng sau đó tất cả đều là màu xám. Và chúng làm em cảm thấy... đau buồn. Đúng hơn là cảm thấy đơn độc."
Hyojin lắng nghe Heeyeon đang cố gắng nhớ về những ký ức mờ nhạt.
"Em nghĩ có lẽ... em đã ở một mình trong một thời gian dài."
Hyojin xoay người sang một bên, đối mặt với Heeyeon. "Vậy chúng ta giống nhau, phải không?"
Ngày tháng qua đi.
Hyojin in từng vết chân trên con đường đầy tuyết dẫn đến nhà cô. Một ngôi nhà cũ kỹ trong một thị trấn cũ kỹ.
Đây là ngày thứ ba cô trở về tay không. Cha cô sẽ gặp cô bằng một cái tát, nhắc cô về tình trạng hiện giờ của họ giữa cuộc suy thoái.
Ông bực bội nắm chặt nắm đấm của mình. Mẹ cô tiếp tục đọc những tờ báo trong khi nhấm nháp ly trà của bà ấy.
Hyojin quay lại tìm Solji vào đêm đó, cô tìm thấy ả trong lòng một cô gái khác. Solji nhìn thấy cô từ xa và bắn cho cô một cái nháy mắt. Hyojin quay bước đi.
Sự tạm bợ là không hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro