Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trong lòng ta, có một nguyện vọng rất tốt đẹp: Ước gì một đời này ta có thể được nhìn thấy phương thức quật khởi của Trung Quốc dưới triều Minh —— cuối cùng chính là có được một thời đại lý tưởng, không viễn chinh, không thụ hàng (*không để bị xem thường), không mất đất, không cống nạp, không hòa thân, có thể tử quốc, tuyệt không hàng sinh (* có thể mất nước, tuyệt không đầu hàng cầu sống), thiên tử và dân cùng trị thiên hạ, trở thành một thượng quốc thiên triều vạn bang (*là quốc gia trên cả thiên triều có mười ngàn đất phong). Trải dài năm ngàn năm, duy chỉ có một! Trong bụng ta không có nhiều kiến thức về triều Minh, nghề nghiệp yêu thích và công tác hiện tại cũng không có cái gì liên quan với Minh triều, đến nay vẫn còn tiếc nuối, chỉ có thể biểu đạt cảm xúc nỗi lòng trong cuốn tiểu thuyết phi thực tế này. Cho nên, tác phẩm này từ đầu đến cuối hoàn toàn hư cấu, không hề chân thật. Quỷ ẩn cư xé lá cờ, thực hiện mục đích giải trí. Quyển này hoàn thành hồi đầu năm 2009, sau cuốn《 Ta là nho thương 》, vài ngày trước lúc sửa sang lại máy tính phát hiện được đấy. Ban đầu, văn này được sáng tác từ sự quan tâm nồng nhiệt của bản thân đối với Minh triều. Trong 《 nho thương》 còn có chút quan điểm không thể biểu đạt, vì vậy dưới bối cảnh Minh triều, kéo ra một câu chuyện khác. Có đoạn thời gian, bởi vì tính cách của công quân tiên sinh hơi quá giống trong văn cũ, kết cấu câu chuyện cũng khá tương đồng nên bản thân có chút oán niệm. Cụ thể là tính cách công quân trong quyển này và Chu Hữu Hàng (*trong "Ta là nho thương") cực kỳ tương tự, cho nên, văn này vẫn không được upload. Sau đó khi viết lại tiểu thuyết, ta đã từng tận lực thử cải biến tính cách của công quân và cấu trúc câu chuyện. Ta là sản phẩm tương đối thành công được chế tạo từ nhiều năm khảo thí giáo dục, so với truyền thống, ta cực kỳ tin tưởng rằng nhân vật nên được miêu tả thông qua ngôn ngữ, động tác, thần thái, tâm lý và chân dung, tuy nhiên ta không thích viết kiểu chân dung. Sáng tạo một hình tượng nhân vật mới tinh không khó, khó ở chỗ hình tượng nhân vật này rất hợp lòng ta. Bạn bè thân thiết chung quanh sau khi xem qua tác phẩm ta tận lực sửa đổi, họ cảm thấy nó đã mất đi phong cách cá nhân của "Giang Châu Lăng Giao". Kể cả chồng ta, mặc dù cực lực phản đối ta viết tiểu thuyết đam mỹ, nhưng cũng từng nói với ta: Chỉ cần trong đó có một phần nữ tính, vẫn rất thú vị, sau khi sửa lại, cả chỗ duy nhất này cũng mất đi. Suy nghĩ thật lâu, ta phát hiện ta chỉ yêu thích nam nhân cơ trí, thông tuệ, khôi hài, rộng rãi, nho nhã. Tốt nhất là hắn có thể sử dụng phương thức biểu đạt ôn nhu cũng xuất ra được cường thế (nói thật, trong tiểu thuyết đam mỹ loại công quân này thật sự quá ít), thụ quân ưa thích hoạt bát lạc quan tích cực tiến thủ, tình tiết câu chuyện bình lặng nhẹ nhàng ngươi truy ta đuổi vui vui vẻ vẻ. Có lẽ một ngày nào đó độc giả sẽ chán nản, sẽ đánh giá yếu kém, nhưng ta đã quyết định không tiếp tục thử nghiệm kiểu phong cách khác nữa, ít nhất cuốn đam mỹ cũng sẽ không thử. Bản thảo này đã để vào rương lưu trữ rồi, mỗi ngày một chương, có trước bảy giờ.

Dương liễu phật đê, xuân quang dung dung.

*Dương liễu lướt (bờ) đê, ánh xuân vui vẻ

Bởi vì có cái gọi là —— ngủ xuân không thể dậy sớm!

Cho nên, thâm sâu trong quảng viện phía sau đại môn của Văn Viễn Hầu phủ, bên dưới tấm biển ở trên bậc thang, hai cái ghế dài dạt ra như cánh nhạn, tám tên gia đinh lần lượt lách vào ngồi, hai tay khép trong tay áo, nguyên một đám buồn ngủ.

Rất xa trên đường cái, một gã sai vặt cười tủm tỉm chào hỏi nguyên một đường, nào là thất cô bát di gì đó, gọi đến mức trong miệng cũng có thể chảy ra mật.

Đến cửa lớn, gã sai vặt này bước lên bậc thang, gặp bọn gia đinh. Không có một ai phản ứng với hắn, gã sai vặt che miệng cười hai tiếng, khẽ dựa trên cây cột bên cạnh.

Chốc lát sau, từ trong đám tùy tùng túm tụm phía dưới, một chiếc kiệu lớn ngoặt qua góc phố chậm rãi tiến đến gần. Bức màn buông xuống, một thanh quạt xếp duỗi ra ngoài cửa sổ, nắng xuân ấm áp nghiêng rơi lên trên viên đá Điền Hoàng Đống treo trên đuôi quạt, ôn hòa tinh khiết nhẹ nhàng như nước.

Gã sai vặt vui vẻ, đột nhiên nhấc chân hung hăng đá vào trên đùi gia đinh. Gia đinh dọa đến kêu to "Ah" một tiếng, vừa định chửi ầm lên, thấy rõ người tới, sợ sệt hỏi: "Vũ... Vũ Mặc?"

Đám người còn lại bị vẻ sợ hãi của hắn làm cả kinh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, người nào đó cứng họng, nói: "Vũ Mặc, ngươi không ở kinh thành hầu hạ Tam công tử, tại sao lại chạy về đây?"

Vũ Mặc vui tươi hớn hở giơ một ngón tay chỉ ngoài mặt đường:"Nhìn đi! Tam công tử!"

Cái gì! Tám người đồng loạt xoay đầu lại.

Chỉ thấy, kiệu lớn chậm rãi dừng lại, một thanh quạt xếp nhẹ nhàng đẩy màn kiệu ra. Trong kiệu một công tử thế gia ung dung ôn hòa ấm áp giương mắt nhìn lên cạnh cửa, tay rút về, màn kiệu đổ rào, lại rũ xuống dưới.

Bọn gia đinh lập tức lao ra giống như thủy triều, thẳng tắp quỳ xuống, đầu dập ầm ầm.

Một lúc sau, trong kiệu "Ừm" một tiếng, "Đứng lên đi."

Tên gia đinh nào đó vung chân như bay chạy vào chính đường, thở hổn hển quỳ trên mặt đất, báo: "Lão... Lão gia, Tam công tử trở về...trở về rồi."

Lão đầu đang viết chữ, tay run lên, cuối cùng trực tiếp phất bút ra ngoài hai dặm. Bút lông sói lướt qua giấy Tuyên Thành, mu bàn tay, mặt bàn... và cả chóp mũi của tên gia đinh sống sờ sờ mới vào, đen sì một đoàn.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, lão đầu nuốt nước miếng:"Hắn lại thăng quan rồi hả?"

Gia đinh lắc đầu:"Tiểu nhân không biết."

"Chắc không phải là cách chức hồi hương đi? Hắn thăng tiến quá nhanh, chẳng lẽ xuất hiện chỗ sơ suất rồi sao?"

Trong lòng gia đinh run lên:"Không... Không biết... A."

Lão đầu càng nghĩ càng kinh hãi, thì thào tự nói: "Trở về thầm lặng không một tiếng động, trước đó cả phong thư cũng không có... Ách, một quan Lại bộ ở kinh thành như hắn, tiền đồ rộng lớn..." Ánh mắt lão đầu trống rỗng chuyển tới trên mặt gia đinh:"Ngươi đã từng trông lão Tam lớn lên, xem người như hắn, có thể để yên việc bản thân bị chuyển đi làm quan địa phương không?"

Gia đinh nhìn lão gia một cái, lại vụng trộm nghiêng mắt nhìn chung quanh một đoàn, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, vẻ mặt cầu xin trong lòng tự nhủ: Ngài hỏi ta làm gì ah! Ta làm sao biết được!

Đúng lúc này, một chiếc kiệu trúc dừng ở bên ngoài chính đường. Tam công tử hạ kiệu đứng dậy, vén bào quỳ xuống, nói:"Phụ thân tại thượng..."

Không đợi hắn nói xong, lão đầu kích động một hồi, vung tay ném bút lông đi, nhanh chân bước tới nâng hắn dậy, ngưng mắt nhìn mặt mũi của hắn:"Một đường ngựa xe mệt nhọc gian nan vất vả, khổ cực a, nhanh nghỉ ngơi."

Tam công tử vái chào thật sâu, lão đầu vỗ vỗ mặt hắn, phân phó người hầu: "Nhanh chóng mang nước Hùng Hoàng cho công tử tẩy trần." Rồi lôi kéo tay của con trai đi đến sau viện:"Ngươi nha! Thăng tiến quá nhanh, bộc lộ tài năng bị người khác ghen tị. Ngươi hiểu rõ nhân tâm như vậy tại sao lại không thận trọng từ lời nói đến việc làm?"

Tam công tử hành lễ:"Phụ thân nói chí phải, cẩn tuân dạy bảo."

Lão đầu thở dài một tiếng:"Có thể toàn thân trở ra cũng là được tổ tông phù hộ rồi, trở về cũng tốt. Ngươi là trưởng tử, chờ kế thừa Hầu tước, gia sản to như vậy sớm muộn cũng là của ngươi."

Thân hình Tam công tử dừng lại, thi lễ thật sâu.

Cho nên ——

Thời điểm Tam công tử thản nhiên tiến vào tiểu viện tắm rửa lau mặt súc miệng nằm thẳng cẳng trên giường ngủ trưa, toàn bộ Văn Viễn Hầu phủ "Oanh" một tiếng như phát nổ.

Chủ mẫu Hầu phủ—— nhị phu nhân Liễu thị ngay lập tức bắt lấy tay nha hoàn, nói: "Lão Tam trở về rồi sao!? Hắn không lo làm quan nữa sao?"

Nha hoàn không trả lời được, bất quá không quan hệ ——

Cách nửa tòa phủ đệ, đại công tử đang gảy bàn tính cạch cạch trả lời:"Không thăng quan nữa sao? Từ Thất phẩm đến Ngũ phẩm hắn chỉ cần hai năm, chẳng lẽ lúc này đã lên Tứ phẩm rồi hả?"

Về phần vấn đề này——

Xa xa ở ngoài thành, nhị công tử ôm hai tiểu quan đầu bài xinh đẹp du thuyền xuân trên sông giữa ban ngày trả lời:"Xùy~~... Với cách thức thăng tiến như nó, không chừng đã đắc tội người nào nữa đó nha! Có làm cho người khác đạp lên hay không ta không có thể quản, chỉ cần đừng để cho người ta tra xét quê quán làm liên lụy chúng ta là được! Ách... Nói thật, nó quay trở lại làm gì chứ?"

Hỏi rất hay! Người khác cũng rất muốn biết ah, ví dụ như ——

Thành Tây, trong sòng bạc Mỗ Gia Bảo, tứ công tử đem bài cửu hung hăng quăng trên bàn, hầm hừ mà trả lời:"Còn có thể làm gì? Hắn là trưởng tử, ném quan tước đi, ngoài đời lăn lộn ở kinh thành không nổi, dẹp đường hồi phủ cướp sạch gia sản đó!"

Kết quả là ——

Cướp sạch gia sản! Cướp sạch gia sản! Cướp sạch gia sản ah!

Bốn chữ chân ngôn này tựa như trống sáng chuông chiều của thành Trường An triều Đường. Thái dương vừa lên một tiếng gõ như vạn cổ tề minh (*vạn âm thành một), rồi một thoáng, từng tiếng đổ vang vọng như oanh minh hưởng triệt (*một tiếng gầm một tiếng sấm) khắp cả thiên hạ, dư âm lượn lờ như một dòng sức mạnh lay động giữa trời đất!

Cho nên ——

Đương gia chủ mẫu —— một âm thanh liên tục hô lớn ra ngoài cửa: "Lão Tứ đâu? Lão Tứ đâu? Đi! Gọi hắn về!"

Đại công tử —— tay trượt một cái, bạc vụn liền rơi xuống phân tán đầy đất, đến dưới chân giường tủ... Đại công tử tìm cây côn nhỏ, nằm sấp trên mặt đất, lục đủ hết bên này đến bên kia.

Nhị công tử —— thân thể hơi nghiêng, vừa vặn đâm vào bờ vai tiểu quan. "Ầm" một tiếng, tiểu quan xinh đẹp nhanh chóng rớt xuống nước, ừng ực ừng ực toàn thân chìm nghỉm. Tiểu quan khác mím môi cười khanh khách không ngừng, nhìn có chút hả hê nói: "Thơ cổ có câu: Xuân giang thủy noãn áp tiên tri. (*Sông xuân, nước ấm, con vịt biết trước tiên). Tiểu ca, nước ấm không?"

Tứ công tử —— thay đổi đài đổ bài, tròng mắt căng ra mà niệm kinh: "Đại! Đại! Đại!" Chia bài vừa mở, một cái "Tiểu"! Tứ công tử đập bàn: "Xui! Lão Tam trở về ta càng xui!"

Trời chạng vạng tối, một ngày sắp kết thúc. Tam công tử đứng ở cửa sổ dùng chút ánh sáng mờ mờ của chiều tà xem qua quyển tông, Vũ Mặc ở bên cạnh hành lễ: "Công tử, lễ vật đều đã được chuẩn bị chỉnh tề rồi."

"Ân."

Vũ Mặc nghiêng mắt nhìn trái nhìn phải, cười hì hì tiến tới một chút:"Công tử, trong phủ đang rất náo nhiệt, lời đồn truyền khắp nơi, còn truyền đi vô cùng kì diệu. Có người vừa mới bảo ngài được thăng thành Chiết Giang Tuần phủ, chớp mắt một cái, lại có người nói rằng ngài đã trải qua tam đường hội thẩm, ngồi xổm qua nhà giam Đại Lý Tự, bị loạn côn đuổi ra kinh thành rồi."

Tam công tử sững sờ, bật cười:"Vậy sao?"

Thời điểm Hầu phủ lên đèn, Tam công tử dẫn theo mấy gã sai vặt, mang giỏ, đi qua một cái sân lại một cái sân để tặng lễ.

Trước tiên tới thư phòng lão gia, lão đầu lôi kéo nhi tử hỏi han ân cần, nhưng sự thật chính là an ủi một trận ah, nói ngắn gọn —— đám quan lại tận lực nịnh nọt mua chuộc rồi đấu đá nhau kia gia không lạ gì, gia là tôn tộc, gia ung dung đẹp đẽ quý giá ăn uống chơi gái đánh bạc cũng qua cả đời!

Tam công tử cười tủm tỉm gật đầu.

Chuyển qua hành lang gấp khúc, đụng phải Đại công tử, đưa hắn một chồng ngân phiếu, cười nói: "Toàn bộ bổng lộc hai năm làm quan của ta." Lão đại cứng họng, đối diện với bóng lưng của y hành một lễ.

Tiến vào nội viện, ngồi ở trong phòng bên, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt, đầu nhẹ quay về phía Vũ Mặc hết lần này tới lần khác. Vũ Mặc hiểu ý, nhanh như chớp chạy vào. Chỉ chốc lát sau, cách một bức rèm che, một giọng nữ vui mừng dịu dàng nói: "Đa tạ ca nhi, lão thân không có làm gì sao cần báo đáp, cũng chưa từng nuôi dưỡng ngươi, nhận một cái đại lễ của ngươi như vậy khiến ta lấy làm hổ thẹn."

Tam công tử ở bên trong khẽ dựa ghế bành, nhấp một ngụm trà, qua thật lâu mới nói: "Mẫu thân nói gì vậy? Lần này chỉ là trang phục cáo mệnh Ngũ phẩm, thật sự mong rằng ngài không vứt bỏ nó."

Liễu thị ở trong phòng vội vàng quỳ gối thiên ân vạn tạ.

Tam công tử đứng lên, xoay người đi ra cửa ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Trạch văn triều đình có thể phải qua hai ba tháng mới ban bố."

Liễu thị vui đến phát khóc, một đầu quỳ xuống, áp lên đá xanh tế bái: "Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ. Lão thân không có sở cầu, chỉ cầu ngài phù hộ hắn thuận buồm xuôi gió một bước lên mây, cuộc đời này phong Vương bái Tướng chức vị nhất phẩm! Lão thân suốt đời khó quên."

Nghe xong lời ấy, Tam công tử sững sờ, kìm lòng không được cười ra tiếng.

Sai người chuyển ghế nằm đến vườn trúc ở cửa sau, Tam công tử đắp chăn mỏng nằm ở trên mặt ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cách không lâu sau, "Cót kẹt" một tiếng vang nhỏ, cửa sau mở ra một khe hở nhỏ, tiếp đó là một cái đầu thò vào. Cái đầu này liếc nhìn xung quanh một chút, sau đó lặng lẽ huýt sáo, hạ giọng nói: "Nhị công tử, tiếng gió không nhanh."

Vì vậy, cửa lớn tò vò khai mở, vài bóng người lay động đi tới. Tên cầm đầu ngâm nga tiểu khúc, quanh thân toàn mùi rượu, vừa bước vào cánh cửa, bên cạnh vườn trúc truyền đến một tiếng cười khẽ. Nhị công tử bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, nghiêm nghị hỏi: "Người nào?"

Vũ Mặc đốt đèn lồng, ánh sáng màu vàng sâu kín, chiếu lên mông lung. Tam công tử cười hỏi: "Huynh say quá rồi, muốn thử xem mộng chết là như thế nào sao?"

Nhị công tử đánh cái rùng mình, nhanh chóng khom mình hành lễ mặt mũi đầy tươi cười:"Phong trần mệt mỏi đã gấp gáp trở về, lúc này sắc trời đã tối, như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?"

"Đúng vậy a, sắc trời đã tối, huynh như thế nào còn chưa có nghỉ ngơi?"

Nhị công tử hậm hực mà cười trừ.

Tam công tử hỏi: "Xuân hàn se lạnh, giường lạnh buốt khó ngủ sao?"

Nhị công tử xoa xoa đôi bàn tay, ha ha cười hai tiếng.

"Đã như vầy, để đệ cho huynh một cái chăn ấm áp ôn hương nhuyễn ngọc, như thế nào?"

"À?"

Tam công tử cầm quạt xếp gõ lên hòm rương, Vũ Mặc lập tức mở hòm rương ra, trước mắt Nhị công tử chói lòa một cái. Từ trong rương một dáng người thướt tha đứng lên, dù trong ánh sáng lờ mờ như vậy, Nhị công tử thất thần vẫn có thể nhìn thấy người này môi hồng răng trắng, da thịt mềm nhẵn, khuôn mặt như họa... Lập tức cảm giác miệng đắng lưỡi khô, toàn thân bốc hỏa, "Ừng ực" nuốt nước miếng.

Tam công tử mỉm cười:"Hắn cũng không mặc bao nhiêu quần áo, mang đi nhanh lên a."

Lão nhị thiên ân vạn tạ, nhanh chóng hành động! Lôi kéo tay tiểu mỹ nhân đi mất. Từ xa xa, chợt nghe lão Nhị ngọt nhơn nhớt hỏi thăm: "Tiểu công tử quý họ cao danh là gì? Quê quán ở đâu? Đi theo ta được chứ?"

Tam công tử lắc đầu cười, nhắm mắt lại.

Đêm khuya trời tối, bóng trúc chập chờn, hiển nhiên ánh trăng cũng đã lên cao. "Ầm!" Cửa sau đột nhiên bị một cước đá văng, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt kinh tâm động phách. Vài bóng người không để tâm xông tới, tên cầm đầu gào to phun khí sặc sặc: "Tất cả đều là phế vật! Hôm nay vận khí quá nát rồi! Ta đoán chừng tất cả đều do lão Tam náo cả đấy..."

Lời còn chưa dứt, một thanh âm lười biếng vang lên:"Vậy sao?"

Thân ảnh này bỗng nhiên cứng ngắc, theo sát lấy là một tiếng kêu sợ hãi: "Tam ca? Ah! Tam ca!"

Tam công tử ngoắc ngoắc ngón tay, lão Tứ một bước sâu một bước nông đã chạy tới, "Phanh" một đầu quỳ xuống.

Thẳng đợi đến khi hắn làm hết bốn lần đại lễ khấu đầu, lúc này Tam công tử mới xốc chăn mỏng lên đứng dậy, cầm quạt xếp vỗ vỗ đầu hắn:"Cho đệ đồ tốt." Xoay người đưa tay phóng ra.

Trong ánh trăng ảm đạm, hai mắt lão Tứ nhìn chằm chằm vào vật đó, cả kinh:"Xúc xắc?"

Tam công tử cúi đầu xuống, nhỏ giọng thổi hơi vào lỗ tai hắn:"Xúc xắc thủy ngân."

"Ah?" Lão Tứ ngây ngô cười ha ha, "Thứ tốt ah!"

"Còn có thứ rất tốt nữa đấy." Tam công tử lắc lắc quạt xếp với Vũ Mặc. Vũ Mặc đã mang theo cái túi lớn đi tới, khẽ đổ xuống trước mặt lão Tứ 'Rầm rầm ào ào', lập tức khiến lão Tứ cứng họng cả kinh, cả buổi mới chỉ vào đống bạc trắng đầy đất cà lăm: "Cái này... Đây là... Đây là bao nhiêu?"

"Năm trăm lượng."

Con mắt lão Tứ thoáng chốc tỏa sáng lóng lánh, có thể so thành một đôi với trăng sáng trên bầu trời, quả thực có vẻ hơi đần độn.

"Muốn sao? Đặc biệt là con xúc xắc này."

Đôi mắt lão Tứ đầy vẻ trông mong mà nhìn Tam công tử. Bình thường ai có thể lấy thủy ngân đi đổ xúc xắc à? Nhiều lắm cũng chỉ rót chì thôi.

Tam công tử chầm chậm bước đi, thong thả đến ghế nằm bên cạnh ngồi xuống, viên đá Điền Hoàng Đống treo trên quạt gõ nhẹ lên thành ghế như có như không:"Nếu muốn như vậy, nói cho ta biết bây giờ Lỗ Kỳ đang ở đâu?"

Lão Tứ vội vàng quỳ tới mấy bước:"Tam ca, hiện tại khẳng định hắn đang ở trong bảo cục của lão Triệu."

"Vậy sao?" Tam công tử cầm quạt xếp vỗ vỗ mặt hắn, đem xúc xắc nhét vào trong tay hắn, "Theo ta biết, ngươi là người trong nghề, xúc sắc đổ trong tay, tưới thủy ngân sẽ như thế nào?"

Lão Tứ thẳng lưng một cái:"Cho ta một canh giờ, khẳng định sẽ từng cái từng cái một..."

Không để cho hắn nói xong:"Nửa canh giờ."

"Ách..." Eo lão Tứ lập tức mềm nhũn, ha ha gượng cười.

Tam công tử đứng dậy, phân phó Vũ Mặc: "Chuẩn bị kiệu."

Vì vậy ——

Trong màn đêm đen kịt như mực, một chiếc kiệu nhỏ lặng yên không một tiếng động rẽ vào cửa sau Văn Viễn Hầu phủ đi ra ngoài. Hai tùy tùng một cao một thấp đi theo bên cạnh kiệu, người lùn vác một cái bao vải lớn, người cao cầm chung tay trái tay phải lắc xúc xắc, xúc xúc...xắc xắc... luyện tập một lần lại một lần. Bức màn buông xuống, một sợi dây treo mảnh đá Điền Hoàng Đống duỗi ra ngoài cửa sổ, lắc lắc đung đưa theo cỗ kiệu. Đèn Hầu phủ gia chiếu xuống, ôn nhuận tinh tế tỉ mỉ.

Tay kiệu kêu cót két, bước chân tăng tốc, không lâu sau đã đi tới bảo cục lão Triệu. Tam công tử lấy quạt xếp điểm lão Tứ một cái:"Ngươi chờ ở bên ngoài." Dẫn Vũ Mặc tiến vào sòng bạc.

Lại nói, trong bảo cục quả nhiên như một cái động thiên đặc biệt. Bên ngoài xuân hàn se lạnh, bên trong khí thế ngất trời; bên ngoài mọi âm thanh đều tĩnh mịch, bên trong quả thực chướng khí mù mịt tiếng người huyên náo la lối om sòm xoa tay đánh đập tàn nhẫn...

Tam công tử vừa đứng ở cửa ra vào, nhìn chung quanh một vòng. Dưới ánh đèn mờ nhạt một tên tiểu lưu manh đội mũ lệch đầu đầy mồ hôi cầm phó bài cửu lầm bà lầm bầm không ngừng: "Thiên! Thiên! Thiên!" Mắt nhìn thấy mở ra một cái "Ngũ", tiểu lưu manh liền đâm đầu vào trên ghế dựa, cả buổi không đứng dậy được.

Tam công tử nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro