Chương 5: Chuyện xưa
Một năm trước, Viên Soái vô tình cứu được Lâm Nhất. Một người là lão đại lừng lẫy, một bên là một đứa trẻ, vậy làm sao mà Viên Soái lại cứu được Lâm Nhất?
Nhưng sự thật là Viên Soái đã cứu được Lâm Nhất.
Lâm Nhất có rất nhiều tình nhân, chỉ có một người mà hắn yêu nhất, mà hắn chưa bao giờ công bố cho mọi người biết. Lúc đó, Lâm Nhất muốn đi chơi, nghĩ rằng chỉ đi một chút, không cần mang theo vệ sĩ.
Chuyện như vậy đã năm năm rồi, khi đi ra ngoài đều không có xảy ra điều gì bất trắc, bất quá hôm ấy chuyện không may lại xảy ra.
Trong một con hẻm nhỏ, vết máu loang lổ , Lâm Nhất người đầy máu, chỉ có một mình. Hắn nhìn người trước mặt đang giơ dao bổ tới mình mà thở phì phò, định phản kháng lại, nhưng bất chợt thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống. Trong thời khắc hắn ngã xuống, hắn nghe thấy có tiếng bước chân hướng tới con hẻm này.
Viên Soái lại bị sư phụ bỏ rơi, bầu trời tối đen, Viên Soái tìm con đường tắt về nhà nên mới đi vào con hẻm nhỏ này.
Trong bóng tối, Viên Soái phát hiện có 2 người, chính xác là không phải cậu phát hiện ra có người, mà là do ánh sáng phản chiếu trên hai con dao, hai con dao dính dầy máu tươi.
Theo bản năng, Viên Soái nhanh chóng bỏ chạy. Viên Soái đánh nhau như cơm bữa, cho nên tốc độ chạy của câu rất nhanh.
Hai người kia mất hồn, đây là một chuyện quan trọng, nếu như để lộ ra ngoài, họ chắc sẽ bị mất mạng, cho nên không thể giữ lại thằng nhóc kia được.
Lâm Nhất cố gắng chống đỡ thân mình đứng dậy, hai tên kia thì chạy theo phương hướng mà Viên Soái vừa chạy đi. Trong hoàng thành này rất nhiều lối rẽ, nhiều ngõ nhỏ, Viên Soái đã đi qua hết các con hẻm này biết bao nhiêu lần, nhắm mắt cũng có thể đi được, một lát sau cậu liền xuất hiện đằng sau lưng hai tên kia.
Trong lòng cậu không nén được sự tò mò, theo hướng khác quay lại cái con hẻm ban dầu xuất hiện hai tên kia. Trong con hẻm đầy máu, mà người đang nằm trong vũng máu có một bộ dáng rất dọa người, làm cho cậu rất sốc.
Vội vàng xoay người đi, bất chợt nghe thấy một âm thanh yêu ớt truyền đến : “ Đừng…đừng đi…gọi một cuộc…điện thoại…”
Viên Soái dừng lại, không tự chủ được xoay người, cầm lấy tấm danh thiếp đã nhuộm đây máu.
Giống như nằm mơ, Lâm Nhất sau khi dưỡng thương xong thì sai người đi tìm Viên Soái
“Ngươi xác định?”
“Ta xác định.” Một cạu thiếu niên ngây ngô gật đầu.
Chuyện phát sinh làm cho Viên Soái có điểm mơ hồ, nhưng lần đầu tiên cậu biết được mùi vị của nữ nhân, làm cho cậu nhớ mãi.
Trải qua nhiều chuyện, từ hoảng sợ ban đầu đến sự bình tĩnh tự nhiên như bây giờ. Viên Soái rất mau chóng thích ứng với cuộc sống này, điều này ứng với một câu “Con người không thể thay đổi được cuộc sống, nhưng cuộc sống lại thay đổi một con người rất dễ dàng”
Viên Soái mười lăm tuổi, suy nghĩ đã mau chóng trưởng thành. Viên Soái tâm trí đang rối loạn, lúc ban đầu cậu rất hưởng thụ, mùi hương nước hoa nồng đậm. Tuy nhiên cậu lại ngửi thấy mùi sữa, nhìn nữ nhân Dưới thân cậu lại hiện ra một khuôn mặt phúng phính, nhỏ nhắn đáng yêu đang cười rất ngọt ngào, Viên Soái hoảng sợ.
Đây là khuôn mặt của Viên Soái làm sao có thể, nhắm mắt mở mắt mấy lần, vẫn là như thế. Viên Soái đã đi theo Lâm ca nhiều năm, đã học được rât nhiều điều, vì thế cậu chập nhận là mình đã nhung nhớ cô bé nhỏ đáng yêu kia rồi. Vì thế, từ đó về sau, chưa có ai thấy cậu cặp kè và ngủ với một cô gái nào nữa.
*********
Viên Hàn Sơn nhận được tài liệu, mở ra xem mà chấn động, trong ảnh chụp một cậu thiếu niên, ngồi trong một chiếc xe sang trong, sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng. Vội vàng đóng tập tài liệu lại, ngồi trên ghế một hồi lâu không nhúc nhích.
Bình tĩnh, bình tĩnh, phải tỉnh táo lại, Viên Hàn Sơn bắt buộc chính mình phỉa tình tĩnh, suy nghĩ rốt cuộc ông nên làm gì bây giờ. Một người đứng đầu chính quyền, một lão đại xã hội đen, quan hệ xung khắc như nước với lửa, thế nhưng điều này lại có liên quan đến con trai.
Có người gửi cho ông tập tài liệu này, nhất định có điều gì không tốt rồi. Không chỉ muốn ông thân bại danh liệt, mà còn muốn bôi nhọ gia tộc của ông, quan trọng là đem con trai ông ra làm bia đỡ đạn. Viên Hàn Sơn càng nghĩ càng kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Ngồi hơn nửa giờ, Viên Hàn Sơn gọi một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy thay quần áo về nhà.
Trên bàn cơm thực im lặng, Viên Soái thấy ba cậu có điểm gì đó khác thường. Từ lúc mới vào bàn ăn tới giờ, không thấy ba gắp dồ ăn, chỉ ăn mỗi cơm trắng. Sau khi ăn xong, ông lại gọi cậu vào thư phòng, đây cũng là điều rất hiếm gặp.
“Xoạch.” Một loạt ảnh chụp được ném lên bàn, Viên Soái thấy người trong ảnh chính là mình, sắc mặt trắng bệch. Người trong ảnh có chiều cao tương tự cậu, nhưng gầy hơn một chút. Viên Hàn Sơn ngồi đối diện cậu, quan sát hình ảnh xa lạ của đứa con trai trước mặt ông, quyết định, Viên Soái phải rời đi.
Mười một giờ đêm hôm đó, Viên Hàn Sơn lái xe quân dụng đi ra, chạy nhanh trên đường cao tốc, biến mật tong bóng đêm.
Một chiếc trực thăng hạ cánh, quạt gió thổi làm rối loạn mái tóc Viên Hàn Sơn, ngối trong xe nhìn trực thăng bay lên cao. Thông qua kính chiếu hậu, không còn thấy bóng dáng chiếc trực thăng, ông mới quay đầu xe vè nhà, ánh mắt đỏ rực.
Ba năm sau
"Anh ba, mau, chờ anh lâu quá , nhanh lên nào.” Giang Quân mười tuổi, nhìn như một cô búp bê Barbie, do mắt cô bé rất to, mà tóc lại cắt theo kiểu búp bê, lại được người nhà bảo dưỡng rất tốt. Trong suy nghĩ của Giang Chính, cháu gái nên để tóc dài, mặc áo váy của công chúa, cho nên ông đã tạo ra một hình tượng Giang Quân như thế.
Cổng được mở ra, bên trong chạy ra một cậu thiếu niên tuấn mỹ, áo thun trắng, quần Jean, chân không mang giày, vừa chạy vừa kêu: “ Đây nè, đây nè, tiểu quỷ, gấp cái gì, cũng không phải nhốt em đâu” . Miệng vừa nói, bước chân của Giang Khiêm Trạch cũng chạy không ngừng.
Thấy anh ba đi ra, Giang Quân không so đo, cười hi hi, tay đưa cây kem ra: “ Anh ba, cho anh cắm một cái nè”. Giang Khiêm Trạch thuận thế cắn một cái, Lân nhi rất tự nhiên đưa tay ôm lấy cánh tay Giang Khiêm Trạch, hai anh em cười hi hi ha ha mà bước đi.
Mới bước ra khỏi cổng, nắng sớm chiếu vào cánh cổng lớn, Giang Khiêm Trạch bị chói mắt, hướng ánh mắt sang chỗ khác, bỗng nhiên, cậu trợn to mắt như gặp quỷ, thậm chí còn hoài nghi mắt mình nhìn lầm nữa
“Lão Nhị, đã lâu không gặp.” Người kia nói chuyện nhưng đưa lưng về phía mặt trời, Giang Khiêm Trạch không thấy rõ, vội vàng tiến lên hai bước.
Người đứng mỉm cười trước cửa, mái tóc ngắn, làn da màu lúa mạch, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sắc bén, quần áo toàn một màu đen, chân mang giày da, bình tĩnh đứng nhìn Giang Khiêm Trạch đang đánh gia mình.
“Lão đại? ! !” Không thể tin, cậu kêu to lên, Giang Khiêm Trạch bỏ tay Giang Quân ra, chạy tới ôm Viên Soái, người này ước chừng cao hơn Giang Khiêm Trạch nữa cái đầu, Giang Khiêm Trạch mười tám tuổi, ở trước mặt Viên Soái như một cô gái nhu nhược, Viên Soái nhìn Giang Quân, vỗ lưng Giang Khiêm Trạch nói “Ta đã trở về.”
Những nhà giàu thường giáo dục con gái rất khắc khe, Giang Khiêm Trạch và Giang Quân mỗi ngày đều làm cho Giang Chính lo lắng, kết quả là Giang Khiêm Trạch bị Giang Chính làm ảnh hưởng.
Một cậu thiếu niên 18 tuổi, trước mặt người ngoài luôn che giấu cảm xúc của chính mình, nhưng tại lúc này, Giang Khiêm Trạch không kiềm chế được.
“Khóc cái gì.” Viên Soái cười nhẹ, vỗ vai Giang Khiêm Trạch rồi buông ra, bước hai bước, đi đến trước mặt cô bé đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Anh, Anh là Viên ca ca sao?” Giang Quân không tin, người biến mất đã ba năm nay bỗng nhiên xuất hiện, không phải nói đã xuất ngoại rồi sao, sao lại trở về?
“Quân Quân còn nhớ tới anh à, anh thật cao hứng.” Khóe miệng Viên Soái cười rạng rỡ, sau đó ôm lấy cô bé Giang Quân như búp bê vào lòng.
Phát giác cô bé trong lòng có chút kháng cự, Viên Soái nhìn xuống, lại ôm chặt Giang Quân hơn.
“Anh ba, chúng ta có đi chơi nữa không?” Đôi tay rắn chắc ôm cô , trong lúc nhất thời Giang Quân có điểm không quen thuộc.
“Không đi , về nhà.” Lau khô nước mắt, Giang Khiêm Trạch nóng lòng muốn biết Viên Soái đã đi đâu và làm gì trong 3 năm qua, làm sao trên người lại xơ xác tiêu điều đến vậy.
“Vâng, vậy đi về thôi.” Vừa nói vừa ăn kem, ánh mắt Giang Quân dừng trên mặt Viên Soái. Giang Khiêm Trạch nhìn Viên Soái ôm Quân Quân nhẹ nhàng như ôm một cái túi nhẹ, trông rất thoải mái, cậu giật mình. Quân Quân hiện tại đã lớn và khá nặng rồi, vậy mà Viên Soái ôm vẫn rất nhẹ nhàng, rốt cuộc 3 năm nay, Lão đại đi làm cái gì?
Như mọi ngày, sáng sớm Viên Hàn Sơn đang chuẩn bị đi bộ, thấy có người đẩy của đi vào, vừa ngẩng đầu, ông nhìn người mới tới loạng choạng sắp té ngã.
“Ba, con đã trở về.” Viên Soái nhìn ba mình, biểu tình có chút phức tạp.
“Con còn sống tới bây giờ àh?”
“Vẫn còn sống”
Viên Hàn Sơn xoay người sang chỗ khác lau khóe mắt.
“Con! ! ! !” Mẹ Viên hét lên một tiếng, ném cái đĩa trong tay xuống, chạy tới ôm Viên Soái khóc lớn.
"Con đã trở lại, đã trở lại, mẹ. . .” Vừa khóc vừa nói không nên lời, cầm lấy quần áo của con trai, trên các ngón tay của bà đều đã trắng bệch.
“Con đã trở về, mẹ, không bao giờ nữa đi rồi.” Cậu gắt gao ôm lấy người mẹ trong trí nhớ, Viên Soái nói một cách khẳng định.
Ở ngoài cửa, Giang Khiêm Trạch nắm tay Giang Quân lặng lẽ bước đi , trong chốc lát hỏi lại Viên Soái, đây không còn là người anh em trước đây cùng ăn cùng ngủ cùng vui chơi. Còn Giang Quân vừa nãy nhìn hành động của Viên Hàn Sơn, tự hỏi “ Không phải chỉ đi ra nước ngoài thôi sao, vì sao lại có biểu hiện như thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro