Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người tí hon 🤏

Quang Anh cảm thấy thế giới rất ảo, ảo đến cái độ không thể ngờ. Cho nên quyết vứt cái giỏ đi chợ, lăn ra sân nhà mà ngủ tiếp.

"Dậy... dậy...." - Đức Duy tí hon vất vả trèo lên mặt của anh mà bứt lông mi.

Chuyện chả là sáng nay Quang Anh thức dậy sớm lắm, định ra chợ mua đồ về nấu bữa lẩu khao mọi người. Trên đường đi ra chợ thì thấy cái gì nó bé tí to chừng bằng chén trà, còn béo béo lùn lùn cứ di chuyển xung quanh con mèo tam thể nhà người ta. Lại gần hơn mới hay đó là Duy nhà mình, chẳng biết sao mà ngủ dậy một đêm lại biến tí hon rồi. Sau đó cũng chưa kịp thất thần gì hết, đã thấy con mèo định giơ vuốt vồ lấy người yêu của mình. Thế là nhanh tay nhanh chân "nhặt" lấy người ta cho vào túi áo, rồi bỏ chạy trong sự truy sát của con mèo già.

"Quang Anh ơi..." - Duy dùng đôi bàn tay bé xíu mà vỗ vỗ vào mặt anh -"Dậy..."

"..." - Tôi đang nằm mơ có phải không...

Duy từ suýt một mét bảy hơn trở thành mười centimet lẻ tám phân, từ gầy gầy thâm thấp biến thành béo béo lùn lùn. Quang Anh nhìn một cái là mê muội hết cả. Lại thêm biến nhỏ rồi chỉ nói được mỗi chữ một lần, có lúc muốn nói câu dài mà nói không được mặt sẽ đỏ bừng lên. Anh cảm thấy vậy là được rồi, đời này làm bao nhiêu chuyện tốt chỉ để có ngày hôm nay.

"Đói, anh, ơi" - Duy nhảy đùng đùng trên mặt anh người yêu mình -"Anh. Đói"

"Vậy ăn gì?" - Quang Anh dùng tay chọc chọc má Duy bé con -"Em bé như thế này chỉ cần một hạt cơm thôi cũng no"

-"Xúc, xích, bánh, tráng"

"..." - Biến thành tí hon rồi mà còn tật bạ đâu ăn đấy là sao?

Ngày có nắng, Duy trong lúc chờ Quang Anh lấy thức ăn cho mình thì nằm trên bãi cỏ vườn nhà lăn tới lăn lui. Chẳng may lăn làm sao mà trúng con sâu xanh đang bò, thế là cả hai nhìn nhau tới mức mắt chẳng thèm chớp lấy được một cái.

Ấy gọi là nhìn nhau trân trối.

"Sâu, xanh" - Duy gọi từng chữ, vẫy vẫy tay ý bảo con sâu lại gần Duy. Vốn là gan to cùng mình, cho nên con sâu bự bằng thân cũng chẳng sợ hãi. Tiếp đó đợi nó đến rồi cúi người chào nó một cái vô cùng lịch sự. Con sâu nhìn Duy chào thì cũng ngúng nguẩy cái thân tỏ ý chào theo. Rồi là thân như họ hàng từ tám trăm năm trước, sâu xanh bự nghiêng người mời Duy trèo lên người mình để nó chở đi.

Duy trèo lên thật.

Vậy nên mới có chuyện một Quang Anh bưng đĩa thức ăn chạy ra tìm, thì thấy người yêu của mình cưỡi sâu lượn tới lượn lui trên bụi hồng mà hoảng hốt. Duy vốn là nam nhi "chân chánh" chơi trò cảm giác mạnh thì vui đến độ miệng cứ cười ti toe. Lại còn dùng đôi bàn tay múp míp vỗ vỗ mông con sâu, bảo nó chuyển hướng lên đóa hồng to nhất bụi. Thế mà sâu xanh cũng là nghe lời bò lên.

Duy bé tuy biến thành tí hon nhưng mà vẫn còn nặng so với cành hồng lắm. Chưa bò lên tới được cành hồng thì cành đã cong hẳn sang một bên. Tính thêm cả trọng lực là cả người và sâu sẽ tiếp đất. Sâu xanh té thì không sao, nhưng Duy mà té từ cái độ cao đó sẽ bị thương mất. Vậy là anh hùng cứu mỹ nhân, dùng vạt áo sơ mi của mình kêu người ta nhảy lên đó đi...

"Thị ơi thị rơi bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn..." - Quang Anh lẩm bẩm niệm thần chú -"Bà ngửi thôi thị, nhảy xuống đi bà lo..."

Nói xong "thị" rơi lên bị của "bà" ngay lập tức.

"Ăn" - Đức Duy chỉ chỉ bụng mình -"Có?"

"Có rồi" - Quang Anh nhìn cái bụng của Duy mà lòng cảm thấy mình thật giống mấy chú biến thái dụ trẻ con -"Cà ri"

"Gà? Cá? Bò?" - Duy chớp chớp mắt. -"Ngon?"

"..." - đúng là trước sau như một.

Duy tí hon ăn xong rồi muốn tiếp tục cưỡi sâu.

Quang Anh tất nhiên là không cho.

"Cho" - Duy nhướng mày, chỉ vào mình - "Em, bé"

"Có là em nhỏ thì anh vẫn không cho chơi mạo hiểm như vậy" - Quang Anh lắc đầu - "Ở trong nhà bơi đi, anh chuẩn bị bát nước cho em bơi"

"Không"

"Vậy anh hái lá sen nhỏ cho em che"

"Cưỡi...sâu...sâu"

"Không cho" - Quang Anh nghiêm mặt - "Cưỡi sâu té chết"

"Cưỡi ...cá..." - Nói rồi đưa tay chỉ mấy con cá chép gấm ở trong hồ -"Vui"

"Vậy thôi cưỡi sâu đi" - Anh thở dài -"Cưỡi cá nó nuốt em mất"

"Ha... ha..."

Thật ra trở nên tí hon cũng không làm người ta khờ đi tí nào. Bằng chứng là Duy vẫn cứ lừa được Quang Anh cho mình cưỡi sâu đi dạo trong vườn, tất nhiên với điều kiện phải có anh theo trông. Duy bé thật sự cảm thấy Quang Anh vừa ngốc lại vừa dễ lừa, đáng yêu muốn chết.

"Hái... lá" - Cưỡi được sâu rồi thì phải đòi lá sen như lời ai đó hứa lúc này -"Hứa...rồi"

"Hôn anh một cái đi rồi hái cho" - Giơ một ngón tay lên -"Một cái thôi"

Lời đề nghị của Quang Anh làm Duy suy nghĩ nhiều lắm. Không lẽ vì một cái lá sen mà em phải hi sinh nhan sắc mĩ miều này? Mà không hôn thì không có lá sen, không có lá sen cưỡi sâu sẽ không oai lại còn bị nắng chiếu. Suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cũng gật gật đầu vì lá sen mà bán đi nụ hôn quý giá. Ngoắc ngoắc Quang Anh lại gần mình, xong rồi bảo là chỉ hôn má thôi. Anh tất nhiên đời nào chịu, nhưng mà vì hạnh phúc mai sau nên cũng gật đầu tỏ vẻ được thôi.

Tiếp đó Duy lại gần Quang Anh, đưa môi hôn lên má cậu. "Chu" một cái thì chẳng hiểu tại sao môi lại ươn ướt, thế rồi mới biết mình bị lừa. Tức tới cái độ người đỏ ửng lên hết cả, đầu muốn bốc cả khói luôn.

"Lừa... đảo" - Giận rồi, dắt theo sâu ra vườn, chẳng thèm lá sen lá súng gì nữa -"Xấu"

"Má ơi, ẻm đáng yêu quá" - Quang Anh ôm tim lăn ra sàn nhà vì bị dễ thương giết chết.

Mùa xuân hoa nở, gió thổi hiu hiu.

Thế giới đột nhiên đáng yêu tới lạ lùng.

Hiện tại thì Duy đang giúp sâu béo "dạy dỗ" kẻ thù. Cụ thể là những nhân vật cộm cán như ngài se sẻ, ngài dế chũi và ngài ếch xanh đang đứng xếp thành hàng tỏ vẻ hối lỗi.

"Xin...lỗi...đi" - Đức Duy chắp tay sau mông

Chim sẻ, dế và ếch đồng loại cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi với sâu béo làm nó hoảng sợ độ bò tới nấp sau lưng Duy. Duy nhìn sâu béo như vậy thì chán lắm, vỗ vỗ đầu nó trấn an xong rồi phẩy tay cho bọn kia lui. Thế là tiếp tục leo lên lưng sâu béo ngự giá thân chinh khắp cả khu vườn.

À, hoàng thượng Duy nhỏ có một cái tán bằng lá sen che ở trên đầu nữa...

Là Quang Anh hái để chuộc lỗi.

"Trái" - Hoàng thượng Duy nhỏ muốn thám hiểm chậu cúc, để xem coi cúc đã nở chưa. Chẳng may vừa đi được tới nữa đường thì trời đổ cơn mưa. Vậy đó, mưa cái ào xuống lạnh ngắt, từng hạt từng hạt rơi làm Fuy và sâu xanh đau hết cả người. Thành ra là phải trú dưới đóa cúc to cho mưa đừng tạt, lại là dùng lá sen che cho cả người cả sâu. Mưa là mỗi lúc một to, gió thổi hết bên trái rồi lại bên phải làm Duy bé có chút chịu không nổi. Thật sự lúc này nếu thả gốc cây hoa ra bảo đảm Duy sẽ bị gió thổi bay đi. Thế rồi tự nhiên nhớ đến Quang Anh, băn khoăn vì sao giờ này anh vẫn chưa tìm mình nữa. Nhớ đến thì tủi thân, tự nhiên nước mắt cứ ầng ậng chực rơi. Quang Anh chính là bỏ rơi Duy, chẳng chịu kiếm tìm nữa rồi.

Mưa rơi mãi chẳng ngừng

Duy một tay ôm gốc cây hoa, một tay ôm cành lá sen, trong khi sâu xanh dùng hết sức nặng của bản thân để che chở cho cậu đừng bị gió thổi bay đi. Quang Anh khi tìm ra được hai người thì trong lòng đau tới lạ. Duy của anh bé xíu xiu, cả người ướt nhẹp còn lấm tấm bùn. Nghe người khác gọi tên mình thì giương mắt ngập nước lên mà nhìn đến tội nghiệp. Anh đau lòng quá, đặt người ta vào lòng bàn tay rồi cầm dù chạy vô nhà. Lúc chạy vô được tới nhà rồi thì lại nghe người ta kêu sâu ...sâu. À, để quên con sâu ở ngoài đó mất tiêu rồi.

Lại chạy ra dắt con sâu vô nhà.

Duy bé bởi vì mưa mà cả người ướt hết, Quang Anh hỏi cậu muốn tắm trong bồn tắm hay bát. Duy nghĩ mình bơi không giỏi nên chỉ bảo anh tắm bằng cái bát. Ừ, bát thì bát, có khó gì đâu. Quang Anh dùng bát cho một ít nước nóng lại một ít nước lạnh vào. Vậy là thành cái bồn tắm mini cho Duy, còn săn sóc bỏ thêm con vịt nhựa tí hon vào.

"Quay...mặt...chỗ ...khác" - Duy muốn cởi đồ, mà anh cứ đứng nhìn chằm chằm cho nên ngại lắm. Nói quay mặt đi chỗ khác mà vẫn không quay, còn cười nhăn nhở. Thôi, không trông chờ vào sự đàng hoàng của Quang Anh làm gì. Tự mình đi kiếm chỗ mà cởi. Cởi xong rồi thì leo vào bát nước ấm thở dài một hơi...

Thoải mái quá mà...

Bát nước rộng lắm, dùng là dùng bằng cái bát ăn cơm. Duy bé thấy "hồ" có vẻ rộng cho lên bơi lòng vòng quanh "hồ". Bơi thì phải chổng mông lên, mà tắm thì ai mà mặc đồ. Mông trần lộ thiên còn bị nước ấm làm cho ửng hồng tuyệt vời lắm. Quang Anh ôm cái mũi suýt nữa đổ máu mà trốn vào góc lầm bầm rằng... Kỳ quan thứ tám...

"Mông tròn quá..." - Khen một tiếng là biết bản chất con người nó như thế nào. Duy nghe được thì không bơi nữa, dùng vịt nhỏ che người lại. Xong rồi hạ lệnh xuống đuổi anh ra chỗ khác cho mình ngự dụng cái "hồ".

"Không, đây là lợi tức của anh mà?" - Quang Anh lên tiếng -"Em không thể nào triệt lợi tức của anh được"

"Biến...thái...quá..." - Duy tức giận nói lắp bắp.

"Quá khen"

Nói rồi vẫn là ngồi nhìn người ta chổng mông hồng hồng bơi lòng vòng ở trong bát nước như thế.

Thế giới thật sự rất ảo.

Quang Anh rất rất thích.

"Hé hé" - Dê xồm nó cười như vậy đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro