
#9
Đứng đối diện với Kim Samuel là diễn viên Park Jihoon mặt không biểu tình nhưng đôi mắt thì dậy sóng. Jihoon thờ ơ mở miệng:
"Cậu làm vỡ máy ảnh rồi kìa."
"Anh tưởng tôi không đền được cái máy ảnh đấy à?" Samuel dùng giọng hơi mất bình tĩnh để nói chuyện với Jihoon. "Sao anh lại không ở đấy nữa?"
Hyungseob lén lút nhắn tin cho Woojin để kể tình hình. Vì biết cậu sắp chụp ảnh cho Jihoon nên Woojin cũng đã nói cho cậu nghe một chút chuyện về người ta, cộng thêm những hiểu biết của Hyungseob qua miệng vài chị stylist, quản lý,... thì cũng đoán được đôi phần sự tình. Jihoon quả thật là diễn viên, nhìn thôi không nhận ra được cậu ấy đang nghĩ gì nữa, tuy nhiên từ kẽ bàn tay đã có một giọt mồ hôi rớt xuống sàn, nhanh chóng bị hun khô dưới ánh đèn chói lóa.
"Tôi ở đấy hay không cũng chẳng quan hệ với cậu. Cậu đi mà lo cho người mới của cậu đi."
"Park Jihoon, anh không có tư cách để ghen."
"Tôi biết." Jihoon nhếch mép cười. "Nên tôi mới tự nguyện chuyển đi. Cũng chỉ là cây tầm gửi sống dưới chân cậu, chẳng qua hút nhiều dưỡng chất hơn bình thường nên cậu để ý hơn một chút, giờ tự nó đứt rồi thì cậu cũng cho nó đứt luôn đi, được không?"
"Hay lắm Park Jihoon." Samuel nghiến răng trèo trẹo. "Để tôi xem anh tự đứt như thế nào."
Rồi Samuel đùng đùng bỏ đi, cũng nhanh chóng và bất ngờ như lúc cậu ta xuất hiện ở đây vậy. Jihoon cúi đầu xin lỗi cả ekip vì bị mình làm ảnh hưởng, Yoo Seonho thì dường như đã quên câu chuyện của mình lúc vừa nãy, ngồi phịch xuống cạnh Hyungseob vẫn còn đang há hốc mỏ vì sốc. Hyungseob khều khều góc áo Seonho, khẽ khàng:
"Ê nè, cục súc thật đấy. Mà sao cậu ta đùng đùng đi vào đây được vậy?"
"Anh Samuel là anh họ của em. Ảnh..."
"Thôi nghe thế là anh hiểu rồi, đừng kể nữa Seonho. Nghe nữa anh ngất xỉu đấy. Anh chưa sẵn sàng thâm nhập vào thế giới của chaebol đâu." Huống hồ gì Hyungseob cũng đọc báo kinh tế, mà Samuel thì không phải là một gương mặt lạ lẫm của trang bìa.
Nói đi nói lại thì thật ra là Hyungseob nghe lỏm được mấy chị staff hậu kỳ kể chuyện Samuel "bao dưỡng" Jihoon đã lâu, giờ tự nhiên bùng nổ ra thế này thôi.
Tuy máy ảnh bị làm vỡ nhưng cũng chỉ cần lấy thẻ nhớ ra là xong, coi như đống ảnh chụp từ sáng đến bấy giờ cũng không bị bỏ phí. Hyungseob chỉ ra một số bức ảnh mà cá nhân cậu thấy xuất sắc nhất - dù sao cũng là Park Jihoon cơ mà, chụp từ sáng đến giờ không được cái nào thì nghe có trào phúng quá không?
"Xin lỗi cậu nhé Hyungseob."
"Có gì đâu mà xin lỗi chứ, cậu bị làm sao vậy hả." Hyungseob cười. "Được về sớm hơn bình thường này, cậu có lịch trình gì nữa không?"
"Tôi không. Sao thế?"
"Về khu nhà mình ăn gì đó đi, dưới A12 có một quán nướng ngon lắm."
"Khu nhà mình?" Jihoon tròn mắt.
.
.
.
Seonho rời khỏi địa điểm chụp chưa được bao lâu thì nhận được tin nhắn của Hyungseob hỏi có muốn đi ăn chung với mình và Jihoon không. Ngẫm nghĩ một chút, Seonho quyết định từ chối. Phải thả con săn sắt bắt con cá rô, mẹ cậu bảo tối nay nấu nhiều món một chút nên Hyungseob để sau vậy. Ngồi vào xe, khi lái xe hỏi cậu muốn đi đâu, Seonho chợt ngẩn người.
Mình biết đi đâu bây giờ?
Từ khi Seonho bảo quản lý của Kuanlin dừng việc gửi lịch trình của Kuanlin cho mình, cậu bắt đầu sống một cuộc đời rảnh rỗi đến mức không ai có thể rảnh rỗi hơn. Seonho đã nghỉ học ở trường và đến trung tâm ôn thi đại học, cũng chỉ phải học buổi sáng còn buổi chiều tự do. Tất cả mọi thứ đã lo xong, Seonho bây giờ chỉ còn chờ đến ngày được "áp giải" lên máy bay sang khung trời mới là mọi thứ ở đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng nghĩ lại thì mình cũng chẳng ra làm sao, nên cậu gọi cho quản lý của Kuanlin, hỏi xem giờ cậu ấy đang ở đâu. Ít ra cũng phải nói với nhau một câu rõ ràng. Đến bây giờ Seonho vẫn chưa thể gọi tên được mối quan hệ của hai người, bạn bè không phải, bao dưỡng như người đời hay nói cũng không, thậm chí là "mối quan hệ không tên" cũng chẳng phải. Seonho hoang mang khi hai người cứ thay đổi trạng thái liên xoành xoạch, từ việc bám dính, cười nói vui vẻ cho đến Kuanlin tự động tách ra, rồi khi Kuanlin đột nhiên có những biểu hiện bình thường, lưu luyến như trước kia thì đến lượt Seonho chạy trốn. Hai đứa cứ như không bao giờ có thể ở chung một tần số với nhau được vậy.
Quản lý của Kuanlin bảo bọn họ đã kết thúc lịch trình, đang trở về nhà rồi. Seonho suy nghĩ một chút rồi quyết định bảo lái xe chở mình đến khu mà cậu đang ở.
.
.
"Ăn gì đây Jihoon?"
"Đợi một chút đã nhé." Jihoon xua tay, rồi bất chợt ngẩng đầu lên, vẫy vẫy ai đó. "Hey! Bên này nè!"
Hyungseob quay đầu ra nhìn theo hướng tay Jihoon vẫy, rồi trợn tròn mắt.
Là Woojin và Kuanlin.
Cũng khoảng hơn một tuần từ ngày đi ăn đêm với nhau, Hyungseob và Woojin có cố gắng đến thế nào cũng không thể tìm ra một kẽ hở giữa lịch trình của cả hai để cho nhau một cuộc hẹn gặp, mọi thứ chỉ giới hạn ở nhắn tin và gọi điện. Hyungseob trước đây cảm thấy hơi phiền lòng khi idol nhắn tin cho mình, bây giờ thì cứ có những niềm vui nho nhỏ chạy loạn trong lòng cậu mỗi khi tiếng tin nhắn kêu, và Hyungseob thấy rằng hình như dạo này mình nhìn vào điện thoại hơi nhiều, và một tiếng rung nhẹ thôi cũng khiến cậu hồi hộp đến bất thường.
Giờ nhìn thấy Park Woojin cậu cũng hồi hộp y chang.
"Daehwi và Jinyoung đâu?"
"Hai đứa nó đưa nhau đi trà sữa rồi, bảo chẳng mấy khi có được tí không gian riêng." Woojin cười với Jihoon, rồi cúi xuống nhìn Hyungseob. "Xích vào cho tôi ngồi với."
Kuanlin sang ngồi với Jihoon, và bốn đứa bắt đầu chọn món. Đang ăn đến giữa chừng thì điện thoại của Kuanlin kêu.
"Em ấy ạ? Đang ở quán thịt nướng chỗ nhà A12. Sao thế ạ? Đi ra cửa á?" Kuanlin thì thầm một câu xin lỗi rồi đứng lên đi ra ngoài cửa, ba đôi mắt nhìn theo thấy cậu ngó nghiêng một hồi, sau đó đứng khựng lại như trời trồng.
Hyungseob thở dài nhìn ra ngoài cửa, thầm nghĩ cho dù có rủ không thành công Yoo Seonho, cuối cùng vẫn là đi ăn với nhau rồi.
.
.
.
Bốn người ngồi ăn uống khá vui vẻ, nhưng khi người thứ năm bước vào thì bàn ăn giống như bàn thuốc độc, gắp một miếng cũng phải nhìn trước ngó sau. Hyungseob mải liếc Seonho và Kuanlin đến mức gắp nhầm miếng tỏi vào bát mình, Woojin thấy thế lập tức thò đũa sang gắp mất, dù tưởng rằng mình đã mất toi một miếng thịt, cậu cũng chỉ dám liếc Woojin một cái chứ không nói lời nào.
Không khí down xuống âm vô cùng, người khổ nhất là Park Jihoon. Vì ghế của Hyungseob và Woojin là ghế đôi nên hai người ngồi là vừa, nhưng ghế đối diện chẳng hiểu tại sao lại là ghế dài, lúc nãy Kuanlin với Jihoon ngồi vẫn thừa một khoảng khá rộng. Park Woojin nhất quyết không chịu nhấc mông dời sang ghế bên kia, Seonho đành ngồi cạnh Kuanlin. Hai cái chảo nóng ngồi cạnh mình mắt to trừng mắt nhỏ, Jihoon có muốn lơ đi mà sống cũng thật là khó khăn.
Rốt cuộc thì Woojin là người đầu tiên không chịu được nữa, cậu đặt cộp đôi đũa xuống bàn, kéo tay Hyungseob đứng dậy.
"Hyungseob đột nhiên muốn uống trà sữa, bọn anh đi trước nhé."
"A tao cũng muốn uống trà sữa Woojin ơi cho tao bám càng với!" Jihoon vội vàng đứng dậy gọi với theo, rồi vỗ vai hai đứa bên cạnh. "Anh đi trước nhé, bai bai."
Ba đứa ra trả tiền rồi chạy ra bên ngoài nhanh như có con husky hung hãn nào đuổi theo vậy. Jihoon thở hắt ra một hơi.
"Đúng là chuyện tình yêu của bọn gà bông, quá là mệt mỏi."
"Mày thì lớn lắm rồi." Woojin cười khẩy. "Thế bây giờ mày có định ai đi đường nấy không?"
"Wtf tao đã bảo tao bám càng chúng mày cơ mà?"
"Không dễ thế đâu sói ạ, đừng có làm bóng đèn." Woojin tự dưng nói thẳng thừng như thế làm mặt Hyungseob đỏ lên vì ngại ngùng. Mặt Jihoon cũng đỏ lên, không phải vì ngượng mà vì cục tức nghẹn không trôi.
"Được lắm thằng chim sẻ!"
Đuổi được Jihoon tức tưởi chạy đi rồi, Woojin và Hyungseob cũng chẳng biết đi đâu, đành tìm bừa lấy một quán nào đó ngồi tạm. Đòi uống trà sữa chỉ là một cái cớ, cả hai đều không muốn ngồi ngột ngạt với hai đứa khó hiểu kia. Bây giờ ra khỏi khu nhà thì dễ chết, vì khu này có nhiều người nổi tiếng ở nên an ninh khá tốt, trong khuôn viên không có paparazzi chứ ra ngoài thì chắc suất ăn hành, thôi thì cứ kiếm lấy cái chỗ để ngồi đã rồi tính sau. Đi lang thang đến A12 thì hai đứa cũng tìm thấy một quán trà trang trí bằng tone vàng rất ấm cúng, thế là dắt díu nhau vào.
"Cuối tuần này cậu có bận không?" Woojin nhìn mãi vào cái xoáy hun hút trên cốc hồng trà của mình, đột ngột bật ra một câu hỏi. Hyungseob giật mình ngước mắt lên nhìn cậu, lúng búng:
"Có lẽ là không, vì bây giờ là gần cuối kì rồi nên bọn tôi có khá nhiều bài tập, nếu rảnh được tôi sẽ báo cho cậu."
"Tôi thực sự rất mong cậu rảnh." Woojin nhìn thẳng vào mắt Hyungseob, cứ như thể đây là câu nói quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu vậy. Hyungseob bối rồi gật đầu nói rằng mình sẽ sắp xếp, rồi dường như hai đứa không tìm ra được gì để nói nữa, cả hai cùng quay ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Trời lúc nắng lúc mưa thất thường, mới một lúc mà tự nhiên mây đen đã ầm ầm kéo đến đen cả một góc trời, gió cuốn những chiếc lá vàng ở mọi ngóc ngách tung ra giữa đường, bụi bay mờ cả tầm nhìn của Hyungseob. Quán cafe không chịu một chút xíu ảnh hưởng nào của bên ngoài, tường cách âm nên cả hai chỉ có thể cảm nhận gió bằng ánh mắt, bên tai vẫn vang lên tiếng nhạc êm dịu. Đối diện quán cafe, bên kia con đường nhỏ trong khu là một cửa hàng hoa, những bông hoa rực rỡ đang được bác chủ hối hả cất vào trong nhà vì sợ mưa sẽ tạt rách cánh.
Woojin nhỏ giọng:
"Tôi có mang ô, cậu yên tâm."
Hyungseob định bảo rằng mình đâu có nghĩ gì, cùng lắm ngồi đợi đến ngớt mưa rồi quay về, mà không thì cũng chẳng sao, tòa chung cư cậu đang ở cách đây có mỗi một tòa. Woojin có thể dùng cái ô đấy mà đi về A6, xa hơn cậu tận hai tòa nhà và một cái vườn hoa. Cậu bỏ một miếng bánh lamington vào miệng, vị ngọt của chocolate và hương bùi bùi của dừa nạo khiến Hyungseob khẽ rùng mình một cái vì ngon. Nhưng miếng bánh ngon lành chưa kịp nuốt trôi thì cậu trợn mắt, nhìn qua Woojin rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Giữa cơn giông đang sầm sập đến, Yoo Seonho và Lai Kuanlin không kiêng dè gì ghì cổ áo, hất tay nhau giữa con đường nhỏ.
End #9.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro