
#6
Yoo Seonho chán quá không có việc gì làm, hơn nữa sau khi tự nhủ rằng bám theo Lai Kuanlin nhiều cậu cũng biết mệt, nhìn cái mặt liệt ấy nhiều rồi phải chuyển sang nhìn ai đấy sáng sủa xinh xắn cho vui vẻ tâm hồn, trong một ngày mưa tầm tã, Yoo Seonho nhấc máy gọi cho Ahn Hyungseob.
Nhưng lại chẳng ngờ được nhìn Ahn Hyungseob còn chán hơn nhìn Lâm mặt liệt, anh chàng trông như vừa đi đánh dã chiến bảy bảy bốn chín trận giữa miền cái bang, áo thì vừa nhăn vừa ướt, tóc rối tung lên như một cái tổ chim, đôi giày trắng ướt nhẹp nước và đôi mắt thì trống rỗng vô cùng.
"Anh sao thế? Nhìn cứ như vừa gặp chuyện xui xẻo lắm ấy?"
"Không chỉ dừng lại ở một chữ xui." Hyungseob ảo não nói, đưa tay lên giũ mái tóc của mình, những giọt nước tung ra bắn cả vào mặt Seonho làm thằng nhóc nhăn nhó.
"Anh có muốn đi đổi đồ không? Nắng lên rồi này..."
Hyungseob gật đầu ngay tức khắc, dường như gặp Seonho chỉ là phụ, có người đi mua đồ cùng mới là mục đích chính của cậu, mặc dù lúc ban đầu cậu đã đau khổ khi nhìn thấy Seonho gọi điện cho mình - thông báo rằng cuộc đời sau này của Ahn Hyungseob đã dấn thân vào bí mật showbiz. Hai đứa dắt díu nhau vào trung tâm thương mại, Hyungseob đứng ngoài cửa còn Seonho vào mua một bộ quần áo, một đôi giày và khăn bông cho cậu lau tóc. Cho dù thằng nhóc đã cẩn thận cắt mác, Hyungseob vẫn biết trên người mình đang mặc những thứ không hề rẻ tiền chút nào.
"Đi thôi Seonho. Anh mời em đi ăn." Nuốt nước mắt vào trong, Hyungseob thầm nhủ, hahaa, biết ngay mà, gặp Yoo thiếu gia chưa bao giờ là niềm vui sướng của cậu hết.
.
.
"Em muốn ăn cơm sườn."
"Ừ được rồi cho hai cơm sườn."
"Lấy thêm cả một cơm trộn nữa nhé."
"Ok."
"Em còn muốn ăn cả sườn nướng phô mai, canh thịt bò, khoai tây chiên. À cả một phần nước ngọt cỡ bự và một mỳ lạnh nữa nhé. Anh thì sao?"
Seonho đọc một lèo rồi dừng lại khi thấy Ahn Hyungseob đang hoảng sợ dần đều. Cố gắng để nén nụ cười vì biết rằng trông nó sẽ méo xệch, Hyungseob chỉ chỉ vào menu:
"Anh lấy cơm sườn và canh thịt bò, bánh nhân thịt nữa. Vậy thôi." Anh chưa muốn tiền lương buổi chụp hôm trước bay ngay sau một bữa ăn đâu...
Seonho và Hyungseob ăn xong thì trời lại trở mưa. Đến là mệt mỏi với thứ thời tiết dở người này, Hyungseob định bắt taxi về lại trường vì đột nhiên nhóm trưởng thông báo bài tập nhóm có chút vấn đề cần tất cả đến để hoàn thành lại. Cô thu ngân thấy hai người trông sáng sủa, tình nguyện tặng luôn chiếc ô ai đó bỏ quên ở góc nhà. Tiện có ô, Seonho đòi Hyungseob sang bên kia đường mua cho mình một cái hot dog, rồi tự nó ngoạm hết của mình xong thì quay sang ngoạm luôn cả của cậu. Hyungseob ré lên, mặc kệ trời mưa gió bạt ô mà đuổi theo thằng nhóc này. Đến lúc tóm được nó thì cả hai đứa đã thấm mệt, Seonho vừa thở dốc vừa cười vui vẻ, nó vỗ vai Hyungseob:
"Anh biết không, đi chơi với anh vui lắm."
"Thế còn cậu Lai thì sao?" Hyungseob tủm tỉm cười.
"Lai nào ở đây? Ôi một ngày đẹp trời thì đừng nhắc đến bản mặt liệt ấy. Đi ăn với anh ấy thì anh ấy gọi, em ăn, ăn xong trả tiền rồi đứng lên đi về, nếu em nói mười câu thì anh ấy sẽ mở miệng nói hai câu thôi. Hơn nữa bọn em cũng chẳng được ngồi ăn vui vẻ thoải mái, toàn phải vào nhà hàng thuê phòng ăn riêng tư, sợ bị paparazzi với sasaeng phát hiện."
"Seonho ngoan của anh à..." Hyungseob nín cười, cuối cùng thì đến hết ngày cũng có một câu chuyện chẳng biết là vui hay buồn kéo tâm trạng của cậu lên. "Lai mặt liệt đang ở bên kia đường kìa."
Điện thoại của Hyungseob rung lên, Woojin lại nhắn tin cho cậu.
"Này, chạy đi, lửa bên cạnh đang thiêu đốt tôi sắp sang thiêu đốt cậu rồi đấy."
Hyungseob ngẩng đầu lên cười cười với Woojin, định kéo tay Seonho sang bên kìa đường, nhưng thằng bé giật lại.
"Sao thế?"
"Em đi về đây." Seonho bấm điện thoại gọi tài xế, tầm hai phút sau đã có một chiếc xe đen bóng đỗ xịch lại trước mặt nó. "Anh có sang đường thì sang, nhưng nhớ nhắc Lai Kuanlin là cậu ta quá lộ liễu, em không mua bài cho được nữa đâu."
Hyungseob cũng chẳng định sang. Chỗ bọn họ dừng lại là cổng đài truyền hình, giờ đã đi vào từ đời nào rồi. Cậu đến các buổi chụp hình ngoại cảnh, đến studio nhiều lần nhưng đài truyền hình thì chưa bao giờ, nên không biết mình vào rồi có bị đuổi ra không nữa. Seonho vừa đi khuất thì cậu cũng tự gọi taxi về lại trường.
Tưởng sửa bài nhanh mà đến tận tối mờ tối mịt mới xong, lúc tất cả để ý thì kim ngắn lẫn kim dài đồng hồ đã vừa vặn chỉ đến số 10. Vội vã thu dọn sách vở để trở về nhà, lúc này Hyungseob mới mở điện thoại lên thì lại nhận được tin nhắn của Woojin.
Woojin rất hay nhắn tin cho cậu, đôi khi chỉ là những tin nhắn vô thưởng vô phạt như "hôm nay cậu ăn gì?", "ngày mai cậu có phải đi chụp ảnh không?", đôi lúc lại kể những câu chuyện cười chẳng đâu vào đâu rồi tự cười một mình, vì Hyungseob rất ít khi nhắn tin lại. Trong thâm tâm của cậu, Woojin là người mẫu cậu cần chụp, cũng là idol mà cậu đang theo đuổi, nhưng lại không phải là bạn bè của cậu. Mà không phải là bạn bè thì không nên thân mật quá nhiều như thế.
Woojin nhắn tin bảo, Hyungseob à, ăn khuya không?
Chẳng hiểu sao bụng của Hyungseob lại kêu lên đúng lúc như thế, khiến cho cậu vô thức mà bấm OK. Đến lúc nhìn lại thì cũng đã muộn, cậu nhắn thêm một tin nữa để hỏi địa điểm và thời gian.
"Tôi vừa mới quay xong show. Ăn ở gần đài truyền hình thôi được không?"
Cậu nhắn tới một địa chỉ, Hyungseob nhìn xong không biết có nên lập tức từ chối dù bằng bất cứ lí do nhảm ruồi gì đi chăng nữa, bởi vì đấy chính là chỗ mà buổi trưa nay cậu và Seonho vừa ăn xong. Thằng nhóc Seonho gọi một bàn la liệt thức ăn, xung quanh ai cũng tưởng phải có thêm bốn năm người nữa mới hết, nhưng chỉ hai đứa mà giải quyết xong xuôi làm phục vụ quán rớt hết cả hàm. Em gái thu ngân còn ái ngại bớt số lẻ cho Hyungseob vì sợ cậu thiếu tiền.
Thôi được rồi đã đâm lao thì phải theo lao. Park Woojin bị phũ tin nhắn nhiều như thế sẽ tưởng mình là thằng đã xấu còn chảnh chó mất. Hyungseob thở dài nhắn rằng mình sẽ đến ngay, rồi lững thững bước ra ngoài.
Ôi tại sao cậu phải trải qua một ngày không có đến nửa giây may mắn thế nhỉ?
.
.
.
Woojin phải đợi xe của mình ra về một lúc lâu, đổi đồ khác so với buổi chiều lúc bước vào đài truyền hình thì mới ra ngoài được. Tuy Woojin không nổi tiếng đến mức được người người săn đón, paparazzi quây đầy như ruồi nhưng dù sao thì là người nổi tiếng, có độ nhận biết công chúng một chút thôi là đã không ổn với đám phóng viên rồi. Cậu lững thững bước về chỗ quán ăn đã hẹn Hyungseob, từ xa xa đã trông thấy cậu bạn kia đang đứng bấm điện thoại.
"Xin lỗi cậu nhé, tôi ngại phóng viên." Woojin tiến đến trước mặt Hyungseob, đứng sát rạt vào cậu. Hyungseob ngẩng đầu lên thì trán đụng cằm Woojin cái bộp, hơi thở nóng ấm của cậu phả vào cổ Woojin ngứa ngứa tê tê. Đứng dịch ra xa một chút, Hyungseob cười.
"Không sao cả, tôi biết mà. Vào ăn thôi."
Quả nhiên là nhân viên phục vụ của quán nhớ mặt Hyungseob, đôi mắt cậu ta trợn to, và đơ mất mấy giây cậu mới nhớ ra là cần đưa menu cho khách - dù cái vị khách trắng trẻo trước mặt đây có lẽ gọi một buổi trưa nay là thuộc cả menu rồi. Vì cũng đã muộn nên cả hai chỉ gọi cháo trắng ăn kèm với kimchi và thịt xào, vừa ăn vừa từ tốn nói chuyện. Nói từ chuyện công việc đến chuyên môn của Hyungseob rồi đến sở thích, tính tình, Woojin cau mày bất mãn:
"Cậu rất ít khi nhắn tin đáp trả lại tôi. Cậu không coi tôi là bạn à?"
"Ừ."
"Này hơi bị tổn thương đấy nhé." Woojin xụ mặt, chặn đũa Hyungseob đang định gắp thịt mà cướp lấy về mình. "Uổng công tôi."
"Tại vì...ừm...chúng ta chưa có làm quen như hai người bạn." Hyungseob mím môi, nói nhanh. "Tôi gặp cậu ở studio, là nhiếp ảnh gia gặp người mẫu, gặp cậu ở fanmeeting hay concert là fan gặp idol, còn ở ngoài đường thì chỉ như là một người đã từng hợp tác thôi. Chưa có một trường hợp nào là bạn bè hết."
"Thế cậu đồng ý đi ăn khuya với tôi, có phải là thành bạn bè rồi không?" Đôi mắt Woojin lấp lánh, chiếc răng khểnh ẩn hiện qua nụ cười tinh nghịch. Hyungseob hơi mất tự nhiên, nuốt xong ngụm cháo thì đỏ mặt gật đầu.
Hyungseob à, chẳng lẽ thành bạn bè với nhau mà cậu cũng phải đỏ mặt?
"Bạn bè thì nhớ trả lời tin nhắn của nhau cẩn thận đấy nhé." Woojin hài lòng gắp cho Hyungseob đũa thịt cuối cùng trên đĩa, một hai miếng ăn hết cháo của mình, ngồi nhìn cậu đầy vui vẻ.
Hyungseob thì cũng không thể hiểu nổi thứ tư duy dở hơi cám lợn của mình, nhưng dù sao thì cậu và Woojin cũng đã trở thành hai người có một mối liên hệ đặc biệt hơn trước đây. Cậu cảm thấy rất ổn, vì tuy trong lòng cứ có chút e ngại Woojin nhưng lại rất muốn được gần gũi với cậu ấy hơn một chút, như thế này làm cậu thỏa mãn. Giật mình vì cảm giác mới lạ vừa chớm, Hyungseob cúi mặt ăn một hơi hết sạch bát cháo, đặt đũa xuống rồi ngoan ngoãn lôi ví ra. Woojin ngăn lại:
"Tôi trả. Tôi là người muốn làm bạn với cậu cơ mà."
Hai người ngồi ăn mỗi bát cháo cũng hết cả tiếng đồng hồ, lúc rời khỏi quán thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm. Không thể đi về nhà bằng xe bus hay tàu điện ngầm được nữa, Hyungseob gọi taxi cho cả hai vì trò chuyện mới biết hóa ra hai người ở cùng một khu đô thị, Woojin ở A6 còn Hyungseob ở A16, cách nhau chỉ có bốn cái chung cư.
Đúng là định mệnh.
End #6.
Nếu ai thấy chương này dài hơn thì thực ra mình đã gộp 2 thành 1 =))) và mình cảm thấy mình viết mãi viết hoài cũng không nỡ ngược chúng nó :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro