Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Trò đùa của dì cả

Edit: J

Trở về phòng, Đường Tiểu Duy được anh đặt ngồi trên chiếu tatami, nước mắt trên mặt khiến cô trông rất đáng thương, dáng vẻ nhỏ bé tiều tụy khiến Khổng Địch nhìn mà đau lòng, anh lau má cô và nói: "Bé cưng muốn đánh anh không? Không quan tâm em bị sợ hãi mà khi dễ em, bắt nạt em, có lẽ em đánh anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đó."

Đường Tiểu Duy lắc đầu, không nói gì.

"Em có thể đánh anh, mắng anh, thậm chí không để ý tới anh, nhưng em không thể lại làm giống như vừa rồi nữa, anh sợ." Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Cô tiếp tục lắc đầu.

"Trách anh sao?" Anh hỏi.

Cô do dự một chút, nhẹ lắc đầu.

"Vậy thì em đang tự trách chính mình sao? Trách anh đi, Khổng Địch ngốc, Khổng Địch thật ngốc." Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói, thật ra anh cũng tự trách mình rất nhiều.

"Em ... Em chỉ là rất khó chịu, không có vấn đề gì đúng không? Khổng Địch, anh nói với em là không có gì thay đổi đi, anh vẫn rất thích em, trong bụng cũng sẽ không có em bé đúng không? Chỉ cần anh nói, em sẽ tin." Cô vòng tay qua cổ anh, lo lắng hỏi.

"Không có gì thay đổi. Anh vẫn sẽ rất thích em. Không, anh sẽ thích em nhiều hơn, thậm chí nhiều hơn nữa. Em không có em bé. Đường Tiểu Duy năm 17 tuổi tuyệt đối sẽ không giống Đường Quân Trúc năm 17 tuổi..." Nói xong anh có chút nghẹn ngào, chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ sợ hãi như vậy, sẽ có nhiều lo lắng như vậy, một người đã từng cô độc như cô phải oán hận bao nhiêu mà đến tận bây giờ cô vẫn còn để ý chuyện này như vậy.

Ôm chặt anh, mạnh mẽ gật đầu, "Khổng Địch, đừng tự trách mình, em...thật ra em không hối hận, chỉ là em sợ hãi, ừm...em cũng không rõ cảm xúc của mình, chính là rất phức tạp và mâu thuẫn. Thời điểm em vừa mới tỉnh dậy thực ra em rất sợ hãi, có chút bối rối, em không trách anh, không trách anh, anh đừng tự trách bản thân mình."

Trằn trọc một hồi lâu, cuối cùng cô gái nhỏ cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã là phụ nữ, thậm chí còn có những cảm giác tuyệt vời khác, không biết diễn tả thế nào, nhưng cô biết rằng cô tin tưởng Khổng Địch.

"Em có phải làm quá rồi không?" Cô ngồi ở trong ngực hắn khẽ hỏi.

"Không, bé cưng chỉ là còn quá nhỏ nên sợ thôi." Khổng Địch thở dài nói, " Em thế mà mới mười bảy tuổi ? Anh sẽ không bị bắt chứ?" Anh chợt nghĩ.

"Có lẽ là... không." Đường Tiểu Duy cũng không chắc chắn.

Khổng Địch suy nghĩ một chút, "Nghe nói nếu là tự nguyện thì không sao, nhưng cưng à, hôm nay anh hơi nghi ngờ là tối hôm qua em tự nguyện sao?"

"Ừm ..." Lời này phải trả lời như thế nào đây? Cô xấu hổ nói, "Chắc vậy."

Khổng Địch bật cười, cô bé này thật là buồn cười mà.

"Khổng Địch, hai người có thể đi ra ngoài được không? Không phải nói hôm nay là sinh nhật Tiểu Duy sao? Chúng ta đặt chỗ trước trong nhà hàng rồi, đi ăn thôi!...Thật là không hiểu nổi mà, ở trong nước mỗi ngày dính lấy nhau thì không nói đi, đã đi du lịch nước ngoài rồi mà vẫn còn như vậy là sao....." Thanh âm Tiểu Bạch vừa đi vừa lầm bầm, dần dần nhỏ lại theo tiếng bước chân.

Tâm trạng của học sinh Đường đã ổn định trở lại, xem ra vẫn bình thường, nghe thấy lời của Tiểu Bạch liền đứng dậy thay quần áo, thấy Khổng Địch không hề có ý định né tránh liền có chút ngại ngùng.

Cô lấy ra một chiếc áo khoác mà cô đã định mặc cho anh xem từ lâu, nó được anh tặng cho cô khi hai người gặp nhau lần thứ 3. Đã lâu rồi, ở cái thời điểm mà cô còn không biết tâm tư của mình đối với anh là như thế nào, nhưng cô vẫn rất cẩn thận giữ gìn nó.

Bên trong cô mặc một chiếc áo sơ mi voan dài, bên dưới là một chiếc quần legging màu sáng và một đôi bốt màu trắng sang trọng, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác màu hồng tràn đầy sức xuân, nhìn không giống kiểu ăn mặc giản dị thường ngày, nên trông Đường Tiểu Duy thoạt nhìn rất dịu dàng, xinh đẹp, cộng với sự e thẹn của cô, cả người lại có nét quyến rũ của một người phụ nữ. Khổng Địch miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác, sau đó vẫn là không kiềm được mà ôm hôn cô một hồi lâu mới chịu buông ra.

Vừa đến nhà hàng thì đã náo nhiệt hẳn lên, mọi người nói chuyện cười đùa đều rất thức thời không hỏi Đường Tiểu Duy cùng Khổng Địch chuyện ở quầy lễ tân khi nãy.

Biết hôm nay là sinh nhật cô cũng chỉ có ba người Phương Đạc, Lữ Nam cùng Tiểu Bạch.

Phương Đạc tặng cô một đôi giày cao gót của Chanel, rất đẹp, đến nỗi cá cảnh nhiệt đới bên cạnh anh Tiểu Nghệ cũng phải ghen tị, ánh mắt rực lửa như muốn xuyên thủng đôi giày, mà đôi giày này cùng áo khoác cô đang mặc rất hợp với nhau, Phương Đạc tặng đôi giày này quá đúng lúc nha.

Tiểu Bạch tặng một chiếc ốp điện thoại được bao phủ bởi những viên pha lê. Ánh sáng chói loá của nó có thể làm cho tất cả phụ nữ hâm mộ. Lữ Nam mỉm cười lấy ra một chiếc hộp đưa cho Đường Tiểu Duy, "Đây là chiếc móc chìa khóa du thuyền do anh làm. Nhìn hai bạn nhỏ này xem, là hình chibi của em và Khổng Địch, dễ thương không? Hahaha, nếu em thích, sau khi về có thể cho anh mượn du thuyền lái hai ngày không... anh sẽ mở một bữa tiệc trên thuyền, có đựơc không? "

Đường Tiểu Duy thật sự rất thích, cặp đôi bạch kim phản diện như có nam châm hút, lắc lư hôn nhau rồi lại tách ra, cất đi gật đầu nói: "Khi nào trở về em sẽ cho anh mượn."

Lữ Nam rất mừng rỡ vui vẻ nửa ngày liền kêu lên Đường Tiểu Duy vạn tuế.

"Khổng Địch, cậu tặng gì cho cô vợ nhỏ vậy?" Tiểu Bạch tò mò hỏi.

Đường Tiểu Duy cũng nhìn anh, đúng vậy, anh chưa có tặng quà cho cô, nếu anh dám nói đem chính mình tặng cho cô, cô thật sự sẽ tức giận với anh.

Khổng Địch bất đắc dĩ nhìn Đường Tiểu Duy, thở dài một hơi rồi lấy trong túi quần ra một chiếc hộp, nó có kích thước tương đương với kích thước mà Lữ Nam đưa hồi nãy, theo suy đoán bằng mắt thường thì đó hẳn là một chiếc vòng cổ hoặc một chiếc vòng tay. Nhưng khi Đường Tiểu Duy mở nó ra thì đó là một chiếc chìa khóa. Chìa khóa ô tô, chìa khóa ô tô Porsche.

Khổng Địch nói, "Anh tưởng là sinh nhật lần thứ 18 của em, nhưng có vẻ em phải đợi một năm nữa mới được lái xe."

"Trời... Khổng Địch, cậu không phải là vừa mới biết tuổi thật của vợ mình chứ?" Lữ Nam ngạc nhiên, rất ngạc nhiên, tên này không phải đồ ngốc chứ.

" Nhìn em ấy liền biết chưa đủ 18 tuổi, Khổng Địch, cậu tin thật sao?" Phương Đạc cười nói.

Anh xác thật đã tin điều đó! Thật là một lời khó nói hết a, quá doạ người mà.

Một số người khác không biết rằng hoom nay sinh nhật của cô. Xin lỗi rằng họ sẽ mua quà cho cô sau. Đường Tiểu Duy xua tay, nói rằng không cần. Cô hiếm khi tổ chức sinh nhật của mình, cũng không quan tâm nhiều đến điều đó .

"Anh Lữ, anh có mời em đi dự tiệc trên du thuyền không?" Sau bữa ăn, một nhóm người tụ tập nói chuyện phiếm.

Lữ Nam lập tức cảnh giác lùi về phía sau, "Tiểu ... Tiểu Phương, tôi chỉ mời một ít bạn bè, cô có thể không quen biết họ, cho nên..."

"Sớm muộn gì cũng phải gặp, tiện thể anh giới thiệu cho em nha." Tiêu Phương lập tức nói.

"Cô không phải trở về nông thôn sao?" Lữ Nam lau mồ hôi.

"Ừ, em rất nhanh liền phải trở về...," Tiểu Phương nghĩ đến đó khuôn mặt lập tức ỉu xìu, " Nhưng mà, anh có thể đi gặp em  nha! Cũng có thể cưới em về nhà, em cảm thấy sống ở thành phố thực sự rất tốt..."

"Dừng, dừng lại, tôi ... tôi cưới cô á?" Đồng chí Lữ Nam kinh hãi, anh muốn hỏi cô gái này lấy tự tin từ chỗ nào?

"Làm sao vậy? Anh không thích em sao? Anh còn hỏi Khổng Địch ảnh chụp của em nha..."

Lữ Nam rất muốn nhấc bàn, ai nói cho cô biết chuyện này? Thật sự là hiểu lầm mà, sự hiểu lầm, thanh danh một đời của anh ...

Bên kia, Tiểu Bạch đến gần bên người Ngôn Trân Trân, "Em sau khi trở về Trung Quốc sẽ về quê luôn sao?"

Ngôn Trân Trân lắc đầu, "Tôi muốn thực tập ở Lâm Châu, tạm thời sẽ không quay lại."

Thực tập? Thật tuyệt! Tiểu Bạch gật đầu, hỏi trong vô thức, "Vậy em sẽ ở đâu?"

"Nhà của Khổng Địch."

"Sống ở nhà Khổng Địch? Sẽ rất bất tiện nha, cậu ấy cùng Đường Tiểu Duy mỗi đêm đều sẽ ân ân ái ái sẽ làm em thấy ngượng đó."

"Không, phải ... là biệt thự của Khổng gia ..." Tình Nhi đỏ mặt, trầm giọng đáp.

"Ồ ..." Sống trong nhà họ Khổng cũng thật sự bất tiện, Tiểu Bạch tự lẩm bẩm trong lòng.

Có gì bất tiện sao? Chính là làm chuyện xấu cũng không tiện, suy nghĩ duy nhất sau khi nhìn thấy con mồi có chút hứng thú chính là kiếm một cái giường.

Ăn cơm trưa xong, đám người tinh trùng lên nào này thảo luận đi tắm suối nước nóng ngoài trời, tại sao lại phải là ngoài trời?

Bởi vì có thể tắm chung, nghĩ đến việc tắm trong một hồ với nhiều cô gái, có tiện nghi như thế mà không chiếm thì thật không phải với chính mình.

Trân Trân không đi cùng họ, cô muốn đi xem trụ sở cũ của Cơ quan Hokkaido. Vì là sinh viên Khoa Lịch sử nên cô rất hứng thú với tòa nhà đại diện cho thời Minh Trị ở Nhật Bản này. Mặc dù đồng chí Tiểu Phương rất muốn đi tắm với anh trai Lữ của cô ấy, nhưng người phụ nữ tốt bụng như cô rất không yên lòng để Trân Trân đi một mình nên đã cùng cô ấy đến sảnh chính cũ của Sapporo bằng tàu điện ngầm, địa phương kia đối với Tiểu Phương mà nói thì cực kỳ nhàm chán.

Tiểu Bạch cảm thấy rất tiếc khi Ngôn Trân Trân không đi tắm, còn Lữ Nam thì không thể kìm được vẻ vui mừng khi nghe tin Tiểu Phương không đi.

Đường Tiểu Duy cũng không muốn đi, cô nói rằng mình không khỏe, muốn quay về phòng ngủ, Khổng Địch đương nhiên biết nguyên nhân tại sao cô khó chịu. Còn không phải tại vì anh quá không biết kiềm chế hại cô một đêm không được ngủ ngon, vậy nên rất ngoan ngoãn bồi cô đi nghỉ ngơi.

Trở lại phòng, Đường Tiểu Duy ngồi trên chiếu tatami không nhúc nhích, Khổng Địch cởi áo khoác cùng giày, khẽ hỏi cô cảm thấy chỗ nào không thoải mái

Cô ậm ờ nói bụng khó chịu.

"Sao bụng lại khó chịu? Ăn nhiều quá hả?"

"Em không biết, cảm thấy bụng rất trướng,... bên dưới rất đau..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, vẻ mặt vùi vào gối rên rỉ thật khiến người ta đau lòng.

"Bé cưng xoay người lại đi anh sẽ xoa cho em." Khổng Địch đưa tay bế cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô rồi vùi mặt vào hõm vai cô. "Nơi đó đau là do tiểu Khổng Địch, nó thật sự rất hư, nhưng nó biết sai rồi, bé cưng đừng trách nó được không? "

Đường Tiểu Duy bĩu môi nói, "Anh đã nói như vậy, em làm sao dám trách."

Hắn trầm thấp cười, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

"Ưm ..." Cô đột nhiên đè tay anh lại, khẽ kêu một tiếng.

"Làm sao vậy?" Khổng Địch vội vàng hỏi.

Đường Tiểu Duy cau mày muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời, đành ngậm ngùi chạy vào phòng tắm.

Khổng Địch không biết chuyện gì đang xảy ra, anh đi theo, đứng ở cửa đợi một lúc, liền nghe thấy giọng nói như muỗi kêu của Đường Tiểu Duy, "Khổng Địch, Khổng Địch, em phải làm sao đây, em vẫn đang chảy máu. ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro