Chương 377: Kế hoạch của Liễu Quý phi
Trong cung của Liễu Quý phi, mặc dù không đi nghe Di chiếu, nhưng tin tức vẫn lấy tốc độ cực nhanh truyền đến trong tai Liễu Quý phi.
Khi nghe thấy tin tức được thái giám tới bẩm báo, Liễu Quý phi đang ngồi trong tiểu hoa viên trong cung của mình, nhìn cây hoa lê đang nở rực rỡ trong viện.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hoa rơi lất phất đầy đất như những bông tuyết trắng. Mặc dù đã bọc áo choàng lông chồn bạc, nhưng Liễu Quý phi cũng không khỏi rùng mình một cái.
"Cút xuống!" Liễu Quý phi lạnh lùng nói.
Tất nhiên, thái giám cũng không dám nói thêm cái gì, liền lăn một vòng chạy ra ngoài. Chỉ sợ Quý phi nương nương còn chưa tuẫn táng, thì đầu của hắn cũng đã rơi xuống đất trước rồi.
Đuổi người bên cạnh đi, Liễu Quý phi ngẩng đầu nhìn cây hoa lê trắng như tuyết trước mắt.
Hoa lê là loài hoa mà nàng thích nhất, trong mắt nàng, hoa lê trắng noãn như tuyết càng cao thượng, mỹ lệ hơn cái gì mẫu đơn, hoa đào, hoa lan, hoa mai.
Vốn trong cung không có hoa lê, lê, đọc giống ly. Xưa nay trong cung cho rằng đây là không tốt. Nhưng sau khi nàng vào cung, vì lấy lòng nàng, Mặc Cảnh Kỳ đã trồng mấy cây hoa lê trong tiểu hoa viên trong cung điện mà nàng ở, chỉ vì để đổi lấy nụ cười của nàng. Mà bây giờ... Tuẫn táng......
Nàng biết xưa nay lòng dạ của Mặc Cảnh Kỳ độc ác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày, phần lòng dạ độc ác này sẽ dùng lên chính trên người mình. Thật sự, đã chết cũng muốn nàng chôn cùng sao?
"Khởi bẩm nương nương... Thái, Tần Vương điện hạ và Thừa tướng đại nhân cầu kiến." Ngoài cửa, cung nữ nơm nớp lo sợ bẩm báo.
Liễu Quý phi đứng dậy, vừa khép lại áo choàng lông chồn bạc trên người, vừa nói: "Cho bọn họ vào."
Không lâu sau, Thái tử Mặc Khiếu Vân đã bị cách chức làm Tần Vương và Liễu Thừa tướng xuất hiện, đi vào chính điện cùng một lúc. Đi theo bên cạnh bọn họ còn có Trân Ninh công chúa đã mười bốn tuổi và Ngũ Hoàng tử nhỏ hơn Thái tử hai tuổi.
Ngũ Hoàng tử và Trân Ninh công chúa vừa thấy được Liễu Quý phi thì liền khóc. "Mẫu phi... Hu hu... Mẫu phi......"
Vốn Liễu Quý phi cũng không người có tính nhẫn nại với con cái, lúc này, trong lòng lại đang phiền muộn không chịu nổi, vừa nghe thấy tiếng khóc thì lửa giận trong lòng liền dâng lên, nói một cách lạnh lùng: "Khóc cái gì mà khóc? Bổn cung còn chưa chết!"
Vốn Ngũ Hoàng tử và Trân Ninh công chúa cũng lo lắng cho mẫu phi của mình, nghe thấy Di chiếu của Phụ hoàng muốn mẫu phi tuẫn táng mới muốn đi theo Tần Vương và Liễu Thừa tướng tới đây.
Mặc dù xưa nay, Liễu Quý phi luôn lãnh đạm với tỷ đệ bọn họ, nhưng đến cùng vẫn là thân mẫu của mình, hơn nữa, bọn họ luôn có mấy phần ngưỡng mộ vị mẫu phi vô cùng mỹ lệ này của mình.
Nhưng lại không nghĩ rằng vừa thấy mặt đã bị quát lớn tiếng, ngay lập tức, tiếng khóc của Ngũ Hoàng tử liền nghẹn lại trong ngực, trong thời gian ngắn, bởi vì không thở được mà mặt đỏ lên. Trân Ninh công chúa cũng cắn môi, quật cường không phát ra một tiếng.
Mặc Khiếu Vân mới mười hai tuổi, nhưng bởi vì là nhi tử lớn của Liễu Quý phi nên được Liễu Thừa tướng chú trọng bồi dưỡng một phen, vì vậy, tất nhiên sẽ trầm ổn hơn tỷ tỷ và đệ đệ rất nhiều.
Đường đường là Thái tử, vốn là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế danh chánh ngôn thuận, nhưng bởi vì một đạo Thánh chỉ trước khi Phụ hoàng lâm chung mà từ đó phải làm thuộc hạ dưới trướng của người khác, nhưng lúc này hắn vẫn còn có thể thong dong n
ói chuyện, thì đã đủ thấy Liễu gia đã dốc hết công sức để bồi dưỡng hắn. Mặc Khiếu Vân nhíu mày, nói: "Mẫu phi, Nhị tỷ và Ngũ đệ cũng chỉ lo lắng cho người thôi."
Liễu Quý phi "Hừ" lạnh một tiếng, nói một cách thản nhiên: "Lo lắng có ích lợi gì? Khóc sướt mướt có thể giải quyết được gì?"
Mặc Khiếu Vân im lặng, thật ra hắn cũng không có tình cảm sâu đậm với vị mẫu phi này. Hắn không phải luôn chỉ có lòng ngưỡng mộ và mong đợi với mẫu phi như Nhị tỷ và Ngũ đệ.
Hắn hiểu rõ ràng, trong mắt mẫu phi, tỷ đệ bọn họ đều không nên tồn tại, mà hắn lại càng là một công cụ để lợi dụng mà thôi.
"Nương nương!" Liễu Thừa tướng cau mày, trầm giọng nói.
Nói đến đứa nữ nhi này, Liễu Thừa tướng chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng. Kể từ khi khi còn bé gặp Mặc Lộc Hàm lần đầu tiên, thì liền một lòng đều như treo trên người Mặc Lộc Hàm. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không chịu hết hy vọng.
Không chỉ có lãnh đạm với Hoàng Thượng, mà thậm chí, còn thờ ơ với cả con cái của mình. Nếu không phải vì Mặc Lộc Hàm, chỉ sợ căn bản nó sẽ không suy nghĩ chuyện tranh giành ngôi vị Thái tử cho Tần Vương, lại càng không cần phải nói sẽ suy tính cho gia tộc.
Quả nhiên là tội nghiệt kiếp trước mà. Liễu Thừa tướng tự nhận mình là một người có lòng dạ độc ác, lãnh huyết vô tình, làm quan cả đời, người chết oan trên tay lão cũng tuyệt đối không ít.
Nhưng lão có máu lạnh, thì cũng vẫn nhớ tới người thân và nữ nhi của mình, mà đứa nữ nhi này của lão, ngoại trừ Mặc Lộc Hàm ra, cái gì mà gia tộc, con cái, trượng phu, phụ mẫu, tất cả đều có thể không cần.
Với người phụ thân Liễu Thừa tướng này, Liễu Quý phi vẫn còn giữ lại mấy phần tôn trọng.
Nghe thấy ngữ khí không đồng ý của phụ thân, Liễu Quý phi nhíu mày, nói một cách thản nhiên: "Sao phụ thân lại đến?"
Liễu Thừa tướng nói một cách đầy lo lắng: "Sao phụ thân lại đến? Phụ thân không thể đến sao? Di chiếu của Tiên hoàng, ta đã nghe thấy rồi, còn không chịu nghĩ biện pháp, chẳng lẽ ta thật sự muốn tuẫn táng theo Tiên hoàng sao?"
Nhắc tới Mặc Cảnh Kỳ, Liễu Quý phi chán ghét cắn môi dưới. Vốn nàng vẫn còn hai phần tin tưởng Mặc Cảnh Kỳ để ý nàng, nhưng hiện tại, ngay cả một phần, nàng cũng không tin.
Nam nhân này, chính hắn ta đã chết lại còn muốn kéo nàng cùng chết! Xem như có thật sự chết, nàng cũng tuyệt đối sẽ không chôn cất trong cùng một lăng mộ với hắn ta.
"Phụ thân không cần lo lắng, chuyện này, tự trong lòng có tính toán."
Liễu Thừa tướng ngẩn ra. "Ngài có biện pháp sao? Tiên hoàng còn hạ lệnh cho Thái Hậu tuẫn táng theo Tiên hoàng, Lê Vương cũng không có ý kiến gì khác. Đến lúc đó, chỉ sợ bên phía Lê Vương sẽ nhìn chằm chằm thật kỹ, con cũng chưa chắc có thể thoát thân một cách bình yên."
Nghe thấy tên Mặc Cảnh Lê, sắc mặt Liễu Quý phi trầm xuống, cắn răng nói: "Mặc Cảnh Lê! Lại là hắn ta phá hư chuyện tốt của Bổn cung!"
Liễu Thừa tướng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, nói: "Việc đã đến nước này, đã không thể làm gì được nữa. Mấy ngày nữa, Thập Hoàng tử liền đăng cơ rồi."
"Không!" Liễu Quý phi lạnh lùng nói.
"Việc đã đến nước này. Chúng ta còn có biện pháp gì nữa đây." Liễu Thừa tướng nhắm mắt, nói.
Liễu Quý phi hất cằm lên, lạnh lùng nói: "Nếu đã có thể phá hủy một Lục Hoàng tử, thì cũng không ít đi một Thập Hoàng tử. Lên ngôi nhất định phải là Thái tử, chỉ cần Thái tử đăng cơ... Tất nhiên có thể huỷ bỏ Di chiếu, không cần Bổn cung tuẫn táng."
Liễu Thừa tướng vừa sợ vừa tức, nhìn Liễu Quý phi chằm chằm, rồi nói: "Suy nghĩ kỳ lạ! Lúc này không chỉ có Lê Vương, mà còn Đại trưởng Công chúa, Hoàng Hậu, Hoa Quốc công, thậm chí cả Định Vương cũng đều nhìn chằm chằm vào Thập Hoàng tử, muốn ra tay, căn bản khó càng thêm khó. Một khi bị người ta phát hiện...Ngài cho rằng Tần Vương còn có cơ hội đăng cơ sao? Đến lúc đó sẽ chỉ làm Liễu gia cùng chôn theo, làm đá lót đường cho người khác thôi!"
Liễu Quý phi câu môi cười nói: "Phụ thân, người cho rằng chỉ có chúng ta muốn Thập Hoàng tử chết sao? Tâm tư của Lê Vương cũng không nhỏ hơn chúng ta. Nhưng con lại nghe được một tin tức thú vị, nghe nói trước khi Hoàng Thượng chết, Lê Vương đã hỏi nhi tử của hắn ta ở đâu?"
Liễu Thừa tướng sửng sốt, câu hỏi của Lê Vương vào lúc đó, dĩ nhiên lão cũng nghe thấy, chỉ có điều, khi đó quan tâm nhiều hơn chính là Di chiếu trong tay Hoàng Hậu.
Sau khi ban bố Di chiếu, bọn họ lại bị tin tức của Di chiếu oanh tạc đến đầu óc choáng váng, nên tất nhiên không có thời gian để suy tính vấn đề này.
Liễu Quý phi cười nói: "Phụ thân còn nhớ, chuyện Mặc Cảnh Lê... Một lòng muốn đá chết con của mình vào hai tháng trước không?"
Đương nhiên, Liễu Thừa tướng còn nhớ. Mặc dù chuyện này bị Lê Vương phủ che giấu rất kín đáo, nhưng Liễu gia và Lê Vương phủ là kẻ thù chính trị, cho nên, chuyện lớn như vậy, sao bọn họ có thể không biết được?
Vuốt chòm râu, Liễu Thừa tướng nheo mắt, nói: "Ý ngài là......"
Liễu Quý phi cười nói: "Lúc Địch Oánh mang thai thì đang bị Hoàng Thượng giam giữ. Chúng ta đều chỉ biết nàng ta sinh ra một đứa nhi tử, nhưng ai cũng chưa từng thấy được đứa nhi tử kia. Nên tất nhiên, Hoàng Thượng nói phải thì là phải, nói không phải thì là không phải. Chỉ sợ... Đứa bé ở Lê Vương phủ kia căn bản không phải là nhi tử của Lê Vương. Xưa nay, Hoàng Thượng luôn đa nghi, Lê Vương lại là kẻ kỵ binh phản loạn, thì sao Hoàng Thượng có thể không đề phòng hắn ta chứ?"
"Nương nương biết đứa bé đó ở đâu sao?" Liễu Thừa tướng mừng rỡ.
Hiện nay, dưới gối Lê Vương, ngoại trừ một đứa nhi tử do Địch Oánh sinh hạ ra, thì không còn bất kỳ một đứa con nối dòng nào khác. Thậm chí ngay cả tin tức Trắc phi, cơ thiếp mang thai cũng không có, trong kinh thành đã có một ít tin đồn từ lâu.
Nếu quả thật chính là như vậy, thì giá trị đứa bé này thật sự đã vượt qua dự kiến của bọn họ.
Liễu Quý phi lắc đầu, nói: "Không biết, Hoàng Thượng chưa nói với bất kỳ kẻ nào về tung tích của đứa bé đó."
Liễu Thừa tướng hơi thất vọng, lại nghe Liễu Quý phi cười nói: "Có biết hay không có quan hệ gì chứ? Chúng ta chưa từng thấy đứa bé đó, Lê Vương cũng chưa từng thấy đứa bé đó. Chỉ cần phụ thân lên kế hoạch thích đáng......"
"Nương nương nói rất đúng, lão phu đã hiểu." Tâm niệm của Liễu Thừa tướng vừa chuyển, lập tức liền hiểu ý tứ của Liễu Quý phi, cười híp mắt đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro