Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34 - Nghi thức trước khi đi ngủ


"Có thể không đi xem mắt được không......? "

Vương Nhất Bác nhỏ giọng lặp lại câu nói đó một lần nữa, nhưng đủ rõ ràng và đầy sức nặng, khiến cho trái tim anh bỗng trở nên loạn nhịp.

"Vì cái gì?" Tiêu Chiến hỏi: "Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện em có thắng hay không?"

Thanh niên mở miệng: "Em......"

"Gâu!" Cao Cao có lẽ là nóng lòng muốn được đưa xuống lầu xả nước cứu thân, gấp đến xoay mòng mòng.

"Hay là, để em đưa nó xuống trước..."

"Em nói với anh cho rõ đã, nói thật rõ ràng." Tiêu Chiến vươn một ngón tay ra, đầu tiên chỉ vào Vương Nhất Bác, sau đó chỉ vào Vương Bát Cao: "Con im miệng đi, không nhịn được thì vào toilet xử lý."

Cao Cao đáng thương rên ư ử một tiếng, sau đó cúi đầu chạy vào nhà vệ sinh.

Cao Cao từ nhỏ đã biết tự ngồi trên bồn cầu đi vệ sinh, xử lý xong còn biết nhấn nút xả nước, cho nên anh không hề lo lắng cho nó, mà càng lo lắng cho tên ngốc vụng về trước mặt này hơn.

"Vì sao không muốn anh đi xem mắt?" Anh lại hỏi: "Em là muốn giới thiệu đối tượng cho anh sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu, tốc độ cực chậm: "Nhưng bây giờ cậu ta vẫn chưa đủ tư cách."

"Ý em là sao?"

"Cậu ta cái gì cũng đều không có, không có tiền tiết kiệm, không có sự nghiệp, không có thành tựu, cậu ta mới chỉ có thể miễn cưỡng tự lo được cho bản thân, không thể trở thành một đối tượng đủ tiêu chuẩn. Nhưng cậu ấy cũng đang rất nỗ lực làm việc." Hai bàn tay của thanh niên siết chặt vạt áo, tựa như đang dùng hết dũng khí cả đời này, nhìn anh: "Có thể chờ cậu ấy thêm chút nữa được không?"

"Vương Nhất Bác," anh vừa tức vừa buồn cười: "Ngôi thứ nhất bị phỏng miệng rồi đúng không?"

Thanh niên cúi đầu ngượng ngùng cười cười, nhưng nhanh chóng khôi phục biểu tình nghiêm túc, mang theo một chút thấp thỏm, như thể đang chờ đợi sự phán xét nào đó của số phận.

"Có thể chờ em thêm chút nữa được không?" Vương Nhất Bác nói: "Em muốn chứng minh cho anh thấy, em có năng lực để chăm sóc cho anh, đối tốt với anh, có năng lực gánh vác mọi trách nhiệm. Không phải chỉ là 'em muốn', mà còn là 'em có thể'."

Trong cuộc sống, sẽ luôn có những khoảnh khắc kỳ diệu khi linh quang chợt lóe, giải đáp một cách hoàn hảo cho những nghi vấn kéo dài bấy lâu nay, Tiêu Chiến nguyện ý gọi đó là 'giác ngộ'. Giống như sáu năm trước ở bên bồn hoa trong tiểu khu nhà anh, trong bóng đêm dày đặc, anh chợt nhận ra mình thích Vương Nhất Bác, hôm nay, sau sáu năm, anh lại chợt hiểu được nguyên nhân thực sự của sự thật này.

Khi anh nhấn mạnh "Không phải 'em cần', mà là 'anh muốn'," Vương Nhất Bác lại nói "Không chỉ là 'Em muốn', mà còn là 'Em có thể'." Trong khi anh vẫn luôn dốc sức bồi đắp cho mối quan hệ với đối tượng thầm mến, Vương Nhất Bác, người nhỏ hơn anh ba tuổi, đã đặt mục tiêu cho những viễn cảnh lâu dài hơn, chẳng hạn như năng lực, chẳng hạn như trách nhiệm, chẳng hạn như phần đời còn lại. Vương Nhất Bác chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng không giống như những người trẻ tuổi khác, đáng yêu nhưng không non nớt, mơ hồ nhưng tỉnh táo, khiến cho bản thân anh cam tâm tình nguyện cược ván này, mặc cho thế sự vô thường, tương lai không thể biết trước, nghĩ đến cùng sánh bước với một người như vậy, cũng không có gì đáng sợ.

Đó là lý do vì sao anh thích Vương Nhất Bác.

"Ca ca, anh......" Thanh niên dường như càng căng thẳng hơn: " ...........Sao anh không nói gì?"

"Em là đang thổ lộ với anh đấy à?" Tiêu Chiến hỏi, "Anh có thể hiểu là như vậy không?"

Thanh niên gật gật đầu: "Kỳ thật em có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nếu nói bây giờ, thật giống như mở một tấm séc trắng, nếu em là anh, nhất định sẽ không tin và gọi 12377 ngay lập tức."

Tiêu Chiến vẻ mặt mờ mịt: "Đó là cái gì?"

"Điện thoại báo cáo lừa đảo."

Tiêu Chiến: "......"

Đáng yêu nhưng không ngây thơ ư? Tuy không ngây thơ nhưng lại quá chuẩn mực. Mơ hồ nhưng tỉnh táo à? Thật là tỉnh táo đến tận tà môn. Bây giờ lựa chọn cô độc đến cuối đời, hẳn là vẫn còn kịp nhỉ?

"Dù sao em chỉ là muốn nói......"

"Trước tiên em đừng nói gì nữa hết." Anh ngắt lời đối phương: "Anh đại khái đã hiểu ý em rồi."

Vương Nhất Bác không dám chắc chắn: "Anh thật sự hiểu sao?"

Tiêu Chiến nói phải: "Cuộc thi biểu diễn này đối với em mà nói cực kỳ quan trọng, vậy đừng vội nghĩ đến những thứ khác, cứ dốc toàn lực mà nhảy trước đã. Khi nào em cảm thấy đến thời điểm thích hợp, hãy nói cho anh biết những gì em muốn nói."

Đôi mắt kia sáng hơn cả kim cương, trong mắt đong đầy niềm vui và cả sự cảm kích, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Vậy, anh có còn đi xem mắt nữa không?"

"Tạm thời không đi." Tiêu Chiến nghiêm mặt nói: "Nhưng anh sẽ không thể chờ em mãi được, em phải cố gắng nắm cho thật chắc."

Chàng trai hệt như một chú chó con, lập tức ngồi thẳng lên, vô cùng nhiệt tình mà đáp ứng: "Được!"

Sao lại có thể ngốc như vậy? Tiêu Chiến oán thầm trong lòng, quay người trở về phòng, vùi đầu vào gối cười trộm. Chỉ chốc lát sau, Cao Cao xử lý xong cũng quay lại, nó dùng mông đóng cửa phòng, ngoạm chiếc điều khiển điều hòa đặt vào tay anh, nhắc nhở anh đã đến giờ mở điều hòa đi ngủ rồi.

"Ba ba ngày càng nghi ngờ, con có phải đã thành tinh rồi không?" Tiêu Chiến bày tỏ cảm xúc: "Còn cái người ở trên lầu kia mới thật sự là chó con."

Cao Cao vươn cổ lên dụi dụi vào mặt anh, đây chính là nghi thức trước khi đi ngủ của bọn họ, Tiêu Chiến cười ôm lấy đầu tiểu cẩu hôn hôn hai cái, nói: "Nhưng cả hai đều đáng yêu như nhau."

"Gâu!" Cao Cao bày tỏ sự đồng ý.


Mấy ngày tiếp theo, bọn họ không ai nhắc lại chủ đề này nữa, Tiêu Chiến cũng hiểu rằng, điều còn thiếu giữa cả hai không phải đơn giản chỉ là "Em thích anh" và "Anh cũng vậy". Có rất nhiều chuyện vẫn chưa được làm rõ, chẳng hạn như Phó Thiến Như, chẳng hạn như khuynh hướng tính dục. Anh vẫn còn nhớ, sáu năm trước Vương Nhất Bác lựa chọn kết giao với Phó Thiến Như chính là bởi vì cảm thấy bị người ta nói là đồng tính luyến ái rất ghê tởm. Đương nhiên, khi đó anh cũng từng nói những lời tương tự với Vương Nhất Bác, bọn họ đều tuyệt đối tin tưởng mình hoàn toàn "bình thường", tình cảm của cả hai dành cho nhau chỉ đơn thuần là giữa anh trai và em trai.

Hiện giờ anh biết rất rõ là không phải, anh có thể phân biệt được sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu, nhưng liệu Vương Nhất Bác có thật sự hiểu rõ ràng hay không? Bước ngoặt nào khiến thanh niên đột nhiên nảy sinh tình cảm không phải là bạn bè hay anh em với mình, đồng thời không còn cảm thấy ghê tởm nữa?

Anh có rất nhiều nghi vấn, cũng không muốn mang theo những nghi vấn này mà mơ mơ hồ hồ bước vào một mối quan hệ, chỉ là bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để giải đáp những nghi vấn này. Cuộc thi biểu diễn ngày càng đến gần, Vương Nhất Bác nói cho anh biết, nhóm nhảy Galaxy Dance cũng được mời tham gia, vì vậy nếu không có gì bất ngờ, hai đội sẽ gặp lại nhau trong trận chung kết. Lần này với tư cách là B-boy duy nhất trong đội, Triệu Dục đề nghị cậu đứng ra battle 1Vs1 với Hồ Phong.

Tiêu Chiến là người ngoài vòng đối với Street Dance, nhưng cũng biết Hồ Phong xuất thân từ B-boy, đã học Breaking hơn mười mấy năm, còn Vương Nhất Bác chỉ là giữa đường xuất gia, những đại chiêu B-boy mới tập chưa được nửa năm. Lấy sở đoản của bản thân đấu với sở trường của địch thủ, cơ hội cậu giành chiến thắng là bao nhiêu, không cần phải nói cũng biết.

Nhưng anh không dám bày tỏ sự lo lắng, chỉ sợ điều đó sẽ làm lung lay niềm tin kiên định của Vương Nhất Bác. Trên sân khấu bất kỳ chuyện gì đều có thể xảy ra, có thể thua, nhưng không thể sợ hãi. Anh lên mạng sưu tầm một số công thức nấu ăn dành cho vận động viên, buổi sáng anh dậy sớm hơn nửa giờ để nấu những món ăn đơn giản, cho vào hộp giữ nhiệt để Vương Nhất Bác mang theo ăn thêm. Anh còn nhét tất cả những chai dầu thuốc cũng như thuốc mỡ vào trong ba lô của chàng trai, đề phòng những tình huống bất ngờ.

Kết quả đến tối về nhà, dầu thuốc chỉ còn lại nửa chai, Vương Nhất Bác còn tức giận, tỏ ý không muốn mang ra ngoài dùng nữa.

"Em không thoa thì thôi, em vừa thoa xong thì cả bọn đều giành nhau đòi bôi, anh một chút tôi một ít, dùng sắp hết cả rồi. Thật quá đáng mà!"

Tiêu Chiến nghe được thập phần buồn cười: "Chỉ là một chai dầu thuốc mà thôi, dùng hết lại mua, làm người không thể quá keo kiệt."

"Đây là của anh đưa cho em", Vương Nhất Bác lầm bầm: "Dựa vào cái gì phải cho bọn họ dùng chứ?"

Tiêu Chiến hỏi: "Em có biết bây giờ trông em như thế nào không?"

"Không biết......"

"Hệt như một con chó nhỏ đang bảo vệ đĩa thức ăn của mình."

"Gâu!" Cao Cao đột nhiên cắt ngang.

Tiêu Chiến cười ha ha: "Em nghe đi, đến tiểu cẩu thực thụ cũng đồng ý luôn này."

Thanh niên ủy khuất thì thầm: "Dù sao em cũng không thể là con người."

"Ngủ ngon nha chó con." Tiêu Chiến đứng dậy trở về phòng, "Cao Cao!"

Tiểu cẩu chân chính vội chạy lại cắn ống quần anh, kéo anh về phía Vương Nhất Bác.

"Aiz? Vương Bát Cao con làm gì thế hả? Kéo đến quần ba ba sắp tuột luôn rồi." Tiểu cẩu nặng hơn 15kg cũng có sức mạnh của mình, hại anh không thể không túm lại chiếc quần mặc nhà rộng thùng thình trên người, loạng choạng đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, xem màn trình diễn của tiểu cẩu thật sự.

Cao Cao đầu tiên nhảy lên người thanh niên, muốn Vương Nhất Bác ngồi xuống, sau đó đặt chân lên đùi chàng trai trẻ, rướn người đến dụi dụi lên má Vương Nhất Bác.

"Gâu!" Cao Cao quay đầu lại, nhìn anh sủa một tiếng, vẫy đuôi thật mạnh, như thể đang nói mình đã làm mẫu xong rồi.

Tiêu Chiến dần dần hiểu ra, ôm đầu xoa xoa hôn hôn là chuyện mà anh thường làm với Cao Cao mỗi đêm trước khi đi ngủ, mục đích là để thúc đẩy tình cảm cha con, đồng thời thể hiện nghi thức cảm trong cuộc sống, vậy mà giờ gia hỏa này lại yêu cầu anh làm tương tự với Vương Nhất Bác sao?

"Thứ nhất, em ấy không phải là chó." Tiêu Chiến cố gắng giảng đạo lý với Vương Bát Cao thông minh, "Thứ hai, con là con trai của ba ba, em ấy không phải."

"Gâu!" Cao Cao vừa rên ư ử vừa điên cuồng chạy vòng quanh Vương Nhất Bác, nếu có thể nói chuyện, hẳn câu nó muốn nói nhất định là: Con không nghe con không nghe con không nghe!

"Thứ ba, con cần cái ôm tình yêu như một nghi thức trước khi đi ngủ, em ấy không cần. Cho nên..."

"Em cần." Vương Nhất Bác bất ngờ lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Em đặc biệt cần!"

"Gâu." Cao Cao lập tức dừng lại, ngồi xổm xuống bên chân thanh niên, một lớn một nhỏ hai đôi mắt chó đều nhìn anh chằm chằm, khiến anh cảm thấy bất kỳ lời cự tuyệt nào trong nháy mắt cũng có thể trở thành ngòi nổ khiến lương tâm cắn rứt.

"Anh nói sai rồi." Anh chỉ vào Vương Bát Cao, nhìn Vương Nhất Bác: "Nó không phải là người thật, nhưng em chính là chó thật."

Thanh niên cố hết sức nín cười, nhún nhún vai, "Dù sao em cũng cần, cái ôm tình yêu."

Cả khuôn mặt không biết vì sao lại nóng bừng, anh đưa tay xoa xoa đầu chàng trai trước mặt, kéo tai cậu, nhéo nhéo hai má cậu, vừa định lùi ra thì đã bị Vương Nhất Bác nhanh tay ôm lấy eo, kéo vào lòng.

"Đã nói là cái ôm tình yêu rồi mà, ca ca lừa đảo, lại muốn lừa em."

Hai người dán sát vào nhau, ngực kề bên ngực, gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của nhau. Tiêu Chiến không nhớ bọn họ đã từng thân mật như bây giờ hay chưa, anh cũng biết mình nên đẩy ra mới đúng, vì vốn dĩ chưa nói gì rõ ràng, sao đã có thể ôm như vậy rồi? Nhưng cái ôm này ấm áp đến thế, ngọt ngào đến thế, khiến ngực anh trào lên cảm giác căng trướng, có một loại cảm giác chờ đợi đã rất lâu cuối cùng cũng đã đợi được, thật sự không cách nào cự tuyệt...

"Anh là người đầu tiên nói với em, kiên trì với đam mê không có gì là mất mặt, cho dù đam mê của em bị nhiều người xem là lố lăng không lo làm ăn đàng hoàng." Hơi thở ấm áp trong lúc nói chuyện của thanh niên phả vào bên tai: "Anh là người đầu tiên khuyến khích em tạo ra thế giới của riêng mình, cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ bé không được người khác nhìn nhận, chỉ cần trong lòng có ước vọng, quá trình theo đuổi ước vọng sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc."

Tiêu Chiến cảm thấy hai má mình nóng bừng, thì thầm nói: "Khi đó...... anh cũng chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện."

"Nhưng những gì anh nói em đều nhớ rõ. Em vẫn thường nghĩ, nếu như em nghe theo lời khuyên của mẹ mà chuyển quốc tịch, chọn một ngành học dễ kiếm việc làm thì bây giờ ở Mỹ, có lẽ cũng đã có một công việc có thu nhập ổn định và một cuộc sống dễ chịu. Nhưng em sẽ không bao giờ vui vẻ hạnh phúc được như bây giờ, cũng không thể gặp lại anh." Thanh niên khẽ thở dài một tiếng, tựa như hân hoan, tựa như cảm thấy thật may mắn: "Cho nên, em rất cảm tạ sự kiên trì của bản thân mình."

"Nhưng em đã phải chịu rất nhiều khổ cực ........."

"Em không sợ phải chịu khổ. Không chịu khổ mà có thể thực hiện được ước mơ, sẽ không đủ quý giá." Chàng trai nói: "Em muốn chứng minh cho anh thấy, em có thể làm được."

Sự thật là cho dù Vương Nhất Bác có thể làm được hay không, bất kể thanh niên cuối cùng có trở thành nhà vô địch Thế giới về Street dance không hay chỉ là một vũ công nhảy Street dance bình thường, trái tim cũng đã có sự lựa chọn của riêng nó. Nhưng Tiêu Chiến biết đây không phải là đáp án mà Vương Nhất Bác muốn nghe nhất, nếu như chó con kiêu hãnh kia một lòng muốn thử, khát khao muốn từ giữa chông gai gặt hái năng lực, dũng khí cùng quyết tâm, vậy không có gì phải bàn. Để chứng minh bản thân sẽ làm bạn đồng hành với chó con, vậy không nên vì đau lòng cho móng vuốt của nó mà ôm nó về nhà, thay vào đó hãy cho nó một chiếc đĩa bay để bay thật xa.

"Được," Anh khẽ cười, vươn tay ôm lại đối phương: "Vậy hãy chứng minh cho anh thấy đi."

Cao Cao: Ngoài việc xả nước cứu thân, con cũng có thể trợ công đó nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro