Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[2] Cú sốc trong đêm

    THẬT THÚ VỊ khi leo chiếc cầu thang dốc đứng lên các phòng ngủ quen thuộc của chúng vào đêm đó. Cả đám thi nhau ngáp. Cuộc hành trình dài trên tàu đã khiến chúng mệt lử.

    "Giá mà trận gió khủng khiếp này dừng lại!" Anne nói, kéo rèm rửa sang một bên và nhìn ra màn đêm. "Trăng ló ra một chút kìa, George. Nó lúc ẩn lúc hiện giữa những đám mây đang trôi vội vàng kia."

    "Cứ kệ nó đi!" George nói, tuồn người vào giường. "Tôi lạnh cóng rồi này.  Nhanh lên, Anne, cứ đứng bên cái cửa sổ đó rồi cậu sẽ bị nhiễm lạnh mất."

    "Những cơn sóng chẳng phải đang gào thét đó sao?" Anne nói, vẫn đứng bên cửa sổ. "Cơn gió mạnh nơi cây tần bì già đang rít lên một thứ âm thanh thê thảm, chói tai, lại còn bẻ gập thân cây xuống nữa kìa."

    "Timmy, leo lên giường nhanh", George ra lệnh, co những ngón chân lạnh cóng lại. "Đó là một điều tuyệt vời khi ở nhà đấy, Anne ạ. Tôi có thể nằm chung giường với Timmy! Cậu ấy còn ấm hơn cả bình nước nóng ấy chứ."

    "Ở nhà cậu cũng đâu được phép cho nó lên giường, giống ở trường ấy", Anne nói, cuộn tròn người trên giường. "Cô Fanny nghĩ nó cần phải ngủ trong cái ổ ở đằng kia cơ."

    "Chà, tôi đâu thể ngăn không cho Timmy leo lên giường mình vào ban đêm, phải không, nếu cậu ấy không muốn ngủ trong ổ?" George nói. "Đúng rồi, Timmy yêu quý. Làm ấm chân tớ đi. Mũi cậu đâu rồi? Để tớ vỗ chút nào. Chúc ngủ ngon, Timmy. Chúc cậu ngủ ngon, Anne."

    "Ngủ ngon nhé", Anne nói, giọng ngái ngủ. "Hy vọng cái cậu Bồ hóng đó sẽ đến, phải không nào? Cậu ta có vẻ thú vị đấy."

    "Ừ. Và dù sao bố cũng sẽ ở nhà với ông bố Lenoir của cậu ta chứ không ra ngoài với chúng ta", George nói. "Dù không phải cố ý, nhưng thế nào bố cũng phá hỏng mọi thứ cho coi."

    "Chú ấy không giỏi cười cho lắm." Anne nói. "Chú ấy quá nghiêm túc."

    Một tiếng rầm lớn khiến hai đứa con gái nhảy dựng dậy. "Cửa nhà tắm!" George rên rỉ nói. "Hẳn là một trong hai đứa kia quên đóng lại. Bố luôn cáu phát điên với những tiếng ồn kiểu ấy! Giờ thì nó lại ầm ầm lên như thế!"

    "Chậc, cứ để Julian hoặc Dick đóng nó lại." Anne nói, lúc này cô bé bắt đầu cảm thấy dễ chịu và ấm áp. Nhưng Julian và Dick đều nghĩ rằng George hoặc Anne sẽ đi đóng cửa nên chẳng ai ra khỏi giường để xem cái cửa bị sập cả.

    Ngay lập tức giọng chú Quentin gầm vọng lên cầu thang, to hơn cả tiếng gió.

    "Đứa nào đi đóng cái cửa đó lại ngay! Sao ta có thể làm việc với tiếng ồn đó cơ chứ!"

    Cả bốn đứa lao ra khỏi giường như đạn bắn. Timmy cũng nhảy vọt khỏi giường. Tất cả ngã nhào vì vướng phải con chó khi chúng chạy vội đến cửa nhà tắm. Chúng thi nhau cười rúc rích và xô đẩy. Tiếng bước chân của chú Quentin vọng lên trên cầu thang và bộ năm lặng lẽ chuồn về phòng mình.

    Gió vẫn gào rú. Chú Quentin và cô Fanny lên tầng đi ngủ. Cửa phòng ngủ tuột khỏi tay chú Quentin và tự đóng sầm lại một cách thô bạo khiến một lọ hoa bật ra khỏi cái giá gần đó.

    Chú Quentin cũng nhảy bật lên vì giật mình. "Trận gió chết tiệt này!" ông dữ dằn nói. "Chưa thấy một trận gió nào như thế này trong suốt thời gian chúng ta ở đây. Nếu nó trở nên tồi tệ hơn chỉ e thuyền của ngư dân sẽ vỡ vụn mất, bất chấp họ có kéo chúng lên trên bờ cao đến thế nào đi nữa."

    "Nó sẽ sớm dịu đi thôi, anh yêu." cô Fanny dịu dàng nói. "Có lẽ khi trời sáng gió sẽ lặng đi kha khá."

    Nhưng bà đã nhầm. Đêm đó gió không lặng xuống. Thậm chí gió thổi cuồn cuộn quanh ngôi nhà còn dữ tợn hơn, kêu gào rú rít như một sinh vật sống. Chẳng ai ngủ được. Timmy cứ khẽ gầm gừ không ngừng, vì nó không thích sự rung lắc, đung đưa và tiếng gió hú.

    Càng về sáng gió càng mạnh. Anne nghĩ có lẽ cơn gió đang rất thịnh nộ muốn phá tung mọi thứ. Cô bé nằm run rẩy, sợ hãi.

    Đột nhiên có một tiếng động lạ. Đó là tiếng răng rắc rất to, thê lương, giống như có ai đó đang phải chịu một cơn đau đớn dữ dội. Hai cô bé ngồi bật dậy, đầy kinh hãi. Đó có thể là gì nhỉ?

    Đám con trai cũng nghe thấy tiếng động đó. Julian nhảy bật ra khỏi giường chạy tới cửa sổ. Bên ngoài lừng lững một cây tần bì già, cao, đen sì trong ánh trăng chập chờn. Nó đang dần bị bẻ quặt xuống!

    "Là cây tần bì đó! Nó đang đổ!" Julian hét lên, làm cho Dick sợ hết hồn. "Anh bảo là nó đang đổ. Nó sẽ đâm sấm xuống nhà mất! Nhanh lên, đi báo cho bọn con gái đi!"

    Gào to hết cỡ, Julian lao ra khỏi cửa phòng mình tới đầu cầu thang. "Chú ơi! Cô ơi! George và Anne! Xuống nhà ngay! Cây tần bì đang đổ!"

    George nhảy ra khỏi giường, vớ lấy áo khoác ngủ lao về phía cửa, hét lên gọi Anne. Cô bé nhanh chóng chạy theo nó. Timmy chạy phía trước. Tại cửa phòng ngủ của cô Fanny, chú Quentin xuất hiện, cao lớn và sửng sốt, chiếc áo khoác ngủ quấn quanh người.

    "Thứ tiếng động này là sao? Julian, chuyện gì vậy?"

    "Cô Fanny! Xuống nhà thôi, cây tần bì đang đổ! Mọi người có nghe thấy tiếng nó đổ răng rắc không?" Julian hét lên, gần như cuống quýt vì nóng ruột. "Nó sẽ đổ xuống mái và các phòng ngủ! Nghe kìa, nó đấy!"

    Mọi người vừa chạy xuống dưới tầng khi cây tần bì khổng lồ bật rễ và nặng nề đổ xuống Lều Kirrin với một tiếng rền kinh hoàng. Một tiếng rầm khủng khiếp, và tiếng những viên ngói trượt xuống đất dội lên khắp nơi.

    "Ôi trời ơi!" Cô Fanny tội nghiệp kêu lên và che mắt lại. "Em biết thế nào cũng có chuyện mà! Anh Quentin, đáng lẽ chúng ta phải tỉa ngọn cây tần bì đó rồi. Em đã biết gió dữ thế này là nó sẽ đổ mà. Nó làm gì cái mái nhà rồi?"

    Sau tiếng rầm dữ dội, những tiếng động nhỏ hơn lại phát ra, đồ vật rơi xuống nghe bình bịch, loảng xoảng. Bọn trẻ không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang diễn ra. Timmy tức phát điên, sủa ầm lên. Chú Quentin giận dữ đập tay xuống bàn khiến mọi người nhảy dựng lên.

    "Bắt con chó đó ngừng sủa đi! Ta sẽ tống cổ nó đi đấy!" Nhưng chẳng gì ngăn được Timmy sủa hay gầm gừ vào đêm đó cả, cuối cùng George phải đẩy nó vào trong căn bếp ấm áp, và đóng cửa nhốt nó trong đó.

    "Bản thân em cũng thấy muốn sủa hoặc gầm gừ đây này." Anne nói, nó biết chính xác cảm giác của Timmy ra sao. "Anh Julian, cái cây có đâm thủng mái nhà không?"

    Chú Quentin lấy một cái đèn pin công suất lớn và cẩn thận leo lên đầu cầu thang để xem xét thiệt hại. Ông bước xuống với vẻ mặt hơi tái.

    "Cái cây đã đâm xuyên qua gác xép, đập vỡ mái nhà, và phá hỏng phòng ngủ của hai đứa con gái." ông nói. "Một cành cây to cũng đâm vào phòng của bọn con trai, nhưng không đến nỗi tệ lắm. Nhưng phòng của hai đứa con gái thì tan tành rồi! Chúng hẳn đã chết nếu còn nằm ở trên giường."

    Mọi người lặng đi. Ý nghĩ rằng George và Anne vừa thoát chết trong gang tấc thật khủng khiếp.

    "Vậy thì thật may vì con đã hét toáng lên để cảnh báo các em." Julian nói, thích thú khi thấy mặt Anne trắng bệch vì sợ. "Vui lên nào, Anne, hãy nghĩ đó là câu chuyện em sẽ kể lại ở trường vào học kỳ tới."

    "Mẹ nghĩ một chút ca cao nóng sẽ giúp chúng ta thấy dễ chịu hơn." cô Fanny nói, cố gắng trấn tĩnh mọi người, dù chính bà cũng thấy run rẩy. "Mẹ sẽ đi chuẩn bị một ít. Quentin, anh kiểm tra xem lửa trong phòng làm việc còn cháy không. Chúng ta cần chút hơi ấm!"

    Lửa vẫn đang cháy. Tất cả xúm lại quanh đó. Họ hoan nghênh cô Fanny khi bà bước vào với mấy cốc ca cao sữa đang bốc hơi nghi ngút.

    Anne tò mò nhìn quanh căn phòng trong lúc ngồi nhấm nháp đồ uống. Đây là nơi chú nó làm việc, công việc rất thông thái của ông. Ông viết những cuốn sách khó nhằn ở đây, những cuốn sách mà Anne chẳng hiểu được tí gì. Ông vẽ những biểu đồ kỳ cục và làm rất nhiều thí nghiệm lạ thường ngay tại đây.

    Nhưng ngay lúc này chú Quentin trông chẳng có vẻ gì là thông thái cả. Trông ông hơi xấu hổ. Anne sớm biết được lý do vì sao.

    "Quentin, thật may là không ai trong chúng ta bị thương hay mất mạng," cô Fanny nói, nhìn ông với vẻ khá nghiêm khắc. "Em đã nói với anh hàng trăm lần là anh nên tỉa ngọn cái cây tần bì đó đi. Em đã biết là nó quá to quá nặng nề, sao mà chống chọi với một trận gió lớn được. Em luôn lo ngại rằng nó sẽ bị quật ngã và đổ sập xuống nhà."

    "Phải, anh biết, em yêu," chú Quentin nói, quấy cốc ca cao thật mạnh. "Nhưng mấy tháng trước anh bận quá."

    "Anh luôn lấy đó làm lý do để không làm những việc khẩn cấp," cô Fanny nói rồi thở dài. "Rồi em sẽ phải tự lo liệu mọi thứ. Em không thể mạo hiểm cuộc sống của chúng ta như thế này được!"

    "Trời ạ, chuyện như thế này năm thì mười họa mới xảy ra thôi!" Chú Quentin gào lên, nổi sung. Rồi ông trấn tĩnh lại, thấy rằng cô Fanny thật sự rất sốc và bối rối, suýt nữa thì bật khóc. Ông đặt cốc ca cao xuống và vòng tay ôm lấy bà.

    "Em vừa phải chịu một cú sốc khủng khiếp," ông nói. "Đừng lo lắng gì cả. Có lẽ khi trời sáng mọi chuyện sẽ không quá tồi tệ đâu."

    "Ôi, Quentin, sẽ tồi hơn rất nhiều đấy!" vợ ông nói. "Đêm nay ta ngủ ở đâu đây, tất cả chúng ta, và ta sẽ làm gì cho đến khi mái nhà và các phòng trên gác được sửa? Bọn trẻ chỉ vừa mới về nhà thôi đấy. Nhà này sẽ đầy chật thợ xây trong hàng tuần liền! Em không biết mình sẽ xoay xở ra sao nữa."

    "Cứ giao tất cả cho anh!" Chú Quentin nói. "Anh sẽ dàn xếp mọi thứ ổn thỏa. Đừng lo. Anh rất hối hận về việc này, thật sự hối hận, đặc biệt khi nó là lỗi của anh. Nhưng anh sẽ giải quyết, rồi em xem!"

    Cô Fanny không thật sự tin tưởng ông, nhưng bà thấy nhẹ lòng đôi chút vì lời an ủi của ông. Bọn trẻ lắng nghe trong im lặng, nhấm nháp cốc ca cao nóng của chúng. Tuy chú Quentin rất thông thái và am hiểu mọi chuyện, nhưng sao nhãng những việc hệ trọng như cắt tỉa ngọn cây tần bì già thì đúng là tính cách của ông. Đôi khi ông chẳng có vẻ gì như đang sống trên thế giới này cả!

    Có muốn lên gác đi ngủ cũng chẳng  ích gì! Phòng trên tầng hoặc là đã bị phá hỏng hoàn toàn, nếu không thì cũng ngổn ngang mảnh vỡ, bụi mù mịt, không thể ngủ ở đó được. Cô Fanny bắt đầu chất chăn lên các tràng kỷ. Có một cái trong phòng làm việc, một cái lớn trong phòng khách, một cái nhỏ hơn trong phòng ăn. Bà tìm thấy một chiếc giường dã ngoại trong tủ đồ, liền trải ra với sự giúp đỡ của Julian.

    "Ta sẽ phải làm những gì tốt nhất có thể," bà nói. "Đêm cũng không còn dài nữa, nhưng ta sẽ ngủ một chút nếu được! Lúc này gió không còn quá dữ nữa."

    "Không, tàn phá nãy giờ thế là đủ cho nó thỏa mãn rồi." Chú Quentin nói dứt khoát. "Thôi, chúng ta sẽ thảo luận tiếp vào sáng mai."

    Dù rất mệt song bọn trẻ khó mà ngủ được sau một cơn náo động như vậy. Anne thấy lo. Giờ thì làm sao tất cả bọn chúng có thể ở Lều Kirrin được đây? Sẽ thật không công bằng với cô Fanny. Nhưng chúng không thể về nhà vì bố mẹ chúng đều đã đi vắng, ngôi nhà được khóa chặt trong một tháng.

    "Hy vọng chúng ta sẽ không bị gửi trở lại trường," Anne nghĩ, cố duỗi mình thoải mái trên tràng kỷ. "Một khi mình đã rời khỏi trường và vui vẻ lên đường cho kỳ nghỉ mà lại phải quay về thì thật quá sức kinh khủng."

    George cũng lo như vậy. Nó có cảm giác rằng chắc chắn sáng hôm sau tất cả bọn chúng sẽ phải xếp hành lý để trở lại trường. Như thế nghĩa là nó và Anne sẽ không còn được gặp Julian và Dick trong những ngày nghỉ nữa, vì mấy đứa con trai học khác trường với chúng.

    Timmy là đứa duy nhất chẳng lo nghĩ gì. Nó nằm trên chân của George, ngáy khe khẽ, khá hạnh phúc. Chừng nào còn được ở bên George thì nó chẳng quan tâm mình sẽ đi đâu!
        ------------------------
Yay! Hết p2, và mình muốn nói rằng mọi truyện mà mình đăng lên đều là do mình chép lại từ sách của mình. Và như vậy thật sự là khá mệt ý!
Nên cũng chỉ mong mọi người ủng hộ bằng cách xem và *bắn sao* cho mình với nha! Yêu! >3< ♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro