Chương 45: Nói xin lỗi
Vương Nhất Bác hơi dùng sức nắm chặt tay Tiêu Chiến hơn, không nói nổi một câu nào hồi lâu.
Đau không? Thật ra cũng không đau lắm, năm này tháng nọ, cũng quen rồi. Huống chi lúc này hắn lại bị Tiêu Chiến chuyên chú nhìn, lòng tràn đầy bóng dáng Tiêu Chiến, cảm thấy đau xót gì cũng có thể xem nhẹ.
Vương Nhất Bác cẩn thận nắm tay Tiêu Chiến, muốn đánh trống lảng: "Ta thật sự không sao... Tiêu Tán, ngươi biết không, ta mơ thấy ngươi."
Nói đến cái này, Vương Nhất Bác liền cảm thấy oan ức, cáo trạng: "Ta mơ thấy ta đi Minh tông tìm ngươi, kết quả là có rất nhiều người ngăn cản ta, không cho ta gặp ngươi, ngay cả Tiêu tông chủ cũng cản ta, thật quá đáng."
Tiêu Chiến: "... Ừm, quá đáng."
Giọng điệu Vương Nhất Bác hơi mang chua xót: "Tiêu Tán, ta còn mơ thấy ngươi ở... ưm."
Miệng Vương Nhất Bác đột nhiên bị Tiêu Chiến nhét vào một viên đan dược, nửa câu sau chưa kịp nói ra, vị Linh phách đan đã tản ra ở đầu lưỡi, thấm vào ruột gan.
Tiêu Chiến rụt tay về, hỏi: "Mơ thấy ta làm gì?"
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, vùi đầu vào Tiêu Chiến, lẩm bẩm nói: "Không có gì, ta mệt rồi."
Ta còn mơ thấy ngươi bị thương, ta ôm ngươi, hoảng loạn không biết nên làm sao, sau đó mới phát hiện mình đang khóc.
Nhưng chuyện này nói ra lại rất mất mặt.
Dược tính của Linh phách đan phát huy rất nhanh, Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, buồn ngủ vô cùng. Nửa tỉnh nửa mơ, hắn cảm thấy nắm tay Tiêu Chiến còn chưa đủ, một cái tay khác cũng nhẹ nhàng túm chặt tay áo đối phương.
"Tiêu Tán..." Tiếng Vương Nhất Bác càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nghe thấy nữa.
Tiêu Chiến không nhúc nhích, tùy ý để Vương Nhất Bác níu mình. Y nhìn sắc mặt tái nhợt của Vương Nhất Bác, cảm thấy trong lòng mình khó chịu.
Thích, chính là đồng cảm, cảm thấy như bản thân mình cũng bị, lo lắng để ý?
Ngày mưa, sắc trời âm u, ánh sáng trong phòng âm trầm, ngọn nến cũng đốt đến hầu như không còn. Tiêu Chiến cảm thấy mình hình như đã hiểu ra gì đó, nhưng lại vẫn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, cảm xúc quái dị cứ lặp lại, dây dưa ở trong tim.
Cuối cùng y thở dài, lặng lẽ truyền âm cho Nhất Xuyên Vũ: "Đại trưởng lão thế nào?"
Nhất Xuyên Vũ lúc này còn ở Nghị sự đường ăn ké uống ké, thu được Tiêu Chiến truyền âm thì mau chóng trả lời: "Đại trưởng lão vẫn luôn ở Nghị sự đường, vẫn chưa đi bước nào ra khỏi cửa. Ta vẫn luôn đang canh chừng."
"..." Tiêu Chiến nhíu mày nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Ở Vân Châu, ta có gặp Diệp Vong Chi, ngươi biết hắn đang đi đâu không?"
Nhất Xuyên Vũ ngạc nhiên nói: "Ngươi gặp Diệp Vong Chi? Hắn thích du ngoạn khắp nơi, người biết hắn đi đâu cũng không nhiều lắm. Hắn đi Vân Châu làm gì?"
Tiêu Chiến kể lại hết chuyện trải qua với Nhất Xuyên Vũ, chỉ bỏ qua chuyện mình thấy gì ở ảo cảnh. Nhất Xuyên Vũ nghe thì nhíu mày, qua một hồi lâu nói: "Chuyện này không đúng lắm, quái quái."
Tiêu Chiến "ừm" một tiếng: "Ta cũng cảm thấy vậy. Độc thủ sau màn là ai, tại sao phải cùng cấu kết với tà tu? Còn có cái bẫy này ở Nam Yên lâu, cũng rất đáng ngờ."
Nhất Xuyên Vũ trầm giọng nói: "Điểm đáng ngờ lớn nhất là —— độc thủ phía sau màn lo lắng, cố sức bày ra ảo cảnh, nhưng vẫn chưa dùng sát chiêu nào khác, tùy ý để người phá cảnh thoát ra. Tuy Vương thế tử bị thương, nhưng hẳn là cũng không bị nguy hiểm tính mạng. Người gài bẫy rốt cuộc muốn làm gì? Nếu không muốn giết người, tại sao mất công như thế?"
Tiêu Chiến nhíu mày: "Có lẽ, gã có mục đích lớn hơn nữa."
Nhất Xuyên Vũ hừ một tiếng, hơi phiền lòng, thở dài nói: "Đúng rồi, ngươi suy xét chuyện liên hôn, thấy thế nào? Trong cung lại đưa đồ tới, là thơ tiểu Hoàng tử đưa cho ngươi..."
Tiêu Chiến ngẩn ra: "Cái gì?"
"Tiểu Hoàng tử viết thơ cho ngươi." Nhất Xuyên Vũ nói lớn hơn chút, "Nghe nói vị tiểu Hoàng tử này ái mộ ngươi từ lâu, vì ngươi mà không buồn ăn uống, bây giờ đang ngóng trông ngươi đồng ý liên hôn."
Tiêu Chiến: "... Ái mộ từ lâu? Hắn gặp ta rồi sao?"
Nhất Xuyên Vũ: "Mấy lời nịnh nọt của người Hoàng tộc, ngươi nghe tai này lọt tai kia thôi. Nhưng mà lần này, Hoàng tộc nhìn có vẻ rất có thành ý, hẳn là sẽ không giống như Vương thế tử tùy hứng từ hôn, ngươi xem..."
Tiêu Chiến kéo kéo khóe miệng: "Không nhìn, ta suy xét xong rồi."
"... Cái gì?" Nhất Xuyên Vũ ngẩn người.
Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Ngươi giúp ta khéo léo từ chối đi."
Nhất Xuyên Vũ trầm mặc trong chốc lát, thở dài: "Ngươi không muốn liên hôn, ta đây từ chối là được... Nhưng mà nhìn thái độ người trong cung, muốn cự tuyệt cũng không dễ dàng lắm."
"Hoàng tộc không hài lòng chuyện gì, ta tự mình đi nói." Tiêu Chiến cúi đầu nói, "Ngươi lo khéo léo từ chối là được."
Thấy Tiêu Chiến kiên quyết như vậy, Nhất Xuyên Vũ đành phải đồng ý, lại hỏi: "Dùng lý do gì?"
"Gì cũng được." Tiêu Chiến thuận miệng nói, "Ngươi nói ta bị Vương thế tử cự tuyệt, nản lòng thoái chí cũng được nữa là."
***
Gió mát ngày lành, ánh nắng chan hòa. Vương Nhất Bác đứng bên bờ hồ Tương Tư, có thể thấy du khách nơi xa như sợi dệt, cỏ lau lung lay, quả là một cảnh đẹp nhân gian.
Vương Nhất Bác hơi hơi híp mắt, hắn biết mình lại đang nằm mơ. Từ lúc ra khỏi ảo cảnh, hắn thường xuyên rơi vào ảo cảnh, khó thoát ra được. Có khi là thâm cung hoàng thành, có khi là bờ hồ Tương Tư, giống như hiện tại.
"Tam Thất." Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng Tiêu Tán.
Vương Nhất Bác đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích.
"Sao ngươi không quay đầu lại?" Tiếng Tiêu Tán hình như có chút không vui.
Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Ngươi không phải y."
"Ta là 'y' trong lòng ngươi." Tiếng "Tiêu Tán" phía sau dần dần lạnh xuống, "Ngươi không quay đầu lại, có phải là vì không dám nhìn ta?"
Trong nháy mắt, gió quét qua mặt từ bốn phía bỗng dưng ngừng thổi, tiếng ầm ĩ náo nhiệt của người đi đường vui đùa ở xa cũng đã biến mất. Vương Nhất Bác cúi đầu, thấy nước hồ xanh biếc của hồ Tương Tư, đã bị máu tươi nhiễm hồng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, "Tiêu Tán" ngừng ở sau lưng hắn, ôm chặt hắn từ phía sau. Tiếng hít thở vô cùng rõ ràng chân thực. Vương Nhất Bác run nhè nhẹ, gần như nhịn không được nữa mà quay đầu.
Ngay lúc đó, sắc trời chợt âm u, mây đen che đỉnh, cảnh sắc mỹ lệ mới nãy lập tức biến mất. Ma hồn từ bốn phương tám hướng xuất hiện, phá vỡ mọi thứ, tới mức không còn sót lại thứ gì.
Cũng trong nháy mắt, phía sau truyền đến tiếng rên rỉ của "Tiêu Tán", hình như là bị thứ gì công kích làm cho bị thương. Thanh âm suy yếu của y lại vang lên: "Nhìn nhân gian trở thành địa ngục, có phải ngươi rất khó chịu không? Ta cũng đang gặp nguy, ngươi có cứu ta không? Dù cho chỉ là quay đầu lại, đỡ ta mà thôi?"
"Quay đầu lại cứu ta, mà không quay đầu lại cứu thế." Thanh âm "Tiêu Tán" tựa hồ có chút bi thương, "Ta và thiên hạ, cái nào nặng, cái nào nhẹ?"
"Ngươi thích ta sao? Nếu thích, tại sao không chịu ở lại vì ta?"
"Ngươi không thích ta sao? Nếu không thích, tại sao phải tới gần ta, tại sao không rời đi?"
"Ngươi..."
"Đủ rồi!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhắm mắt lại, cưỡng ép vận chuyển linh khí vào thức hải, làm mình tỉnh lại khỏi giấc mộng ảo cảnh.
Lại là đoạn ảo cảnh này. Hắn biết tại sao mình không thể thoát khỏi đoạn ảo cảnh ấy, bởi vì trong lòng hắn vẫn đang do dự, hết lần này đến lần khác.
Hắn... hắn thích Tiêu Tán sao?
Nếu không thích, vậy tại sao toàn bộ ảo cảnh, khắp nơi đều tràn ngập bóng hình Tiêu Tán?
Ảo cảnh bắt đầu sụp đổ, nhưng Vương Nhất Bác biết, hắn vẫn chưa thật sự thoát khỏi nó. Chỉ cần hắn còn do dự một ngày, cảnh trong mơ liền sẽ như bóng với hình.
Thẳng đến khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, đầy đầu hắn vẫn là hình ảnh Tiêu Tán gặng hỏi trong mộng. Hắn mở mắt ra, chuyện đầu tiên hắn làm chính là theo bản năng mà tìm Tiêu Chiến. Phát hiện Tiêu Chiến còn ở bên cạnh mình rồi thì mới hơi hơi an tâm.
Ánh mắt Tiêu Chiến dừng ở trên người hắn: "Ngươi dậy rồi?"
Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi: "Ta ngủ bao lâu? Ngươi... ngươi vẫn luôn ở đây?"
"Đã tối rồi." Tiêu Chiến nói, "Ngươi nắm chặt ta không buông, ta có thể đi đâu bây giờ?"
Vương Nhất Bác sửng sốt, lập tức buông Tiêu Chiến ra, tay đột nhiên rụt về, mặt hơi hơi hồng lên. Hắn ngồi dậy, xoa xoa ấn đường, cảm thấy mình thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Kẻ hắn mơ là giả, Tiêu Tán của thực tại, đáng yêu hơn nhiều so với kẻ giả mạo trong mộng. Vương Nhất Bác nghĩ thầm, nếu Tiêu Tán thật sự gọi hắn một tiếng, chỉ sợ là hắn sẽ nhịn không được mà lập tức xông lên ôm y.
Tiêu Chiến cũng đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nói: "Nếu ngươi dậy rồi thì ta về phòng đây." Y cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút, lẳng lặng suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, bao gồm tâm ý của y đối với Vương Nhất Bác.
Lúc này, Vương Nhất Bác mới nhớ ra đây là phòng hắn, còn Tiêu Chiến có phòng khác. Vương Nhất Bác đang muốn nói chuyện, lại bị Tiêu Chiến giành trước nói: "Đúng rồi, lúc ngươi ngủ, Truyền âm phù vẫn luôn nhấp nháy, hẳn là có người muốn tìm ngươi."
Vương Nhất Bác ngẩn người, nói: "Được."
Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, quay đầu ra cửa.
***
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác, hắn ngồi ở mép giường phát ngốc, qua một hồi mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn thở dài, phục hồi tinh thần truyền âm cho Vương Nhị Bát.
Vương Nhị Bát nghe thấy tiếng hắn, thiếu chút nữa mừng quá mà khóc: "Thế tử, thuộc hạ còn cho rằng ngài bị thương quá nặng, hấp hối ở Lăng Thành không sống nổi..."
"Ta còn khỏe." Vương Nhất Bác bật cười, "Các ngươi không cần lo lắng."
"Sao có thể không lo! Thôi, thuộc hạ cũng không ngăn nổi ngài." Vương Nhị Bát "u oán" bảo, "Thuộc hạ đã dẫn người đi niêm phong Nam Yên lâu, lục soát sành sạch chỗ đó, đáng tiếc vẫn không tìm được manh mối hữu dụng nào."
Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Tìm không thấy thì thôi. Chuyện này, lòng ta đã có chút suy đoán rồi, có thể bàn bạc kỹ hơn."
"Thế tử có kế hoạch?" Vương Nhị Bát lên tinh thần.
Vương Nhất Bác ừ một tiếng: "Chuyện Nam Yên lâu, ta cẩn thận suy ngẫm, đã có một ít manh mối... trong phủ còn chuyện gì khác không?"
"Còn có thể có chuyện gì." Vương Nhị Bát bĩu môi, "Đúng rồi, người trong cung lại gửi tin... Nghe nói tiểu Hoàng tử thiếu chút nữa là bực tức tới sinh bệnh, trong cung đang muốn bảo Thế tử nhất định phải đi Minh tông trước, khuyên giải Tiêu tông chủ."
Vương Nhất Bác không thể hiểu được: "Sao tiểu đường đệ lại tự nhiên bực tức sinh bệnh? Ta đi Minh tông cầu tình có thể trị hắn khỏi bệnh chắc? Nói vớ va vớ vẩn gì vậy."
"Ngài không biết rồi, Minh tông bên kia vừa mới khéo léo từ chối đề nghị liên hôn, nói là sau khi ngài từ hôn, Tiêu tông chủ nản lòng thoái chí, không muốn lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa." Vương Nhị Bát bất đắc dĩ nói, "Tiểu Hoàng tử vô cùng thống khổ, nuốt không trôi, người trong cung ai cũng đang ngóng trông ngài đi Minh tông nói lời tạ lỗi, có lẽ sẽ khiến Tiêu tông chủ hồi tâm chuyển ý..."
Vương Nhất Bác: "..."
Hắn thở dài một tiếng: "Rồi rồi! Ta biết rồi, dù sao từ hôn cũng là do ta sai trước, ta đi bồi tội là được chứ gì —— bây giờ đi được không?"
Vương Nhị Bát vội vàng nói: "Dùng thân phận Thế tử bái kiến tông chủ Minh tông chính là đại sự, lễ nghi không thể thiếu, lúc này mới có thể biểu hiện ra thành ý của chúng ta."
Vương Nhất Bác hơi đau đầu: "Biết rồi, phải đưa bái thiếp trước, sau đó ước hẹn thời gian, tắm gội xức hương, long trọng lên sân khấu, lại chuẩn bị mấy bữa ăn hoành tráng... phiền toái đến thế cũng chỉ để giải quyết vấn đề thành hôn của tiểu đường đệ nhà ta. Ta thật đúng là một ca ca tốt."
Vương Nhị Bát dạ một tiếng, muốn nói lại thôi.
Vương Nhất Bác kỳ quái hỏi: "Sao, còn chuyện gì nữa?"
Vương Nhị Bát phân vân trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được nói: "Thế tử, ngài xem, vấn đề thú thê của ngài có phải cũng nên giải quyết không? Đúng lúc ngài cũng phải đi Minh tông gặp Tiêu tông chủ, không bằng... thuận miệng hỏi xem Tiêu tông chủ có nguyện ý đính ước đệ tử của ngài ấy với ngài trước không?"
Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu đỏ mặt nói: "Vương Nhị Bát, ngươi đang nói cái gì thế!"
[Hết chương 45]
------------------------------
Lời tác giả:
Ảo cảnh:
Tiêu Tán: Ta và thiên hạ, ngươi cứu bên nào?
Thực tế:
Tiêu Tán: Ngươi không cần phân vân, ngươi và thiên hạ, ta cứu hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro