Chương 18 Ghen
Đường Sở Nhiêu mặc dù là Tổng giám đốc, thế nhưng là nàng đối với mọi người đều là hòa hòa khí khí ôn ôn nhu nhu, rất được công nhân viên yêu thích. Vì vậy đang lúc mọi người túm tụm phía dưới tiến vào khách sạn, thời điểm nàng về phòng đã sớm nhìn không thấy Tô Kỳ rồi. Đến khách sạn vừa vặn giữa trưa, công ty an bài cơm tối tập thể, cơm trưa cho mọi người tự mình giải quyết. Đường Sở Nhiêu đem hành lý cất kỹ, đang muốn gọi điện thoại cho Tô Kỳ hỏi có muốn hay không cùng đi ăn cơm, mới phát hiện mình trong túi hơn nhiều một cái điện thoại di động. Móc ra nhìn, là của Tô Kỳ. Phía trên vẫn còn cắm tai nghe, Đường Sở Nhiêu lúc này mới phát hiện mình vẫn một mực mang theo tai nghe... Khó trách vừa mới tới đây trên đường đi đều không có người nào nói chuyện với nàng... Đến, nàng cũng không biết số phòng Tô Kỳ, cũng không gọi được . Đường Sở Nhiêu cũng không biết nên nói hắn cái gì tốt rồi, tháo tai nghe xuống điện thoại đặt lên bàn, lại yên lặng đi dạo bên cửa sổ, thưởng thức biển rộng xanh thẳm .
Cũng không lâu lắm, điện thoại trên bàn rung lên. Nàng đến gần nhìn, trên màn hình hiện ra một tin nhắn: "Tô ca, em nghe nói bên này có một nhà hải sản đặc biệt ngon, anh không phải là thích nhất ăn hải sản sao~ người ta cùng anh đi ăn có được hay không?"
Người gửi là La Tố, Đường Sở Nhiêu nhớ kỹ nàng, một nữ nhân "Bạch liên hoa", không biết bạn gái thứ mấy của Tô Kỳ. Bất quá năng lực làm việc không tệ lắm, Đường Sở Nhiêu cũng không có quản nhiều như vậy. Xem ra Tô công tử vừa xuất hiện lại để cho rất nhiều người đều không kìm nén được tâm tư muốn ôm bắp đùi. Đường Sở Nhiêu khẽ nhíu mày, nói lầm bầm: "Chia tay đã lâu như vậy còn lưu số người cũ, có ý ha..."
Tô Kỳ trở về phòng thu thập xong đồ muốn báo cho Đường Sở Nhiêu mới nhớ tới mình lúc xuống xe đã nhét di động vào trong túi áo nàng rồi. Bất quá Đường Sở Nhiêu tìm hắn bất tiện, nhưng hắn tìm Đường Sở Nhiêu ngược lại rất dễ dàng. Tùy tiện hỏi một nhân viên phục vụ vừa hỏi sẽ biết. Hắn vui sướng mà "nhảy chân sáo" đến trước cửa phòng tổng thống, tâm vui vẻ nói: "Rốt cuộc không còn ai cùng ta cướp người ~", nhưng mà, Đường Sở Nhiêu mở cửa thấy hắn, biểu lộ lãnh đạm vô cùng.
"A Nhiêu, đi ăn cơm đi?" Tô Kỳ vẻ mặt mờ mịt, không biết người nào 'lại' chọc Đường tổng tài tức giận.
"Không đi." Đường Sở Nhiêu quay người vào nhà, đem điện thoại di động của hắn đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Tô công tử cùng cô nương xinh đẹp đi ăn đi, người ta gửi nhắn tin hẹn cậu đó."
"A?" Tô Kỳ vẻ mặt không hiểu nhận điện thoại, cau mày suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới La Tố là ai. Hắn đã nghĩ như thế nào lại cảm thấy gần đây có một mạng cứ mặt đỏ lượn trước mặt hắn, nguyên lai chính là nàng. Tô Kỳ 'nguyên bản' rất là để tâm La Tố trong một thời gian, bất quá 'tra nhân' Tô đại công tử sớm đã không biết đem nàng quên nơi nào rồi. Số điện thoại vẫn còn đấy đơn thuần là vì đã quên xóa.
Tô Kỳ mỉm cười, tiến lên ôm lấy Đường Sở Nhiêu đứng nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên tai nàng nói: "A Nhiêu đây là ghen hả?"
Khí tức ấm áp đánh vào tai nàng để cho Đường Sở Nhiêu cảm thấy có chút ngứa, nàng né tránh, lạnh lùng nói: "Cũng không có, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi."
"Ồ... Thật sao..." Tô Kỳ cười càng vui vẻ, hắn đem Đường Sở Nhiêu ôm chặc hơn, giải thích nói: "Tôi đã cải tà quy chính nha, tôi thật biết điều ~ tin tưởng tôi đi A Nhiêu ~ người kia đơn thuần chỉ muốn ôm bắp đùi nha, trời đất chứng giám, tôi cũng không có phản ứng nàng."
"Hơn nữa, coi như tôi muốn ăn cơm cùng cô nàng xinh đẹp, ai còn có thể so với em xinh đẹp hơn?"
" Người so với tôi đẹp hơn có rất nhiều" Đường Sở Nhiêu hừ nhẹ một tiếng.
Đường Sở Nhiêu ngạo kiều càng liêu nhân, Tô Kỳ nhịn không được, hôn tai nàng một cái, thì thầm: "Tình nhân trong mắt người hóa Tây Thi, người nào cũng không có xinh đẹp bằng em."
Tai Đường Sở Nhiêu xoát một cái đỏ lên, nàng đẩy Tô Kỳ ra "Tránh ra, ngứa chết rồi, tôi muốn đi ăn cơm."
Tô Kỳ cười buông nàng ra, "Tuân mệnh, Nữ Vương bệ hạ ~ chúng ta đi ăn cơm ~ "
Hắn thấy Đường Sở Nhiêu trực tiếp đi ra cửa, ba thành hai bước đuổi kịp nàng, nụ cười trên mặt thế nào cũng không thu lại được. A Nhiêu ghen, ừ, thật sự là một tín hiệu tốt ~
Buổi chiều, những người khác không phải là hưởng thụ các loại rượu bình thường khó có tại sảnh khách sạn thì chính là bơi lội hoặc là chơi đùa trên bờ cát. Đường Sở Nhiêu cảm thấy hơi mệt, cũng không muốn đi theo nhiều người đi trên bờ cát, dứt khoát ổ trong phòng nghỉ ngơi. Tô Kỳ cũng lại tiến vào 'phòng tổng thống' của Đường Sở Nhiêu, mỹ danh kỳ viết: tranh thủ học hỏi Đường Sở Nhiêu. Cùng một đám người không quen biết chơi đùa, hắn càng muốn cùng Đường Sở Nhiêu làm một chút việc. Mặc dù đang du lịch, hắn thật sự không ôm ý nghĩ như vậy. Thời gian trôi qua rất nhanh. Nếu hắn sớm chút có thể một mình đảm đương, bọn hắn sớm có thể thả lỏng một ít.
Đường Sở Nhiêu vốn là uốn trên ghế sa lon đọc sách đấy, kết quả nhìn một chút liền ngủ say, Tô Kỳ đem nàng ôm trở về giường cũng không biết. Khi...tỉnh lại đã là buổi chiều 4 giờ hơn.
"Tỉnh?" Tô Kỳ ôm laptop dựa vào đầu giường bên kia, trông thấy nàng động, rầm rì một tiếng, thò tay nhẹ vỗ tóc của nàng hỏi.
Động tác này khiến cho Đường Sở Nhiêu rất thoải mái, nàng giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, lầm bầm hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"4 giờ hơn rồi, nên rời giường chuẩn bị đi ăn cơm tối" Tô Kỳ vẻ mặt tràn đầy cưng chiều mà tiếp tục giúp Đường Sở Nhiêu "thuận lông", hắn đặc biệt ưa thích Đường Sở Nhiêu lúc vừa tỉnh, mơ mơ màng màng đặc biệt mềm manh đáng yêu.
Đường Sở Nhiêu ỷ lại, ngồi dậy trong chốc lát mới bắt đầu đuổi Tô Kỳ: "Tôi phải thay quần áo."
"A? Cái này không tốt sao? Tại sao phải đổi?" Đường Sở Nhiêu mặc trang phục bình thường cũng rất đẹp a tại sao phải đổi, Tô Kỳ tỏ vẻ nghi vấn.
Đường Sở Nhiêu bất đắc dĩ nhìn hắn, "Tô công tử, câu có tin lát nữa chỉ có mình cậu mặc trang phục bình thường? Mặc dù là nghỉ phép, nhưng mà loại toàn thể tập hợp tại khách sạn nhà hàng tiệc tối này, cậu cho là bọn họ ăn mặc tùy tiện thoải mái?"
Tô Kỳ thật không biết cái "quy tắc ngầm" này, nguyên chủ căn bản không có đi làm, mà Tô Kỳ tuy rằng đã đi làm, nhưng công ty không lớn, cũng không có phúc lợi như Tô thị.
"Tôi... thật đúng là không có mang bộ quần áo nghiêm chỉnh nào..." Tô Kỳ có chút không thể yêu bản thân.
Đường Sở Nhiêu thở dài, bộ dạng tôi biết ngay mà, đi đến tủ quần áo bên cạnh lấy cho hắn quần áo và thắt lưng nói: "Giày trong tủ giày ở cửa ra vào." Cái người này gần đây mỗi ngày tắm rửa xong sẽ đem quần áo cho dì Lưu giặt, mỹ danh kỳ viết: tiết kiệm tiền, dì Lưu dứt khoát đem quần áo đều phơi ở nhà nàng sạch sẽ khô ráo lại đưa qua. Kết quả không biết vì cái gì nhà nàng càng ngày càng nhiều đồ Tô Kỳ. Buổi tối trước ngày xuất phát, Tô Kỳ mang Đường Lạc Nhiên đi dạo siêu thị, nàng chỉnh đốn hành lý liền nghĩ người này chắc chắn sẽ không nghĩ đến mang vài bộ quần áo nghiêm chỉnh, dứt khoát thuận tay thu thập một bộ cho hắn, kết quả quên không nói cho hắn biết.
! ! ! Tô Kỳ quả thực sợ ngây người, hắn nhảy qua đem Đường Sở Nhiêu ôm lấy xoay vài vòng "A Nhiêu, em thật sự quá tuyệt vời ~ "
"Được rồi được rồi, mau buông tôi xuống." Đường Sở Nhiêu bị hắn đột nhiên tập kích khiến cho cháng váng đầu, Tô Kỳ nghe lời mà buông nàng, trên mặt nàng hôn một cái, nói: " ~ Tôi đi phòng khách thay quần áo ~ "
Đường Sở Nhiêu dở khóc dở cười, hôm nay lá gan người này thật là to a, dám hôn mình.
Đường Sở Nhiêu thay đổi một thân váy dài, đem dáng người tuyệt hảo càng thêm mê người, màu đen lộ ra ưu nhã tài trí. Vòng cổ kim cương trắng như tuyết thoạt nhìn chỉnh thể cũng không đến mức đơn điệu. Nàng trang điểm nhẹ, Tô Kỳ nhìn có chút sững sờ, như thế nào giống như mỗi lần nữ nhân này đều có thể làm hắn kinh diễm.
Đường Sở Nhiêu hài lòng nhìn bản thân trong gương. Quyết định mua cái váy quả nhiên là đúng. Trong gương, Tô Kỳ chậm rãi tới gần nàng, luồn tay ôm eo nàng, ánh mắt phức tạp: "Làm sao bây giờ, tôi nghĩ muốn mang em giấu đi."
Đường Sở Nhiêu cười khẽ, quay người giúp hắn sửa sang lại cổ áo, chủ động khoát tay hắn. Rất tốt, không uổng phí nàng tỉ mỉ giúp hắn. Nàng ngược lại muốn nhìn, đêm nay mấy tiểu 'diêm dúa' muốn ôm bắp đùi có bao nhiêu bản lãnh.
Thời điểm hai người đến, trong nhà ăn đã tụ tập không ít người, hầu như chú ý của mọi người đều đặt trên người bọn họ rồi. Tô Kỳ tùy ý nhìn, quả nhiên, mặc dù mọi người mặc không phải là rất nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không có người ăn mặc tùy tiện. Mấy phó tổng giám đốc cùng tổng thanh tra ngồi cùng một bàn, chỉ nhường Đường Sở Nhiêu một chỗ, Tô Kỳ đành phải đưa nàng đến chỗ ngồi sau khi ngồi xuống bàn Trương tỷ cùng Lê tỷ bên cạnh. Đường Sở Nhiêu chỉ nói vài câu bắt đầu bữa tối. Mới bắt đầu mọi người còn có chút câu nệ, vài chén rượu sau đó bầu không khí rất nhanh liền náo nhiệt. Không ít người đến bàn Đường Sở Nhiêu mời rượu, Tô Kỳ thấy vậy nóng vội muốn qua ngăn cản, không nghĩ tới người bên cạnh kéo lại. Một đống biết hay không biết đều tới đây mời rượu, tuy rằng không phải tất cả mọi người hắn đều cần phản ứng, không chịu nổi là mấy phó tổng giám đốc tới đây cùng hắn uống. Cũng may, Tô Kỳ liếc qua Đường Sở Nhiêu bên kia, thấy tuy rằng nhiều người mời rượu, Đường Sở Nhiêu cũng cũng chỉ là nhấp một ngụm nhỏ, mới thả lỏng trong lòng, chuyên tâm đối phó đám người trước mắt kia. Thật vất vả qua một vòng, Tô Kỳ đã uống đến có chút choáng, La Tố lại dẫn mấy cái đồng sự tới, nói: "Tô ca, cám ơn anh chiếu cố em, anh tốt với em như vậy, em sẽ khắc ghi trong lòng."
Tô Kỳ cau mày, lại không tốt trước mặt mọi người không nàng ta mặt mũi, tuy rằng không vui, hắn vẫn uống rượu La Tố đưa tới: "Tất cả mọi người đều là đồng sự, tiện tay mà thôi, không có gì." Ý tại ngôn ngoại, ta căn bản không có đem ngươi thành chuyện gì quan trọng, tránh ở trước mặt ta lắc lư làm cho người ta phiền.
La Tố lúng túng cười cười, trở về chỗ ngồi, rất nhanh liền lấy cớ không thoải mái rời đi, cũng không có người chú ý tới khóe miệng nàng một cái mỉm cười không dễ nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro