Chương 40
Giống như nhớ ra gì đó, Nhan Hoan nhíu mày, lo lắng hỏi: “Lão tổ, kết quả… kết quả… thế nào rồi?”
Sau khi chắc chắn tiểu cô nương trước mặt không bị gì nghiêm trọng, Liệt Hỏa Ca mới chậm rãi trả lời: “Không cần lo lắng. Người đứng đầu trong đại hội luận võ lần này chính là ngươi.”
Nghe đến đây, khuôn mặt Nhan Hoan lập tức trở nên vui mừng, chỉ là rất nhanh sau đó, nàng lại giống như có chút vướng bận mà ngập ngừng.
“Hắn… sao rồi?”
Liệt Hỏa Ca vừa nghe liền hiểu. Người cụp mắt nhìn nàng không lâu, giọng nói có phần hạ thấp.
“Không chết được, có điều…”
Nàng thầm nuốt một ngụm nước bọt, hai mày bất giác nhíu lại.
“Sao vậy lão tổ… hắn ta…”
“Hắn không chết, nhưng sau trận đánh đó, cảnh giới đã bị hạ xuống. Hiện tại chỉ ở trúc cơ.”
Trái tim đang treo lơ lửng lập tức rơi xuống. Biểu cảm lo lắng của nàng hoàn toàn không thể thoát khỏi mắt phượng sắc sảo của Liệt Hỏa Ca.
“Lão tổ… ta…”
Thấy nàng hoảng loạn, người liền nắm lấy cằm nàng kéo lại, dịu dàng trấn an.
“Bình tĩnh, đừng lo lắng. Có bổn tọa ở đây, ngươi sẽ không sao đâu. Huống hồ, là do hắn tự ý dùng đan dược, cưỡng ép đốt cháy thọ mệnh cùng linh lực mới khiến tu vi tăng nhanh.”
“Vậy nên sau khi đan dược phát huy hết tác dụng, hắn bị như vậy cũng là điều hiển nhiên.”
“Không phải lỗi của ngươi, không cần tự trách chính mình. Có biết chưa?”
Nhan Hoan thất thần nhìn Liệt Hỏa Ca, hoảng loạn trong lòng gần như đã bị những lời vừa rồi của người phá giải. Nàng khẽ cụp mắt, do dự một hồi rồi lại liếc mắt nhìn lên.
“Lão tổ, lần này có phải là ta đã bồng bột rồi không? Ta chưa khống chế tốt Huyết Vực, vậy mà lại sử dụng nó…”
Liệt Hỏa Ca duỗi tay, khẽ chạm vào đầu mũi nàng một cái.
“A Hoan, ngươi đã làm rất tốt rồi.”
Mặc dù cảnh giới hiện tại đã là nguyên anh hậu kỳ, thế nhưng Nhan Hoan cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ mạnh. Chỉ cần một ngày Huyết Vực chưa được nàng nắm vững trong lòng bàn tay, thì ngày đó nàng vẫn là một kẻ yếu đuối.
Hít sâu một hơi, Nhan Hoan bất giác nắm lấy ngón tay đối phương, trong mắt hiện lên một tia kiên định không chút lung lay.
“Lão tổ, đệ tử có một thỉnh cầu.”
Liệt Hỏa Ca khẽ “ừm” một tiếng, giống như chỉ cần là điều nàng muốn, dù là thứ gì, người cũng đều có thể cho nàng.
“Lão tổ, đệ tử muốn mạnh mẽ hơn.”
Giống như hiểu rõ suy tư trong lòng đối phương, khóe môi Liệt Hỏa Ca mơ hồ nhếch lên. Người nghiêng đầu nhìn nàng, nửa đùa nửa thật hỏi: “Còn muốn ra ngoài rèn luyện nữa sao? Không sợ bổn tọa lại giao mạng ngươi cho Diêm Vương à?”
Ngón tay nữ nhân bất giác siết chặt. Sau khi thông suốt, nàng kiên quyết nói: “Lão tổ, ta muốn mạnh như người.”
Lời vừa dứt, Liệt Hỏa Ca lập tức búng nhẹ vào trán Nhan Hoan một cái.
“Mơ mộng hão huyền.”
Nàng xoa xoa trán, ấm ức nói: “Liệt lão tổ, đệ tử cũng muốn bảo vệ người.”
Liệt Hỏa Ca nhếch môi cười nhạt, dáng vẻ hời hợt nhìn nàng.
“Không cần, bổn tọa tự khắc có thể bảo vệ chính mình, cũng có thể… bảo vệ tốt cho ngươi.”
“Nhưng mà…”
Người đứng dậy, từ tốn phất ống tay áo rồi cắt ngang.
“Được rồi. Đợi ngày mai trở về Hỏa Hinh Tông, ta lại chọn tùy ý một nơi vậy. Lần này muốn ra ngoài bao lâu đây?”
Nhan Hoan ngẩn ra một chút, nụ cười trên môi rất nhanh liền xuất hiện. Nàng rời khỏi giường, không chút câu nệ lễ tiết mà ôm chặt đối phương từ phía sau lưng.
“Ba năm. Lão tổ, ngày này ba năm sau, đệ tử lại trở về, làm rạng danh Hỏa Hinh Tông thêm một lần nữa.”
Liệt Hỏa Ca âm thầm mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay nữ nhân, dịu dàng đáp: “Được. Bổn tọa đưa ngươi đi.”
…
Một lần ba năm , lại thêm một lần ba năm. Hành trình lần này, Liệt Hỏa Ca không vứt Nhan Hoan vào sâu trong rừng, mà lại cùng nàng du ngoạn khắp nơi.
Địa điểm hiện tại chính là Tuyên Thành thuộc vùng Đại Hạ, cách Hỏa Hinh Tông một quãng đường đi không thể đo nổi. Thời điểm đặt chân bước vào trong thành, Liệt Hỏa Ca đã cảm nhận được tà khí quanh quẩn, xuất hiện một cách dày đặc.
Không chỉ người, đến cả Nhan Hoan cũng có cảm ứng. Nàng thấy lòng ngực có cái gì đó thấp thỏm không yên, cảm giác khẩn trương như thể gặp lại cố nhân. Thế nhưng, bản thân Nhan Hoan đối với nơi này không hề có mối liên hệ nào, vậy thì cảm giác kỳ lạ này vì sao lại xuất hiện?
Mắt thấy nữ nhân bên cạnh có chút lơ đễnh, Liệt Hỏa Ca khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Thế nhưng, Nhan Hoan cũng chỉ lắc đầu phủ nhận, hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc trong lòng lúc này. Nàng đeo mạng che, sau đó từ tốn giúp Liệt Hỏa Ca che lại một nửa khuôn mặt sắc sảo. Bởi vì dung mạo có phần đặc biệt hơn người, cả hai bất quá mới dùng đến biện pháp này, hạn chế rắc rối có thể gặp phải.
Lúc đi đến bảng thông cáo giữa thành, phía trước tụ tập vô cùng đông đúc. Bọn họ ăn mặc khác lạ, có lẽ cũng giống như Liệt Hỏa Ca, đều là người từ nơi khác đến. Trên bảng dán rất nhiều giấy, Nhan Hoan chật vật rất lâu mới chen được vào đám đông. Nội dung của các tờ giấy đại khái không khác gì nhau.
Nàng duỗi tay xé xuống một tờ, sau đó lại len ra khỏi đám đông, đưa đến trước mặt Liệt Hỏa Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro