4
Bá rất cao hứng khi thấy Chu Duy mua giày cho mình, nói rằng trước đây ông chưa bao giờ đi đôi giày tốt như vậy. Thực ra, bá là cán bộ cấp trung của một công ty làm ăn rất phát đạt, thu nhập không thấp nhưng xuất thân nghèo khổ, ngày thường sống rất tằn tiện. Tuy nhiên, bá chỉ tằn tiện với chính mình.
Chu Duy luôn vĩnh viễn nhớ rõ cô đã đến gặp cha ruột xin tiền mua quần áo nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt, khi bá biết được, ông đã bảo mẹ Chu Duy về sau con cần gì cứ nói cho ông biết, đừng để con phải chịu ấm ức. Chính câu nói này đã khiến mẹ quyết tâm gả cho bá dù ông thấp lùn, da ngăm đen. Sau này, khi Chu Duy học đại học, bá mỗi lần đi công tác đều đến trường gặp cô, cho cô ít tiền. Nếu thời gian dư dả, ông sẽ dẫn Chu Duy và bạn trong ký túc xá đi ăn một bữa thật ngon. Sau đó, lại mua rất nhiều hoa quả, đồ ăn vặt cho cả ký túc xá ăn, tất cả bạn học trong ký túc xá đều rất thích ông.
Mę của Chu Duy mấy năm nay tăng cân không ít nhưng khí sắc rất tốt và luôn vui vẻ. Bà trông còn trẻ hơn so với những năm tháng trước đây! Khi nhìn thấy đồ Chu Duy mua, bà không khỏi hỏi giá tiền bao nhiêu.
"Ôi chao, mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì? Tóm lại cô gái của mẹ sẽ không bỏ đói chính mình."
"Mẹ thấy con gầy đi rồi, đi làm mệt lắm phải không?"
Bá châu đầu đến,
"Ừ, gầy đi rồi. Con có bạn trai à?"
Chu Duy trợn mắt,
"Sao bá lại còn bát quái hơn cả mẹ con vậy? Anh trai đâu rồi? Yêu đương à?"
Bá cũng trợn mắt lên:
"Thằng đó yêu đương cái gì? Chắc lại cùng ai đi uống rượu rồi?"
Anh trai lớn hơn Chu Duy 4 tuổi. Là con trai của bá và vợ cũ, không thích học tập, tốt nghiệp trung học liền đi làm công ty bá. Trong công ty bá có rất nhiều tình huống như vậy, nên bá rất tự hào vì Chu Duy trở thành công tố viên.
Khoảng 11 giờ, Chu Duy tắm xong đi ra cùng bá và mẹ nói chuyện phiếm, anh trai cũng quay lại. Anh trai chỉ cao tầm Chu Duy, béo béo, lớn lên rất trung hậu, đối xử với Chu Duy rất tốt. Chung sống nhiều năm, anh trai và Chu Duy luôn bao dung lẫn nhau, chưa bao giờ cãi nhau.
[Trung hậu là trung thực và nhân hậu với mọi người, có những tình cảm tốt đẹp và chân thành, trước sau như một trong quan hệ đối xử với mọi người.]
Sau một giấc ngủ ngon, bá nói có một quán mì bò rất ngon và hỏi Chu Duy có muốn đi ăn không. Đương nhiên Chu Duy đương nhiên đồng ý, từ nhỏ cô đã thích ăn thịt bò và thịt gà, không thể nào ăn thịt heo, bá nhớ rất rõ sở thích này của cô.
Chu Duy gọi cho Lâm Tuyên, hỏi xe nàng phải làm sao, Lâm Tuyên bảo cô cứ sử dụng. Chu Duy nghĩ nghĩ, không nên lúc nào cũng chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa thành thị lại nhỏ nên cùng bá và mẹ đi bộ ra ngoài.
Quê hương luôn mang lại cảm giác thân thuộc, đặc biệt là món ăn quê hương. Ở quê, 5 tệ là có một bát mì lớn, nhưng bá nhất quyết mua cho cô một bát 10 tệ, hương vị rất ngon nhưng cô cố không được nữa vẫn không ăn hết.
Bá ăn xong thì đi tìm việc gì đó làm, còn Chu Duy cùng mẹ đi mua thức ăn. Thành thị rất nhỏ, mẹ cô đã sống ở đây được 50 năm. Trên đường đi, Chu Duy đã nhiều lần chào chú, dì,... Hầu như tất cả mọi người đều nói:
"Ơ, lớn thế này rồi à? Còn nhớ khi con còn nhỏ..."
Chu Duy ở trường cấp hai nói rất ít, vì vậy hầu hết cá c bạn cùng lớp ngoại trừ Tiểu Triệu đều không còn liên lạc. Thế nên cô thực sự không còn nơi nào để đi, ngoại trừ dành thời gian cho mẹ.
Trưa hôm sau, Lâm Tuyên gọi điện nói Doãn Hải Châu phải về Côn Minh, nhờ Chu Duy lái xe đến nhà nàng, thuận tiện đến thăm nhà nàng. Lâm Tuyên nói cho Chu Duy địa chỉ, Chu Duy có chút nghi hoặc hỏi mẹ:
"Khu nhà máy XX đã bị phá bỏ và xây dựng lại à?"
"Không có, nhưng nghe bá con nói rất nhanh sẽ bị phá bỏ và dời đi. Sao vậy?"
Sở dĩ Chu Duy nghi hoặc là vì khu nhà XX là một tòa nhà gạch đỏ ba bốn tầng đã rất cũ kỹ, sau này nhà máy phá sản, khu nhà trở thành khu vực đó đổ nát nhất trong thành phố. Số lượng người nghiện ma túy cũng lớn nhất thành phố.
Lâm Tuyên đứng dưới lầu chờ, Chu Duy từ xa nhìn thấy, cảm thấy Lâm Tuyên không hợp với nơi này, nghĩ mãi mà không hiểu chỗ như thế này làm sao dưỡng dục ra Lâm Tuyên. Nhưng Chu Duy liền hiểu ra khi lên lầu gặp cha mẹ Lâm Tuyên, quần áo đã cũ nhưng lại rất giản dị. Toàn bộ ngôi nhà cũng rất sạch sẽ.
Trong căn phòng nhỏ của Lâm Tuyên có một giá sách thô sơ, chất đầy sách. Giá sách của nàng là do ba nàng, khi còn nhỏ, chỉ cần nàng thích bất kỳ cuốn sách nào, ba mẹ sẽ tiết kiệm tiền đế mua. Hàng xóm hỏi tại sao ba nàng lại mua cho con nhiều thứ vô dụng như vậy, ba nàng lại nói sách là thứ tốt, sao có thể nói là vô dụng dù cho ba nàng chỉ học hết tiểu học, không biết nhận toàn bộ mặt chữ. Khi Lâm Tuyên nói đến chuyện này, trong mắt nàng hiện lên ánh sáng lấp lánh.
Buổi trưa, bố mẹ Lâm Tuyên nhiệt tình mời Chu Duy cùng dùng bữa, Lâm Tuyên vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với bố mẹ:
"Mẹ, mẹ chọn được căn nhà nào rồi?"
"Chưa, còn đang tìm."
"Nhanh tìm đi."
Ba Lâm Tuyên nói:
"Bảo bảo, nhà Hải Châu tuy giàu có nhưng chúng ta không thế tiêu hết của người khác."
"Ai nói đó là tiền anh ấy, dùng tiền của con được không? Con tích đủ tiền đặt cọc rồi, mỗi tháng chỉ cần trả khoản vay thôi."
"Còn không phải là dùng tiền của người khác, tiền con trả khoản vay, dùng tiền của Hải Châu? Kết hôn rồi còn dễ nói, nhưng các con dù sao không có kết hôn, như vậy không được."
Lâm Tuyên có chút tức giận,
"Ba, ba cho rằng con gái ba không mua nổi một căn hộ à? Ngay cả khi phải trả khoản vay hàng tháng, con gái ba vẫn có thế kiếm được rất nhiều tiền. Ba mẹ sống ở đây làm con lo lắng."
Mẹ Lâm Tuyên ngập ngừng nói,
"Kỳ thật, nơi này... cũng không tệ mà, mọi người nhiều năm đều là hàng xóm láng giềng..."
Lâm Hiên không ngờ tới chuyện này, vẻ mặt bất lực quay đầu nhìn Chu Duy.
Cơm nước xong xuôi và cùng đi dạo phố, Chu Duy mới khích lệ Lâm Tuyên:
"Đừng lo lắng, mẹ chị đã quen với việc sống ở đó rồi. Bá tôi nói nơi này sẽ sớm bị phá bỏ và dời đi, đến lúc đó rồi nói sau."
Lâm Tuyên cũng ngẫm lại. Nàng hẹn vài người đi tắm suối nước nóng ở một nơi cách thành phố hơn 30 km vào buổi chiều, đồng thời nhờ Chu Duy rủ Tiểu Triệu đi cùng, nhưng Tiểu Triệu có cuộc hẹn khác không đi được.
Chín người chia ra đi xe của Lâm Tuyên và một người bạn của nàng. Lâm Tuyên nói muốn tiếp đón bằng hữu, nhờ Chu Duy lái xe, còn nàng ngồi vào ghế phụ.
Vài người bạn đang ăn đồ ăn vặt, Lâm Tuyên tự mình ăn rồi đút cho Chu Duy. Thực ra Chu Duy không thích ăn vặt, nhưng được Lâm Tuyên đút cho cảm giác rất tốt nên không cự tuyệt ai người khác đút mình.
Khi tới nơi, nam nữ tách ra thay đồ bơi riêng. Chu Duy trốn vào một góc thay quần áo, Lâm Tuyên không để ý cởi quần áo trước mặt Chu Duy, sắc mặt Chu Duy có chút nóng bừng, vội vàng quay đi.
Suối nước nóng là lộ thiên, ngoài ra còn có bể bơi suối nước nóng. Lâm Tuyên thay đồ bơi rồi nhảy xuống bể bơi khiến Chu Duy bị dọa nhảy dựng. Chu Duy không biết bơi nên đành phải đến cái hồ cạn nhỏ bên cạnh ngâm mình. Lâm Tuyên đi loanh quanh một lúc rồi đến ngâm mình cùng Chu Duy.
"Sao chị không bơi nữa?"
"Mệt nha."
Hồ nhỏ, Lâm Tuyên nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng chạm vào làn da của Chu Duy. Mỗi lần đụng phải, Chu Duy trong lòng đều nhảy dựng lên một cách kì quái. Cô còn có chút khẩn trương khó hiểu, Chu Duy vốn không phải là người dễ căng thẳng nên cảm thấy vô cùng buồn bực. Cô nhắm mắt lại, dựa vào hồ, nghe thấy Lâm Tuyên nói:
"Người đàn ông đó nhìn quen quen, nhưng tôi không nhớ đã gặp ông ta ở đâu."
Chu Duy mở mắt ra, người đi đến không phải là người cha ma quỷ của cô sao. Chu Duy tức giận nói với Lâm Tuyên:
"Đó là ông ba chết tiệt của tôi."
Lâm Tuyên nhìn Chu Duy rồi lại nhìn ba Chu Duy:
"Em và bố em giống nhau quá! "
"Ừ! Ai cũng nói vậy."
"Em không muốn đi chào ông ta à?"
"Tôi để ý đến ông ta làm gì??"
"Dù sao thì cũng là ba em đi!"
"Nếu ông ta nghĩ vậy thì tôi cũng nghĩ vậy."
"Đứa trẻ bên cạnh là em trai em à?"
"Là con của ông ta."
Lâm Tuyên cảm thấy Chu Duy có chút không vui nên không nói thêm gì nữa. Chu Duy quay đầu sang một bên, không nhìn cha mình. Lâm Tuyên nhịn không được bắt đầu đánh giá. Ba của Chu Duy là Chu Trì Bình, giám đốc đồn cảnh sát. Chu Trì Bình không cao lắm nhưng có thân hình cân đối. Dù lớn tuổi nhưng khuôn mặt ông vẫn mơ hồ cho thấy lẽ ra hồi trẻ ông có dáng vẻ ngay thẳng. Bên cạnh là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, chắc hắn Ià vợ hiện tại. Cô ấy rất xinh đep và thanh tú. Con trai khoảng 10 tuổi, hình dáng lờ mờ có chút giống Chu Duy.
Qua vài phút, Chu Duy nói:
"Tôi không ngâm nữa, đi tắm rửa."
Lâm Tuyên vội vàng đi theo, "Tôi cũng không ngâm nữa."
Lâm Tuyên tắm xong trước, khỏa thân đi ra khỏi vách ngăn, quay lưng về phía Chu Duy, khắp người nàng đã bôi kem dưỡng ẩm. Da trên người nàng cùng trên mặt trắng nõn. Nhìn từ phía sau, Chu Duy đỏ mặt, tim đập thình thịch. Lâm Tuyên vừa lau vừa hỏi:
"Tiểu Chu, em tắm rửa xong chưa?"
Chu Duy không có trả lời, Lâm Tuyên lại gọi:
"Tiểu Chu?"
Chu Duy tỉnh táo lại, "Xong ngay, bữa tối chị muốn ăn gì?"
"Tôi đang định hỏi em muốn ăn gì, tôi đã gọi gà nồi đất và thịt kho tàu, nếu em muốn thêm gì, tôi sẽ bảo họ thêm vào."
Yeah, đều là món em thích ăn! Không có cá à?"
Lâm Tuyên mỉm cười,
"Tôi gọi món này vì tôi biết em thích. Cá là món ăn đặc trưng của nhà hàng, ngay cả khi em không gọi bọn họ cũng sẽ gọi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro