Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nhất kiến chung tình

Công Tôn Mộng Vị lông mày nhíu lại, "Tất nhiên là biết" việc ở Công Tôn quốc, cái nào mà nàng không biết, huống chi lại là việc của tỷ tỷ cùng cha khác mẹ "Mẫu hậu muốn trẫm tổ chức yến tiệc hoan nghênh nàng?"

"Như Ý thích yên tĩnh, không cần gióng trống khua chiêng đi nghênh đón nàng." Tiêu Thái hậu mấp máymôi, "Hoàng Thượng hình như chưa từng gặp qua Như Ý?" Nâng tách trà uống một hơi, đôi mắt vô thần nhìn về phía cửa, hồi ức xưa trở lại: "Các con đã năm năm rồi không thấy nhau" Năm năm trước, Như Ý lấy phu quân ở Hoàn Nhan quốc, hai người cũng từ biệt từ dạo đó.

"Đúng vậy, là nàng ta không muốn thấy trẫm" Công Tôn Mộng Vị lạnh lùng trả lời, những lúc nàng hộ tống phụ hoàng đi triều bái Hoàn Nhan quốc, Như Ý chưa bao giờ xuất hiện, chỉ vô tình gặp được mấy lần, mà mấy lần đó là bởi vì đi tìm Hoa Thiên Ngưng mà gặp được, Tiêu thái hậu buông xuống tách trà lắc đầu thở dài nói: "Như Ý vẫn là rất thương Hoàng Thượng, lúc nhỏ hay che chở cho ngươi, chỉ là Hoàng Thượng trước giờ không có thích nàng"

"Nói đến đây hai mẫu tử chúng ta nên cảm tạ Như Ý, nếu không phải nàng lấy phu quân ở Hoàn Nhan quốc thì hoàng vị hôm nay là của Công Tôn Cẩm rồi" Tiêu thái hậu không phải cố ý nhắn nhở nhưng nghe những lời này Công Tôn Mộng Vị cảm thấy rất chói tai lãnh đạm nói: " Ngược lại mẫu hậu đang nhắc trẫm nhớ lại vài chuyện, trẫm hiện tại rất hiếu kỳ không biết năm đó ai là người khởi xướng chính sách này?"

Tiêu thái hậu sắc mặt sa xuống lấy lại bình tĩnh nói: "Không cần quan tâm là chính sách của ai, đều là suy nghĩ cho nước nhà thôi" Trước đây Hoàn Nhan quốc đã từng rất cường thịnh, nếu không phải vì tình nghĩa ban giao có lẽ Công Tôn quốc đã sớm bị Hoàn Nhan nuốt chửng. Sau đó Như Ý xuất giá, cái nhìn của Tiêu thái hậu đối với Như Ý càng lúc càng tốt, mặc dù không phải thân sinh, nhưng từ tận đáy lòng rất ủng hộ nữ tử này, khi Công Tôn quốc muốn tận diệt Hoàn Nhan, Tiêu thái hậu có nói qua với Công Tôn Mộng Vị, ai cũng có thể bỏ mặc nhưng nhất định phải bảo vệ thật tốt cho Như Ý, nếu không có Như Ý, người phải xa quê hương lưu lạc ở nước người chính là nữ nhi ruột Mộng Vị, mẫu thân nào cũng sẽ không gả nữ nhi của mình sang nước khác.

Cũng vì Như Ý mà Công Tôn Mộng Vị đối với Hoàn Nhan quốc không truy cùng giết tận, nếu không nàng đã sớm ngăn ngừa hậu hoạn đem tất cả mọi người giết sạch rồi. Đương nhiên mọi người trong đó trừ bỏ một người, chính là Hoa Thiên Ngưng, trước giờ Công Tôn Mộng Vị chưa có nghĩ tới việc sẽ thật sự giết chết Hoa Thiên Ngưng, nữ nhân này là người vừa gặp đã làm nàng động tâm, chỉ tiếc là Hoa Thiên Ngưng không có thích nàng, thậm chí còn chán ghét nàng, nếu không chán ghét làm sao hết lần này đến lần khác làm nàng nhục nhã?

Công Tôn Mộng Vị thực sự không hiểu, Hoa Thiên Ngưng tại sao chán ghét nàng, từ khi Như Ý xuất giá, nàng cùng Phụ Hoàng và Công Tôn Cẩm năm nào cũng đến triều bái, Công Tôn Mộng Vị nhớ rất rõ lần đầu nhìn thấy Hoa Thiên Ngưng, đó là lúc Hoa Thiên Ngưng vụng về cõng Phụ Hoàng của nàng chạy tới cái đình nhỏ trong hoa viên, khi đó cũng là lúc vào mùa hoa nở, Hoa Thiên Ngưng liền đứng trong bụi hoa, gió nhẹ lướt qua,từng mảnh cánh hoa bay múa, người kia tựa như tiên nữ. Công Tôn Mộng Vị si ngốc nhìn người trong trang phục công chúa lộng lẫy, cắn cắn móng tay trong lòng nghĩ: thực muốn đem tiên nữ này về nhà.

Nghĩ đến cũng thấy lần đầu gặp mặt này không thoải mái, Hoa Thiên Ngưng lúc đó là đang chuẩn bị nằm xuống ghế đệm, quần áo có hơi rối, cảm giác sau lưng hình như có người vội quay đầu nhìn, giỏi lắm! Nha đầu kia từ đâu tới, biểu hiện nhìn trộm mà cũng quang minh chính đại như vậy! Công Tôn Mộng Vị muốn trốn, chỉ là trốn không kịp.

Hoa Thiên Ngưng kêu lớn, hậu quả là Công Tôn Mộng Vị bị Công Tôn Tĩnh quở trách, còn bắt nàng quỳ xuống trước Hoàng Đế Hoàn Nhan quốc thỉnh tội: ""Đã quấy rầy công chúa điện hạ, xin hoàng thượng thứ tội." Lúc đó Công Tôn Mộng Vị trong lòng đương nhiên không phục, không có làm gì sao phải thỉnh tội?

"Aiz~ Như Ý mệnh khổ, Hoàng Thượng tuy không thích nhưng cũng đừng làm nàng khó xữ" Tiêu thái hậu thấy Công Tôn Mộng Vị lâm vào trầm tư lên tiếng cắt ngang, Như Ý vừa gả qua mấy tháng thì Thái Tử Hoàn Nhan quốc qua đời, sau khi Thái Tử chết liền cho đệ đệ nhỏ hơn hắn ba tuổi đăng cơ, Hoàng Đế đối với quốc sự vô tâm, cả ngày ham chơi, bỏ mặc triều chính, mà Công Tôn quốc cũng tại năm đó chăm lo quản lý, chịu khổ chịu khó luyện binh lính, Hoàn Nhan bị diệt, đã là chuyện được định sẵn.

"Công Tôn Cẩm và Công Tôn Như Ý mặc dù không phải ai gia thân sinh, nhưng dù sao các ngươi cũng là huynh muội, ngày sau nếu có chuyện gì cũng nên thương lượng với nhau một chút, như vậy thì khi ai gia có rời đi..."

"Mẫu hậu" Công Tôn Mộng Vị cắt ngang tiêu Thái hậu, "Lời của mẫu hậu, nhi thần ghi nhớ trong lòng, chuyện của Như Ý trẫm cũng biết được, ngày sau có cơ hội ta liền sẽ trả lại ân tình này" Công Tôn Mộng Vị từ sớm đã nói với Như Ý trước khi nàng xuất giá: Ngày sau hữu duyên gặp lại, chỉ cần ngươi muốn, cái gì ta cũng sẽ đáp ứng.

Dùng bữa xong, Công Tôn Mộng Vị hồi cung, trong lòng có nhiều phần lo lắng, không biết là vì Công Tôn Cẩm khải hoàn hồi triều, hay là vì Như Ý sắp từ Vân Thanh đài trở về, hay là...vì Hoa Thiên Ngưng đến giờ vẫn chưa đến gặp nàng? Nàng một khắc cũng không muốn chờ nữa, Công Tôn Mộng Vị phê duyệt tấu chương đến giờ Tý thì nghỉ ngơi, nằm xuống trong đầu liền hiện ra suy nghĩ kỳ quái, vì cái gì Như Ý sớm không về muộn không về lại đúng lúc nàng truyền Hoa Thiên Ngưng vào cung thì lại nhân được thư của Như Ý, Như Ý từ khi bị cưỡng ép về ở Hoàn Nhan quốc đều cự tuyệt hồi cung, Công Tôn Mộng Vị nhượng bộ, cho phép nàng đi Vân thanh đài tĩnh dưỡng, khi nào muốn về thì về. Mấy tháng sau đó Công Tôn Mộng Vị đem chuyện của Như Ý quên sạch thì nhận được thư, trong thư Như Ý viết: Sắp tới sẽ hồi cung.

Quế ma ma mặc dù không có dặn dò gì, nhưng sau khi hầu hạ cho Quế ma ma xong Thúy nhi liền tự ở lại trong phòng của Hoa Thiên Ngưng, bởi vì là thiên phòng Quế ma ma không cho phép nàng đem chậu than tới, trong phòng thực sự rất lạnh, thở ra còn có khói trắng nên Thúy nhi đành để cho Hoa Thiên Ngăn đắp thêm vài cái chăn, bí mật nào thanh tâm trai cũng không giữ được, nàng nếu cầm theo chậu than, sau này chịu khổ cũng chỉ có hai người bọn họ. Thúy nhi liên tục lau đi lau lại vết thương của Hoa Thiên Ngưng mới làm vết thương bớt đỏ một chút, đêm khuya Hoa Thiên Ngưng tỉnh dậy, toàn thân đau nhức như đang nằm trên giường chông.

Mở to mắt, Hoa Thiên Ngưng cũng không nhìn thấy ánh sáng, lúc Quế ma ma dụng hình, Hoa Thiên Ngưng từ trong đáy lòng cảm nhận sự xót xa của phận nô tài, nàng trước đó cũng hay tùy hứng phạt hạ nhân, sau này nhất định sẽ không như vậy. Lúc cảm nhận được đau đớn, Hoa Thiên Ngưng cảm thấy chính mình như bị ngạt thở, nàng rất muốn cứ như vậy chết đi, nhưng suy nghĩ tới còn rất nhiều người, mẫu thân đang lẫn trốn, phụ hoàng và hoàng huynh bỏ mạng, Hoàng Đế thì bị bắt...Nhưng nhớ nhất vẫn là người kia, hoảng hốt nhớ lại trước khi ngất đi hình như gặp được hoàng tẩu, chắc là trong mộng, Hoa Thiên Ngưng nghĩ đến không ngăn được tiếng thở dài.

Rõ ràng đã hẹn cùng nhau cao bay xa chạy, nàng từ bỏ cơ hội đào thoát để cùng người rời xa bụi mù, Hoa Thiên Ngưng đứng ở nơi hẹn đợi, đợi rất lâu. Gần đến giờ hẹn mới phát hiện từ xa có người đến, mà người đến lại là Công Tôn Mộng Vị, giờ phút đó Hoa Thiên Ngưng sợ đến run rẫy, tâm bị tuyệt vọng bao phủ, ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không có.

Bây giờ, hoàng tẩu không biết người ở chỗ nào, Hoa Thiên Ngưng đã không nghĩ gì nữa, vì có nghĩ như thế nào thì việc hoàng tẩu thất hẹn là sự thật, mặc kệ vì chuyện gì mà thất hẹn, nếu kiếp này có thể gặp lại, nàng sẽ không bao giờ tha thứ. Đời này kiếp này chỉ có duy nhất một lần muốn trốn, nhưng không tìm được người có thể nhờ vả. Hiện tại nàng chỉ muốn vì con dân của Hoàn Nhan quốc, mặc dù không biết Công Tôn Mộng Vị là nói thật hay giả, nhưng dù sao nàng đã sớm không còn trong trí nhớ của người kia nữa rồi, , hiện tại Công Tôn Mộng Vị là nhất quốc chi quân, nàng từng nói, nếu mình chết nàng sẽ giết tất cả mọi người, tính luôn cả con dân Hoàn Nhan...Suy nghĩ muốn chết của Hoa Thiên Ngưng lập tức biến mất, hiện tại chỉ có thể một mình chống đỡ hết thẩy, không có lựa chọn khác.

Chỉ là, Công Tôn Mộng Vị sẽ dùng thủ đoạn gì để tra tấn nàng? Hoa Thiên Ngưng chỉ là nghĩ thôi đã rùng mình.

-------------

Tác giả nói lên suy nghĩ: Tất cả mọi người nói Quế ma ma đáng giận đáng phạt, ta sẽ trừng phạt thật thích đáng nha~ nhưng giờ không phải là lúc, mọi người đừng nóng, đừng vội.

Lời của tui: ~ Vả mồm con ma ma ý đi, chặt đầu chặt đít ả ra ==! dám đánh Ngưng của tui ra thành như vậy, đồ ma quỷ ==





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro