Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Lý Nguyên Hi đứng trên bãi biển rất lâu, sự lạnh lẽo của gió biển cũng không thể làm cô lay động.

Ánh mắt cô dừng lại nơi đống lửa đang cháy rực.

Từ góc nhìn trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ ký hiệu SOS đang bùng cháy dữ dội.

Khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, vươn cao giữa bầu trời, cố gắng thu hút sự chú ý của ai đó.

Sau khi bỏ thêm một ít củi vào đống lửa, Lý Nguyên Hi chậm rãi quay người trở về.

Trái tim hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Điều quan trọng tiếp theo là làm sao để Chuchu có một thai kỳ suôn sẻ.

Cô nhất định phải đảm bảo chế độ dinh dưỡng cho Vệ Su, giúp cơ thể cô ấy luôn khỏe mạnh.

Như vậy, đến lúc sinh nở...

Không có "nếu như", họ nhất định sẽ sinh đứa bé này một cách an toàn.

Lý Nguyên Hi ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, đầu óc hơi choáng váng, bước chân loạng choạng một chút rồi nhanh chóng đứng vững lại.

Bây giờ không phải lúc để cô gục ngã.

Khi đi qua sườn đồi, ánh mắt cô lướt qua khu rừng, vô tình nhìn thấy một màu xanh non nổi bật giữa cảnh khô cằn.

Cô sững sờ trong chốc lát, rồi như bị thứ gì đó thôi thúc, bước nhanh về phía màu xanh ấy.

Giữa cơn gió lay động, một cây non nhỏ bé run rẩy vươn lên.

Những chiếc lá xanh mướt vừa mới nhú ra khỏi cành.

Nhìn thấy nó, Lý Nguyên Hi cuối cùng cũng nở nụ cười: "Mùa xuân sắp đến rồi."

Bất giác, cô lại nhớ đến một chuyện rất quan trọng.

Cô vẫn chưa cầu hôn Su Su.

Lý Nguyên Hi nhìn màu xanh non trước mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về cách cầu hôn.

Cô không thể để Vệ Su mang thai một cách không rõ ràng như vậy.

Cô muốn cho Su Su một tình yêu trọn vẹn, một lời hứa hẹn.

Có thể Su Su không quá để ý chuyện này, nhưng cô thì có.

Khi Lý Nguyên Hi quay lại khoảng đất trống trước hang động, Vệ Su đang khoác áo của cô, ngồi dưới ánh nắng mặt trời.

Cô nhắm mắt, mặt hướng về phía ánh sáng.

Ánh nắng vàng óng chiếu xuống gương mặt cô, đẹp đẽ và thánh khiết đến mức khiến người khác phải kinh diễm.

Lý Nguyên Hi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Cô bước đến trước mặt Vệ Su.

Vệ Su không mở mắt, chỉ nhàn nhạt nói:

"Cậu che mất ánh nắng của tôi rồi, tránh ra chút."

Lý Nguyên Hi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.

Lông mi Vệ Su khẽ run lên, hơi thở thoáng chững lại.

Lý Nguyên Hi tiếp tục hôn dọc theo mí mắt, đến giữa chân mày, rồi từng chút từng chút một hôn xuống.

Sự mềm mại từ đôi môi ấy mang đến cảm giác ngưa ngứa, tê dại đến mức khiến người ta không nhịn được.

Vệ Su rốt cuộc cũng mở mắt ra.

Lý Nguyên Hi đã hôn xuống môi cô.

Chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng tách đôi môi cô ra, hơi thở của hai người lại quấn lấy nhau.

Nụ hôn dịu dàng và triền miên dần dần dừng lại.

Vệ Su mở mắt, đối diện với ánh nhìn của Lý Nguyên Hi.

Trên khuôn mặt cô ấy là sự thỏa mãn, trong mắt là tình yêu sâu đậm.

Ánh mắt ấy khiến trái tim Vệ Su khẽ rung lên, hơi nóng lan dần trên gương mặt.

"Sao vậy?" Vệ Su nhẹ giọng hỏi, đưa tay chạm vào má Lý Nguyên Hi.

Lý Nguyên Hi ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cô, lắc đầu:

"Không có gì, chỉ là muốn hôn cậu thôi. Hình như thế nào cũng hôn không đủ..."

"Hừ, chỉ biết nói mấy lời dễ nghe." Vệ Su chạm vào chóp mũi cô, cười cưng chiều.

Lý Nguyên Hi dang tay ôm lấy cô, hai người cùng nhau phơi nắng dưới ánh mặt trời.

Ngày qua ngày trôi đi, thời tiết cũng dần ấm lên.

Vệ Su cuối cùng cũng thoát khỏi những cơn ốm nghén, khẩu vị cũng tăng lên không ít.

"Nguyên Hi, tôi đói."

Nửa đêm, Vệ Su đột nhiên tỉnh dậy, chẹp miệng vài cái.

Cô nhấc chân đá đá Lý Nguyên Hi.

Người đang nửa ôm cô lập tức mở mắt, giọng còn ngái ngủ: "Sao vậy?"

"Tôi đói." Vệ Su véo véo má Lý Nguyên Hi, ra hiệu cho cô mau tỉnh táo lại mà xuống bếp nấu ăn.

"Ồ ồ, chờ tôi một chút."

Lý Nguyên Hi lập tức bật dậy khỏi giường.

Cô đặt ấm nước nguội lên bếp đun nóng, rồi ngồi xuống tiếp thêm củi vào đống lửa.

"Đồ ăn còn phải chờ một chút, uống nước trước đi."

Lý Nguyên Hi bưng chén nước ấm tới, chậm rãi đút cho Vệ Su.

Vệ Su tựa vào lòng cô, từng ngụm nhỏ uống nước, cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều.

Thịt băm và khoai mì còn thừa từ bữa tối được Lý Nguyên Hi nghiền nhuyễn ra, để khi Vệ Su ăn vào ban đêm sẽ không bị đầy bụng, gây khó chịu dạ dày.

"Lại là cháo à? Tôi không muốn ăn cháo đâu."

Vệ Su quay đầu tránh khỏi muỗng thịt nghiền mà Lý Nguyên Hi đưa tới, làm nũng chu môi: "Tôi muốn ăn cay cơ."

Lý Nguyên Hi gãi đầu, đành phải đứng dậy cắt mấy miếng gừng dại, cho vào mỡ nhím rừng xào một lúc, rồi mới đổ thịt nghiền vào đảo đều để tăng hương vị.

Vệ Su nhìn chén cháo đen sì trước mặt, lại ngước mắt nhìn Lý Nguyên Hi đang cười lấy lòng mình, thở dài một hơi, miễn cưỡng ăn hết.

Lý Nguyên Hi cũng biết món ăn này quá đơn giản, có lỗi với Vệ Su.

Nhìn cô từng muỗng từng muỗng ăn xuống, trong lòng cô cũng chua xót, viền mắt hơi cay cay, thậm chí có chút muốn khóc.

Cô thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải đi tìm thêm rau dại, xem có thể mang về cho Vệ Su đổi món hay không.

Vệ Su ăn được hơn nửa chén thịt nghiền thì không muốn ăn nữa, đưa cho Lý Nguyên Hi.

Lý Nguyên Hi nhận lấy, một hơi ăn hết.

Ăn xong, cô lại bưng nước ấm tới cho Vệ Su súc miệng.

Vệ Su ngậm nước súc súc trong miệng hai vòng, rồi nhổ vào thùng rác.

Lý Nguyên Hi xách thùng rác đặt xa giường một chút, tất cả những việc này cô làm một cách hết sức tự nhiên.

Vệ Su nhìn cô vẫn đang thu dọn, trong lòng có chút áy náy—liệu có phải mình quá không biết điều rồi không?

Lý Nguyên Hi leo lên giường, dang tay ra.

Vệ Su lập tức chui vào lòng cô.

Nhìn gương mặt anh khí mà thanh tú của Lý Nguyên Hi, Vệ Su thấp giọng hỏi ra nghi hoặc trong lòng:

"Cậu chăm sóc tôi như vậy, có thấy phiền không?"

Lý Nguyên Hi kinh ngạc quay đầu lại: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Cô nắm lấy tay Vệ Su, đặt lên ngực mình.

"Cậu là vợ của tôi, vất vả mang thai đứa con của chúng ta, tôi làm những chuyện này... chẳng phải là điều đương nhiên sao?"

Nghe những lời ấy, khóe môi Vệ Su khẽ cong lên, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.

Cô hờn dỗi lườm Lý Nguyên Hi một cái, kiêu ngạo nói:

"Ai là vợ của cậu chứ? Cùng lắm thì cậu chỉ là bạn gái của tôi thôi."

Lý Nguyên Hi bật cười trầm thấp, hôn lên khóe môi cô, rồi xoay người ôm lấy Vệ Su.

"Được rồi, bạn gái thân yêu của tôi, bây giờ có thể ngủ chưa?"

"Có thể."

Vệ Su nói xong liền cắn nhẹ lên chóp mũi Lý Nguyên Hi, sau đó nhắm mắt không thèm để ý đến cô nữa.

Cô không nhìn thấy ánh mắt đầy yêu chiều của Lý Nguyên Hi, như thể muốn hút cô vào trong đó.

Một đêm trôi qua.

Vệ Su ngủ đủ giấc liền mở mắt, trong hang động lại chỉ còn mỗi mình cô.

Cô chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận bảo vệ bụng mình.

Mới ba tháng thôi, ngoài những cơn ốm nghén trước đó và tâm trạng thất thường, bây giờ cô chỉ còn lại mỗi thói quen thích ngủ.

Thường thì mỗi lần tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao rồi.

Vệ Su lề mề cầm bàn chải và kem đánh răng, rót nước nóng vào chậu, chậm rãi rửa mặt súc miệng.

Cô vừa làm xong mọi thứ thì Lý Nguyên Hi đã đeo gùi trở về.

"Sao lần nào cậu cũng có thể về đúng lúc tôi tỉnh dậy vậy?"

Vệ Su đặt khăn xuống, ngồi trên ghế chờ ăn sáng.

Cô rất tò mò, không biết Lý Nguyên Hi tính toán giờ giấc của cô như thế nào.

"Đây là bí mật của tôi, không nói cho cậu đâu."

Lý Nguyên Hi nháy mắt tinh nghịch với cô, đặt gùi xuống, lấy ra những cọng rau rừng tươi non, rửa sạch, cắt hai lát gừng dại bỏ vào chảo sắt xào lên.

Không bao lâu sau, một đĩa rau xanh thơm nức mũi đã được dọn lên bàn.

Ngửi thấy mùi thơm của rau xào, Vệ Su nuốt nước miếng liên tục.

"Loại rau dầu non này cậu tìm ở đâu thế?"

"Ngay sau sườn đồi, phía sau tổ nhím rừng có một khoảnh nhỏ, bây giờ rau mới mọc, còn rất non, mau ăn thử đi."

Lý Nguyên Hi không hề động đũa, tất cả đều để trước mặt Vệ Su.

Vệ Su ăn hai gắp mới phát hiện Lý Nguyên Hi chỉ cúi đầu gặm khoai mì.

Cô khẽ cau mày, cắn nhẹ đầu đũa, trong lòng có chút chua xót—dạo gần đây, trong nhà có đồ ăn gì ngon, Lý Nguyên Hi đều nhường cho cô, còn mình thì rất ít khi ăn.

Vệ Su gắp một ít rau non bỏ vào bát của Lý Nguyên Hi.

Lý Nguyên Hi nuốt xong miếng khoai mì trong miệng, nhìn cô: "Su Su, mau ăn đi, đừng gắp cho tôi."

Cô định dùng đũa gắp rau trở lại, nhưng bị Vệ Su ấn chặt xuống.

Vệ Su trừng cô một cái, có chút giận: "Cậu không ăn, tôi cũng không ăn nữa."

"Được được, đừng giận, tôi ăn ngay đây."

Lý Nguyên Hi vội vàng gắp rau lên ăn từng miếng lớn.

Sau đó, cô chỉ thi thoảng mới gắp một đũa.

Vệ Su nhìn không vừa mắt, lại liên tục gắp thêm cho cô.

Lý Nguyên Hi bất đắc dĩ nhìn Vệ Su đang phồng má giận dỗi, dưới ánh mắt ép buộc của cô, đành phải ăn hết.

"Chúng ta là một nhà, đều phải khỏe mạnh, cậu không được bỏ bữa."

Vệ Su mạnh tay véo má Lý Nguyên Hi, nghiêm túc cảnh cáo.

Lý Nguyên Hi bị bóp hai má đến phồng lên, liên tục gật đầu.

Cơm nước xong, Lý Nguyên Hi nắm tay Vệ Su, dắt cô đi dạo trên khoảnh đất trống đã được dọn dẹp gọn gàng.

"Tôi muốn ra bãi biển đi dạo."

Vệ Su kéo kéo tay Lý Nguyên Hi, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy mong chờ.

Lý Nguyên Hi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, suýt chút nữa thì gật đầu đồng ý.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không đành lòng, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Không được."

"Ah~ Đi mà."

Vệ Su ôm lấy cô, hôn lên môi, tiếp tục làm nũng.

Bị một nữ tổng tài cao quý lạnh lùng làm nũng như vậy, tim Lý Nguyên Hi mềm nhũn hết cả.

Nhưng ánh mắt cô vừa lướt qua bụng Vệ Su, lại muốn từ chối.

Vệ Su nhìn ra suy nghĩ của cô, bực bội cắn môi cô, không cho cô nói ra.

Không thể chống lại sự nũng nịu xen lẫn uy hiếp của Vệ Su, Lý Nguyên Hi đành phải cõng người yêu của mình, đi ra bãi biển.

Cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi hang động, Vệ Su phấn khích vặn vẹo trên lưng Lý Nguyên Hi.

Lúc thì cô ngồi thẳng dậy, nhìn những chiếc lá non mới mọc, lúc lại kéo tai Lý Nguyên Hi, bắt cô nhìn mấy bông hoa tím nhỏ mọc trên mặt đất.

Vệ Su nhìn Lý Nguyên Hi luôn bao dung cô, yêu cô, chiều chuộng mọi sự nghịch ngợm của cô, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động.

"Sơ Nhất, nếu như..."

Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Lý Nguyên Hi thô bạo cắt ngang:

"Không có nếu như!"

Lý Nguyên Hi cảm nhận được nồng độ tin tức tố của Vệ Su hạ thấp.

Cô lập tức đoán được tâm trạng của Vệ Su lại vô cớ trở nên u buồn, đây là hiện tượng hoàn toàn bình thường do sự thay đổi nội tiết tố khi mang thai.

"Ba người chúng ta nhất định sẽ thật tốt."

"Tôi sẽ đưa cậu về nhà."

Lý Nguyên Hi không hề dừng bước, nghiêng đầu nhìn Vệ Su, nghiêm túc nói.

"Ừm, được."

Vệ Su hôn lên tai cô, tâm trạng lại tốt lên.

Hiếm khi Vệ Su khe khẽ ngâm nga một giai điệu nhỏ, bài Mây quê nhà.

Hai người đi đến bãi biển, Vệ Su dẫm lên cát, đôi mắt sáng ngời nhìn Lý Nguyên Hi.

Gió biển thổi tung những sợi tóc của cô, dưới ánh sáng ngược, cô nhìn Lý Nguyên Hi rồi bật thốt:

"Sơ Nhất, tôi yêu cậu."

Lần đầu tiên được Vệ Su chính diện thổ lộ tình yêu, Lý Nguyên Hi mừng đến mức lập tức lao tới, dùng sức bế bổng cô lên, cúi đầu cắn lấy môi cô.

Vệ Su ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn, Lý Nguyên Hi lặng lẽ mở mắt nhìn người yêu đang đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy.

Cô thò tay vào túi, lấy ra chiếc nhẫn đã được mình mài giũa cẩn thận.

Một chiếc nhẫn gỗ được làm từ cây chanh, trên đó còn khắc vài đường vân sóng, kích cỡ vừa khít với ngón tay của Vệ Su.

Nụ hôn kết thúc, Vệ Su mở đôi mắt long lanh nước, vừa vặn thấy Lý Nguyên Hi giơ chiếc nhẫn gỗ lên trước mặt cô.

Cô nghi hoặc nhìn vòng tròn nhỏ bằng gỗ, vừa định đưa tay ra hỏi đây là gì thì Lý Nguyên Hi bỗng quỳ một gối xuống bãi cát.

"Quý cô... Vệ Su thân mến..."

"Cậu có bằng lòng gả cho Lý Nguyên Hi không?"

"Cô ấy sẽ yêu cậu cả đời, chiều chuộng cậu, trong tim cô ấy không có thứ gì quý giá hơn cậu, cũng không có ai hay bất cứ điều gì có thể ngăn cản cô ấy yêu cậu."

"Su Su, cậu có đồng ý nhận lời cầu hôn của tôi không?"

"Chiếc nhẫn này do chính tay tôi làm, nó không đủ đẹp, nhưng nó chứa đựng tất cả tấm lòng của tôi. Cậu có đồng ý không?"

Lý Nguyên Hi quỳ trên mặt cát trắng, ánh mắt chân thành tha thiết.

Điều này khiến Vệ Su không biết nên nói gì.

Cô thật sự không ngờ Lý Nguyên Hi sẽ cầu hôn mình.

Dưới ánh mắt chờ mong của Lý Nguyên Hi, Vệ Su từ từ đưa tay ra, đón lấy chiếc nhẫn gỗ cô giơ lên.

Cô không mở miệng nói đồng ý hay từ chối, chỉ lặng lẽ cầm nhẫn lên, chậm rãi ngắm nhìn.

Lý Nguyên Hi vẫn quỳ một gối trên cát, căng thẳng nhìn cô.

Cổ họng cô không ngừng nuốt nước bọt, lòng bàn tay toàn là mồ hôi—cô thực sự rất sợ Vệ Su không đồng ý.

Vệ Su giơ chiếc nhẫn lên xem một lượt, liếc nhìn Lý Nguyên Hi đang khẩn trương, chậm rãi nói một câu:

"Ừm... Có hơi xấu."

"A?"

Lý Nguyên Hi lập tức xụ mặt, ủ rũ cúi đầu, trong lòng đã bắt đầu tính toán lần cầu hôn tiếp theo.

Lần sau, cô nhất định phải làm ra một chiếc nhẫn đẹp hơn.

Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Vệ Su bật cười, "Nhưng tôi thích. Còn không mau đeo vào cho tôi?"

Cô đưa chiếc nhẫn lại cho Lý Nguyên Hi, kiêu kỳ chìa tay ra, ý bảo cô mau đeo vào.

Đây cũng là lần đầu tiên cô được cầu hôn, cảm xúc trong lòng và biểu hiện điềm nhiên trên mặt hoàn toàn trái ngược nhau.

Lý Nguyên Hi vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn, tay cô run dữ dội. May mắn thay, chiếc nhẫn hoàn hảo đeo lên ngón tay của Vệ Su.

Vệ Su giơ tay lên nhìn kỹ, khóe mắt dần đỏ hoe. Bây giờ cô đã có vị hôn thê rồi. Chỉ là... Vệ Su nghĩ đến mười tháng sau, nếu như cô không thể trở về nhà.

Vệ Su hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Lý Nguyên Hi, không để cô nhìn thấy đôi mắt đỏ của mình. Giọng cô khàn khàn: "Tôi rất vui, lấy cậu cũng là ước nguyện của tôi."

Nghe được lời tỏ tình của Vệ Su, Lý Nguyên Hi cảm thấy mãn nguyện. Cô siết chặt vòng tay ôm lấy Vệ Su, khẽ nói bên tai cô: "Kiếp này có cậu là đủ rồi."

"Ừm." Vệ Su khẽ đáp, tận hưởng tình yêu của Lý Nguyên Hi, cũng đáp lại tình yêu của cô.

Trên bãi biển, hai người chậm rãi bước đi. Hôm nay gió biển rất dịu dàng, mặt trời cũng thật ấm áp, ngay cả sóng biển dường như cũng ngoan ngoãn hơn. (Editor: tác giả cho 2 chỉ về nhà làm cái đám cưới đi ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro