Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quá khứ

Chương 15

Tại sân bay thành phố B,10:AM Diệp Tuyết cùng Hạ Vũ xuống máy bay,tâm tình Diệp Tuyết lúc này vô cùng tốt mỉm cười không thôi.

"Tôi nói này,cô cười thế không mỏi miệng sao?"Hạ Vũ bất đắc dĩ nhìn Diệp Tuyết nói.Cô thật không hiểu cô gái này có chuyện gì mà vui đến thế,cười đến không khép miệng.

"Tôi thích cười như thế,cô cản được sao."Diệp Tuyết chống nạnh,ra vẻ đanh đá nói.

Hạ Vũ mỉm cười lắc đầu,thở dài"thật hết cách với cô gái này."

Trong sân bay, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của Diệp Tuyết và Hạ Vũ.

Diệp Tuyết có vẻ đẹp rực rỡ của một thiên thần,khí chất ôn nhu,dịu dàng, mang theo nụ cười thánh khiết.

Hạ Vũ thì hoàn toàn trái ngược,nét đẹp lạnh lùng,mang theo hơi thở của một băng sơn mỹ nhân,lại thêm khí chất bá đạo,ngang ngược của một nữ vương quyến rũ.

Hai người một nóng,một lạnh,đứng chung với nhau chẳng những không bài xích mà ngược lại còn hoà tan lẫn nhau.

"Diệp Tuyết, chúng ta rời khỏi đây thôi"Hạ Vũ không thích ở nơi đông người như sân bay,nên đề nghị Diệp Tuyết rời khỏi.

"Ừm.."Diệp Tuyết cũng không thích bị nhiều người nhìn như vậy.

"Vậy chúng ta đón taxi đến khách sạn đi."Hạ Vũ đề nghị.

"Thôi,hay đến nhà tôi đi.Tôi sống một mình."Diệp Tuyết nói.

Hạ Vũ trầm mặc một lúc rồi gật đầu đồng ý.Cô bây giờ cũng không muốn trở về lắm.

Hai người lập tức đón taxi"Chở chúng tôi đến thành phố A,khu Z."

Chương 16

Xe dừng lại tại một căn hộ xinh xắn màu hồng phấn.

Diệp Tuyết cùng Hạ Vũ xuống xe. Diệp Tuyết đi trước mở cửa.Hạ Vũ từ lúc xuống xe đến giờ đều nhìn chằm chằm căn nhà màu hồng của Diệp Tuyết.

"Này,làm gì nhìn chằm chằm thế?Thích lắm sao?"Diệp Tuyết vui vẻ hỏi.

"Chậc..Chậc không ngờ tiểu Tuyết, đáng yêu như vậy.Căn nhà này dễ thương thật,tỷ tỷ thật hâm mộ tiểu Tuyết nha."Hạ Vũ thừa cơ trêu chọc Diệp Tuyết.

"Hạ Vũ,cô là đồ đáng ghét."Diệp đại tiểu thư nổi giận đùng đùng đi vào nhà.

Hạ Vũ cũng nén cười chạy theo Diệp Tuyết.

Hạ Vũ nhìn quanh nhà,quả nhiên không ngoài dự đoán.Trưng bày toàn những món đồ nhỏ nhắn,xinh xắn.Chứng tỏ chủ nhân của chúng là người hoạt bát,ngây thơ.

"Diệp Tuyết,tôi có thể đi xung quanh chứ?"Hạ Vũ hỏi.

"Ừ.Cô tham quan đi.Tôi dọn dẹp một chút."Diệp Tuyết gật đầu nói.

Hạ Vũ đi xung quanh,nơi này tuy không rộng như nhà cô nhưng lại có cảm giác ấm áp không nói nên lời.

Vào phòng ngủ của Diệp Tuyết, đập vào mắt Hạ Vũ là khung ảnh được đặt ngay ngắn trên bàn.

Nước mắt rơi xuống,Hạ Vũ ôm ngực,khóc không thành tiếng,nỗi đau 10 năm trước lại trở về,đau đớn khiến cô không thở nổi.Lặng lẽ nhìn người tươi cười vui vẻ trong ảnh,khuôn mặt có 7 phần tương tự giống với Diệp Tuyết.Người này không ai khác,là người mang lại nỗi đau lớn nhất trong lòng Hạ Vũ,cũng là người mà cô yêu nhất.Nàng tên Diệp Uyển.

Diệp Tuyết đi khắp nơi tìm Hạ Vũ nhưng không thấy đâu,đi ngang qua phòng ngủ lại nghe thấy tiếng nấc liền đi vào.

Diệp Tuyết nhìn thấy Hạ Vũ đang ôm gối,ngồi khóc dưới sàn lạnh như băng.Diệp Tuyết hoảng sợ chạy đến,đỡ Hạ Vũ đứng dậy.

"Hạ Vũ có chuyện gì,vì sao lại khóc?"Diệp Tuyết đau lòng hỏi.

"Diệp Tuyết, Diệp Tuyết..."Hạ Vũ ôm chặt lấy Diệp Tuyết,vừa khóc, vừa gọi tên cô.

"Hạ Vũ đừng khóc,đừng khóc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"Diệp Tuyết vừa dỗ dành Hạ Vũ,vừa hỏi. Cô chợt nhận ra,cô gái này không phải mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.Mà ngược lại,nàng có một tâm hồn yếu đuối,đến mức,phải dùng cái vỏ bọc lạnh lùng kia để che dấu tổn thương trong lòng.

Càng nghĩ,trong lòng Diệp Tuyết càng khó chịu.Cô muốn Hạ Vũ là chính mình,không cần phải dùng vỏ bọc để bảo vệ bản thân.Bất chợt,Diệp Tuyết có ý nghĩ muốn bảo vệ Hạ Vũ.

Chương 17

Hạ Vũ khóc một hồi cuối cùng cũng nín.Diệp Tuyết thấy Hạ Vũ đã ngừng khóc liền ôn nhu hỏi."Hạ Vũ, đã khá hơn chưa?"Cô không hỏi đã xảy ra chuyện gì,vì cô biết,nếu muốn,thì Hạ Vũ sẽ nói.

Hạ Vũ bình tĩnh trở lại.Cô không nhìn Diệp Tuyết,mà nhìn lên trần nhà.Giọng Hạ Vũ trở nên khàn khàn "Diệp Tuyết,cô có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?"

"Câu chuyện bắt đầu từ 10 năm trước..."không để Diệp Tuyết trả lời,Hạ Vũ đã đầu kể.Trên người Hạ Vũ toát ra nỗi bi thương nhàn nhạt.

Diệp Tuyết im lặng lắng nghe.Thời gian quay ngược trở lại thời điểm 10 năm trước.

Thành phố X,trường trung học A.Đây là trường trung học nổi tiếng nhất nước.Các khối từ yếu đến đến giỏi được chia theo A,B,C,D và E trong đó lớp A là lớp giỏi nhất và ngược lại lớp E là lớp yếu nhất.

"Các em,hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến"tại lớp E năm nhất,cô chủ nhiệm nhẹ nhàng nói.Một người trong lớp E lên tiếng"Cô ơi,bạn ấy là nam hay nữ?"cô chủ nhiệm cười thần bí.

Cô bước ra ngoài,nắm tay một cô gái,bước vào lớp.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào cô gái.Cô giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tỳ vết.Ngũ quan tinh xảo,hàng mi dài cong vút,đôi mắt yêu kiều "xanh biếc" như làn nước mùa thu,cái mũi cao hài hoà với khuôn mặt,đôi môi hình trái tim đỏ mộng,thân hình cân đối hoàn mỹ.

Vẻ đẹp của cô khiến tất cả mọi người đều ngây dại.Cô chủ nhiệm nhìn biểu tình của mọi người trong lớp,mỉm cười.Đừng nói là học sinh,ngay cả giáo viên như cô cũng không thể miễn dịch đối với vẻ đẹp của cô gái này.

"Được rồi,em có thể giới thiệu mình với các bạn."giọng cô giáo ôn hoà đánh thức mọi người.

"Tôi tên Hạ Vũ."Bốn chữ ngắn ngủi,Hạ Vũ giới thiệu chính mình.

"Hạ Vũ, em có thể giới thiệu thêm về mình cho các bạn biết."Cô chủ nhiệm lên tiếng.

"Không cần đâu."Hạ Vũ lạnh nhạt nói.Sau đó chọn một góc khuất ở cuối lớp,đi xuống.

Mọi người kinh ngạc trước sự lạnh lùng của Hạ Vũ."Vậy được rồi,các em tập trung,chúng ta vào tiết."Cô chủ nhiệm bất đắc dĩ nói.

Hạ Vũ không quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn mình,cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.

Giờ ra chơi,"chào bạn,mình tên Giang Phương,chúng ta làm bạn nhé!"Một cô gái khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu,tươi cười nhìn Hạ Vũ nói.

"Không cần thiết"Hạ Vũ lạnh lùng phun ra 3 chữ.

"Này,cô thật quá đáng.Phương chỉ có ý tốt,muốn làm bạn với cô"một bạn gái trong lớp tức giận nói.

"Thư,thôi đi,tớ không sao"Giang Phương lắc đầu,mỉm cười.

Hạ Vũ chẳng buồn quan tâm,cô nhìn ra cửa sổ,ẩn chứa trong đôi mắt đẹp là vô tận bi thương,cùng hận ý.

Từ sau ngày nhập học,Hạ Vũ lập tức được các bạn nam dâng tặng cho một biệt hiệu"băng sơn mỹ nhân."

Tin tức truyền đi rất nhanh,nam sinh các lớp khác đều đến lớp E muốn nhìn xem vị mỹ nhân trong lời đồn.

Hạ Vũ vẫn là ngồi như cũ không quan tâm.Mấy nam sinh, từ khi nhìn thấy Hạ Vũ liền mất ba hồn bảy vía.

Lập tức một đồn mười,mười đồn một trăm,vẻ đẹp của Hạ Vũ được nâng lên đến mức không thể nâng hơn được nữa.

Hằng ngày,kẻ mang hoa,người cầm quà,muốn làm quen với Hạ Vũ nhiều không kể siết.Nhưng kết quả là nhận được chỉ duy nhất một câu trả lời"Không hứng thú"của Hạ Vũ.

Tên tuổi của Hạ Vũ nổi tiếng khắp trường,được xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nữ.

Ở trường đại học A có hai bảng xếp hạng lớn do những học sinh rảnh rỗi tạo ra.

Bảng đầu tiên,là bảng xếp hạng

mỹ nữ.Không cần phải học giỏi chỉ cần đẹp là đủ.Đây là bảng xếp hạng được nam sinh quan tâm nhiều nhất.

Bảng thứ hai,chỉ cần học giỏi, không cần đẹp xấu,bảng xếp hạng tài nữ nổi tiếng của trung học A bởi sự cạnh tranh khốc liệt của nó.

Tuy nhiên,có một điểm chung giữa hai bảng xếp hạng,ở hai hạng nhất nhì của hai bảng đều có tên của hai người.

Hạng nhì mỹ nữ bảng Nhạc Linh, cũng là đệ nhất tài nữ của trường A.

Đệ nhất mỹ nữ trung học A,Diệp Uyển,cũng chính là đệ nhị tài nữ .

Đây là hai vị trí bất khả xâm phạm,không bao thay đổi.

Tại lớp E,tiếng cô chủ nhiệm nghiêm khắc vang lên."Hạ Vũ,vì sao em không làm bài kiểm tra.Em mau đến gặp và xin lỗi các thầy cô ,xin họ cho làm bài lại."

Các bạn trong lớp kinh ngạc,tuy ở trường,lớp E của họ là lớp yếu nhất,nhưng dù sao đây cũng là trường A nổi tiếng nhất nước,không thể nào có chuyện học sinh nộp giấy trắng.

Hạ Vũ im lặng không trả.

Thấy thái độ của Hạ Vũ, cô chủ nhiệm tức giận nói"Hạ Vũ,em có nghe tôi nói không?"

Hạ Vũ quay sang nhìn cô chủ nhiệm,nói"Không thích."

Nghe Hạ Vũ nói xong,cô chủ nhiệm không những không hạ hỏa mà ngược lại tăng lên vài phần"Hạ Vũ, em nên biết,em đang ở trường A."

"Vậy thì sao?"Hạ Vũ nhướng mày hỏi.

"Đã là học sinh của trường A thì không được quyền nộp giấy trắng."

"Thưa cô,trong nội quy nhà trường không có quy định này,mong cô trước khi nói với em,cần đọc kỹ hơn."Hạ Vũ khuôn mặt lạnh lùng,bình tĩnh nói.

"Em..."cô chủ nhiệm ngực phập phồng vì tức giận.

Cả lớp bỗng chốc im lặng.Lần đầu tiên có người dám với cô chủ nhiệm như thế.

"Hạ Vũ,em đi theo tôi"cô chủ nhiệm lạnh lùng nói với Hạ Vũ,sau đó kéo tay nàng đi.

Hạ Vũ cũng không kháng cự,để mặt cho cô chủ nhiệm kéo đi.

Đến phòng làm việc,cô chủ nhiệm buông tay Hạ Vũ ra,sau đó đóng cửa lại.

"Hạ Vũ,những lời em nói với tôi khi nảy rất vô lễ."Lý Nhã nói.

Chủ nhiệm lớp của Hạ Vũ tên Lý Nhã ,25 tuổi, là giáo viên dạy nhạc.

"Em chỉ nói đúng sự thật thôi."Hạ Vũ thờ ơ nói.

"Đúng là trong nội quy nhà trường không có điều đó.Nhưng với trách nhiệm của một học sinh, em cần phải thực hiện nghĩa vụ của mình" Cô chủ nhiệm nghiêm khắc nói.

"Trách nhiệm?Đó là thứ không đáng tin"Hạ Vũ cười nhạt,khinh thường nói.

"Hạ Vũ, em....hzài..."Lý Nhã thở dài lắc đầu vừa định nói thì tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Nhã hít một hơi thật sâu sau đó nói"vào đi."

Một cô gái từ ngoài bước vào phòng.

Lý Nhã vừa thấy cô lập tức vui nói"Diệp Uyển,em đã trở về."

Diệp Uyển nhìn Lý Nhã mỉm cười,nụ cười ôn nhu hải đường,rực rỡ tựa hướng dương khiến người say đắm.

"Diệp Uyển,em vẫn đẹp như vậy,không hổ là đệ nhất mỹ nữ của trường chúng ta."Lý Nhã trêu chọc.

"Cô quá khen."Diệp Uyển khiêm tốn nói.

"Được rồi,em chờ cô một chút.Hạ Vũ,em về lớp đi."Lý Nhã nói.

Hạ Vũ,không nói,chỉ im lặng ra ngoài.

"Đó là học sinh mới sao?"Diệp Uyển hỏi.Từ khi bước vào phòng cô đã chú ý đến cô gái kia,bởi vẻ đẹp của cô ấy có thể làm lu mờ mọi thứ.

"Phải,là học sinh mới lớp cô.Nàng tên Hạ Vũ."

"Khi nãy bên ngoài em nghe cô lớn tiếng,em ấy làm sai gì sao?"Diệp Uyển nhẹ giọng hỏi.

"Ai...nếu như vậy thì tốt rồi.Đằng này,lại nộp giấy trắng tất cả các môn."Lý Nhã lắc đầu thở dài.

"Nộp giấy trắng tất cả các môn?"Diệp Uyển ngạc nhiên hỏi.

"Phải,đây đầu tiên người nộp giầy trắng,lại còn tất cả các môn" Nhã bất lực nói.

"Xem ra vị học muội tên Hạ này,thật cứng đầu,muội ấy không chịu làm,hay không biết làm?"Diệp Uyển hỏi.

"Cái này,cô cũng không biết nhưng cô nghĩ là em ấy không muốn làm.Vì em ấy vào được đây đã chứng minh năng lực của em ấy.Huống chi,ít nhất cũng phải làm 1,2 câu trong bài đằng này lại nộp giấy trắng."Lý Nhã nhỏ giọng nói.

"Hay là cô để em giúp Hạ Vũ học muội được không?"Diệp Uyển đề nghị.

"Như vậy có phiền em không?Em rất bận mà."Lý Nhã khó xử nói.

"Không sao đâu cô.Dù sao thì em vừa đại diện trường tham gia cuộc thi âm nhạc toàn quốc xong.Hẳn là không còn hoạt động nào đâu,vả lại Linh còn đang thi đấu taekwondo cấp quốc tế chưa trở về."Diệp Uyển nhẹ giọng nói.

"Vậy...được rồi,chuyện của Hạ Vũ nhờ em vậy.Cảm ơn em Diệp Uyển"Lý Nhã do sự một chút rồi mỉm cười cảm ơn Diệp Uyển.

"Không có gì đâu cô,em sẽ cố hết sức."Diệp Uyển cũng nở nụ cười.

Vết thương 10 năm trước lại một lần nữa rỉ máu khi ký ức vốn bị chôn vùi trong sâu thẳm trái tim,dần trở lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: