6. Đàn bà là chúa khó hiểu
"Cầm lấy cái này đi." Nàng đưa đến cho tôi một quả trứng nóng đã được lột vỏ, tôi cầm lấy nó thoa lên vết thương. Thật là chu đáo quá. Tôi bỗng nhiên ganh tị với người đàn ông sở hữu được nàng, nàng xinh đẹp dịu dàng như vậy, tại sao lại đi lấy phải cái tên heo lai người như vậy chứ?
"Cảm thấy ổn hơn chưa?"
"Ổn. Ổn lắm." Thực ra trứng là ổn một, ánh mắt quan tâm của nàng nhìn tôi mới làm tôi thấy ổn mười. Nó rất chân thành, sự quan tâm này không thể nào là giả dối được.
"Đưa đây cho tôi. Làm thấy ngứa mắt quá." Nàng giật quả trứng trong tay tay rồi trực tiếp xoa lên. Sự tiếp xúc thân mật gần hơn một chút khi nàng kéo ghế lại gần sát tôi. Và rãnh ngực lại một lần nữa chào đón ánh mắt của tôi nhưng tôi chỉ dám liếc nó mà thôi.
"Có vẻ Seungwan rất thích nhìn ngực phụ nữ nhỉ?"
Tôi đỏ mặt "Uhm, có chút..nhưng cũng không phải ai tôi cũng thích nhìn.."
"Ý là .." Irene lấp lửng.
"Tôi thấy của Irene đẹp nên tôi mới nhìn." Tôi cười, một kiểu cười biến thái.
"Tôi có nên cho rằng đây là một lời tán tỉnh không?" Irene ấn mạnh trứng vào má tôi làm tôi nhăn nhó la lên
"Không, cứ coi như là một lời khen được rồi."
"Đồ dẻo miệng. Son Seungwan, thích ai cũng được nhưng không được thích tôi. Tôi có chồng rồi."
Đừng có huỵch toẹt móng heo ra vậy chứ. Tôi xụ mặt. Cái tình cảm còn chưa bắt đầu đã bị đối phương chặn đường phát triển rồi. Irene đúng là loại phụ nữ ác độc nhất mà tôi từng gặp. Biết người ta thích mình vậy mà còn chăm sóc rất thân mật, nhưng cũng rất tàn nhẫn nói câu đừng nên thích tôi, nếu như tôi có quyền không thích nàng thì tôi cũng đã không ngu dại đi thích nàng, một người phụ nữ đã có chồng.
"Sao Irene không hỏi vì sao tôi lại đánh nhau?" Tôi đảo sang vấn đề khác vì tôi không làm được yêu cầu của Irene.
"Seungwan muốn nói thì cứ nói. Tôi không thích tò mò."
"Thật ra, người ta gây sự với tôi trước." Tôi nói, không muốn nàng nghĩ mình là kẻ chuyên đi gây chuyện.
"Sao người ta lại gây sự với Seungwan trước?"
"Thằng đó nói tôi .. ngủ .. với bạn gái của hắn ta." Tôi thành thật đáp, tò mò sắc mặt của nàng nên lén lút nhìn lên. Chỉ thấy được lông mày của nàng đang nhíu chặt lại, tay thì vẫn lăn lăn cái má tím bầm của tôi.
"Seungwan có ngủ với cô gái đó thật sao?"
"Thật ra .. nhiều quá .. nên tôi cũng không nhớ."
Trứng trên tay nàng dừng lăn. Nàng cầm nó trong tay rồi tự nhiên lại thở dài và bỏ nó lại vào trong chén xong rồi đặt lên bàn.
"Irene, lúc trước tôi có hơi bậy bạ một chút, ý tôi là tôi quen khá nhiều cô gái nhưng mà tôi và những cô gái đó là thuộc dạng tình nguyện. Tôi không ép họ."
Tôi cuống quýt giải thích trong khi nàng chỉ cúi đầu nhìn xuống đất. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng như vậy cho nên tay chân tôi cứ rối tung cả lên, không biết đặt đâu, cúi cùng quyết định liều mạng đặt lên vai nàng, nâng nàng dậy.
"Irene có nghe tôi nói không vậy?"
"Tôi vẫn nghe. Chỉ là sao tự dưng Seungwan lại giải thích với tôi làm gì? Tôi cảm thấy tôi không liên quan lắm tới chuyện này."
Nàng nói. Tôi nghe xong. Thất vọng chạy đến. Cao, rất cao.
"Tôi chỉ là thấy Irene thở dài nên muốn nói thôi."
"Tôi thở dài là thở dài vì lối sống của Seungwan quá mức buông thả mà thôi."
Tôi chỉ im lặng, không đáp. Nàng nói đúng, tôi sống buông thả, nhưng chỉ là trước kia thôi. Còn bây giờ, tôi có lý do để thay đổi rồi. Tôi nhìn chăm chăm vào mấy ngón tay của mình, bối rối không biết nói gì để làm cho Irene khỏi nghĩ xấu về mình.
"Vậy Seungwan thích con gái?"
"Uhm."
"Đã từng ngủ với bao nhiêu người rồi?"
"Không nhớ."
"Vì sao lại thích ngủ với nhiều người vậy?"
Tôi im lặng. Nhìn xuống nền đất, bỗng dưng cảm thấy nó hứng thú hơn chủ đề của cuộc nói chuyện này rất nhiều.
"Sao không trả lời?"
"Không biết nữa. Chắc là chỉ thích ngủ." Tôi nói đại. Thích ngủ? Tôi chẳng thích ngủ với người con gái nào cả. Nếu tôi thích thì khi lên giường với họ tôi phải có cảm xúc mới đúng nhưng lúc đó trông tôi chẳng khác gì con búp bê bằng gỗ vô hồn. Tôi chỉ thích âm thanh rên rỉ của họ thôi, nó đưa tôi chạy về miền kí ức đã từng rất ngọt ngào của mình.
"Ngủ với nhiều người như vậy thì đã từng thích ai thật lòng chưa?"
Câu này không được tôi trả lời ngay lập tức bởi vì nó như khai quật lại mớ đau khổ trong tôi. Tôi nghĩ có lẽ vì người đó nên bây giờ tôi mới như vậy nhưng tôi cũng không muốn đổ thừa cho ai về việc thay đổi của tôi cả. Mọi việc chắc chỉ là do tôi cả mà thôi, cho dù chính tôi cũng là nạn nhân trong chuyện này.
"Có thích."
"Có .. thích ..?"
Giọng nàng có chút run rẩy, tôi vô thức ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt của nàng nhu mì nhìn tôi, trông rất hiền, không sắc sảo như bình thường khi nàng nhìn tôi.
"Uhm."
Nàng nhích sát lại một chút. Tự nhiên vẻ mặt lại trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, không căng thẳng như lúc ở trên xe, hỏi tôi một câu.
"Người đó là ai vậy?"
Tôi bị sự câu dẫn gần gũi này thu hút, chỉ biết nhìn sâu vào đôi mắt của nàng. Nhưng khi nàng mở miệng hỏi tôi câu đó thì tôi như bị thức tỉnh, đoạn kí ức kia tôi không muốn nhớ, người đó là ai tôi cũng không muốn tìm về.
Đơn giản vì đó là mối tình đầu non trẻ, là mối tình khờ dại nhất và cũng đau khổ nhất. Sự đau khổ hù dọa người khác khiến họ phải bỏ chạy khỏi nó, tôi cũng vậy, tôi sẽ không bao giờ quay lại cuốn kí ức trong tôi về người đó nữa.
"Chẳng quan trọng." Tôi nói xong rồi thân mật tiếp xúc cùng nàng. Nắm tay nàng, lúc tiếp xúc tay chạm tay như vậy, tim tôi đập nhanh rõ rệt. Cảm xúc này với người đó là một. Có ngu mới không biết cái này chính là tình yêu. Tôi mở miệng, thời điểm ngọt ngào như vậy tốt nhất là nên tiến tới. Tôi thật sự đã bị nàng chinh phục rồi.
"Tôi nghĩ chúng ta .."
"Seungwan nói rằng chẳng quan trọng?" Lúc nàng hỏi câu này thì tôi mới thoát khỏi cảm xúc của bản thân mà nhìn thẳng vào nàng. Tôi thấy khóe mắt nàng long lanh phảng phất chút nước. Thứ nước này không nhầm thì chính là nước mắt. Tôi ngây người, tại sao nàng lại khóc?
"Irene.. Irene sao lại .. " Tôi lo lắng chạm tay vào má nàng nhưng nàng ngay lập tức cầm lấy cổ áo tôi rồi vạch xuống. Nàng nhìn vào vùng cổ trần của tôi, sau đó đột nhiên trở nên rất tức giận.
"Đi ra khỏi nhà tôi ngay!"
"Irene, có chuyện gì vậy? Sao lại.."
"Tôi nói đi ra khỏi nhà tôi ngay. Seungwan có bị điếc không?"
"Nhưng là chuyện gì, sao tự nhiên lại đuổi tôi chứ?" Tôi bị nàng kéo dậy rồi đẩy ra khỏi nhà. Tôi cự lại, nắm lấy cổ tay nàng gầm lên. Tôi cũng là người mà, nàng phải nói thì tôi mới hiểu chứ.
"Irene rốt cuộc bị sao vậy hả?"
"Tôi nói cút ngay cho tôi!" Irene hét lên khiến tôi ngỡ ngàng vô cùng vì lúc đó tôi thấy nước mắt của nàng đã rơi xuống. Cái gì vậy, cái cổ trần của tôi thì có gì khiến nàng phải khóc chứ?! Có ai nói cho tôi trả lời cho tôi biết không?
Tôi thấy nàng khóc. Tôi bối rối. Con gái khóc, tôi chúa ghét con gái khóc nhưng tôi lại không muốn ghét nàng. Không biết làm gì ngoài ôm nàng. Tôi dỗ dành.
"Được rồi. Tôi đi. Đừng khóc nữa. Tôi đi đây." Tôi nói, vỗ vỗ vào lưng nàng rồi rời đi. Ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi có thể nghe thấy tiếng động rầm rầm từ bên trong nhà nàng phát ra.
Giá như tôi có thể hiểu nàng đang nghĩ cái gì thì tôi sẽ không ngại giải thích cho nàng nhưng nàng không nói cho tôi, còn tôi thì không có khả năng siêu phàm không cần người khác nói mà mình vẫn hiểu.
Tôi cứ đứng tần ngần ở đó, lâu rất lâu, trái tim tôi nhói lên khi nghĩ về Irene ở bên trong nhà đang khóc. Làm ơn đi, nàng ấy phải nói vì sao nàng ấy lại khóc chứ? Đàn bà đúng là chúa khó hiểu mà. Tôi rờ rờ vùng cổ của mình cũng chẳng thấy gì lạ lẫm, vậy thì có gì mà làm nàng rơi nước mắt được đây? Thật sự là quá mức khó hiểu quá đi!!! Tôi vò đầu bức tóc.
Tôi tiu nghỉu đi vào nhà mình. Xe đạp bị quăng lại ở trường học rồi, không biết phải giải thích với mẹ sao nữa.
"Mặt bị gì vậy? Lại đánh nhau nữa sao?" Mẹ đi ra, nhìn vào mặt tôi rồi cau mày hỏi.
"Không, có ăn cướp giật đồ của người khác nên con đuổi theo lấy lại. Kết quả lấy được mà bị đánh ra vầy." Tôi cười cười, chìa ra cái mặt ngố tàu của mình.
"Hừm, thôi đi tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm. Người chua lè, hôi muốn chết." Mẹ chậc lưỡi đuổi tôi lên phòng. Tôi ngửi ngửi cổ áo của mình, cũng đâu đến nỗi đâu. Mẹ chỉ thích chê con gái, tôi thì chẳng nghe thấy Irene nói gì mình.
Bước vào phòng mà không cần bật đèn, tôi cởi áo quăng ra rồi bật đèn lên tìm đồ. Tình cờ Irene đang đứng ở cửa sổ. Tôi bật đèn quay qua, nhìn thấy nàng liền bị dọa giật cả mình.
Nàng đang tư lự ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy tôi thân trên không mang gì. Mà tôi cũng quên mất mình đang không mang gì, cả hai đứa nhìn nhau. Cứ như vậy Irene đứng dậy, không khách khí đóng sập cửa. Này, thật bất lịch sự quá nha.
Tôi bĩu môi, nhìn xuống, lúc này mới nhớ sực ra mình không mang gì ở thân trên. Mà chỉ có bức tường, cũng chẳng có gì xấu hổ. Tôi đập tay vào đầu nhìn vào cửa sổ của nàng.
Hai tuần trôi qua không tiến triển, ngày hôm nay lại bị đuổi không nguyên do, hơn nữa còn làm nàng khóc. Chắc miếng lời duy nhất hôm nay là được nàng chăm sóc cho và được tia rãnh ngực của nàng, còn lại mọi thứ đều là tệ hại. Chuyện này mà không được giải thích rõ thì cơ hội tán tỉnh chắc chắn bằng không!
"Aishi, muốn chết quá đi mất!"
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro