48. Hoan ái
Chị níu lấy cổ tôi, chắc có lẽ chị cảm thấy đôi môi chị quá cô đơn nên chị đã ấn môi tôi thật mạnh vào môi chị, trao hết yêu thương. Tôi ghì chặt lấy chị, níu sát chị vào người mình hơn rồi đi sâu thật sâu vào bên trong với những sự co thắt dữ dội như muốn cắn đứt cả ngón tay tôi.
"Ugrrrr.. Ahhhh.. Hmmmm...Sâu vào.. Wannie.."
Tôi đẩy thật sâu, một giây trước còn thấy ngón tay của tôi, một giây sâu hoàn toàn đã bị mất hút vào bên trong hang động của chị. Chị thích như vậy, tôi biết mà. Sáu năm trước tôi đã cống hiến cho chị rồi. Chị yêu những chuyển động nhanh chậm của tôi trong chị, ma sát và cưỡng chế lấy chị. Tôi mỉm cười mãn nguyện nhìn chị ưỡn người thở dốc, ham muốn nhắm mắt thở không ra hơi, đôi môi thì liên tục thì thầm gì đấy những câu chữ tôi nghe không rõ. Người phụ nữ này chỉ được làm như vậy với tôi mà thôi, duy nhất mình tôi mà thôi.
"Wannie .. nhanh hơn .. nhanh nữa .."
Chị thật là dữ dội nhưng điều đó chỉ như thêm phần hoang dại cho cuộc mây mưa này. Tôi yêu chị thêm nhiều hơn nữa ở khắp mọi nơi trên thân thể chị rồi vội vàng trở người, tôi đặt chị nằm ngửa với đôi chân dang rộng. Tôi muốn làm chị thoải mái nhiều hơn nên cúi đầu xuống hôn mạnh lên nơi đó, cùng lúc đi sâu vào, song song hai sự ma sát, chị rên rỉ lớn hơn, cuồng dại nắm lấy thanh giường rồi cong cả người trong sự sâu sắc va chạm của tôi.
Mồ hôi mặn tuôn rơi, cả hai thân thể đã quá thấm mệt nhưng chẳng ai bận tâm. Điên cuồng chạy đuổi theo hoan ái, những vệt đỏ trên thân thể và những dấu răng càng được hiển thị rõ ràng hơn trên hai thân thể trắng ngần lúc mà cả hai vồ vập lấy nhau.
"Ahn! Uhn! Ughhh! Ahh! Ahhh! Wannie! Wannie!"
Chị chới với, gọi lấy tên tôi. Tôi rời khỏi nơi ướt át ấy, trườn lên và hôn lấy chị, ôm chặt tay chị cùng thân thể chị, cho chị cảm nhận hương vị của chị. Chúng tôi hôn lấy nhau, nồng nàn trong cơn hoan ái, chị nâng hông, cọ cọ nơi ấy vào chỗ riêng tư của tôi. Hiểu ý nhích người thật khớp, hai phần dưới dính chặt vào nhau. Tôi đẩy nhanh, chị vì vậy mà rời khỏi kết nối của nụ hôn, rên rỉ thống thiết.
"Wannie .. yêu Wannie .. yêu .. ahhh .. ugrrrrrr..."
Hai nơi bỏng rát liên tục va vào nhau, tôi gầm gừ trong cổ họng, toàn thân thể tôi nổi dậy những cơn sóng mang màu đỏ đậm, phủ khắp thân người khi tôi gồng mình đẩy điên cuồng, không quan tâm đến giường phát ra thanh âm rất lớn. Không quan tâm đến hông mình sắp rã ra, không quan tâm đến đồng hồ đã cọc cạch điểm ba giờ sáng, không quan tâm mọi thứ. Chỉ muốn để tâm đến chị, cùng chị yêu nhau hết ngày hết tháng, sống với nhau cứ như thể chỉ cần nằm trên giường là đủ, không quan tâm đến bất cứ một ai.
Chỉ vì một người mà sống, tôi chỉ muốn chúng tôi như vậy.
Tôi cứ đẩy liên tục, và chị bị những đường đẩy sống chết của tôi quản lý phản ứng của chị hoàn toàn.
"Wannie ... Ahhhhh ... Ughhh ... Ohhh."
Tôi thúc mạnh.
"Ahhhh... Ahhhh..."
Rên rỉ kéo dài từng quãng, tôi vội lấy môi tôi bịt miệng chị, bởi tôi sợ rằng người lớn trong nhà sẽ nghe thấy mất. Tôi không muốn ai nghe thấy thanh âm hoang dại như vậy phát ra từ miệng của người mà bọn họ luôn gọi bằng hai chữ rất cao quý.
Bae Tổng.
Bởi tôi ích kỉ, chị là Bae Tổng, nhưng trên giường, chị là người phụ nữ của tôi. Tôi ghét ai có chị, ghét ai nghe thấy được thanh âm ma mị này, chị sinh ra với mọi thứ trên người, từ chất giọng trầm khàn quyến rũ ma mị, từ đôi mắt muốn câu hồn người khác đi, từ chiếc mũi cao vút thon nhỏ đủ để khiến người khác ganh tỵ cùng đôi môi mỏng dính phảng phất màu hồng nhạt, nơi mà những tiếng rên rỉ sẽ phát ra khi chị cùng tôi làm chuyện này cùng nhau. Tất cả cái này của chị, đều là của tôi.
"Wan-uhn-wan-uhnnn-uhnnnn-uhnnnnnnnnnn."
Tên tôi đứt quãng trong cách gọi thân quen của chị nhưng tràn ngập sắc dục. Tôi thống khoái nhìn chị nẩy người liên tục và rên rỉ tên tôi liên tục giống như chị không hề biết cách dừng lại. Lưỡi tôi hơi thè ra trước cảnh tượng đáng nhìn ấy, một cảnh tượng mà cho dù bạn có là tỉ phú trên thế giới đi chăng nữa thì cũng không thể nào dùng tiền mua được nó. Là sự pha trộn tinh tế của mưa mồ hôi cùng những tiếng thở gợi tình nhất, phô diễn sự gợi tình bằng những cái nhấc hông chủ động và ướt át chảy dọc chiếc giường đôi. Đó là chị và tôi, của riêng và thuộc về nhau.
Nhưng thời gian hoan ái là có giới hạn, qua những lần đẩy đưa, chị rốt cuộc cũng đã leo lên tới đỉnh, thét lên tên tôi lần thứ ba trong đêm. Đồng hồ điểm đúng ba giờ chín phút, tôi mỉm cười thì thầm trước sự mệt nhoài của chị.
"Ba giờ, chín phút, chị là của Wannie, Joohyun."
"Chúa ơi.." Chị cảm thán sau khi hạ thân mệt nhoài, nằm lả xuống giường..
Rất khó để nhìn thấy một Joohyun yếu đuối mệt nhoài, nhất là những lúc như vậy, ánh mắt chị mơ hồ vô định, mồ hôi vì những hoạt động trên giường với người yêu mà đổ ra như suối cùng nơi ấy sưng tấy và cặp ngực vẫn còn chưa chịu hạ xuống sự cương cứng của mình. Hơi thở chị dồn dập vì quá mệt mỏi, tôi nâng đầu chị lên khi mình lăn qua bên cạnh rồi dịu dàng đặt chị lên ngực mình.
"Sau này nơi đây là gối của chị, hãy cứ ngủ như thế nhé."
Chị cựa mình thoải mái, lấn sâu hơn vào cái ôm của tôi và không trả lời nhưng tôi nghĩ là không cần thiết nữa. Tôi nâng niu chị vào lòng, xoay người ôm lấy chị, để chị từ từ tuột khỏi ngực rồi nằm lên tay mình. Lúc mặt chị đối diện mặt tôi, tôi đã thấy chị nhắm mắt ngủ lúc nào không hay, ánh mắt xinh đẹp nhắm lại với hai má vẫn còn phảng phất màu hồng, dư âm của cuộc mây mưa quá dữ dội điên cuồng.
"Wannie yêu chị, Joohyun. Ngủ ngon nhé."
Trong những thanh bình gọi tên tôi vào ngày mai, tôi ôm chặt chị vào lòng, bỏ lại phía sau toàn bộ quá khứ đau thương của cả tôi và chị. Ngày mai, sẽ là một ngày mai tươi sáng.
.......
Khó chịu bao quanh lấy lưng tôi, tôi cựa mình, cố ngủ nhiều hơn khi nhận thấy lưng mình bị vật gì đó nhọn nhọn gãi vào, ngưa ngứa khá khó chịu. Cong mình lại thủ thế như một con tôm, tôi vô thức kéo chăn lên, định chui sâu vào dưới tấm chăn để cách li với thế giới bên ngoài nhưng một bàn tay đã giật tấm chăn ra khỏi tay tôi, khiến tôi tỉnh giấc một cách khá bực mình với suy nghĩ sẽ bụp cho tên nào một trận dám phá giấc ngủ của tôi.
"Á à, muốn đánh chị sao?"
Cú đấm ngưng lại giữa không trung, tôi ngạc nhiên nhìn chị rồi sực nhớ lại khung cảnh ướt tình hôm qua. Thu lại nắm đấm của mình, tôi nhìn vào đồng hồ.
"Bảy giờ sáng?"
Tôi nhìn chị. Ngớ ngẩn.
"Có gì sao?"
"Wannie chỉ ngủ mới có bốn tiếng. Ohhhh, Wannie buồn ngủ quá, Wannie muốn ngủ nữa nữaaaaaaaaa." Ngã người mệt nhoài nằm xuống giường, tôi lăn qua lăn lại, giấc ngủ liền chập chờn đến nhưng nghe chị nói câu tiếp theo liền giật bắn người dậy.
"Ba chị muốn ăn sáng chung với Wannie và chị."
"Cái gì?" Tôi giật cả mình, bật dậy đứng thẳng nhìn chị, quên mất bản thân mình đang trần như nhộng "Ba chị muốn gặp Wannie và ăn sáng sao?"
Chị cười cười, nhìn tôi rồi đi tới, tay đặt lên vai tôi rồi gật đầu "Đúng vậy, nguyên văn là "Uhm, Joohyun, gọi chồng con dậy đi, ta muốn ăn sáng với hai đứa" Đó, chính là như vậy, Wannie có muốn ngủ nữa không?"
"Không! Tất nhiên là không rồi! Ba vợ gọi có thể không đi sao." Tôi lắc đầu như điên, nhất quyết đồng ý với lời mời của chị. Chị gật đầu hài lòng khi nhìn thấy biểu hiện đầy thành tâm của tôi rồi nói tiếp.
"Vậy giờ đi vệ sinh cá nhân đi. Wannie có mười lăm phút."
Chị đẩy tôi vào phòng tắm. Tranh thủ đánh răng cùng rửa mặt thật nhanh, không để cho bố vợ chờ lâu mặc dù tôi vẫn còn buồn ngủ muốn chết. Xong xuôi mọi việc tôi bay ra ngoài, vẫn là một thân trần như nhộng tại tôi căng thẳng quá mức vì vụ đi ăn sáng nên quên khuấy đi mất.
"Haha, lần đầu tiên trong phòng chị có người chạy nhông nhông mà không mặc đồ gì cả đấy."
Tôi e thẹn, bắt chéo chân, mặt đỏ cả lên "Tại chị hối quá nên Wannie quen mất. Đồ của Wannie không có ở đây, vậy giờ Wannie mang cái gì đây?"
"Mang cái này." Chị nói, trên tay là một áo somi xanh cùng quần jean bó sát màu đen cùng đôi giày thể thao màu trắng nhưng vấn đề là, tôi nhìn chăm chăm chúng, hình như tôi không mua bộ đồ này bao giờ.
"Đồ của Wannie đây hả?"
"Chị nói người ta may theo số đo của Wannie đấy. Còn đây là giày tự tay chị mua"
Mới sáng đã nhận được quà tình yêu, tôi bừng bừng hạnh phúc, gật đầu liên tục. Chị cười thành tiếng lúc chứng kiến bộ mặt ngố tàu của tôi rồi nhanh chóng đưa đồ cho tôi, tôi nhận lấy nó, mang vào cẩn thận như sợ bị rách, là tình yêu của chị tặng mình, đương nhiên phải cẩn thận đối xử với nó rồi.
"Quay lại chị xem nào."
Lúc này tôi đã mang xong nhưng chị lại kéo người tôi sát lại gần chị rồi đặt tay lên cổ áo, chỉnh cho nếp gấp được thẳng hơn như chị muốn, chị khéo léo vuốt dọc bàn tay của chị lên trên mặt phẳng của chiếc áo như sợ chúng bị nhăn đi, sau đó còn xăn tay áo cho tôi, vừa xăn vừa cằn nhằn không khác gì người vợ nhỏ.
"Ăn mặc kiểu gì mà không có logic gì hết. Nhăn hết áo rồi, mắc công chị ngồi là quá chừng."
"Chị dậy từ lúc nào thế?" Tôi ôm eo chị, lòng không khỏi thấy nhói khi chị dậy sớm chỉ để là áo cho tôi.
"Sáu giờ sáng."
Chị kết thúc sự sửa soạn lại trên áo somi của tôi bằng một câu nói. Sáu giờ sáng, lúc đó tôi còn chổng mông ngủ và chẳng biết gì hết.
"Đừng có tự trách mình."
Tôi mở to mắt, chị biết tôi đang nghĩ gì kìa.
"Chị thích chăm sóc cho Wannie, hơn nữa, chị quen dậy sớm rồi." Chị ôm lấy cổ tôi, nhắm tít mắt lại một cách rất hạnh phúc.
"Hmmmm, Wannie phải làm gì để đền đáp lại tình cảm của chị đây?" Đong đưa thân thể trong cái ôm của nhau, tôi cúi xuống chạm mũi với chị, tạo ra nụ hôn eskimo hoàn chỉnh và đẹp mắt nhất.
"Đừng có hành chị tới ba giờ sáng là được rồi." Chị cắn môi tôi "Hôm qua cưng là cọp sao?"
"Chị cũng là sư tử mà, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân đó." Tôi bĩu môi.
Chị bị tôi nói trúng, rất nhanh liền đỏ mặt, buông tay khỏi cổ tôi rồi nhéo cái má phúng phính của tôi.
"Coi chừng chị đó."
Rồi vênh mặt bỏ đi, tôi chạy theo hạnh phúc của mình trong tiếng cười trẻ con và đan chặt tay hai chúng tôi với nhau. Mọi thứ giống như khởi đầu mà cũng vừa giống như ở lúc xưa, tôi đuổi theo chị như vậy rồi đan tay chị thật chặt vào tay tôi, chậm rãi vừa đi vừa nói chuyện. Buổi sáng ở .. ủa, tôi nhìn qua cửa kính lúc tôi đang đi xuống phòng khách cùng chị, quang cảnh thật khác lạ.
"Đây là đâu vậy chị?"
"Daegu." Chị nói, tựa đầu vào vai tôi
"Nhà của chị ở đây, sau này ở đây cũng là nhà Wannie."
"Vậy Wannie sẽ chuyển tới đây hả?"
"Wannie không thích sao?" Chị dừng lại, nhíu mày khó chịu hỏi tôi.
"Không, làm sao mà lại không thích. Chỉ là chị biết không, mọi thứ thay đổi quá bất ngờ, có vợ đẹp, nhà giàu, lại còn ở nhà to như vậy, cứ như là chuột sa hũ nếp vậy đó." Tôi đi tới trước, xoay một vòng để miêu tả sự thay đổi to lớn này rồi nhún vai, cười với chị "Là vậy đó."
"Chị biết Wannie có tài, đừng tự xem thường mình. Sau này Wannie sẽ tự làm ra những thứ lớn hơn như vậy nữa. Giác quan của phụ nữ rất mãnh liệt, chị từ lâu đã biết được Wannie là người không dễ dàng chấp nhận thất bại trước khó khăn."
Chị bước đến, luồn tay vào cánh tay tôi rồi tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nói.
"Wannie phải tự tin vào bản thân mình chứ."
"Wannie sẽ cố." Tôi gãi đầu, cười ngố.
"Wannie nhất định không được xem thường mình, vì nếu như vậy thì còn có ai tôn trọng Wannie."
"Sáu năm ở Mỹ chắc hẳn phải rất khó khăn đúng không chị?"
Chị lúc xưa yếu đuối như vậy, nhưng không ngờ lúc quay về thì đã biến thành một người hoàn toàn khác. Đúng là dòng đời xô đẩy, nếu ta không ngang ngạnh với nó thì nó sẽ dẫm nát ta. Chị mạnh mẽ như vậy ngày hôm nay làm tôi thấy đau, vì chị chỉ có bị đời vùi dập đến độ tang thương thì mới có sức mạnh mà đứng lên như vậy.
"Đúng vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đế Wannie, mọi khó khăn đều như vậy biến mất."
"Ôi." Tôi gãi đầu. Cảm thấy xấu hổ.
"Haha, thật là ngốc quá, đi nào, ba chị đợi lâu rồi đấy."
Chị kéo một tôi đang xấu hổ đi. Buổi sáng ở Daegu thật đẹp, không nắng gắt như Seoul, hèn gì nơi đây được mệnh danh là thành phố thơ mộng nhất, bảy giờ sáng rồi mà không khí vẫn như vậy còn mơ màng, không muốn thức giấc.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro