Chương 68
Một đứa trẻ trưởng thành, hiền lành và tốt bụng.
Lee Lena được coi là một đứa trẻ ngoan từ khi còn nhỏ.
Cô bé không hay khóc và được đối xử như một đứa trẻ ngoan, sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với mọi người.
Tuy nhiên, Lee Lena chưa bao giờ nghĩ mình là 'trẻ ngoan'
'Tôi như thế chỉ vì không có ai an ủi khi tôi khóc và không có ai lắng nghe cơn giận của tôi'
Ký ức lâu dài nhất mà Lee Lena có là cảnh ngồi một mình trên sành phòng khách rộng rãi và lạnh lẽo.
Các bậc phụ huynh luôn bận rộn với các cuộc họp mỗi đêm.
Một người chị lớn hơn tôi rất nhiều, chưa bao giờ về thăm nhà kể từ khi chuyển đến ký túc xá ở trường.
Thật hiếm khi bốn người có thể tụ họp lại với nhau.
'Khi nghĩ về điều đó, tôi nghĩ gia đình tôi đã xa cách hơn sau khi kỹ năng của tôi phát triển. Có là gia đình tôi như vậy có khả năng là do tôi gây ra'
Sau khi các kỹ năng của cô phát triển, trí thông minh của cô tăng lên và khả năng thể chất cũng được cải thiện, vì vậy, một cách tự nhiên, cô trở thành học sinh giỏi và ngoan ngoãn nhất trường.
Hiện tại, Lee Lena phải nỗ lực để tránh thất bại ở trường Eunkwang nhưng trong số các cầu thủ, Lee Lena vượt trội hơn hẳn.
'...Mặc dù tôi chưa bao giờ được cha mẹ khen ngợi'
Bố mẹ của Lee Lena luôn tranh cãi về việc đã dành bao nhiêu tiền bạc và thời gian cho việc giáo dục và nuôi dạy cô, và họ không vui vì điều đó.
Với Lee Lena, việc họ phải tốn tiền bạc và thời gian cho cô là điều không thể tránh khỏi khi cô còn sống trong ngôi nhà đó.
Đó là lý do vì sao cô cố gắng hết sức để sống xứng đáng với số tiền mà cha mẹ dẵ bỏ ra và vâng lời cha mẹ.
Ngoại trừ những gì cô ấy làm chứng về Cuộc Đấu Giá.
'Bố mẹ tôi nói rằng tất cả là vì tôi, vì lợi ích của tôi nhưng tôi ước rằng cuộc đấu giá trong mơ sẽ biến mất...'
Lee Lena lần đầu đến Cuộc đấu giá trong mơ khi cô còn là học sinh trung học,
Ở đó, cô chứng kiến những cầu thủ có tài năng hiếm có bị tra tấn và Lee Lena vò cùng sợ hãi.
Cô nói với bố mẹ rằng cô thà cắt lưỡi còn hơn không làm gì cả, và thuyết phục họ phá bỏ lời thề để báo cảnh sát và Hiệp hội cầu thủ.
Kết quả là, cô ấy đã nhận lấy hình phạt và sự khiển trách.
'Đây là lợi ích của con'
'Chúng tôi làm điều này để con có thể kết nối với thượng lưu'
'Chúng ta trải qua tất cả những điều này là vì cô, sao cô dám nói như thế, đồ vô ơn khốn nạn!'
Ngay khi nghe những lời lẽ cay nghiệt đó, Lee Lena vẫn tin rằng bố mẹ cô tham gia Hội Đấu giá trong mơ là vì lợi ích của cô.
Để ngừng tham gia, cô tin rằng mình phải đủ thành công để không phải tham gia Đấu Giá trong mơ.
Đó là lý do vì sao cô ấy đã tham gia vào kỳ thi tuyển sinh vào trường trung học Eunkwang, nơi có nhiều cầu thủ xuất sắc nhất Hàn Quốc.
Bất chấp mọi nỗ lực của cô, bố mẹ cô vẫn nói rằng cô phải đi 'Vì con đã vào trường Eunkwang nên con cần phải gặp nhiều người có địa vị cao hơn' và Lee Lena rơi vào tuyệt vọng.
Tuy nhiên, buổi đấu giá mà cô ghét phải tham gia đã kết thúc trong tay Siêu trộm bóng ma tường đỏ và những người cấp cao được cho là ở trường Eunkwang đã bị bắt.
'Tôi tin rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu không có cuộc đấu giá mà bố mẹ tôi phải tham gia'
Lee Lena đã tích cực làm chứng về Cuộc Đấu giá và chọn cách im lặng khi nói đến Siêu trộm bóng ma tường đỏ.
Cô nghĩ rằng vì cuộc đấu giá đã kết thúc, gia đình cô cũng sẽ không phải ép buộc mình đến nơi kinh khủng này và phải chịu đau khổ từ cô.
Thì ra bố mẹ cô chỉ cố thỏa mãn sở thích cá nhân bằng cách lấy Lee Lena làm cái cớ.
Do đó, sau lời khai của cô, bố mẹ cô đã trút hết cơn giận dữ lên cô ấy.
Bố mẹ Lee Lena rất hung dữ và đẩy cô đến giới hạn đến mức cô ấy nghĩ đến việc tự tử.
Mặc dù bây giờ họ mất hết liên kac5 với cô sau khi bị bắt quả tang trong vụ viec5 kinh doanh nhà thổ.
'Dù sao thì tôi cũng mừng vì Cuộc đấu giá trong mơ đã biến mất và Sawol Seum được an toàn'
Khi Sawol Seum lần đầu tiên đến trường vào Ngày Cá Tháng Tư, Lee Lena đã sốc và không thể tưởng tượng được.
Cô ấy rơi vào cảm giác căm ghét bản thân, nghĩ rằng cô chỉ đứng nhìn bạn cùng lớp của mình bị bán làm nô lệ nếu không có Siêu trộm bóng ma tường đỏ.
'Nếu ai biết tôi tham gia cuộc đấu giá, Sawol Seum và mọi người sẽ thất vọng về tôi mất...'
Thầy Ham Geunhuyeng, người đã cố gắng bảo vệ cô ấy trong số các thành viên hội đồng đã cố gắng hủy bỏ việc nhập học của cô và chấp nhận cô vào lớp 0.
Jo Euishin, lớp phó, người đã cứu cô khỏi việc tự tử và ngày đầu tiên nhập học.
Kim yuri, lớp trưởng, người đã mỉm cười ngọt ngào và mời cô đến trường hằng ngày,.
Hani, người đã dành thời gian học tập của mình để giúp cô ấy học tập trong kỳ thi giữa kỳ.
Maeng Hyodon và Sawol Seum những người đã thức trắng đêm cùng cô trong khi đang vật lộn cùng kỳ thi giữa kỳ.
Mỗi lần Lee Lena nghĩ đến khuôn mặt của các bạn cùng lớp, lòng cô ấy lại trở nên ấm áp hơn, nhưng đồng thời cũng nặng nề hơn.
'Tất cả họ đều là những đứa trẻ ngoan...nhưng tôi thì...'
Trên bàn trong phong ký túc xá.
Lee Lena tự trách mình khi nhìn thấy bức ảnh chụp lúc dã ngoại của lớp 10 được in ra.
Cô ấy vẫn ổn khi ở giữa các bạn cùng lớp nhưng khi ở một mình, những lời nói và suy nghĩ đen tôi mà cô nghe từ cha mẹ lại ùa về.
"...Chúng ta cứ đến trường thôi"
Hôm nay là ngày biểu diễn của đội trưởng Hồ Vĩnh Hằng Kwon Jaein.
Lee Lena gạt bỏ những suy nghĩ vô ích, đổ lỗi cho chúng vì sự thiếu ngủ của mình.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô bé gắn chiếc huy hiệu hình cây vĩ cầm của câu lạc bộ dàn nhạc lên đồng phục của trường.
Sinh viên trong các câu lạc bộ âm nhạc thường xuyên hợp tác với nhau.
Để dễ dàng tìm được người biểu diễn và mục đích để hợp tác, thông thường mỗi học sinh sẽ đeo huy hiệu tượng trưng cho loại nhạc cụ mà họ chơi.
Mặc dù Lee Lena chưa đủ kỹ năng để hợp tác.
'Nhân tiện, Yeom Junyeol không phải Siêu trộm bóng ma tường đỏ vậy người đó là di?'
Siêu trộm bóng ma tường đỏ, Yeom Junyeol.
Cô không hề nói chuyện lâu với hai người đó nhưng cô có thể thấy cả hai không phải là một người.
Người đó đã cứu cả cô và bạn cùng lớp.
Cô ấy muốn cảm ơn người đó vào một ngày nào đó.
Một nơi có sức chứa khoảng 1.000 người, là phòng hòa nhạc tại hội trường Hoyeon ở khu vực trung tâm.
Vẫn còn thời gian trước khi buổi biễu diễn bắt đuầ, nhưng khu vực xung quanh Hoyeon đã tràn ngập người.
Vì quy trình an ninh của trường Eunkwang khá phức tạp nên có vẻ như những người bên ngoài không có giấy phép ra vào thường xuyên đã đến sớm và có đủ thời gian để đăng ký.
'...Đúng vậy những người đến sớm luôn là những người có thể mua được vé'
Lớp 1-0, đã bị đánh bại trong cuộc chiến bán vé và trở thành nhân viên.
Trong số đó, có bốn người đảm nhận vai trò nhân viên hàng ngày hôm nay.
Tôi, Sawol Seum, Kimyuei, Lee Lena.
Hwang Jiho muốn làm việc đó, nhưng mỗi ngày chỉ chỉ có bốn nhân viên tuyển dụng.
'Cậu ta được cho là họ hàng thân thiết của chủ tịch Hwang Myungho. Nếu cậu ta là nhân viên, cậu ta sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý'
Tôi đã thuyết phục cậu ta bằng những loi28 này, mặc dù có hơi phàn nàn nhưng Jiho vẫn bỏ cuộc.
Bốn chúng tôi đã đến nơi an toàn phía sau sân khấu của hội trường Hoyeon mà không có Jiho.
"...Đội trưởng của chúng ta thất thường như thời tiết vậy, nhiều người đang phải chịu khổ. Tại sao lại đột nhiên biểu diễn ở Hàn Quốc? Và tại Hoyeon, trong tất cả các nơi khác! Đây không hẳn là một hội trường được trang bị đầy đủ nhưng ai mà biết Jaein đang nghĩ gì"
Một trong những thành viên của Hồ Vĩnh Hằng và cũng là người tổ chức buổi hòa nhạc này tại Hàn Quốc.
Jared Lee.
Được truyền cảm hứng từ tài năng và âm nhạc của Kwon Jaein, anh là một chàng trai tóc vàng đã từ bỏ "Lời thề của ba hiệp sĩ", hội nhóm cũ của anh và là một trong 10 hội nhóm hàng đầu vào thời điểm đó.
'Hiện tại, Hồ Vĩnh Hằng cũng nằm trong top 10 nhưng lúc đó họ chỉ là một hội nhóm mới vào nghề'
Rất hiếm khi Kwon Jaein giao tiếp trực tiếp với truyền thông.
Jared là người thay mặt cô giao tiếp với giới truyền thông.
Ở Hàn, anh ta khá nổi tiếng với biệt danh "người nước ngoài tóc vàng nói tiếng Hàn giỏi hơn cả người Hàn Quốc"
"Thật khó để tuyển người vì quyết định đột ngột này. Cảm ơn các bạn đã có mặt ở đây"
Jared đưa danh thiếp cho bốn người chúng tôi và chào đón chúng tôi một cách thân thiện bằng tiếng Hàn hoàn hảo.
Giọng điệu và trọng âm hoàn toàn là tiếng Hàn nên tôi có cảm giác như đang xem một người lồng tiếng Hàn vậy.
Jared giải thích từng bước những gì chúng tôi nên làm và những gì cần lưu ý.
'Chúng tôi chỉ là nhân viên bán thời gian. Có lẽ là vì Kwon Jaein là cựu sinh viên tiền bối của chúng tôi, nhưng tôi không thể tin là giám đốc lại trực tiếp giải thích với chúng tôi'
Công việc của chúng tôi trông không được tốt lắm.
Những việc chúng tôi đảm nhiệm là những công việc tinh tế, không để quan trọng để được một nhân viên có chuyên môn giao nhiệm vụ, và thậm chí còn không quan trọng bằng việc chính thức tuyển dụng mọi người.
Mang theo thiết bị.
Kiểm tra và phân phối chương trình biểu diễn.
Kiểm tra tấm áp phích.
Cung cấp thông tin chỗ ngồi.
Tôi nhận ra những nỗ lực to lớn đã được thực hiện đằng sau hậu trường cho một buổi hòa nhạc chỉ diễn ra trong chưa đầy vài giờ.
'Được rồi, bắt đầu thôi!'
Màn trình diễn của Kwon Jaein mà tôi chỉ thấy qua màn hình trò chơi.
Tôi chỉ đang làm việc nhẹ mà thôi nhưng được tham gia vào trong đó mang lại nhiều niềm vui hơn tôi tưởng.
"Tôi có nên lắp cái này trên trần nhà không?"
"Vâng. Tôi muốn cậu điều chỉnh góc chiếu sáng trên tường"
"Ừ! Cái nào?"
Trong bốn người chúng tôi, Seum là người năng nổ nhất.
Seum là một trong những cầu thủ yếu nhất của trường Eunkwang nhưng khả năng của của ấy mạnh hơn người bình thường và có khả năng bay.
'Đây là lần đầu tiên cậu ấy trải nghiệm công việc bán thời gian hay đi xem hòa nhạc, cậu ấy có vẻ rất thích thủ...'
Việc sử dụng vật phẩm bay hoặc dịch chuyển tức thời không hiệu quả và rất khỏ để tuyển dụng những người chơi có kỹ năng bay vì họ được coi là nhân sự cấp cao.
Seum, người thực sự thích công việc này, đã được chào đón rất nồng nhiệt.
"Tôi không biết có được phép ra lệnh cho một học sinh trung học của trường Eunkwang có kỹ năng bay như thế này không. Jaein có thể sẽ mắng tôi sau"
"Là lỗi của đội trưởng vì đã sắp xếp buổi hòa nhạc đột ngột như vậy. Cứ giả vờ như không thấy gì cả"
"Trong lúc kiểm tra bản sao của chương trình, tôi nghe thấy đội ngũ âm thanh đang nói chuyện.
Họ làm việc với tư cách là nhân viên âm thanh nhưng hầu hết thực chất là thành viên của Hồ Vĩnh Hằng.
'Đó không phải là điều mà các nghệ sĩ và đội ngũ âm thanh hàng đầu nên lo lắng'
Mặc dù sinh ra với khả năng ngoại cảm, nhưng những người chơi của Hồ Vĩnh Hằng lại quan tâm đến âm nhạc hơn là tấn công sang thế giới khác.
Những người sống ẩn đã gia nhập Hồ Vĩnh Hằng,bị thu hút bởi giai điệu của Kwon Jaein và từ đó nhóm ngày càng phát triển.
'Điều này không có gì lạ vì có rất nhiều người hâm mộ Kwon Jaein, không chỉ trong các gia tộc Jin mà còn trong số những cầu thủ hàng đầu'
Khi Kwon Jaein tổ chức một buổi hòa nhạc solo tại Manchester Arena và biểu diễn 'FOR LENA' để đáp lại yêu cầu biểu diễn đầy nhiệt huyết, trong số chín chị em nhà Mussai, nàng thơ Terposicore, Euterpr và Calliope đã hạ xuống từ vũ trụ trong một phút, nhảy múa và biến mất
Sự việc đó rất nổi tiếng.
"Tôi có thể mang những tấm áp phích và tờ rơi còn thừa về không..?"
"Tất nhiên là được. Chúng tôi đã chuẩn bị nhiều hơn mức cần thiết, nên em có thể lấy bao nhiêu tùy thích"
"Cảm ơn...!"
"Tuyệt quá, Lena. Ồ, nếu còn notebook, tôi cũng sẽ lấy một cuốn!"
Lena rất phấn khích trước lời nói của Jared.
Yuri người đang xem những cuốn notebook nhỏ bên cảnh cũng rất thích thú.
Khi tôi kiểm tra xong các tờ rơi quảng cáo, các nhân viên nhóm Hồ Vĩnh Hằng đã nói chuyện với tôi.
"Jo Euishin. Xin hãy dán tấm poster này vào vị trí đã nêu trước. Bình thường thì nó đã được xử lý như một ảnh ba chiều, nhưng đội trưởng của chúng tôi vẫn khăng khăng dán tấm poster giấy..."
"Vâng. Tôi sẽ quay lại nhanh"
Seum đang bận rộn với công việc,
Việc kiểm tra các tập sách vẫn chưa kết thúc, Yuri và Lena muốn xem diễn tập.
Thay vì đi ba chỗ này có lẽ tôi nên đi ra ngoài Hội trường Hoyeon.
Tôi ra khỏi Hội trường Hoyeon với một hộp áp phích, băng dính và keo.
Trước hai bức tượng hổ bằng thạch cao phía trước diện Hoyeon.
Nơi đây ồn ào và náo nhiệt.
Một nhóm mặc đồng phục trường chúng tôi đang là sự trung tâm của ồn ào.
Có vẻ như một số học sinh đã thành công trong việc mua vé nhóm ở trường chúng tôi.
"Kéo búa bao!"
"À, tôi lại thua rồi! Đứng bắt chước tôi, Wang Chan, đồ khốn nạn!"
"Phản lại!"
"Sau đó tôi phản chiếu cầu vòng!"
( Khi ai đó chửi bạn bạn có thể dùng phản để khiến lời nguyền dội ngược lại người đã chửi. Phản chiếu cầu vòng mạnh hơn phản và được dùng như phản đòn. Đây là khái niệm phổ biến của trẻ em Hàn Quốc)
Tôi từng nghe giọng nói này rồi.
'Là sự kết hợp của lớp 2-0 Geum Chan và Wang Chan...!'
Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi thấy có một giáo viên đang đứng giữa những học sinh lớp 2-0 đó là thầy Jaegal Jaegun.
"À, họ da94 rút thăm đến lần thứ mười rồi"
"Những người điên khùng thì sẽ có mạch suy nghĩ giống nhau. Đó sẽ là kết quả của cuộc chiến tranh tâm lý cao cấp khi họ chơi kéo, búa, bao"
Theo những gì tôi nghe từ cuộc trò chuyện, lớp 2-0 đã cố gắng săn vé cho cả lớp và đã thành công tốt đẹp.
'Thế là những người đó đã phá hỏng việc mua vé của chúng ta!'
Và bây giờ những người mua được vé chơi trò kéo, búa, bao để giành một chỗ ngồi bên cạnh Jaegun Jaegal.
Chiếc ghế bên phải của Jaegun đã được ngồi ngay từ đầu bởi át chủ bài của câu lạc bộ sân khấu, người giỏi về các mánh khóe tâm lý.
Vấn đề nằm ở ghế trái.
Chỉ với một chỗ ngồi đó, hai lớp trưởng và lớp phó đáng tự hào của lớp đã lọt vào vòng chung kết.
Tôi bắt đầu làm việc sau khi tìm thấy cách ẩn mình sau cây cột để không bị nhìn thấy.
"...Hãy giả vờ không quen biết họ"
Sự điên rồ của lớp 2-0 cũng đã xảy ra vào đầu tiết học hôm nay.
Khi buổi hòa nhạc của Kwon Jaein được tổ chức tại Hàn Quốc vào hôm nay, tại hội trường Hoyeon, câu lạc bộ phát thanh đã phát những bài hát do Kwon Jaein sáng tác làm chuông báo.
Tuy nhiên, học sinh lớp 2-0 đã bí mật đổi tất cả bài hát thành "FOR LENA"
Những bình luận được để lại từ lớp 2-0 đã chiến thắng câu lạc bộ phát thanh như sau.
[Bạn càng nghe một kiệt tác thì bạn sẽ càng thấy mới mẻ hơn!]
Kết quả là, cả ngày hôm nay, chuông báo vào lớp chỉ có một bài nhạc.
Vẫn là bài hát đó, nhưng người chơi và nhạc cụ liên tục thay đổi.
Những bài hát mà tất cả các câu lạc bộ âm nhạc đã cover "FOR LENa" bằng đủ loại nhạc cụ được dùng chỉ để phát chuông thông báo vào lớp, và tôi càng nghe thì càng cảm giác như mình chưa từng nghe bài hát này trước đây.
'Phiên bản Haegeum và Taepyeongso* là ấn tượng nhất.
( Haegeum và Taepyeongso: nhạc cụ truyền thống của Hàn Quốc)
Sau khi hoàn thành công việc được giao, tôi nhìn quanh lớp 2-0 một lần nữa và nhận thấy mỗi người đang đeo huy hiệu nhóm và có ghi ngày tháng tóm tắt ngày hôm nay.
Jaegun Jaegal cũng đeo một chiếc, nhưng trên đó có đính những đồ trang sức bằng lá vàng.
'Họ rất hợp nhau'
Jaegun Jaegal đã ỡ đây nên không phải lo lắng về tai nạn trong buổi hòa nhạc.
Tôi khá tò mò về trận chiến của Geum Chan và Wang Chan, nhưng tôi hoàn thành công việc rồi nên phải di chuyển.
Tôi di chuyển đến một khu vực khác để kiểm tra các ảnh ba chiều.
Tôi tình cờ gặp một nhóm người mặc vest.
Người đứng giữa trong rất quen thuộc.
'Đó là Hwang Jiho...!'
Kiểu tóc thì khác, còn tóc và mắt thì đen hơn Jiho.
Tuy nhiên, tôi đã nhìn thấy nó nhiều lần trong trò chơi và nhận ra ngay.
Đó là Hoàng Hổ phiên bản những năm 30 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro