Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Ngủ với Cố Mèo Con?

                                                                                 Edit: MixaliliHa

                                                                              Beta: TanpopoLira

Mập mạp sắp quỳ xuống trước mặt chàng trai!

Không có gì ngạc nhiên?

Hả?

Anh đang nói cái gì vậy?

Hôm nay khi đánh nhau, anh nói chuyện cũng không phải khách khí như vậy, chúng tôi đều ở bên cửa sổ nhìn thấy!

Bao người đã bị anh đánh thành tiểu đệ ngay tại chỗ!

Nhưng nói xấu ngay trước mặt học bá, có thể bị đánh hay không?

Cố Thủy cũng nghĩ như vậy, lập tức giúp mập mạp giải thích: "Cậu ấy chỉ là sùng bái anh, lời nói vừa rồi không có ý gì khác đâu."

Hoắc Diêu nhìn bọn họ, thấy đứa nhỏ vội vàng bảo vệ tiểu mập mạp này, sắc mặt nhàn nhạt.

"Ừm, cho nên?"

"Cho nên đừng đánh em, huhu." Mập mạp cố gắng giữ bình tĩnh.

Hoắc Diêu không nghĩ tới mình lại làm cho người ta sợ hãi như vậy, hắn chỉ muốn cùng mập mạp nói chuyện. Tuy nhiên chỉ cần thấy hắn đánh nhau, không ai không sợ hắn được không? Đầu tiên là thẳng tay đạp người ta một cái, trực tiếp đấm một cú, đám người mập mạp nhìn vào từ cửa sổ cách vách, đều cảm giác được răng đau, nhìn thôi cũng thấy đau. Càng đừng nói ánh mắt của hắn, lúc đánh nhau không có chút cảm xúc nào, giống như một cỗ máy, lạnh như băng.

Cho nên người ở đây, cho dù là học sinh trung học cũng không dám đối chọi với hắn, chỉ thiếu chút nữa khóc gọi mẹ. Hiện tại nhớ lại bộ dáng đánh nhau của hắn, chân mập mạp đều nhũn ra, huhu Cố ca làm sao lại cùng hắn quen biết? Huyện Sùng Du cũng thật nhỏ quá đi mà!

Ngay khi mập mạp hối hận không kịp, kỳ thật Hoắc Diêu căn bản không thèm để ý lời nói của cậu ta, mà là nhìn về phía người bên cạnh.

Hoắc Diêu nhìn Cố Thủy, mí mắt nâng lên: "Ngốc luôn rồi? Hay là sợ hãi?"

Sẽ bởi vì mình một ngày đánh hai trận, cho nên sợ hãi mình sao? Nếu như tất cả đều sợ, sau lại nghe được những lời đồn khác, chỉ sợ đứa nhỏ sẽ sợ hãi chạy đi.

Cố Thủy lập tức lắc đầu: "Không có! Rất đẹp trai!"

Trong mắt Cố Thủy tràn đầy ánh sao nhỏ: "Biết đánh nhau thực sự rất đẹp trai!"

Mập mạp: Cái gì? Cố Thủy trước kia cũng không phải nói như vậy, cậu đối với những thứ này chưa bao giờ cảm thấy hứng thú mà!

Hôm nay mới mập làm sao!

Nhưng Cố Thủy của hiện tại, cậu vì Siêu Năng Lực có thể nói đủ loại lời ngọt ngào: "Anh thật đẹp trai, khi chiến đấu nhất định rất đẹp trai! Yêu anh!"

Nói xong, Cố Thủy thuận tay làm hình trái tim, nhìn đáng yêu biết bao, là loại đáng yêu chụp lại sẽ hút được rất nhiều fan mẹ.

Mập mạp: ???

Cố ca, cậu hoạt bát đến kì lạ!

Cố ca, đây vẫn là cậu sao?

Nếu Hoắc Diêu không phải toàn tâm toàn ý ở trên người Cố Thủy, có lẽ sẽ phát hiện người bên cạnh khác thường, có lẽ sẽ phát hiện hắn chính là siêu năng lực.

Nhưng trong mắt Hoắc Diêu chỉ có Cố Thủy, thấy cậu từng câu từng chữ nói hắn đẹp trai, còn nói yêu anh.

Hoắc Diêu thản nhiên nói: "Biết rồi."

Quả nhiên là một đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc này nếu đặt ở bên ngoài, kẻ lừa đảo đều lười lừa gạt, ngoắc ngoắc tay bỏ đi luôn.

Mà Cố Thủy trực tiếp đẩy mập mạp ra, cũng cảnh cáo cậu ta trên Wechat.

"Đừng vạch trần tớ! Anh ấy rất quan trọng với tớ!"

Mập mạp trả lời ok sau một hồi lâu.

Ok, đã giải quyết xong.

Cố Thủy ngẩng đầu lần nữa, vẫn cười tủm tỉm, ngoan đến không chịu được. Hoắc Diêu cảm thấy bữa cơm này ăn cũng không tệ lắm. Mặc dù đứa nhỏ luôn nhìn hắn, nhưng nhìn vào cậu, hắn lại không quan tâm nữa.

Ăn cơm xong, Cố Thủy rốt cuộc cũng không tìm được lý do ở cùng Hoắc Diêu, cũng không tiện kéo người vừa mới quen đến nhà mình ngủ. Nhưng phải nói rằng, nếu thực sự có thể ngủ cùng nhau, thì sẽ rất tuyệt vời! Cậu có thể luôn luôn ngửi thấy mùi hương của hắn!

Cố Thủy vẫy tay chào tạm biệt Hoắc Diêu, nhưng vừa về đến nhà liền không nhịn được mà nhắn tin.

Cố Thủy: Em về đến nhà rồi, anh về chưa ạ?

Hoắc Diêu còn đang đi trên đường cảm thấy rằng mình nên mua một chiếc xe để tiện đi lại, nhận được Wechat của Cố Thủy, tiện tay trả lời.

Hoắc Diêu: Sắp đến rồi.

Nói xong, Hoắc Diêu tìm người bạn cũ của mình.

Hoắc Diêu: Giúp tôi chuyển một chiếc xe máy đến đây, đây là chi phí.

Bên kia nhanh chóng trả lời: !! Đảm bảo sẽ làm được! Ba ngày nữa cậu sẽ thấy em bé lớn của cậu!

Em bé lớn? Không sao, cũng chỉ đủ hóng gió.

Chuyện này xử lý xong, Hoắc Diêu lại thấy Cố Thủy nhắn biểu tượng cảm xúc mèo con.

Cố Thủy: Ngày mai anh có rảnh không?

Ngón tay Hoắc Diêu giật giật, vốn muốn trả lời không, nhưng ma xui quỷ khiến lại nhắn có.

Hoắc Diêu: Chuẩn bị đi mua đồ dùng hàng ngày.

Khi hắn đến đây, hắn chỉ mang theo một chiếc vali, vẫn cần mua rất nhiều thứ.

Cố Thủy lập tức từ trên giường đứng lên, thuộc tính chân chó phát tác.

Cố Thủy: Anh vừa mới tới khẳng định không quen biết! Em sẽ đưa anh đến trung tâm mua sắm!

Hoắc Diêu: Ở đây cũng có trung tâm mua sắm?

Cố Thủy: Có chứ! Có một nơi duy nhất! Rạp chiếu phim của cả huyện đều ở đó! Đương nhiên, cũng là trung tâm giải trí duy nhất của huyện thành bọn họ.

Hoắc Diêu suy nghĩ một chút rồi nói được.

Cố Thủy đã vui vẻ lăn lộn trên giường.

Thật là vui quá đi!

Mối quan hệ với Siêu Năng Lực lại tốt hơn một chút rồi.

Cố Thủy tính toán thời gian, từ lúc cậu nhìn thấy Siêu Năng Lực đến bây giờ cũng đã gần 4 giờ. Cậu vẫn không buồn ngủ!

Không hề buồn ngủ!

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí có thể đếm sao trên trời, đếm đến khi mắt mỏi nhừ, mà không phải trực tiếp ngủ thiếp đi. Gió ban đêm thổi vào mặt cậu, một lần nữa cảm nhận được hơi thở của mùa hè.

Đó là hơi thở của niềm vui.

Cố Thủy hít sâu một hơi, làm cho mình bớt hưng phấn.

Nhưng làm sao có thể không hưng phấn nha!

Vừa nghĩ đến mình cùng Siêu Năng Lực sau khi thiết lập mối quan hệ tốt, liền có thể tiếp xúc với hắn, có thể ngửi thấy mùi thơm, có thể không buồn ngủ.

Bà nội sẽ rất hạnh phúc!

Cố Thủy trong lòng càng nghĩ càng cao hứng, dứt khoát rời giường mở nhật ký ra.

[ Siêu Năng Lực có thể đánh nhau và rất đẹp trai, tuyệt vời!]

Kết quả của sự hưng phấn chính là, Cố Thủy cả đêm không ngủ, kỳ thật có chút buồn ngủ, nhưng cậu lại không dám ngủ.

Chỉ sợ ngủ một giấc, lại trở về như trước.

Cho nên lúc Hoắc Diêu nhìn thấy Có Thủy, thấy dưới mắt Cố Thủy xuất hiện hai quầng thâm. Nghĩ đến Cố Thủy bình thường buồn ngủ như vậy, đêm nào cũng thức khuya sao? Cho nên mỗi lần mình nhìn thấy cậu đều mệt mỏi vậy?

Quả nhiên, trẻ con là trẻ con.

Hoắc Diêu thấy cậu vừa rồi còn cúi đầu, sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt giống như phát sáng, nhảy đến bên cạnh. Hắn cảm giác trong lòng không nói lên lời, cúi đầu nhìn cậu: "Cậu có muốn trở về ngủ không?"

Ngủ?

Không, không, không!

Cậu muốn dán vào Siêu Năng Lực!

Tuy rằng cả đêm cậu không ngủ, nhưng trước đó cậu đã ngủ đủ rồi, có thể có thời gian tỉnh táo, đây là chuyện hạnh phúc đến nhường nào!

Ngủ cái gì mà ngủ, đứng lên đi!

Cố Thủy lắc đầu: "Em đi cùng với anh nha. Đi thôi! Đi trung tâm mua sắm nào!" Cố Thủy nói xong, nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn Hoắc Diêu, cũng không chủ động chạm vào hắn.

Vốn là cọ Siêu Năng Lực, nếu cậu cố ý động tay động chân, vậy thành cái gì? Cố Mèo Con không phải là lưu manh nha. Nhiều lắm cũng chỉ hơi lưu manh một chút mà thôi.

Hoắc Diêu thấy cậu quả thật có tinh thần, nhưng khi đến trung tâm mua sắm, hắn vẫn là mua cho đứa nhỏ một ly trà sữa trước.

Cố Thủy không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, vừa uống một ngụm, thấy Hoắc Diêu tay không rời đi, nghi hoặc nói: "Anh không uống sao?"

"Quá ngọt." Hoắc Diêu thuận miệng nói, "Đây là trung tâm mua sắm mà cậu nói?"

Hai tầng, một tầng ở bên ngoài là bán đồ ăn vặt và quán trà sữa, tầng một bán giày và bán quần áo, rạp chiếu phim ở tầng hai, dưới lòng đất là siêu thị.

Cố Thủy gật đầu: "Đúng vậy, đây là trung tâm mua sắm lớn nhất huyện."

Được rồi, cậu nói đúng.

Dù sao Hoắc Diêu cũng tùy tiện mua chút đồ, cũng không kiểm tra lại,xem ra còn muốn nhân viên đóng gói đồ gửi đến.

Kế hoạch đi dạo phố mua sắm ban đầu đều uổng phí, Hoắc Diêu nhìn đứa nhỏ bên cạnh rõ ràng đang uống trà sữa nhưng nhìn vẫn rất mệt mỏi, nhịn không được nâng cằm cậu lên: "Cậu buồn ngủ như vậy? Nếu không thì về ngủ đi?"

Mùi thơm! Lại xuất hiện rồi!

Cố Thủy chớp mắt mấy cái, cậu lúc này mới cảm nhận được, mùi hương đặc thù này một chút cũng không kích thích, thậm chí là ôn hòa, chính là sau khi ngửi thấy thì rất thoải mái.

Cậu cũng không phân biệt được mình đang ở trong trạng thái gì, dù sao cậu vốn đã ngốc. Cậu chỉ biết nhìn thẳng vào Siêu Năng Lực, ngay cả trà sữa cũng không uống.

Hoắc Diêu ngay lập tức rút tay về.

Đôi mắt của đứa nhỏ này thật xinh đẹp.

Hai người đồng thời im lặng, Hoắc Diêu nói: "Xem phim không? Dù sao cũng ở đây rồi."

Cố Thủy từ trong túi móc tiền ra, cẩn thận đếm: "Được, em có đủ tiền."

Bà nội biết cậu đi chơi, cố ý nhét cho cậu một tờ tiền màu đỏ.

Hoắc Diêu không mở miệng, trực tiếp đặt vé trên mạng, hất cằm về phía lễ tân: "Tôi đặt vé, cậu mua bỏng ngô là được rồi."

Phân chia công việc và hợp tác rất tốt.

Cố Thủy đối với yêu cầu của Siêu Năng Lực tự nhiên đáp ứng, lập tức ngoan ngoãn đi mua bỏng ngô.

Bây giờ là kỳ nghỉ hè, huyện nhỏ cũng chỉ có một rạp chiếu phim, vẫn còn một hàng dài đợi ở quầy lễ tân mua bỏng ngô. Hoắc Diêu nhìn cậu bước chân về phía trước, theo bản năng lấy điện thoại chụp ảnh. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó ở cửa hàng nhỏ, bà nội đứa nhỏ gọi cậu là Cố Mèo Con?

Cậu thực sự giống như một con mèo con. Bộ dáng buồn ngủ giống như vậy, ánh mắt nhìn người cũng giống như vậy.

Cố Thủy ôm bỏng ngô trở về nhưng bộ phim còn chưa bắt đầu, hai người đành phải ngồi ở trong khu chờ nói chuyện phiếm. Chủ yếu là Cố Thủy nói chuyện, Hoắc Diêu rảnh rỗi, thuận tiện nhắn tin cho bạn tốt ở tỉnh lỵ, bảo bọn họ đến nhà mình, đóng gói một chút đồ đạc đưa qua đây. Tuy nhiên, hắn không thể ở mãi trong khách sạn. Hắn cần phải tìm một ngôi nhà.

Tuy rằng đang làm những chuyện này, nhưng Hoắc Diêu vẫn trả lời Cố Thủy. Nghe cậu nói hết câu, Hoắc Diêu bỗng cảm thấy bả vai trầm xuống. Quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Cố Mèo Con tựa vào vai hắn ngủ thiếp đi. Quả nhiên là vậy, lúc gặp cậu, hắn cảm giác cậu rất mệt mỏi.

Hoắc Diêu thấy hô hấp cậu nhẹ nhàng, lông mi thon dài hơi rung động, ngủ rất an ổn,chậm rãi lấy đồ trong tay Cố Thủy ra đặt bên cạnh, giúp cậu ngủ ngon hơn một chút.

Cố Thủy cũng không nghĩ tới mình sẽ ngủ thiếp đi. Cậu chỉ cảm thấy ở bên cạnh Hoắc Diêu rất thoải mái, lúc hai người bọn họ ngồi xuống, đầu gối thỉnh thoảng chạm vào nhau, điều này làm cho cậu cảm thấy hương thơm ở khắp xung quanh.

Sau đó, cậu ngủ thiếp đi.

Ngủ rất thoải mái, không phải giấc ngủ nông như trước đây, mà là ngủ một giấc thật ngon.

Giống như đã lâu lắm rồi cũng không được ngủ ngon như vậy.

Cậu ấy ngủ thật ngon.

Nhưng Hoắc Diêu nhíu mày, nhìn Cố Meo Meo bên cạnh. Cố Meo Meo đầu tiên tựa đầu vào vai Hoắc Diêu ngủ, Hoắc Diêu cũng điều chỉnh tư thế để cậu dựa vào thoải mái một chút.

Sau đó Cố Meo Meo ôm lấy cánh tay hắn, liền đó là ghé đầu vào đầu gối hắn, sau đó gắt gao ôm lấy chính mình. Cuối cùng thì người đã ở trong lòng hắn.

Hoắc Diệu hít một hơi thật sâu, gần đây hắn hít sâu hơi nhiều. Chỉ cần Cố Meo Meo tâm tư không thuần khiết, hắn liền đem người ngay lập tức đẩy ra. Nhưng nghĩ đến người trong ngực ngoan ngoãn như thế này, tay Hoắc Diêu liền không nỡ đẩy ra, thậm chí còn đặt lên trên vai Cố Meo Meo, sợ cậu không cẩn thận từ trong ngực mình ngã xuống.

Còn bộ phim thì sao?

Cảm ơn đã hỏi, phim đã bắt đầu chiếu được nửa giờ rồi.

Thì có liên quan gì đến hai người bọn họ?

Đã nói cùng mình đi dạo phố, sao lại biến thành ngủ cùng Cố Meo Meo?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro