Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Trong phòng khách chỉ còn lại Tiêu Chiến và mẹ Tiêu, không gian hiện tại cũng trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt. Tiêu Chiến không chịu nổi bầu không khí bí bách này, nên anh liền muốn lên phòng nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến loạng choạng đi về phía cầu thang. Nhìn anh bây giờ như một tấm thân tàn không còn chút sức sống, toàn thân vô lực như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Mọi chuyện thế nào rồi? Con đã dứt khoát rõ ràng với cậu ta chưa?”

Mẹ Tiêu vừa hỏi vừa nhàn nhã thưởng thức tách trà trên tay. Dường như mọi thứ đang diễn ra làm bà rất thỏa mãn thì phải, trên môi bà còn không ngăn được ý cười kia mà.

Câu hỏi của mẹ Tiêu, khiến cõi lòng vốn đã chịu nhiều vết thương của Tiêu Chiến, trong phút chốc như bức tường không còn sức chống chịu bắt đầu sụp đổ. Anh hít một hơi thật sâu, cố ép bản thân gắng gượng thêm một chút nữa. 

“Mẹ không phải đã biết hết rồi sao? Mọi chuyện đều theo ý mẹ, tất cả cũng đều theo đúng kế hoạch của mẹ. Vậy mẹ còn phải hỏi con để làm gì?”

Có lẽ, mẹ Tiêu sẽ chẳng thể nào cảm nhận được trong từng câu nói của Tiêu Chiến, nó chứa bao nhiêu sự tuyệt vọng.

Mẹ Tiêu còn đang hài lòng thưởng trà chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chiến, thì trong một thoáng bà nghe được câu nói như đang trách bà nhẫn tâm phát ra từ miệng anh. Sự bực tức trong lòng bà vốn dĩ chưa bao giờ nguôi xuống, lúc này lại tiếp tục dâng lên. Mẹ Tiêu tức giận đặt mạnh tách trà xuống bàn, cũng làm nước trong tách văng ra tứ tung.

“Tiêu Chiến, từ khi nào con lại dám nói chuyện với mẹ như thế?”

“Mẹ...”

Giọng nói nghèn nghẹn của Tiêu Chiến làm mẹ Tiêu một thoáng khựng lại. Sự tức giận bây giờ của bà, lại giống như đang vô cớ nổi nóng với anh. Bà nghe thấy tiếng Tiêu Chiến cười rồi nói với bà:

“Mẹ có còn nhớ trước đây con đã từng nói, nếu xa em ấy tâm con cũng chết rồi không? Con đồng ý rời xa em ấy, không phải con lo sợ cho cuộc sống của con, tất cả con cũng chỉ vì tương lai của em ấy. Mẹ, mẹ có biết đau đớn lớn nhất trên đời này là gì không? Đó không phải là những vết thương đã hiện hữu trên cơ thể mà là những vết thương ở trong lòng. Tuy nó không hữu hình nhưng nó đã nát lắm rồi. Con cũng như thế, tâm con đã động vì em ấy thì nó cũng sẽ chết đi vì em ấy.”

Tiêu Chiến ngưng lại một chút, anh biết cho dù bây giờ anh có nói gì thì nó cũng trở nên vô nghĩa mất rồi. Vương Nhất Bác đã thật sự không còn bên cạnh anh nữa, nhưng anh vẫn muốn nói rõ với mẹ Tiêu.

“Mẹ, mẹ không cần phải hỏi con mọi chuyện đã thế nào, vì tất cả không phải đều nằm trong kế hoạch của mẹ đó sao? Em ấy đã đi rồi, đi thật rồi, không còn tồn tại trong thế giới của con nữa. Mẹ cũng không cần phải lo sợ gì nữa đâu, nhưng cho dù mẹ có cố gắng thay đổi được tất cả, người con yêu duy nhất cũng chỉ có một mình em ấy. Điều đó vĩnh viễn mẹ sẽ chẳng bao giờ thay đổi được!”

“Tiêu Chiến, con đang trách người mẹ này đúng không? Trách mẹ chia rẽ tình yêu kỳ quặc đó của con? Tiêu Chiến, thứ tình cảm đó không phải là yêu, nó là một căn bệnh. Con có hiểu không hả?”

Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, mẹ Tiêu chưa bao giờ nghĩ mình đã sai. Giữa hai thằng con trai thì tồn tại cái gì mà tình yêu? Trên đời này không có loại tình yêu như thế. Đó không phải là yêu mà là bệnh.

Hiện tại, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong lòng chua xót đến cùng cực. Anh của bây giờ đối với bà là bị bệnh, một căn bệnh khiến bà cảm thấy ghê tởm.

“Mẹ nói đúng, con là bệnh đến chết tâm rồi. Từ bây giờ cho đến lúc chết đi, cuộc sống của con không còn Vương Nhất Bác nữa, cho dù nó có tốt đẹp đến mấy, nhưng đối với con nó vô nghĩa lắm. Mẹ, mẹ có hiểu không?”

Lúc này, Tiêu Chiến mới quay người lại nhìn mẹ Tiêu, anh không kiềm chế được cảm xúc của mình, khóe mắt đã bắt đầu đỏ lên. Nếu bất cứ ai nhìn thấy anh bây giờ, cũng cảm thấy anh thật đáng thương.

“Con và Tiểu Tuệ kết hôn đi.”

Lời mẹ Tiêu nói ra rất nhẹ nhàng, dường như mọi thứ đều đã được bà tính toán kĩ lưỡng. Anh biết chứ, từ lúc bà kêu Phương Tiểu Tuệ ra ngoài kia, nói mấy lời muốn dập tắt tất cả hy vọng của Vương Nhất Bác, chỉ để cậu nghĩ rằng anh thật sự vì muốn kết hôn với người con gái khác nên mới bỏ rơi cậu.

Bà đã dùng cách tàn nhẫn nhất đối với Vương Nhất Bác để cậu rời xa anh, và hiện tại bà cũng dùng cách tàn nhẫn nhất đối với anh để ép anh kết hôn với người anh không yêu. Chỉ vì muốn đạt được mục đích cuối cùng là chấm dứt đoạn tình cảm của hai người một cách triệt để.

“Tiểu Tuệ là một cô gái tốt, con không muốn làm khổ cô ấy. Con cũng không thể lấy người con không yêu.”

“Không yêu thì sao? Ở bên nhau lâu dài sẽ có tình cảm, con bé tốt như vậy thì đừng bỏ lỡ nó.”

Tiêu Chiến lắc đầu cười trong đau xót, anh không muốn làm khổ đời con gái người ta. Khi tình yêu không xuất phát từ hai phía, nó rất khó để có kết cục viên mãn. Nhưng bây giờ anh không còn sức lực để nói thêm gì nữa, anh đã mệt mỏi lắm rồi, anh nhất định sẽ không kết hôn và anh tin Phương Tiểu Tuệ cũng sẽ hiểu cho anh.

“Mẹ, cuộc sống không phải mẹ muốn điều gì nó cũng sẽ theo ý của mẹ, có những chuyện đã chạm quá giới hạn sẽ không có kết cục tốt.”

“Con nói đúng. Mẹ không có quyền quyết định tất cả, nhưng đó là mong muốn cuối cùng của mẹ... nếu không mẹ sẽ...”

“Nếu Tiểu Tuệ đồng ý, con sẽ không từ chối.”

Thấy không, mẹ của anh lại muốn ép anh nữa đấy, anh hiểu hết. Bây giờ có muốn anh làm gì cũng được, cuộc sống của anh hiện tại nó đâu còn thuộc về anh nữa. Anh bất lực quá, phải làm sao bây giờ...?

***

Sau khi bị chính người mình yêu nhất bỏ rơi, Vương Nhất Bác như người vô hồn quay trở về nhà. Nhưng tại sao hôm nay căn nhà này lại trở nên lạnh lẽo đến vậy?

V

ương Nhất Bác ngồi ở một góc trong phòng khách. Cậu thẫn thờ nhìn căn nhà cậu từng xem là nơi ấm áp nhất, là nơi dành cho cậu và người cậu thương. Nhưng ngay bây giờ, nơi đây lại làm cậu sợ, sợ sự lạnh lẽo và đơn độc đang từng chút quấn lấy cơ thể cậu.

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng không biết mình đã làm thế nào, để từ chốn địa ngục kia quay trở về với căn nhà này. Nhưng đối với cậu, nơi đây hiện tại cũng chẳng khác gì địa ngục u tối, vì người cậu cần nhất đã bỏ cậu đi mất.

Tiêu Chiến nói anh ấy chán cậu rồi. Anh ấy còn nói, một món đồ chơi khi chơi chán sẽ vứt đi. Vậy có nghĩa là từ trước đến giờ, khi tình yêu này bắt đầu, anh chỉ xem cậu là một món đồ để chơi cho vui thôi sao? Anh xem tình cảm của cậu là thứ muốn giữ thì giữ, muốn vứt đi sẽ liền vứt đi.

Hóa ra, anh chẳng yêu cậu nhiều như cậu đã yêu anh...

Ngồi dưới sàn nhà toát ra hơi lạnh đến rát da rát thịt, Vương Nhất Bác đột nhiên lại bật cười, cậu cười cho sự ngu ngốc của mình. Nhưng sao khóe môi cậu cười, mà lòng cậu lại đau như có hàng ngàn mũi dao đang cắm chặt vào nó.

Vương Nhất Bác vẫn nhớ Tiêu Chiến từng nói với cậu: “Anh sẽ luôn ở phía sau em, em ở đâu thì anh sẽ ở đó. Chúng ta sẽ luôn ở cùng một thế giới, chỉ cần em quay đầu sẽ ngay lập tức nhìn thấy anh.”

Nhưng bây giờ là sao đây hả Tiêu Chiến? Anh hứa rồi anh có làm được không? Anh nói anh và em sẽ luôn là người cùng một thế giới, nhưng bây giờ anh đang ở đâu? Anh ở một nơi xa đến mức em không thể chạm tới. Anh đã hứa chỉ cần em quay đầu sẽ ngay lập tức nhìn thấy anh, nhưng bây giờ em quay đầu rồi lại không nhìn thấy anh đâu cả. Những lời anh đã hứa một câu em cũng không tin, anh là kẻ nói dối, hứa mà không giữ lời.

Trong phút chốc, Vương Nhất Bác như mất đi toàn bộ lý trí. Cậu cầm mọi thứ xung quanh đập đến tan tành, trong lúc vô tình lại cầm lấy khung ảnh trên bàn đập đến vỡ tan.

Khi nghe thấy tiếng kính vỡ, Vương Nhất Bác mới chợt bừng tỉnh. Cậu khuỵu gối xuống sàn nhà, gấp gáp dùng tay gạt đi những mảnh vụn kính, nhìn cậu bây giờ như đang cố tìm một thứ gì đó còn sót lại, để cậu có thể cảm nhận được rằng mình đang sống.

Hai bàn tay của Vương Nhất Bác bị vụn kính cắt trúng, máu cũng theo đó từ từ rỉ ra. Nhưng cậu không quan tâm chỉ mãi lo tìm kiếm, giống như đang khốn đốn tìm lại sự sống của chính mình.

Đến khi tìm được rồi, trên môi Vương Nhất Bác lại cong lên một nụ cười đầy đau thương. Cậu cầm trong tay bức ảnh chụp của mình và Tiêu Chiến, máu trên tay cậu dính vào tấm ảnh, cậu liền vội vàng lấy vạt áo lau sạch những dấu vết đỏ chói kia đi.

Cậu cũng mặc kệ chính mình đang bị thương, chỉ một mực cầm bức ảnh đó đặt ở vị trí nơi trái tim mình, xem nó giống như báu vật mà ra sức trân trọng.

Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào khuôn mặt đang cười của Tiêu Chiến trong bức ảnh. Cậu lại bật cười ngu ngốc trong nước mắt, sau đó tự mình nói rồi tự mình nghe:

“Anh Chiến ơi... anh tàn nhẫn với em quá! Anh bỏ em rồi... em biết phải sống thế nào đây? Em nhớ anh... rất nhớ...”

Vương Nhất Bác không màng đến cái lạnh thấu xương, cậu cứ nằm co ro trên sàn nhà, trong tay vẫn ôm chặt bức ảnh như cố giữ lại chút hơi ấm, để cậu có thể cảm thấy được mình đang sống sót qua mỗi phút mỗi giây.

Cậu nằm ở đó cứ khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc...

Nhưng chung quy dù khóc hay cười... cũng thật đau xót.

Trái tim trong lồng ngực của tôi ơi, mày có thể ngưng đi đừng đập nữa không? Chủ nhân của mày đang đau sắp chết rồi!

Cũng đồng điệu với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng ngồi ở một góc trong căn phòng nhỏ, trên tay anh vẫn đang nắm chặt một bức ảnh giống với bức ảnh của Vương Nhất Bác. Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt của cậu trong ảnh rồi mỉm cười trong tang thương.

Nhất Bác, anh nhớ em...

Nhớ em, nhớ đến con tim anh cũng đau.

Tiêu Chiến cảm thấy cuộc sống đúng thật là bất công. Người ta yêu nhau thì người người chúc phúc, còn tình yêu của anh lại bị cho là bệnh hoạn. Người khác có quyền được yêu, riêng anh thì lại không.

“Nhất Bác, em phải sống thật tốt có biết không?”

Một người thương tâm một người khổ tâm, chung quy cũng do chữ yêu mà thành. Hai người hai không gian, nhưng chung một nỗi đau. Một bên dằn vặt trong tuyệt vọng, một bên dù có oán trách nhưng yêu lại nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro