Chương 36 Cậu ấy là của tôi.
Bước chân Điền Chính Quốc dừng một chút, vốn định giả vờ không thấy trực tiếp đi qua, nhưng trong lúc vô tình liếc về sắc mặt không có chút màu máu của Kim Thái Hanh, cậu lại lưỡng lự.
Lý Tiểu Bân nhìn cậu, lại nhìn Kim Thái Hanh vô cùng thức thời nói: “Tao đi vào trước.”
Trên hành lang đều là người qua lại.
Nghỉ giữa hai tiết tự học tối, oi bức quá học sinh đều phải chạy ra ngoài hít thở không khí.
Kim Thái Hanh hơi rũ mắt, khẽ nói: “Phần trọng điểm bây giờ đã giảng qua, tôi đã sắp xếp lại. Trước thi cuối kỳ lại đưa cho cậu một phần hoàn chỉnh.”
Nói đoạn, hắn đưa tới một quyển vở bìa mềm.
Gió đêm thổi rất chậm lại nhẹ, Điền Chính Quốc nhìn quyển vở kia, trong lòng có tâm tình phức tạp không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Một lát sau, cậu vươn tay nhận lấy, đột nhiên cũng cảm thấy có phần không được tự nhiên: “Ừm... cảm ơn.”
Bọn họ đứng đối diện, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí hơi xấu hổ, đúng lúc này Vương Chinh lớp bên cạnh gọi Điền Chính Quốc một tiếng từ xa: “Lão Điền!”
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn, vẫy vẫy tay với hắn ta.
Vương Chinh chạy chậm đến, nói: “Hôm nay Vương Trung Hải không ở đây, đi đánh bóng không?”
Tiết sau là tiết tự học tối cuối cùng, về cơ bản giáo viên sẽ không tới tuần tra, trước kia Điền Chính Quốc đều cúp tiết cuối cùng ra ngoài lên mạng hoặc là đánh bóng.
Lần này bởi vì phải học bù kiến thức trước đó, có vài ngày cậu không ra ngoài chơi, vô thức muốn từ chối Vương Chinh. Khóe mắt liếc về phía Kim Thái Hanh vẫn đứng bất động, lời cậu nói lại ngoặt một cái: “Đi.”
Giữa đàn ông có mâu thuẫn gì —— đánh bóng là xong việc.
Thế là cậu lấy cùi chỏ đụng đụng Kim Thái Hanh: “Cùng đi?”
Vương Chinh thuận theo nhìn sang, sau đó mắt hơi trợn to, thốt ra một câu tao đệt: “Lão Điền, đây có phải là học sinh chuyển trường của lớp chúng mày không, ông anh Kim Thái Hanh mỗi lần thi thống nhất đều đứng nhất?”
Điền Chính Quốc nghe người khác khen con nhà mình liền vui vẻ, mặt mày cũng giương lên: “Đúng á.”
Vương Chinh nằm trong đội bóng rổ, trận chung kết trước đó của Trường Minh và trường trung học phụ thuộc cả đội bọn họ đều đến xem, cho nên ấn tượng của hắn ta với Kim Thái Hanh đặc biệt sâu, lúc này kích động mà hận không thể quỳ xuống gọi cha: “Anh! Đại ca của tôi! Trận chung kết lần trước nhìn thấy trung học phụ thuộc bị manh hành quả thực là sướng đến nổ!!”
Kim Thái Hanh không nói gì, hoàn toàn bình tĩnh im lặng như trước đây, hình như người khác nói gì hắn cũng không đang nghe.
Vương Chinh cũng không thèm để ý, hắn ta thần kinh thô, nói: “Anh Kim, cùng chơi bóng đi, tao muốn mở mang kiến thức dáng người anh dũng của mày!”
Điền Chính Quốc bị hắn ta làm buồn nôn, nhấc chân muốn đạp, cười mắng: “Mày đủ rồi đó, trước kia sao tao không phát hiện mày có thể khoác lác thế?”
Vương Chinh cười hề hề: “Đây không phải nhìn thấy thần tượng à.”
Điền Chính Quốc nhướng mày với Kim Thái Hanh: “Thần tượng? Thưởng cái mặt?”
(thưởng cái mặt ý là nể mặt)
Kim Thái Hanh gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu đi tôi sẽ đi.”
Điền Chính Quốc cười một tiếng: “Đợi tôi một lát, tôi đi lấy điện thoại.”
Cậu quay lại phòng học, Lâm Lâm dịch cái ghế về phía trước nhường chỗ cho cậu, Điền Chính Quốc móc điện thoại trong cặp ra, sau đó kêu Lý Tiểu Bân sau khi kết thúc tự học tối thì mang cặp cậu về phòng ngủ.
Lý Tiểu Bân: “Đi đánh bóng?”
Điền Chính Quốc ừ một tiếng, nhìn thấy Lâm Lâm đang làm bài thi, thuận miệng hỏi một câu: “Lâm Lâm, muốn đi xem bóng không? Ngồi làm bài tập liên tục sẽ choáng đầu.”
Lâm Lâm a một tiếng, ánh mắt hơi mờ mịt, nhỏ giọng hỏi: “Tớ có thể đi à?”
“Tại sao không thể?” Điền Chính Quốc cười, xách cổ áo đồng phục rộng rãi của Lâm Lâm, xách Lâm Lâm lên khỏi chỗ ngồi giống như xách một con gà, “Đi, đến bãi tập thư giãn một tí.”
Dáng dấp Lâm Lâm gầy gò nho nhỏ, Điền Chính Quốc khoác tay lên bả vai cậu dễ như trở bàn tay. Cậu đã quen với tư thế này, lại vì vóc dáng Lâm Lâm khá nhỏ mà lộ vẻ giống như cả người đều dán trên người Điền Chính Quốc, rất thân mật.
Hai người vừa đi ra từ cửa sau phòng học, sau khi Kim Thái Hanh nhìn thấy, tay buông thõng hai bên không tự chủ được siết thành nắm đấm, mắt cũng tối sầm lại, nhìn chằm chằm cái tay Điền Chính Quốc ôm lấy Lâm Lâm, ghen tỵ giống như gai nhọn trong cơ thể lại chui ra, mang theo ác ý u ám thâm trầm, liếm láp thần kinh của hắn.
Ẩn núp trong màn đêm, không người phát giác.
Điền Chính Quốc nói với Vương Chinh: “Đây là bạn cùng bàn của tao, chắc không đánh bóng được, ở bên cạnh xem thôi.”
Lâm Lâm nhìn Vương Chinh cao lớn tráng kiện, lại nhìn Kim Thái Hanh mặt mày lạnh lùng, kinh hồn bạt vía, sợ bọn họ ghét mình, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Tớ, tớ có thể mua đồ uống giúp các cậu...”
Thật ra Vương Chinh là tên ngốc to xác, điển hình cho đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn vừa nghe thì vui vẻ, vỗ tay đánh bốp, nói: “Thế đúng lúc, chúng tôi không ai chịu làm chân chạy vặt.”
Sân bóng rổ cách quần bán quà ăn vặt rất xa, bọn Điền Chính Quốc đều không vui lòng chạy, buổi tối đánh bóng lại không có nữ sinh đưa đồ uống, chỉ có thể oẳn tù tì quyết định ra thằng xui xẻo.
Điền Chính Quốc cười đẩy hắn ta một cái: “Tao cảnh cáo mày, không được bắt nạt bạn cùng bàn của tao.”
Bọn họ cười đùa đi ra ngoài, bởi vì đã quen Kim Thái Hanh kiệm lời ít nói, không ai phát hiện hắn yên tĩnh khác thường.
Trên sân bóng đã có bốn năm người đang chờ bọn họ, vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc lên tiếng chào cậu ngay, đợi khi phát hiện Kim Thái Hanh từ trong bóng đêm đi vào dưới ánh đèn, từng người càng ngoác mồm kinh ngạc.
Chuyện Kim Thái Hanh chuyển từ Trường Minh đến Tam trung huyên náo xôn xao, cho dù là người không quan tâm chút nào cũng nghe người khác nhắc qua, lúc bọn họ nói chuyện phiếm cũng hoài nghi đầu óc Kim Thái Hanh không rõ ràng.
Trường Minh đó là trường học gì, đặt trong cả nước cũng là trường cấp ba nổi tiếng kêu đến là vang, tỷ lệ Thanh Bắc hằng năm chiếm giữ top ba cả nước, số người ra nước ngoài du học học sinh trao đổi,... rất dồi dào, tóm lại là trường học bao nhiêu người chen vỡ đầu cũng không vào được, Kim Thái Hanh cứ thế dễ dàng vứt hết, quay đầu đã đến Tam trung nếu mà so sánh có vẻ không có gì nổi bật.
Rất nhiều người đều muốn mở mang kiến thức về vị thần nhân này, chỉ có điều nghe nói bản thân hắn rất cao lãnh, cho nên không ai lại gần phía trước.
Lúc này thế mà lại nhìn thấy Kim Thái Hanh trốn tự học ở trên sân bóng rổ ban đêm, vẻ mặt bọn họ đều không dám tin.
Vương Chinh nói: “Nhanh, tổng cộng chúng ta có tám người, thích hợp bốn đấu bốn, ai thua tối chủ nhật mời ăn khuya.”
Lâm Lâm tự giác đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống, tám người khác chia ngẫu nhiên làm hai nhóm.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh vừa vặn đối địch.
Điền Chính Quốc ủi cánh tay Kim Thái Hanh, mắt cong lên: “Lát nữa không được nhường tôi, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình.”
Cậu có đôi mắt hoa đào, lông mi cong mà dài, giờ phút này giống như có ánh sao mênh mang đựng trong đó.
Kim Thái Hanh thất thần một lát, sau đó nhẹ nói: “Điền Chính Quốc cậu rất muốn thắng?”
Điền Chính Quốc nhướng mày: “Nói nhảm. Thi đấu chính là muốn thắng.”
Cậu là người rất có tinh thần thi đấu, cũng rất coi trọng thắng thua.
Đời trước đã tham gia rất cả trận đấu đua xe, chỉ cần không phải giành được quán quân với cậu mà nói đều không đáng nhắc tới.
Ánh mắt Kim Thái Hanh liếc Lâm Lâm ở bên ngoài sân, trong lòng như bị người nào đó đào cái hố máu chảy xuống, còn như có như không mà cười khẽ một tiếng: “Cho cậu ta nhìn?”
Cố ý gọi Lâm Lâm ra ngoài xem bóng, một đường đều ôm vai, còn ý chí chiến đấu sục sôi tuyên chiến với hắn... Chính là vì cho Lâm Lâm nhìn?
Điền Chính Quốc thật sự để ý Lâm Lâm như thế sao?
Trước đó đối xử tốt với Lâm Lâm, bây giờ còn mang theo Lâm Lâm làm quen bạn bè của cậu, là... có ý tứ gì?
Kim Thái Hanh giống như rơi xuống vực thẳm hàn băng, toàn thân đều lạnh, khuôn mặt bộc lộ tài năng xinh đẹp của Điền Chính Quốc rơi trong mắt hắn, giống như cắm dao vào ngực hắn, ngay cả hô hấp cũng kéo đau.
Một lát sau, sự im lặng u ám trên gương mặt hắn biến mất, đôi môi táia nhợt nhếch ra ý cười cực lạnh, sâu trong con ngươi đè nén một loại điên cuồng nào đó.
Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay từ sau tai Điền Chính Quốc chuyển đến động mạch cổ đập nhịp nhàng. Sau đó hắn hơi cúi đầu, âm thanh có thể gọi là nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không nhường, cũng không có khả năng để cậu thắng.”
Điền Chính Quốc sững sờ một lát, cảm thấy hắn là lạ, không đợi cậu hiểu ra được gì, giả tưởng trong chớp mắt đó đã biến mất, Kim Thái Hanh lại khôi phục biểu cảm bình tĩnh như ban đầu, rút tay về: “Có tóc.”
“À.” Điền Chính Quốc sờ cổ một cái.
Ngón tay Kim Thái Hanh lạnh lẽo, cậu hậu tri hậu giác cảm thấy trên cổ hơi ngứa.
Chẳng mấy mà trận đấu bắt đầu.
Trận đấu bốn đối bốn không chính quy, bọn họ đánh rất tùy hứng, ngay từ đầu chỉ là chơi đùa, kết quả vừa đánh vài quả, mấy người đều phát hiện Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều đánh đến độ hung hãn quá mức, thế là cũng thu lại thái độ hờ hững, bắt đầu nghiêm túc.
Điền Chính Quốc chặn lại một bóng trên tay Vương Chinh, lớn tiếng gọi đồng đội: “Nhìn ——!”
Thời cơ cậu chuyền bóng cực tốt, Kim Thái Hanh vẫn chưa chạy đến vị trí của cậu, đồng đội cầm được bóng rồi chạy đến dưới khung bóng, nhưng nháy mắt ném bóng lại bị Kim Thái Hanh đập rớt.
Quá nửa trận đấu, bọn họ đều bị tiết tấu vừa nhanh vừa kịch liệt này làm cho mồ hôi đầm đìa, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, mà Kim Thái Hanh lại vẫn giống như robot đánh bóng vô tình.
“Điền đệt!” Có người lau mồ hôi nói: “Có phải Kim Thái Hanh điên rồi không, nào có người đánh bóng như thế?”
Vương Chinh nói: “Mẹ nó tao cùng đội với nó tao cũng sợ, bốn người chúng mày có phải là ai đã đắc tội nó không?”
“Nào có, bọn tao căn bản không quen biết, lão Điền, chỉ lão Điền quen nó.”
Điền Chính Quốc không nói nhảm với họ, cậu là kiểu càng đánh càng hăng, điểm số tụt lại càng có thể kích thích lòng háo thắng của cậu.
Dần dần cả sân chỉ còn lại cậu và Kim Thái Hanh đang chơi với nhau, những người khác bắt đầu tát nước*.
(tát nước: ý là không xuất lực, lười biếng)
Một bóng cuối cùng Điền Chính Quốc lấy được, khi tới gần ném bóng vào rổ Kim Thái Hanh ỷ vào ưu thế chiều cao, cản lại.
Điền Chính Quốc mồ hôi đầy người, cúi người thở, mệt mỏi chỉ muốn nằm như xác chết trên mặt đất.
Trong tầm mắt có thêm một đôi giày, Điền Chính Quốc chống nạnh đứng thẳng, Kim Thái Hanh ở trước mặt cậu, mắt đen lẳng lặng nhìn cậu.
Điền Chính Quốc không phải người không thể thua, chưa kể thua bởi Kim Thái Hanh cậu không cảm thấy mất mặt.
Trong tiềm thức, cậu xem Kim Thái Hanh như người một nhà.
Cho nên cậu vừa thở phì phò vừa cười nói: “Vẫn là cậu lợi hại. Lần sau chúng ta lại solo.”
Nói xong, Điền Chính Quốc vén áo lên lau mồ hôi, mồ hôi trên trán cậu sắp chui vào mắt rồi.
Điền Chính Quốc da trắng bẩm sinh, không phải cái loại bệnh trạng, mà là màu trắng sữa khỏe mạnh lại tự nhiên, tỉ lệ dáng người cậu tốt, mặc dù gầy nhưng không phải bạch trảm kê tầm thường, vai lưng eo đều có ít cơ bắp.
(bạch kê trảm: ý chỉ vừa trắng vừa gầy)
Cậu vén áo lên, từ ngực trở xuống nhìn không sót một cái gì.
Vòng eo mềm dẻo trắng nõn không có thịt dư thừa, mảnh mai dường như có thể nắm bằng một tay.
Kim Thái Hanh biến sắc, cơ thể căng cứng, mắt như bị bỏng, cấp tốc liếc nhìn nơi khác, sau đó rất có dục vọng chiếm hữu mà ngăn trước người Điền Chính Quốc, ngăn cách tầm mắt của mọi người ở ngoài.
Vừa đánh bóng xong trên người hai người đều bốc hơi nóng, sáp đến gần, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ của nhau.
Mập mờ quấn quanh, ngay cả hô hấp hình như cũng hơi khô.
Mấy người khác đã ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.
Lâm Lâm thấy mỗi người mồ hôi đầy đầu, vội vàng nói: “Tớ, tớ đi mua đồ uống ngay đây.”
Cậu xem chuyên chú quá, vậy mà quên mua đồ uống. Lúc này chắc chắn mọi người đều vừa khát vừa mệt.
Lâm Lâm tự trách lại xấu hổ day dứt, xoay người một cái chạy ra khỏi sân bóng rổ.
Vương Chinh còn chưa móc thẻ cơm ra: “Êu, êu... chạy nhanh thế, cậu ta có tiền không?”
Xong rồi hắn lại gọi bọn Điền Chính Quốc: “Lão Điền, anh Kim, chúng mày còn đứng làm gì, lại đây nghỉ một lát đi, chơi bóng với chúng mày, tập thể bọn tao giảm thọ mười năm.”
Điền Chính Quốc đáp một tiếng, túm cánh tay Kim Thái Hanh: “Đi.”
Kim Thái Hanh vẫn hơi cứng ngắc, trong lúc vô tình Điền Chính Quốc lộ ra một đoạn eo, hắn chỉ nhanh chóng nhì thoáng qua, thần trí cũng không biết bay đi đâu rồi.
Không biết có phải vì vừa đánh bóng hay không, trong cơ thể dường như có cây đuốc, mang theo khô nóng dập không tắt.
Lâm Lâm chạy chậm đến quầy bán đồ ăn vặt, mua cho mỗi người họ một chai đồ uống vận động.
Lúc xách theo túi nhựa trở về, chỉ cần đi qua góc tường này là có thể nhìn thấy sân bóng rổ, Lâm Lâm lại từ từ dừng bước.
Chỗ ngoặt không có đèn đường, tối thui một mảng, Kim Thái Hanh dựa lưng vào bức tường loang lổ, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, đốm lửa đỏ thắp sáng trong bóng đêm.
Nghe thấy tiếng động, Kim Thái Hanh hơi nghiêng mắt nhìn sang.
Lâm Lâm vô thức run lên một cái, không biết làm sao, cậu cứ có cảm giác sợ hãi đối với Kim Thái Hanh.
Rõ ràng Kim Thái Hanh chưa bao giờ nói chuyện với cậu, nhưng mà so sánh với Điền Chính Quốc, cậu sợ Kim Thái Hanh ngày thường trầm tĩnh nội liễm hơn.
Cậu cắn môi một cái, giọng nói cứng ngắc: “Lớp, lớp trưởng... Sao cậu lại ở đây?”
Kim Thái Hanh im lặng không lên tiếng nhìn cậu vài giây, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tôi không động tới cậu, cậu lại đây.”
Lâm Lâm bị hắn dọa nhũn cả chân, kiên trì nhích tới từng tí một.
Kim Thái Hanh duỗi tay túm cổ áo cậu, Lâm Lâm bị dọa nhỏ giọng thét lên, Kim Thái Hanh không hề lay động, hai mắt âm u hơi nheo lại, sau khi nhìn rõ tướng mạo của cậu không nhẹ không nặng bật cười một tiếng, sau đó buông cậu ra.
Đồ uống trong tay Lâm Lâm rơi hết xuống đất.
Cậu đỏ mắt, không biết tại sao Kim Thái Hanh đột nhiên gây khó dễ cậu.
Kim Thái Hanh lại dựa lưng vào tường, dường như đã không còn ác ý vừa nãy, bình tĩnh nói: “Cậu biết tại sao Điền Chính Quốc đối tốt với cậu, cậu ấy chỉ là thương hại cậu.”
Lâm Lâm run rẩy không nói chuyện.
Kim Thái Hanh hơi rũ mắt, cúi đầu hút một hơi thuốc, giọng nói cũng giống như bị khói bao phủ bắt đầu mơ hồ.
“Đối với cậu mà nói cậu ấy chỉ là bạn học sẽ không xem thường cậu mà thôi, “ hắn nói chậm lại một chút, hình như sợ quấy rầy gì đó, “Nhưng cậu ấy là mạng của tôi.”
Lâm Lâm kinh ngạc ngẩng đầu, hoài nghi có phải trong nháy mắt mình nghe lầm.
“Đừng giành giật với tôi.” Mắt Kim Thái Hanh tối om nhìn Lâm Lâm, nói ra từng chữ một: “Cậu ấy là của tôi.”
...
Điền Chính Quốc và bọn Vương Chinh ngồi trên ghế dài ngắm sao ngắm trăng, tám chuyện từ sân trường cho đến giai thoại về minh tinh, Lâm Lâm cuối cùng cũng trở về.
Điền Chính Quốc hỏi cậu: “Tốn bao nhiêu tiền, bảo Vương Chinh đưa cho cậu, hôm nay là trận của nó.”
Ánh mắt Lâm Lâm tránh né: “Không. Không cần.”
“Không sao, đừng khách sáo.” Điền Chính Quốc chọn một chai, mở nắp ra uống một hơi hết non nửa chai.
Chẳng mấy mà Kim Thái Hanh cũng quay lại, đúng lúc tiếng chuông kết thúc buổi tự học tối vang lên, bọn họ thương lượng cùng đến canteen ăn khuya. Cặp của Lâm Lâm vẫn ở phòng học, nên một mình đi trước.
Điền Chính Quốc không nhận ra Lâm Lâm trốn tránh Kim Thái Hanh, cậu ngửi thấy một chút mùi khói lưu lại trên người Kim Thái Hanh, nhíu mày, mất hứng nói: “Cậu vẫn còn hút thuốc lá?”
Năm ngoái khi gặp mặt lần đầu tiên, Kim Thái Hanh đang hút thuốc lá, trên mặt đất thậm chí có tận mấy tàn thuốc, xem ra nghiện thuốc rất nặng.
Chỉ có điều sau đó cũng chưa từng thấy hắn hút thuốc nữa, Điền Chính Quốc đã quên rồi.
“Cai đi cai đi, học thói hư tật xấu gì đâu?” Điền Chính Quốc không thích nhìn người khác hút thuốc, ngửi thấy mùi khói thuốc cũng khó chịu, “Cậu mới mấy tuổi, hút thuốc cái gì, cậu có chuyện phiền lòng gì muốn mượn thuốc tiêu sầu?”
Kim Thái Hanh mặc cậu quở trách một trận, sau đó rũ mắt nhìn cậu, nói câu được.
“Tôi sẽ cai.”
Điền Chính Quốc thấm thía nói: “Sau này có chuyện không vui có thể trò chuyện với tôi, đừng học những thói hư tật xấu này.”
Thằng cu căn chính miêu hồng của cậu tuyệt đối không thể lớn lệch được.
(căn chính miêu hồng[根正苗红]: hình ảnh ẩn dụ chỉ những người kiên quyết, vững vàng, tử tế, thận trọng từng bước,... nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì những người này sẽ vô cùng có tiền đồ.)
Kim Thái Hanh vẫn trả lời được, bộ dáng nghe theo tùy tiện sắp đặt.
Điền Chính Quốc hài lòng duỗi tay sờ tóc hắn, đám Vương Chinh thấy mà trợn tròn mắt.
Lúc Điền Chính Quốc đặt tay xuống, Kim Thái Hanh lại bỗng dưng túm lấy cậu.
Trong lòng bàn tay được nhét cái gì đó, Điền Chính Quốc mở ra nhìn, là viên kẹo sữa.
Kim Thái Hanh khẽ nói: “Hôm nay là tôi sai. Xin lỗi. Cậu đừng phớt lờ tôi.”
Điền Chính Quốc hơi ngẩn ra.
Cách lấy lòng của Kim Thái Hanh giống hồi bé y như đúc, vẫn vụng về lại cẩn thận như thế, nhưng làm cho trong lòng Điền Chính Quốc mềm nhũn ra.
“Cậu ngốc à, “ Điền Chính Quốc cười, trong mắt tràn ánh sao, “Không ai tốt hơn cậu, sao tôi lại phớt lờ cậu.”
Kim Thái Hanh nghe vậy, vẻ mặt có phút chốc ngưng trệ cứng ngắc.
Sau đó, dường như là đáy vực thẳm tối tăm nhất lặng lẽ nở một đóa hoa không đáng chú ý, trái tim tích băng lâu dài của hắn chậm rãi tan ra.
Đôi câu vài lời của Điền Chính Quốc, cứu vớt hắn ra khỏi địa ngục vô biên.
Đáy mắt hắn hiện lên ý cười mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, lẳng lặng nhìn Điền Chính Quốc, ở trong lòng triệt để nguyện trung thành với vận mệnh của hắn.
Mà đám Vương Chinh ở ngoài đứng xem nhao nhao biểu thị: Mắt sắp mù rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro