Chương 5: Chovy x cvMax x Lehends x Viper
Đêm đó Jeong Jihoon có một giấc mơ, em mơ thấy một mặt trăng rất to và tròn.
Mặt trăng của năm em mười sáu đang treo ngoài cửa sổ nhỏ của phòng tập thể dục.
Kim Daeho đụ Jihoon trong căn phòng chứa đồ đầy bụi bặm, đầu em tựa vào một đống đệm, chỉ có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi cao su hôi hám của dụng cụ thể thao.
Kim Daeho từ giữa những thiết bị lấy ra một sợi dây nhảy, trói hai tay và trói riêng hai chân. Anh ta yêu cầu Jeong Jihoon cắn đầu kia của sợi dây. Dù sao thì thứ không thể thiếu nhất trong căn phòng này chính là sợi dây nhảy.
Jeong Jihoon nghĩ về việc gia đình đưa mình đến châu Âu khi còn nhỏ. Họ cũng có một biệt thự nghỉ dưỡng ở Tuscany, vì vậy Jihoon đã trải qua kỳ nghỉ hè năm đó ở vùng núi nước Ý. Khi đi ngang qua ao, cậu nhìn thấy thứ gì đó màu xám và trắng dưới nước phủ đầy tảo. Cậu nhìn kỹ hơn và thấy đó là một con mèo. Con mèo đã bị chết đuối, không biết là do một đứa trẻ có bản tính hung ác nhấn chìm xuống nước hay do vô tình trượt chân mà rơi xuống nước, không cách nào biết được. Con mèo trắng xám bồng bềnh, hai con mắt xanh nhạt mở to đón ánh nắng rực rỡ mà vùng Tuscany tự hào. Vài ngày sau, Jeong Jihoon ngồi trong sân và cố gắng nhìn thẳng vào mặt trời chói chang. Tuy nhiên, ánh sáng chói lóa khiến cậu lập tức cụp mắt xuống. Ngày hôm đó cậu chợt nhận ra ranh giới giữa sự sống và cái chết - người sống không thể nhìn thẳng vào ánh nắng chói chang, chỉ có đôi mắt của vật chết mới có thể nhìn xuyên qua ánh sáng và nhìn rõ mặt trời.
Nhưng còn mặt trăng thì sao? Mặt trăng có tàn ác như mặt trời không?
Jeong Jihoon ngẩng cao đầu, một sợi dây nhảy khác được buộc quanh cổ cậu, chỉ khi ngẩng đầu lên như vậy Jihoon mới có thể hít thở được chút không khí. Chính vì ngẩng đầu lên nên cậu mới có thể nhìn thấy trọn vẹn mặt trăng của mình.
Mặt trăng to và tròn.
Kim Daeho mỉm cười dưới ánh trăng và nói rằng Jihoon thật là một cậu bé ngoan. Anh ta đặt tay lên vùng bụng dưới của Jeong Jihoon và xoa xoa. Nó vẫn trông giống như của một cậu bé, chưa có lông dày, chỉ có một lớp bóng mỏng. Những ngón tay của hắn xuyên qua bóng tối một cách dễ dàng, như thể hắn đang cố moi ruột cậu bé ra. Jeong Jihoon cho rằng mình đã chết, làm sao một người có thể không chết nếu ruột của anh ta được lấy ra?
Mẹ ơi, con đau quá. Jihoon muốn hét thật to, nhưng âm thanh chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị Kim Daeho chặn lại bằng một mảnh vải hôi hám.
"Đây không còn là một cậu bé ngoan nữa, Jihoon."- Giọng nói của Kim Daeho dường như rất xa, giống như đến từ một thế giới khác.
Jihoon biết mẹ sẽ không đến cứu cậu. Mẹ bận đến mức gần như quên mất bản thân còn có một đứa con trai, đến cả Jihoon cũng không nhớ mẹ mình trông như thế nào khi ngồi trong phòng khách uống rượu vang đỏ do người giúp việc mang đến. Nó ở rất xa và cậu không thể nhìn rõ mẹ mình.
Mẹ nói Jihoon, con phải ngoan thì mẹ mới yêu con. Nhưng làm sao Jihoon có thể cư xử tốt hơn được? Cậu dang rộng chân ra thế này đã đủ chưa? Nhưng mẹ ơi, sao mẹ không đến cứu con?
Cuối cùng, Kim Daeho rời đi, trước khi đi, tên khốn đó không quên chụp ảnh một Jeong Jihoon tàn tạ, sau khi chắc chắn rằng có thể nhìn rõ thứ trắng đục hoà cùng máu đỏ chảy ra từ hậu huyệt, Kim Daeho nói với Jihoon rằng nếu cậu dám nói với bố mẹ, những bức ảnh này sẽ xuất hiện trên điện thoại di động của tất cả mọi người.
Jeong Jihoon cuộn tròn thành một quả bóng trên mặt đất bẩn thỉu. Cậu cảm thấy như thể linh hồn của mình đã tách ra khỏi cơ thể và bị ném xuống ao vào năm đó. Liệu cậu có còn quan tâm đến điều này không? Jihoon cuộn tròn trốn sau khung sắt chứa đầy những quả bóng rổ, giả vờ rằng đó là một cái hang và mọi điều tồi tệ, đau đớn sẽ bị gạt ra ngoài.
Sau đó cậu nghe thấy những âm thanh khác, những âm thanh từ bên ngoài hang động.
Jihoon đã chết rồi, cậu nói với chính mình. Sau đó, cậu nhìn thấy một đôi chân đang di chuyển ở phía bên kia của vòng bóng rổ, dừng lại ở phía trước.
"Jeong Jihoon." Cậu nghe được người đàn ông nói, sau đó một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống rơi xuống đầu. Jihoon cầm chiếc áo khoác nhìn chằm chằm xuống đất, tám mươi phần trăm ánh trăng đã bị chiếc áo khoác chặn lại, chỉ để lại một tia sáng mỏng manh treo trước mặt Jeong Jihoon. Cậu đứng trong bóng tối, và ở phía bên kia mặt trăng là Son Siwoo.
Jeong Jihoon chợt nhận ra rằng mình không còn ngửi thấy mùi cao su hôi hám nữa. Anh ta đã đi vào hang động chú ẩn của mình.
"Mẹ." - Jihoon ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của Son Siwoo dưới ánh trăng. Cậu thì thầm rõ ràng. "Mẹ ơi, mẹ đến cứu con sao?"
—-.-.-.-.-..-..-..-.-
Jeong Jihoon choáng váng hồi lâu khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau. Cậu và Park Dohyun là hai người duy nhất trong ký túc xá. Lee Seungyong đã không trở lại trong nhiều ngày và ở lại qua đêm trong căn hộ của bạn gái ngoài khuôn viên trường. Cậu bật điện thoại, nhưng Son Siwoo không gửi tin nhắn cho Jihoon.
Tại sao Son Siwoo lại đi? Jihoon nghĩ. Đi quan hệ tình dục với bạn gái, quan hệ tình dục với người khác hoặc tự tử. Tên điên này.
Jihoon biết rằng đức tính của Son Siwoo là lan truyền tình yêu rẻ tiền của mình hoặc tìm đến cái chết. Sau khi vào đại học, anh ấy trở nên kiềm chế hơn. Không giống như hồi cấp ba, anh ấy sẽ tự cắt tay mình bằng những con dao thủ công và những chiếc đinh bấm trên bàn.
Khi Jeong Jihoon cùng anh về nhà, anh nắm tay trái với vết thương chưa lành hoàn toàn. Khi tạm biệt trước cửa nhà, cậu phát hiện vết thương đã bị anh rạch suốt, máu rỉ ra thấm đẫm dấu tay của anh ấy, giống như một vật tổ bằng thuốc nhuộm rẻ tiền.
Gì. Jeong Jihoon nghĩ đến lòng bàn tay của mình. Ai sẽ khắc những chiếc đinh vào lòng bàn tay mình? Người đó là ai? Chúa Giêsu Kitô mẹ tôi.
Ngày hôm sau, Jihoon gọi Son Siwoo đến lối thoát hiểm của trường học và bắt anh ta đụ. Cậu không biết cách làm tình với người khác và kinh nghiệm duy nhất của Jihoon là từ Kim Daeho. Cậu không thể chiếm được ưu thế mà khoét anh thành từng mảnh bằng đá cẩm thạch và họ đổ rất nhiều máu. Jihoon thực sự sợ hãi chỉ có thể ôm Son Siwoo mà run rẩy.
Son Siwoo vỗ nhẹ vào mặt Jihoon như một con mèo con hay một chú chó con và nói rằng nó đau đến mức đứa trẻ sẽ chết.
Nhưng dù vậy, anh ấy trông không hề tức giận. Đôi mắt của Chúa Giêsu Kitô tối sầm, có một cảm giác nhẹ nhàng và mệt mỏi, như thể không có gì có thể rời bỏ Ngài trên thế giới này ngoại trừ nỗi đau và tình dục. Trong lòng Jeong Jihoon vô cùng đau buồn. Mẹ ơi sao mẹ buồn thế. Em cũng không thể giữ anh sao?
Cậu chớp mắt và nhìn Park Dohyun. Người kia đang ngủ quay lưng về phía mình, chỉ lộ ra một cái đầu đen, trông khá ổn.
Đây cũng là một con chó cái.
Anh ta nói không muốn nhưng cơ thể Park Dohyun lại thích phải không? Giả vờ là một học sinh giỏi với trái tim khắc kỷ, rõ ràng anh ta rất thích sự bạo dâm của chúng tôi.
Jeong Jihoon liếm những chiếc răng hổ nhọn và nhớ lại cảm giác ấm áp và ẩm ướt trong miệng Park Dohyun khi thổi kèn cho mình . Đôi mắt đó rũ xuống, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ khi Son Siwoo ở phía sau đẩy mạnh vào thì mới phát ra một âm thanh nhỏ như con vật bị bóp cổ và ngạt thở.
Nhưng liệu Park Dohyun có thực sự nghẹt thở? Jeong Jihoon nghĩ khi đặt tay lên cổ Park Dohyun. Nếu vậy sao eo vẫn run, sao nước chảy ra mạnh thế? Đồ giả vờ nói dối, nếu không đau thì thậm chí còn không xuất tinh được.
Ngày hôm đó Jihoon bóp cổ Park Dohyun và yêu cầu anh ta tự di chuyển. Chàng trai có kích thước tương đương với cậu đã bị đụ bất tỉnh, núm vú trên ngực gần như bị kẹp thành từng mảnh, anh ta sẽ làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu, kể cả dang chân hay lè lưỡi, giống như một con chó bị thuần hóa. Trong chốc lát, Jeong Jihoon lại ngửi thấy mùi cao su hôi hám, cậu đụ thật sâu và thấy đôi mắt đen của Son Siwoo khi nhìn qua vai Park Dohyun.
Jihoon đột nhiên có ảo tưởng rằng thế giới đảo lộn. Cậu là Kim Daeho, và Park Dohyun là cậu. Còn Son Siwoo thì sao?
Jeong Jihoon và Park Dohyun đã hôn nhau, điều mà Kim Daeho chưa bao giờ làm. Đôi môi của Park Dohyun rất thích hợp để hôn, mềm mại như một viên kẹo tan chảy. Jihoon cắn xuống nuốt. hết những tiếng rên đứt quãng ở giữa.
"Anh có thích không, anh Dohyun?" Cậu buông một tay đang giữ cổ Park Dohyun, đưa tay xuống và cắm móng tay vào đôi mắt ướt át của người kia. "Sao anh lại chảy máu nhiều như vậy?"
Park Dohyun run lên và xuất tinh, rất nhiều, thậm chí còn bắn vào cằm của chính mình. Sau khi xuất tinh xong, em ngã về phía sau mà không có chút sức lực nào, cổ họng bị Jeong Jihoon bóp lên phát ra một tiếng gầm gừ, không biết là vì khoái cảm hay đau đớn, mà một giọt nước mắt từ giữa rơi xuống.
Son Siwoo vừa kịp lúc vươn tay ra ôm lấy cơ thể trắng trẻo của Park Dohyun, anh cúi người từ phía sau và lè lưỡi để lau đi những giọt nước mắt.
"Jeong Jihoon ." Park Dohyun hít sâu hai hơi, đột nhiên hỏi : "Là bởi vì trước đây có người từng chơi với em như vậy nên em mới nhớ tới trong lòng sao?"
Park Dohyun véo cổ tay cậu.
Khi đó Jeong Jihoon mới nhận ra rằng Park Dohyun mạnh không kém mình.
Tay còn lại cũng giữ lấy vai anh, đó là Son Siwoo.
"Đừng phát điên." Anh bình tĩnh nói: "Jeong Jihoon."
Jeong Jihoon quay đầu nhìn anh, mắt đỏ hoe: "Anh ơi, anh cũng yêu anh ấy à?"
"Tôi yêu tất cả mọi người phải không?" - Son Siwoon hỏi vặn lại.
Anh cũng yêu Jihoon. Son Siwoo nắm lấy tay Park Dohyun và hỏi em có muốn đi tắm không. Park Dohyun gật đầu và mỉm cười với Jeong Jihoon trước khi rời đi.
Cậu không muốn tình yêu này. Jeong Jihoon chộp lấy chiếc gối và ném nó vào lưng họ. Cậu không muốn anh trai tôi yêu tôi như thế này.
Giọng nói của Son Siwoo vang lên trong nước: Vậy Jihoon muốn tình yêu như thế nào?
Jeong Jihoon không nói gì, cậu ngồi trên giường của Son Siwoo và nhìn chiếc bao cao su vẫn còn trên dương vật của mình. Sau khi xuất tinh, dương vật co lại và không thể chịu đựng được kích thước của bao cao su nữa. Sản phẩm cao su treo một nửa trên quy đầu , chất lỏng bên trong chảy xuống đùi Jihoon, để lại một vài dấu vết tinh dịch tục tĩu.
Kim Daeho khi đó cũng để lại những vết như vậy trên chân cậu. Tên khốn đó dùng đùi của Jihoon lau dương vật của mình và chạm vào má của Jihoon một cách vui vẻ.
"Jihoon thật ngoan." . Anh ta vừa nói vừa dùng ngón tay lau nước bọt trên khóe miệng Jihoon chảy ra vì bị anh ta đụ. Thật là một con chó nhỏ tuyệt vời.
Oh SHIT. Tôi cũng là một con chó cái. Jihoon cởi bao cao su, thắt nút rồi ném về phía giường của Son Siwoo, thầm nghĩ. Chết tiệt, con khốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro