Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kiếp sau vẫn nguyện yêu ngươi

"Do Kỷ, đợi ta"




Nữ tử một thân bạch sắc, vóc dáng nhỏ con đuổi theo nữ nhân phiá trước




"Bắt được rồi"





Tiểu ải tử bắt được tay đối phương, đem thân nàng đè xuống, dùng hai tay khóa lại. Người dưới thân liên tục giẫy dụa, mục quang ủy khuất




"Ma Hữu, thả ta ra~~"






Dù thế, tiểu ải tử Ma Hữu không giảm lực nơi tay, thanh âm đem vài phần trong trẻo cùng ôn nhu hướng đến Do Kỷ nằm dưới thân mình





"Do Kỷ, ta thích ngươi"




Nữ tử nằm dưới bỗng chốc xụi lơ, gương mặt cùng đôi tai đã sớm bừng đỏ, nhất là trong cái tư thế người trên người dưới, đã ngượng lại càng ngượng, chỉ có người ở trên mặt dày không cảm thấy gì.




"Thả ta ra~~~"




Giọng Do Kỷ run run, sắc đỏ trên gương mặt vẫn chưa chịu giảm. Ma Hữu thấy thế, đôi mắt lộ ra ý cười, cúi xuống đặt lên trán Do Kỷ một nụ hôn, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.





"Đi thôi, ta đưa ngươi về"




Nàng nắm tay Do Kỷ vẫn còn cúi mặt, đưa nàng về, sắc cam sau lưng hai người dần tắt




Đưa Do Kỷ đến cửa phủ, Ma Hữu còn luyến tiếc chưa chịu buông tay, lúc đi còn quay đầu mấy lần mới chịu về nhà, mà nhà của nàng cũng không lớn gì cho cam.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Do Kỷ, hay ngươi gả cho ta, ta hứa mỗi ngày đều chăm sóc ngươi thật tốt"




Ma Hữu tay cầm chiếc bánh hướng đến nữ nhân trước mắt mình, đút cho nàng ăn. Nữ nhân trước mặt cũng phối hợp, cắn một miếng




"Chúng ta là nữ nhân, làm sao có thể?"




Ma Hữu trước mặt vẫn bình thản cười với nàng




"Không gả cũng không sao, ngươi đến sống cùng ta, ta trồng dưa hấu nuôi ngươi qua ngày"





Đôi mắt Do Kỷ lay động dữ dội, không biết là do nghe được từ "sống cùng ta" hay "dưa hấu" mà có phản ứng.





Ma Hữu nhà không giàu có gì, không muốn nói trắng ra là nghèo. Cha mẹ nàng cũng đã sớm mất, nàng trước gìơ vẫn là tự nuôi bản thân. Ai cũng nói nàng keo kiệt, chỉ có Do Kỷ là nàng có thể chi tiêu mà không nề hà, rồi buổi tối lại ôm gối ngồi khóc. Ma Hữu ngoài cái vẻ đẹp động lòng người cùng cái sức khỏe phi thường lợi hại của mình ra, cái gì cũng không có.





À, còn tình yêu với Bách Mộc Do Kỷ, nàng chính là có thừa





Khác với Ma Hữu, Bách Mộc Do Kỷ là đại tiểu thư của Tướng quân phủ. Từ khi sinh ra đã ngậm thià vàng, đã định sẵn là suốt đời an nhàn phú quý. Nhưng Ma Hữu là người nói là làm, nói chăm sóc thì cả đời cũng không để Do Kỷ khổ cực một lần




"Ngươi đừng đùa a, ta không thích"





Ma Hữu không cười nữa





"Do Kỷ, ta không đùa, ta là thực tâm thích ngươi"

"Chính là lần đầu gặp liền động tâm, mỗi ngày vì ngươi mà yêu thương tăng lên thêm một chút. Muốn dùng cả đời này bảo bọc ngươi. Chỉ cần ngươi cười, sinh mạng của ta cũng có thể đánh đổi. Do Kỷ, tâm ý của ta, lẽ nào ngươi còn không hiểu"





Thanh âm tha thiết, đôi mắt đem vài phần ôn nhu nhưng kiên định hướng về Do Kỷ. Những lời của nàng, chính là xuất phát từ tâm mà truyền đến.







Do Kỷ nhìn Ma Hữu, trước những lời nàng nói, không ngượng ngùng,không e thẹn, chỉ nghẹn ngào nhìn về đối phương






Ma Hữu, tâm ý của ngươi, ta lý nào lại không biết.






Trái tim ta, trước gìơ đều do ngươi mà rung động.


Tâm tư của ta, trước gìơ đều do ngươi nhìn thấu


Nhất kiến chung tình, cũng chỉ có mình ngươi.





Bao nhiêu lời muốn nói, lại không thể thốt nên lời, rốt cuộc để bản thân vô lực tựa lên vai tiểu ải tử trước mặt, thanh âm chỉ vỏn vẹn một câu



"Ma Hữu, ta cũng rất thích ngươi"





Có lẽ như vậy là đủ.





Ma Hữu cong môi vẽ nụ cười, đáy mặt ngập tràn hạnh phúc. Nàng không nhìn thấy biểu tình của Do Kỷ, cũng không biết nó như thế nào.




Ngày hôm sau, Ma Hữu vẫn bên cạnh Do Kỷ, nhu tình chăm sóc nàng. Còn dưa hấu, đã nói là làm, cây phát triển rất tốt, đợi đến khi Do Kỷ đến có thể ăn được rồi.





Hạnh phúc như thế, có thể kéo dài mãi mãi không?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"DO KỶ, NGƯƠI Ở ĐÂU? TRẢ LỜI TA"





Ma Hữu điên cuồng tìm kiếm Do Kỷ, cả người ướt đẫm mồ hôi.





Nàng không biết tại sao, khi đến Tướng quân phủ, những gì nàng thấy chỉ là sắc đỏ của lửa bao trùm.



Ma Hữu không nghĩ nữa, vứt chiếc trâm bạch ngọc sang một bên, lao vào phủ



Chiếc trâm đó, vốn là nàng tự làm cho nữ nhân nàng yêu.




Người trong phủ đông như tổ kiến,không biết đã bao nhiêu người chạy ngược hướng với nàng. Có người tốt bụng muốn kéo nàng ra, tất cả đều bị nàng gạt bỏ, giọng điệu khẩn trương gần như là gào thét: "TIỂU THƯ NHÀ NGƯƠI ĐÂU?"



Họ vừa chạy vừa lắc đầu, sinh mạng bản thân còn chưa lo xong, lấy đâu mà lo cho người khác.


Đến khi tìm được Do Kỷ, nàng đang bước đi loạng choạng, gần như sắp ngất đi, Ma Hữu chạy tới kịp đỡ lấy nàng.




"Do Kỷ, đi nhanh, nơi này sắp sập rồi"




Hai thân ảnh, một cao một thấp dìu nhau bước ra ngoài, Tướng quân phủ hơn một nửa đã cháy trụi




Ma Hữu một tay đỡ Do Kỷ, một tay đưa ra không trung. Tầm nhìn của nàng vì khói mà hạn chế, khắp nơi chỉ toàn là sắc cam, ngoài ra không còn thấy gì khác.





Đến khi nàng nhận ra, cạnh nơi nàng, cột nhà cháy đen, mất thăng bằng mà bổ nhào xuống.

Những gì Ma Hữu có thể làm, là dùng một tay đang đỡ Do Kỷ, đẩy nàng ra xa






"ẦM"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Do Kỷ vẫn còn bị choáng sau cú ngã, nàng ho khan vài lần, cổ họng bỏng rát, cố gắng đưa người đến gần Ma Hữu khi đó đang bị cột đè trên người, không thể thoát ra






"Ma Hữu..."


Ma Hữu một thân bê bết máu nằm đó, lục phủ ngũ tạng gần như nát nhừ, nghe giọng Do Kỷ mà ngước lên nhìn nàng. Nữ nhân trước mặt nàng bao nhiêu nước mắt chảy ra liền khô lại, đau đớn nhìn mình. Ma Hữu cười, liền sau đó lại phun ra ngụm máu tươi. Lần này, nàng chính là cầm chắc cái chết


"Do Kỷ, đi ra đi, đừng lo cho ta"


Thanh âm trầm đục khác với thường ngày. Ngay cả nói cũng đau đến chết.


"Ma Hữu, ngươi không được bỏ ta"



Do Kỷ vừa khóc, vừa bất lực đẩy cây cột đi chỗ khác, nhưng rất lâu cũng không suy chuyển gì.



Ma Hữu nằm đó, ánh mắt nhìn Do Kỷ vạn phần đau xót, nàng lại ho, mỗi lần như thế đều phun ra một ngụm máu.



Sắp đến giới hạn rồi


"Do Kỷ, nhìn ta này"




Giọng điệu của nàng ôn nhu đem vài phần khẩn cầu. Do Kỷ vẫn khóc, cúi mặt nhìn nàng



"Do Kỷ, ta đến cứu ngươi, không phải muốn ngươi cùng ta đi xuống hoàng tuyền"


"Do Kỷ, ta yêu ngươi, vô luận là hiện tại hay kiếp sau"


"Nếu có kiếp sau, hứa với ta, cùng ta yêu nhau một lần nữa"



Nàng vừa nói, bàn tay cố gắng đưa lên quệt đi giọt nước chực rơi trên má đối phương


"Do Kỷ, đừng khóc, ta sẽ đau"

"Nghe lời ta, ra ngoài, được không"





Ánh mắt Ma Hữu khẩn cầu nàng. Rất lâu sau, Do Kỷ mới đứng dậy, đôi chân vô lực bước đi. Đến khi khuất bóng, Ma Hữu mới an tâm khép mắt lại



"Do Kỷ, kiếp sau, ta vẫn nguyện ý yêu ngươi"
.
.
.
.
.
.
.
.
Do Kỷ vừa bước ra ngoài, nơi Ma Hữu nằm cũng vừa vặn sập xuống. Nước mắt nàng rơi, nhưng đã không còn ai lau nó.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
---------------


"...i"

"...ki"

"...Yuki"


Tia nắng bên ngoài rọi vào khung cửa sổ, nàng mở hai mắt rồi nhanh chóng khép lại. Lát sau, mới từ từ ngồi dậy, Mayu ở bên cạnh vẫn ôn nhu gọi nàng.



"Yuki, sáng rồi, đừng ngủ nữa, ăn sáng với em"



Lúc nãy, là mơ hay sao?



Mayu nhìn nàng, liền sau đó đưa tay quệt ngang mắt nàng, biểu tình lộ rõ vẻ khẩn trương.


"Yuki, sao chị lại khóc?"


Khóc?



Nàng kinh ngạc, đưa tay lên mắt mình, ướt đẫm.



Mayu vẫn liên tục lau nước mắt cho nàng


"Yuki, đừng khóc, em sẽ đau"

"Do Kỷ, đừng khóc, ta sẽ đau"



Đôi tay càng lau, nước mắt Yuki càng không thể dừng.


"Nếu có kiếp sau, hứa với ta, cùng ta yêu nhau một lần nữa"



Yuki ngước nhìn, nơi góc phòng, một nữ tử y phục bạch sắc rất giống Mayu, bên cạnh là một nữ nhân khác rất giống nàng, mười ngón tương khấu đan vào nhau, cùng nhìn nàng rồi quay lưng biến mất.

Lúc đó, Yuki cũng nở một nụ cười. Mayu nhìn nàng khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng không để ý đến, vuốt lên gò má còn lấm lem của Yuki, hôn vào má nàng một cái.


"Yuki, rửa mặt rồi cùng ăn sáng với em, em đợi chị ở ngoài"
.
.
.
.
.
.
.
.
----------------

Mùa thu, Tướng quân phủ được xây mới, nữ tử y phục lam sắc đi dạo trong rừng, tiếng lá xào xạc lay động dưới chân.

"Do Kỷ, ta thích ngươi"



"Do Kỷ, ta yêu ngươi, vô luận là hiện tại hay kiếp sau"



"Do Kỷ, đừng khóc, ta sẽ đau"



"Ma Hữu, ta nhớ ngươi"


Thanh âm nàng vang vọng khắp rừng, nàng ngước nhìn, lá vàng rơi vào mắt nàng, che đi giọt nước đang chực chờ rơi xuống



Thân ảnh đơn bạc giữa rừng thu, đẹp đến động lòng người.


"Ma Hữu, ta hứa với ngươi, kiếp sau cùng ngươi yêu nhau một lần nữa"




Kiếp sau vẫn nguyện yêu ngươi

Hoàn.



----------------------------------------------

Cái fic này vốn được tặng cho bảo bối nếu chị ấy No1, nhưng mà bây gìơ thì không được, coi như quà an ủi

MayuYukirin, cám ơn hai người đến phút cuối vẫn luôn nở nụ cười :chamkhan:

Cám ơn hai người đến lúc kết thúc SSK vẫn oanh oanh liệt liệt bán đường cho chúng tôi :tungbong:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro