Võ Trần Thái Trung
Nếu có người hỏi:
-Bây giờ Phương còn yêu Trung không?
Tôi sẽ chần chừ một chút và trả lời:
- Tôi lấy đâu ra tư cách để yêu anh.
-Phương có nhớ Trung không?
-Có nhiều lắm.
-Phương sống có tốt không?
-Tốt. Nhưng nếu có anh ấy sẽ tốt hơn.
-Phương có hận Trung không?
-Tôi lấy đâu ra tư cách mà hận anh.
Và sau những lần trò chuyện cùng một ai đó về anh, tôi sẽ khóc rất lớn rất lâu vào tối đêm hôm đó. Năm đó tôi yêu anh bất chấp, tôi dành anh là của tôi. Anh là mặt trời, là thanh xuân của tôi. Anh là nghị lực là tất cả đối với tôi. Còn tôi? Tôi là gì của anh? Tôi tỏ tình anh đồng ý, anh chia tay tôi im lặng. 3năm yêu nhau anh có bao giờ yêu tôi chưa ? Bây giờ anh là thành viên của Monstar, Faces represent, là idols của giới trẻ. Còn tôi là ai? Là một con bé thíu anh không làm được gì cả, khi anh tốt nghiệp tôi bỏ học, khi anh dọn nhà đến nơi khác tôi bỏ Hà Nội đến Hồ Chí Minh, khi anh mới xuất hiện là thành viên Monstar là ngôi sao tôi
mở một quán ăn nhanh nhỏ. 3năm ở thành phố tấp nập sa hoa này tôi vì điều gì vì ai? Tôi đã quên anh thật sự quên chưa? Tôi ghét tôi vì tôi dễ khóc khi nhớ đến anh. Tôi thường mơ về cái ngày mùa đông năm đó, anh nói lời chia tay tôi. Nước mắt rơi trên má không biết tự bao giờ đã khô, nụ cười trên môi không biết tự bao giờ lại tắt trên môi tôi. Anh Võ Trần Thái Trung mối tình đầu của tôi, là người tôi yêu nhất, cũng là người làm tôi chịu nhiều đau khổ nhất. Thanh xuân vắng anh thật nhạt nhẽo💔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro