
Kết thúc
* Truy đệ hỏa táng tràng.
* Đoàn sủng Viễn Chuỷ.
--------------------------
Đứa bé đời sau đầu tiên của Cung môn ra đời.
Sinh vào tiết trời đầu xuân ba tháng hoa đào nở rộ.
Cung Viễn Chuỷ cũng đi nhìn cháu trai, em bé mới sinh ra mặt nhăn dúm dó, nhìn không ra bộ dáng gì.
Y cùng Cung Thượng Giác bên nhau qua được đợt trời đông giá rét, nghênh đón tiếp theo là ngày xuân tràn trề, bọn họ ở lúc pháo hoa tung bay, nắm tay lập lời thề dưới tầng mai, có tuyết trắng đồng hành, ưng thuận bên nhau một đời.
Chỉ có tử biệt, không có sinh ly.
"Ca, em bé thật là xấu."
Cung Viễn Chuỷ quay đầu, Cung Thượng Giác đứng gần y nhất, hai người cơ hồ muốn dính lấy nhau.
"Đệ bây giờ cũng như thế mà."
Cung Thượng Giác từ ái cười, hài tử hắn một tay nuôi lớn, hắn có cái gì không rõ ràng đây.
"A, ta giờ cũng giống bé con xấu như vậy sao?"
"Không, Viễn Chuỷ so với bé con xinh đẹp hơn."
Cung Viễn Chuỷ nghe được câu nói như vậy mới cười rộ lên, nhào vào lòng Cung Thượng Giác.
"Đệ biết mà."
Cung Tử Vũ từ sau bình phong đi tới, nhìn hai người lắc lắc đầu.
"Các ngươi huynh đệ trêu ghẹo liền trêu ghẹo, một hai phải liên luỵ đến hài tử của ta làm gì, nếu bé con có thể giống A Vân nhiều chút, tương lai khẳng định là nhất...... hài tử đẹp nhất nếu không tính Viễn Chuỷ đệ đệ."
Cung Tử Vũ nói đến một nửa, đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng sửa lại câu, Cung Viễn Chuỷ phi thường vừa lòng, đi theo Cung Thượng Giác về Giác cung.
Sau khi hai người hoà hảo, hận không thể thời thời khắc khắc dính ở bên nhau, Cung Viễn Chuỷ dứt khoát chuyển đến Giác cung cư trú, chỉ có luyện dược chế độc mới phải về Chuỷ cung.
Chờ đến qua sinh nhật năm nay, Cung Viễn Chuỷ liền mười tám tuổi, tuy nói không kịp nhược quán, nhưng cũng phải bắt đầu xem tuổi tác, trong tộc các trưởng lão sôi nổi vì Cung Viễn Chuỷ tìm tân nương khiến Cung Thượng Giác ăn không ít dấm. Mỗi lần nghe tới chuyện đó đều phải bắt nạt Cung Viễn Chuỷ thêm một chút, chọc người bực lên, lại phải quay lại dỗ dành.
Ban đêm, Cung Viễn Chuỷ bị đặt ở trên giường, hắn bị trưởng lão nửa đe doạ nửa dụ dỗ đi gặp cô nương, chỉ cùng người nói chuyện nhiều hơn hai câu y thuật, liền bị Cung Thượng Giác chặn ngang bắt trở về.
"Viễn Chuỷ đệ đệ, có ta còn chưa đủ sao, kia cô nương gia trừ bỏ biết chút y thuật, còn có cái gì có thể so sánh được với ta."
"Ca, ta mới phát hiện ngươi như thế nào so với Sam tẩu tẩu còn thích ăn dấm hơn như vậy."
Cung Thượng Giác mặt lộ vẻ không vui, duỗi tay vuốt ve gương mặt đệ đệ.
"Ca, đừng chạm."
"Đệ còn chưa trả lời ta, Viễn Chuỷ."
Cung Viễn Chuỷ ép sát vào Cung Thượng Giác, nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi người lớn hơn.
"Ca, ta chỉ cần ngươi, bên người khác, đều không được."
Cung Thượng Giác nghe được đáp án vừa lòng, tâm tình sung sướng không ít, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát lưu loát kéo lên màn giường, tắt nến đỏ, cùng đệ đệ một đêm xuân tiêu.
---
Hai người như thế triền miên hai năm, từ lúc Cung Viễn Chuỷ mười tám tuổi tới khi đệ đệ tròn hai mươi, hài tử nhỏ nhất Cung môn thế hệ này cũng đã cập quan, ai cũng không muốn tiểu thiếu gia chịu nửa điểm ủy khuất, lễ cập quan của Cung Viễn Chuỷ diễn ra vô cùng long trọng.
Các nhân vật có danh vọng trên giang hồ đều có mặt, ngay cả các giáo phái lánh đời cũng nể mặt Cung Thượng Giác mà gửi đến quà mừng.
Tiếng người bên ngoài ồn ào, Cung Viễn Chuỷ ngồi trước gương đồng, Cung Thượng Giác đứng phía sau đệ đệ, vì đệ đệ tháo xuống bím tóc đeo lên trang sức, bắt đầu vấn tóc.
Thiếu niên trong gương đồng mặt như quan ngọc, giữa mày còn lộ ra một cỗ anh khí, Cung Thượng Giác đem tay nhẹ nhàng đặt lên vai Cung Viễn Chuỷ, nhìn về phía gương đồng.
"Cập quan, Viễn Chuỷ của chúng ta cũng trưởng thành."
Khi Cung Viễn Chuỷ quay đầu, đã không có leng keng leng keng thanh âm của lục lạc, chỉ có đuôi tóc nhanh chóng xẹt qua ngón tay ca ca.
"Ca, lễ cập quan kết thúc, chúng ta đi vân du tứ phương đi."
Cung Thượng Giác đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó gật đầu.
"Được, đều nghe đệ."
Thanh âm hạ nhân ở ngoài cửa vang lên.
"Giác công tử, Chuỷ công tử, nên đi sảnh ngoài!"
Cung Thượng Giác đồng ý, hướng Cung Viễn Chuỷ vươn ra bàn tay to rộng của mình, Cung Viễn Chuỷ cười khẽ đặt tay mình vào tay ca ca, được ca ca đỡ đứng lên.
Ra đến sảnh ngoài, Cung Thượng Giác đột nhiên buông tay y.
"Viễn Chuỷ, đoạn đường này đệ phải tự mình đi, ca ca ở phía trước chờ ngươi."
Cung Viễn Chuỷ mỉm cười đồng ý.
Cung Thượng Giác dẫn đầu đi đằng trước, theo lễ nghi Cung môn, vị trưởng lão cao quý nhất sẽ vì thiếu niên đội lên chiếc mũ cập quan, nhưng vài vị trưởng lão tính cả Cung Tử Vũ lẫn Cung Thượng Giác đã ngồi lại thương thảo được kết quả cuối cùng.
"Thượng Giác, ngươi tới vì đệ đệ đội mũ, có được không?"
Cung Thượng Giác cúi đầu hành lễ với các vị trưởng lão.
"Lễ đội mũ nên để các trưởng bối thực hiện."
Phong trưởng lão nâng hắn dậy, ý cười doanh doanh.
"Y là đệ đệ chính tay ngươi nuôi lớn, mấy năm nay các ngươi nháo tới nháo đi, đã thật không dễ dàng, ngươi là ca ca y, cũng coi như trưởng bối, có gì không thể, không cần chối từ, thời gian sắp đến rồi."
Cung Thượng Giác không tiện thoái thác thêm, đối mọi người hành lễ, xoay người đi vào lễ đường.
Lệnh nguyệt ngày tốt, thủy thêm nguyên phục
Bỏ ngươi ấu chí, thuận ngươi thành đức
Thọ khảo duy kỳ, giới ngươi cảnh phúc
Xen lẫn trong tiếng tấu nhạc và tuyên ngôn ồn ào, Cung Viễn Chuỷ một thân hoa phục, chậm rãi đến gần.
Một khắc kia, Cung Thượng Giác cảm thấy chính mình đã gặp được tiên nhân.
Đệ đệ duy nhất của hắn, cũng chính là tín ngưỡng thần minh của hắn.
"Đội mũ!"
Thanh âm hùng hậu hữu lực vang lên, Cung Viễn Chuỷ cười khẽ cúi đầu, cùng với lời hứa của hắn giống nhau, Cung Viễn Chuỷ y, cuộc đời này chỉ hướng một mình Cung Thượng Giác mà cúi đầu.
Cung Thượng Giác hốc mắt ửng đỏ, thật cẩn thận vì đệ đệ mang lên mũ miện, chính mình một tay dưỡng đại hài tử, chính mình đau nhất.
"Kết thúc buổi lễ!"
Cung Thượng Giác từ ái vỗ lên ngọn tóc Cung Viễn Chuỷ.
"Chúc mừng Cung tam công tử cập quan."
Cung Viễn Chuỷ cười đến như tắm mình trong gió xuân, kéo tay Cung Thượng Giác, không quan tâm điều gì mà lao ra cửa cung.
Đón gió nhẹ, thanh âm Cung Viễn Chuỷ trở nên có chút run rẩy.
"Ca, chúng ta đi xem núi sông trăm họ đi, ta không muốn bị nhốt tại đây."
"Được, chúng ta chạy đi, làm một đôi ái nhân bình phàm."
---
Từ đó về sau mấy chục năm, trừ bỏ mấy phong thư từ, hai người cơ hồ không cùng Cung môn lui tới nữa, Cung Tử Thương và Cung Tử Vũ sớm đã minh bạch tình cảm của cả hai, để họ chạy ra khỏi toà nhà giam này, âu cũng là chuyện tốt.
So với trói buộc trách nhiệm làm một chủ cung cả đời, không bằng ẩn mình với núi rừng, đạp núi xuyên sông, xem mây cuộn mây tan, nhìn bốn mùa luân phiên, ngắm sao trăng đầy trời.
Cuối cùng, trong gia phả Cung môn, thế hệ Chuỷ cung cung chủ cùng Giác cung cung chủ đều không có hôn phối, cũng không con nối dõi, nhưng tên hai người lại gắt gao nằm bên cạnh nhau.
Truyền lưu trăm năm, suy đoán vô số.
Bất quá đời sau bình luận như thế nào về họ, đều là chuyện của đời sau.
Ít nhất hiện tại, bọn họ đã được như ước nguyện.
<HOÀN>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro