
[9% fanfic][NongJu | Nông Tuấn] The Rest of His Life (Quãng đời còn lại)_Part 1
Máy bay đáp xuống sân bay Đài Nam khi bầu trời đã dần tối. Trần Lập Nông mở di động, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. Một chiếc xe chậm rãi lái đến sát bên, cửa kính xe hạ xuống, là Lục Đình Hạo, người đã khởi xướng vụ họp lớp này.
"Máy bay đáp xuống cũng quá trễ rồi, thiếu chút nữa là tôi nghĩ cậu đã xảy ra chuyện gì." Người lái xe giống y như bảy năm trước đều thích cằn nhằn.
"Hai mươi phút là chuyện bình thường. Là cậu quá lo lắng thôi."
Trần Lập Nông liếc nhìn nơi chân trời xa mây mịt mùng u ám nói tiếp, "Nhanh lên, trời sắp mưa rồi."
Lục Đình Hạo chép chép miệng, đánh tay lái và chạy theo hướng ngược lại đường đi ra thành phố.
"Tôi cũng không muốn, nhưng bọn họ vẫn giục mãi, nói cái gì bạn học nhất định phải đợi cậu trước khi bắt đầu cuộc họp lớp..."
Xe chạy đến nửa đường quả nhiên trời bắt đầu mưa, Trần Lập Nông đóng cửa kính, mở điều hòa, "Tất cả mọi người đều tới sao?"
"Đúng vậy, ừm, nhưng mà Lâm Ngạn Tuấn sẽ không đến đâu."
Tay đang xoay nút radio bỗng ngưng lại một chút, "Tại sao, cậu ấy nói không tới sao?"
"Không ..." Lục Đình Hạo với những đề tài không có hứng thú sẽ mau chóng chuyển chủ đề. "Cũng không ai mời, nhưng mà nếu có mời cậu ta cũng sẽ không tới, ngày xưa đi học cậu ta cũng đâu có hợp với ai, cậu không phải không biết điều này."
"Cũng đúng."
Trần Lập Nông im lặng tắt radio đi, phần còn lại của hành trình không nói lấy một câu.
Nhiều người sống trong thị trấn từ khi còn học trung học. Hầu hết đều là những đứa trẻ ngây ngô chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì ở thế giới bên ngoài. Trước khi đẩy cửa phòng bước vào, Trần Lập Nông đã nghe thấy tiếng người nói chuyện vui cười đến huyên náo.
Gặp lại sau bảy năm, mọi người không có gì để chia sẻ, cũng chỉ là nói về những điều ngớ ngẩn đã làm cùng nhau khi còn ở trường và cười nhạo nhau.
Người ngồi trong góc từ chối điếu thuốc mà người kế bên đưa cho và giữ im lặng. Cũng không biết ai gọi đồ ăn, người phục vụ mang đến một bát sủi cảo. Trần Lập Nông mới vừa cắn một miếng liền ném vào đĩa. Vị của thực phẩm đông lạnh.
"Làm gì mà im lặng như vậy?" Lục Đình Hạo ngồi xích lại gần, nhìn dáng vẻ có lẽ đã uống không ít.
"Không, mọi người cứ thoải mái đi."
"Tôi biết cậu hiện không có để tâm ở đây." Lục Đình Hạo mơ hồ không rõ nói.
Trần Lập Nông cảm thấy buồn cười, "Sao cậu biết, làm gì tôi không để tâm, tôi chỉ hơi mệt sau khi xuống máy bay thôi."
"Chà ..." Lục Đình Hạo cúi xuống, ngả lên bàn tiệc cầm lấy chiếc đũa vô ý gõ vào cái gạt tàn trước mặt, như thể đang nói với chính mình, "Lâm Ngạn Tuấn, tôi còn không biết cậu sao."
Trần Lập Nông mỉm cười và ngừng nói.
"Cậu ta không học tiếp sau khi tốt nghiệp trung học, tôi thực sự không hiểu nổi. Những người trẻ khác đều đi ra ngoài trải nghiệm. Cậu ta vẫn sống ở nơi cũ... Cậu có nhớ quán trà sữa trước đây không, bây giờ nó đổi thành cửa hàng sửa chữa ô tô rồi, Lâm Ngạn Tuấn làm ở đó..."
Chỉ là nghe mà thôi, liền cảm thấy cuộc sống người đó thực vất vả.
Cuối buổi, mọi người nhốn nháo đòi đi tăng hai karaoke. Trần Lập Nông từ chối năm lần bảy lượt mới được buông tha. Một là vì cậu thấy có chút mệt mỏi, hai là không có tâm trạng. Cậu cầm áo khoác trong tay, chậm rãi đi trên đường.
Sau cơn mưa rào, không khí có mùi tanh bùn đất và mang lại cảm giác mát mẻ, nhiều cửa hàng trong thị trấn đều thay đổi, tân trang lại, đổi chủ quán, số cửa hàng có thể nhận ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bất chợt, Trần Lập Nông dừng lại.
Mùi hắc khó ngửi của chất tẩy rửa cùng dầu động cơ hòa trong không khí. Cậu nhớ đây là tiệm trà sữa mà mình thường ghé thăm hồi đó. Cửa hàng được mở rộng, có một vài chiếc ô tô đậu trong đó.
Trong đêm gần vào thu, người kia mặc áo thun, đầu gối quần jean bị vấy bẩn và đôi giày vẫn không thay đổi kiểu dáng, thực cũ, thực trắng.
Người kia có lẽ không nghĩ sẽ gặp lại cậu, vẫn đứng yên tại chỗ.
Dường như có gầy hơn, đen hơn, xương gò má nhô lên thực rõ ràng, tóc đen mềm mại trong gió đêm nhẹ nhàng bay tán loạn.
Trần Lập Nông đột nhiên quay trở lại khoảnh khắc người này lần đầu tiên xuất hiện trong đời cậu, cũng đứng trước mặt cậu như thế này.
Với đôi mắt sáng, không nói một lời.
000
Vào một buổi chiều mơ màng, tiếng ve sầu ồn ào bên ngoài cửa sổ, tiếng phấn lạch cạch trên bảng đen rơi xuống ba từ: Lâm Ngạn Tuấn.
"Đây là học sinh chuyển trường mới của lớp chúng ta. Mọi người chào đón bạn nhé. Về sau nhớ giúp đỡ bạn trong học tập cùng sinh hoạt có nghe không?"
"Nghe-ạ-"
Những học sinh bên dưới ê a trả lời lấy lệ, chờ giáo viên chủ nhiệm đi liền lập tức gục xuống ngủ, hay tiếp tục nói chuyện phiếm.
Trần Lập Nông nhìn người trên bục giảng đang tìm kiếm chỗ ngồi, vì cậu ta không có đồng phục, trên người khoác một chiếc áo sơ mi trắng với vài nếp nhăn nhẹ trên vạt áo.
Người kia tiến về phía cậu. Thực tế, cậu không thấy lạ. Cậu trai mới đến cao cao gầy gầy. Huống hồ, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh cậu là còn trống.
"Xin chào, tên tôi là Lục Đình Hạo!" Lục Đình Hạo ngồi phía trước dường như đặc biệt quan tâm đến bạn cùng lớp mới, còn đem thời khóa biểu mới được sao chép đưa tận tay một cách hào phóng.
Phía bên kia nhìn thoáng qua, rồi gục đầu ngủ thiếp đi trên cuốn sách mới mà chẳng nói chẳng rằng.
Lục Đình Hạo dường như không ngờ mình sẽ phải chịu phản ứng thờ ơ này, bất mãn lẩm bẩm gì đó xoay người trở về.
Trần Lập Nông nhìn người kia vùi mặt vào vòng tay, vừa mím môi vừa ngủ, cảm thấy người này thực sự kỳ quái lại không lễ phép
Học sinh mới đến có vẻ ngoài ưa nhìn, thể thao cũng rất tốt. Trong lớp chẳng làm gì ngoài việc ngủ gục và mặc kệ mọi người, nhưng các cô gái không quan tâm. Trong vòng một tuần, Trần Lập Nông nhìn thấy không ít thư tình trong ngăn kéo cậu ta.
Cậu cũng nhìn thấy cảnh đó nhiều lần. Nữ sinh lớp bên cạnh ở cửa sau chặn người sắp bước vào lớp và đỏ mặt đưa lá thư tình. Người kia cầm lấy lá thư như thường lệ, ném nó vào ngăn kéo rồi lại vùi đầu vào giấc ngủ.
Lục Đình Hạo nói đùa rằng người này còn nhận được nhiều thư tình hơn đỉnh đỉnh đại danh Trần Lập Nông học trưởng.
Trần Lập Nông thường nghe tai này ra tai kia. Cậu là cái loại chỉ cần có người tìm đến đều sẽ mỉm cười nói chuyện với người ta, hơn nữa hiếm khi từ chối người khác, nhưng bản thân không bao giờ chủ động quan tâm và tiếp cận bất cứ ai, thậm chí cậu không ngờ rằng Lâm Ngạn Tuấn lại khiến bản thân làm một ngoại lệ như vậy.
Trần Lập Nông vừa trở về từ Phòng Thể thao, nhận thấy có gì đó kỳ lạ khi bước vào lớp. Một đám người đứng nhốn nháo chặn phía trước cửa. Bàn của học sinh mới bị lật ngửa. Trên mặt đất là sách giáo khoa cùng mấy lá thư tình bị xé đến hỗn độn.
"Còn dám đụng đến bạn gái tao thử xem!" Nam sinh gào thét định động thủ bị cô gái đỏ mặt kéo lại.
"Ai là bạn gái của cậu, làm ơn hãy quay lại đi!"
Người đang bị nhắm đến đút tay vào túi, trưng ra vẻ hờ hững.
Trần Lập Nông thở dài, bộ dáng này ngay cả khi đó không phải là lỗi của cậu ta, cũng khiến người khác nóng máu.
Quả nhiên giây tiếp theo nam sinh liền hung hăng đem người đẩy mạnh người vào tường, "Mẹ nó mày câm sao! Cùng mày nói chuyện mà giả như nghe không thấy là như thế nào!"
Phía sau lưng không hề phòng bị đụng vào vách tường đau nhói. Lâm Ngạn Tuấn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có một chuyển động xung quanh mình.
Cái bàn được nhấc lên, sách vở rơi xuống được nhặt gọn gàng và đặt lại đúng vị trí từng cuốn một. Trần Lập Nông đẩy nhẹ nam sinh ra và đứng chắn giữa hai người.
"Còn hai phút nữa là đến giờ học. Cậu muốn làm cho mọi thứ trở nên khó coi sao, hay cậu không sợ để giáo viên biết những điều này?"
Chàng trai do dự một lúc, bởi Trần Lập Nông nổi tiếng trong trường, thể dục tốt, tính tình tốt và lại không đoạt nổi bật, càng quan trọng là, chính bản thân cũng không có chút tự tin nào.
Sau khi đám đông giải tán, Trần Lập Nông quay lại, "Cậu ..."
Đối phương không có ý định lắng nghe cậu. Từ đầu đến cuối đều trưng ra bộ dáng không liên quan mình. Sau khi chuông reo, cậu ta ngủ gục trên bàn như thường lệ.
Cái gì vậy. Trần Lập Nông có chút buồn bực, cái cách cậu ta cư xử như thể chính cậu mới là người nhiều chuyện khăng khăng xen vào việc người khác.
Người kia ngủ không thích đóng cửa sổ, cơn gió ấm áp trộn lẫn với mùi cỏ khô mùa hè thổi vào khiến mọi người đều cảm thấy buồn ngủ. Ngay khi Trần Lập Nông ngơ ngẩn chuẩn bị ngủ gục, ai đó đột nhiên tiến gần đến bàn bên cạnh, là thầy giáo với sắc mặt khó coi gõ gõ lên cái bàn của người đang ngủ say.
"Lâm Ngạn Tuấn, trả lời câu hỏi này."
Trần Lập Nông nhìn người kia đứng lên nhưng không mở miệng nói nửa lời. Lần này, cậu thực sự vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì, có rất ít người công khai thách thức giáo viên như vậy. Cậu không ngờ rằng người thậm chí bị người khác khiêu khích cũng không đánh trả lại chọn hành vi chống lại giáo viên thế này.
"Cầm sách đi ra ngoài đứng cho tôi!"
Nói xong người kia liền nhặt quyển sách bị ném lên người và im lặng đi ra ngoài. Trần Lập Nông nhất thời không thể đoán được suy nghĩ của người này, hành vi của cậu ta mâu thuẫn đến bí ẩn.
—
"Cậu biết không, tôi nghe nói rằng học sinh chuyển trường là lưu ban, kiểu như đang học thì tạm nghỉ một thời gian dài."
"Thiệt không? Nhìn cũng không khác biệt lắm."
"Thiệt mà, hơn nữa cậu ta vẫn luôn không nói là bởi vì khi còn nhỏ sinh bệnh không chăm sóc tốt dùng sai thuốc nên bị câm, bà tôi có quen người nhà cậu ta, là thiệt đó."
"Ai da ... thật là đáng tiếc, khi cậu ta mới đến, quả thật rất ngầu, đẹp trai lại có điểm lạnh lùng, vậy ra là vì không nói được ..."
"Tôi biết mà, xem mặt cậu ta, loại người có gia đình phức tạp, cho nên sẽ quái gở, ai biết trong lòng suy nghĩ cái gì."
"Đừng nói thế."
"Tại sao, chỉ là sự thật ..."
Nội dung trò chuyện rành mạch lọt vào tai. Trần Lập Nông lắc đầu bất lực nhìn người đã ngủ hai tiết.
Quái thật.
—
"Hôm nay là ai trực nhật, cái gì cũng chưa làm liền bỏ về rồi."
"Hình như là người mới tới kia."
"Cái gì ... làm sao có thể có người như vậy!"
Chiếc ghế bị đá ngã trên mặt đất rít lên ầm ĩ, Lục Đình Hạo kinh ngạc nhìn người đóng gói đồ đạc đứng dậy có chút ngơ ngẩn.
Trần Lập Nông cau mày, dần thấy mệt mỏi với hành vi này, "Có ai trong các cậu từng nói với cậu ta chưa?"
"Ai dám ..." Lục Đình Hạo rầu rĩ không vui phản bác.
—
Trần Lập Nông nhìn đồng hồ đeo tay. 6 giờ đúng, người kia không coi ai ra gì đi qua trước mặt cậu.
Than ôi, người này trước giờ không bao giờ tham gia vào tiết tự học ban đêm.
"Trà sữa đến rồi đây."
"Cảm ơn."
Trần Lập Nông mỉm cười nhận lấy trà sữa.
Cách xa nhau mười mét, bóng của hai người được phản chiếu trên bức tường đá màu ngọc lam. Trần Lập Nông uống trà sữa đến gần hết cốc. Tiếng hút rột vang lên đột ngột phá vỡ sự im lặng. Cậu sửng sốt một chút, và người kia tình cờ quay lại nhìn.
"Ưm ..." Trần Lập Nông không nói nên lời. Đôi đồng tử đó đen láy và sâu thẳm, lộ ra một loại quán tính rồi lại im lặng kỳ lạ. Cậu đột nhiên có chút chột dạ. "Gia đình tôi cũng sống ở đây ... Đường này, cậu đi trước đi."
Bên kia nhàn nhạt thu hồi mắt và rời đi.
Sáng hôm sau, Trần Lập Nông đến lớp đã thấy một người đang ngủ say. Đồng phục mới phát hôm qua. Kích thước dường như lớn hơn một cỡ, lỏng lẻo, còn cố tình mở hai nút tựa hồ là cảm thấy ngủ không thoải mái, cà vạt cũng kéo ra hơn phân nửa.
Chữ ký trên sách giáo khoa nét bút rời rạc, không có góc cạnh, lộ ra vài phần tùy ý.
Nguệch ngoạc.
"Đã đến lúc nộp học phí. Nộp xong nhớ kí tên. Không ký tên lần sau phải đóng nhiều hơn không được càm ràm nhé."
Lớp trưởng cầm hộp giấy cùng danh sách ký tên đi tới từng hàng thu tiền, phía dưới một đám la hét oán giận, Trần Lập Nông gõ gõ lên cái bàn người kia, không tỉnh.
Bản thân tự nhiên cảm thấy khó chịu không giải thích được.
Trần Lập Nông cảm thấy rằng mình đã vượt qua ranh giới. Cuối cùng thì người vô tâm này có bị ghét cũng không liên quan gì đến cậu. Cậu chẳng qua là không thích người này mỗi lần bị châm chọc lại trưng ra bộ dáng thờ ơ.
Thật là bực mình mà.
Một cái gì đó đập vào đầu. Lâm Ngạn Tuấn hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt ra và thấy một mảnh giấy rơi lên quần cậu. Khi cậu mở nó ra, trên tờ giấy vẽ một cái mặt xấu tròn tròn, cậu sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, người bên cạnh nhìn cậu chu chu môi.
Lần này cách nhau hai mươi mét.
Trần Lập Nông học người kia bộ dáng đi hai tay nhét túi, rồi mười phút sau cũng vặn lấy tay ra. Cậu đi ngang qua phố ăn vặt trước trường, đi qua quán trà sữa ở góc, và đi qua một con hẻm đá xanh trước khi đến một quán thức ăn nhanh.
"Một mì xào thịt bò, được rồi... thêm một phần sủi cảo."
Trần Lập Nông trả lại thực đơn, người kia sắc mặt trông không vui lắm.
"Hóa ra cậu làm việc ở đây, khó trách thích ngủ nướng vào ban ngày." Có vẻ như Trần Lập Nông đã biết được một bí mật ghê gớm lắm, thậm chí chính bản thân cũng chưa nhận thấy được giọng mình vui vẻ đến thế nào, phát hiện người kia nhíu mày lập tức nở nụ cười, "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác, bất quá cậu ít nhất phải cười với tôi một lần."
Mì cùng sủi cảo lần lượt được phục vụ, Lâm Ngạn Tuấn cũng không cười với cậu lấy một lần.
Trần Lập Nông không thích ăn đồ đông lạnh, đồ ăn loại này cậu ăn một miếng vào liền thấy buồn nôn, cho đến khi ăn xong, đĩa sủi cảo cũng không đụng vào.
Cách nhau mười mét, năm mét, ba mét...
Rõ ràng cậu đã rất gần nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn. Người kia cầm chìa khóa, đột nhiên quay lại.
Lần này Trần Lập Nông không trốn, cậu đứng trước mặt người kia, nhìn đối phương cầm cặp sách đổ ra những thứ bên trong trước mặt cậu.
Cậu nhìn cuốn sách bài tập và hai cây bút trên mặt đất có chút ngơ ngác, đôi mắt của người kia xoáy thẳng vào cậu. Cảm xúc gì cũng không có, lại khiến người ta giật mình.
"Cậu làm gì vậy?" Trần Lập Nông nhặt những thứ nằm rải rác trên mặt đất. Có chuyện gì với người này vậy? Cậu đã giúp cậu ta nhặt đồ lên cả hai lần rồi mà vẫn là loại thái độ này...
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tống tiền cậu sao, làm ơn đi, tôi lớn lên giống người xấu lắm sao?" Trần Lập Nông vừa nói vừa nhét mọi thứ vào túi của người kia, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nhìn đối phương rầu rĩ không vui lẩm bẩm, "Tôi thực sự rảnh không có việc gì làm mới hứa với giáo viên..." Sau đó, cậu lấy ra cuốn tập toán bên trong dán đầy ghi chú.
"Cậu làm ơn dành chút thời gian nghe giảng, thành tích tệ như vậy sẽ kéo chân lớp." Trần Lập Nông cầm cuốn tập vỗ lên trên ngực người kia rồi rời đi. Lúc xoay người lại, một nữ sinh mặc đồng phục trung học cơ sở cau mày nhìn họ. Khuôn mặt có chút tương tự Lâm Ngạn Tuấn. Sau khi làm cậu kinh ngạc, nữ sinh liền bước thẳng đến trước mặt người kia. "Bữa tối."
Trần Lập Nông nhìn cậu ta cầm gói đồ ăn trong tay đưa qua, nữ sinh tiếp nhận xong liền đi vào, chỉ để lại câu "Nói chuyện nói nhỏ thôi, đừng làm phiền tôi đọc sách."
Người kia kéo khóa cặp sách, xoay người vào nhà.
"Này, Lâm Ngạn Tuấn."
Lâm Ngạn Tuấn dừng lại, cổ áo trong gió đêm nhẹ nhàng rung động một chút. Không biết tại sao, nhưng Trần Lập Nông cảm thấy như gió đang thổi vào trái tim mình, khiến trái tim theo đó rung động.
"Tôi khác với họ," cậu nói.
Thật là kỳ lạ. Cậu có nghĩa vụ gì khi làm việc này? Cả ý thức và cơ thể đều theo bản năng cố tình muốn tới gần người này. Lâm Ngạn Tuấn là dạng người trong ngoài không đồng nhất, nhìn lạnh lùng lại khó có thể tới gần, kỳ thật là bị khi dễ một câu cũng sẽ không nói lại, a đương nhiên, cũng vì người đó thực sự không thể nói, một người mà ngay cả em gái cũng chẳng muốn nhìn thẳng vào, một người như vậy, cậu chỉ thấy tức giận giùm mà thôi.
"Xem xong nhớ trả... thế thôi, vào nhà đi."
Trần Lập Nông quay về. Cậu nên sớm tránh xa người này một chút. Không hợp tính lại khó kiểm soát, nguyên bản chính là cậu cùng người kia vốn dĩ thuộc hai thế giới khác nhau.
000
"Hôm nay bận vậy. Khó trách họp bạn cùng lớp cậu không đến."
Nói xong, Trần Lập Nông liền thầm mắng mình là thằng ngốc, chọn chủ đề cũng quá khô khan. Năm tốt nghiệp thực ngắn ngủi, nhưng dường như đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Hai người đứng đối mặt nhau. Trần Lập Nông lại không thể đoán được nội tâm người kia. Nói tóm lại, cậu không vui lắm.
Đôi mắt của Lâm Ngạn Tuấn vẫn như xưa, dù thế nào đều làm tim cậu xao động.
"Cậu không định mời tôi về nhà ngồi chút sao... Tôi mới trở lại và sẽ đi sau hai ngày nữa."
Khi người kia chuẩn bị rời đi, Trần Lập Nông rốt cuộc không nhịn nổi nói ra, ngữ khí có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận, vài âm tiết cuối cùng có chút khẩn cấp.
Đừng nhẫn tâm như vậy, Lâm Ngạn Tuấn.
Hai người khoảng cách mơ hồ đi cạnh nhau. Địa chỉ vẫn như cũ. Trần Lập Nông rất quen thuộc nơi này, quen thuộc đến nỗi cậu có thể lập tức nói ra ngày nào tháng nào, ở đâu trong phòng, cậu đã nói gì với người đó, những biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương, và cậu đã dùng loại tư thế nào để ôm lấy người kia.
Lâm Ngạn Tuấn đi tắm. Chẳng mấy chốc đã xong, tóc ướt bước ra ngoài nấu ăn. Trần Lập Nông thực sự không muốn ăn, nhưng khi người kia mang ra sủi cảo nấu chín, nội tâm cậu chỉ muốn hét lên.
Sủi cảo làm tay, vị giống y như trước đây.
Trần Lập Nông đột nhiên nhận ra rằng mình đã đánh giá quá cao sự tự chủ của bản thân, hương vị quen thuộc, con người quen thuộc, ngay cả không khí xung quanh đều làm cậu sắp không cản được chính mình.
Lần đầu tiên, Trần Lập Nông cảm thấy sự im lặng của Lâm Ngạn Tuấn thực khiến cậu khó chịu.
"Tay cậu bị làm sao vậy?"
Khi người kia đứng dậy thu chén, vết thương cũ đan xen trong lòng bàn tay không thoát khỏi đôi mắt. Cậu nắm lấy tay và không chịu buông. Người kia cũng không có ý định giải thích. Hai người lẳng lặng giằng co, cuối cùng Trần Lập Nông vẫn là không nhịn được đem người ôm vào trong ngực.
"Lâm Ngạn Tuấn..."
"Chỉ là, im lặng để tôi ôm một chút đi."
Xin cậu đấy.
000
Trong lớp giáo dục thể chất phân thành hai người một tổ gập bụng rồi sau đó đấu bóng rổ với lớp bên cạnh. Trước đây, Trần Lập Nông luôn phải ghép cặp với giáo viên, cuối cùng cũng có một đối tượng hợp tác, chỉ là...
Không được như mong muốn.
Trần Lập Nông đi đến trước mặt người kia mà ủy khuất bẹp bẹp miệng, như thể giận lẩy vì sự thờ ơ của đối phương, "Cậu làm trước hay tôi làm trước?"
Năm phút sau, Trần Lập Nông nằm trên đệm, người kia ôm lấy chân cậu.
Vào lần thứ 20, cậu nhận thấy có một nốt ruồi trên chóp mũi đối phương.
Vào lần thứ 50, người kia vô thức liếm đôi môi khô.
Vào lần thứ 100 kết thúc, Trần Lập Nông nằm thở dốc, người kia lập tức đứng lên, lại bị bóng đập vào lưng, và ngã thẳng vào cậu.
Trần Lập Nông thề rằng cậu thực sự chỉ theo bản năng đưa tay ra ôm lấy người đó.
Nam sinh gây chuyện liền nhanh chóng chạy tới, nhặt bóng rổ lên có lệ nói câu ngại quá, một chút thành ý xin lỗi đều không có.
Một giọt mồ hôi nhỏ từ ngọn tóc vào đường viền cổ áo cậu, người trên cơ thể cậu theo thói quen nhanh chóng đứng dậy và rời đi. Những ngón tay của Trần Lập Nông nắm lại, như thể vẫn còn sốc.
Cái quái gì vậy... người này... vòng eo mảnh quá.
Trong trận đấu bóng rổ, mặt trời rất chói chang, Trần Lập Nông cúi xuống và thở hổn hển, liếc về phía người kia. Phần cánh tay lộ ra không thể không khiến cậu mất tập trung.
Rõ ràng chiều cao gần như nhau, nhưng cậu không cảm thấy bất kỳ trọng lượng nào khi ôm người kia vào trong ngực. Cậu ta gầy đến mức nào chứ?
"Này, cẩn thận–"
Trần Lập Nông ngẩng đầu lên, sau đó trước mắt tối sầm.
000
"Thật sự không có vấn đề gì, em quay trở lại lớp học đi."
Trần Lập Nông không dám tưởng tượng lại cảnh mình bị bóng rổ đập vào trán bất tỉnh rồi bị một đám người vây quanh đưa đến phòng y tế mất mặt đến mức nào đâu.
Thế nên cậu nằm hai tiết trong phòng y tế hưởng khí lạnh từ máy điều hòa. Thực tế, cậu chỉ muốn cúp tiết tiếng Anh.
Khi cậu trở lại lớp học, không khí thật kỳ lạ. Giáo viên chủ nhiệm và một số giáo viên khác đứng trên bục giảng với vẻ mặt trầm trọng. Trần Lập Nông gõ cửa và được ra hiệu quay trở về chỗ ngồi của mình, mà vị trí bên cạnh lại trống rỗng.
"Chuyện này đến đây là kết thúc. Tôi không muốn điều này xảy ra một lần nữa trong tương lai. Tiết sau tự học."
Phòng học lại ầm ĩ, Trần Lập Nông ném cục tẩy vào Lục Đình Hạo, dùng ánh mắt dò hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"
Lục Đình Hạo quay lại ghé sát mặt và hạ giọng. "Học phí bị mất. Tôi tìm thấy nó trong ngăn kéo của Lâm Ngạn Tuấn."
"Sao có thể, ai cho phép lục soát?"
"Nói thật thì, tôi cũng nghĩ rằng điều đó là không thể. Học phí là 5024 tệ. Lâm Ngạn Tuấn có 6720 tệ trong phong bì trong ngăn kéo. Tôi không cảm thấy giống nhau." Lục Đình Hạo run rẩy bất lực sau khi nói, "Cũng không có cách nào khác, không ai nói thay cậu ta. Mà tiền lại được tìm thấy trong ngăn kéo. Cậu nói xem cậu ta không nói gì cả, chỉ toàn lắc đầu, một lời cũng không giải thích..."
Trần Lập Nông thực rất muốn mắng chửi người.
Cậu thậm chí còn khó chịu hơn khi tức giận mà không thể trút ra. Lớp học đột nhiên yên lặng, chủ đề của cuộc thảo luận bước vào lớp bằng cửa sau, và cuộc cãi vã lại bắt đầu sôi nổi.
Lần này người kia không ngủ như mọi khi, chỉ nhìn ra cửa sổ, quai hàm khép thật chặt.
Bộ dáng thất thần bị người quản lý quở trách hai câu. Trần Lập Nông đang từ từ uống trà sữa sô cô la bên ngoài nhà hàng, đợi người kia xong việc, nhân tiện làm nốt bài tập về nhà cuối tuần dưới một cái dù che.
Lần này khoảng cách chỉ là nửa mét.
Người kia đứng trước cửa nhà và quay lại nhìn cậu. Không phải sự bình tĩnh và im lặng mọi khi, lần này là với sự tức giận.
Trần Lập Nông bước về phía trước, người kia lùi lại, lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi cậu định bắt lấy vai đối phương, bất ngờ bị hung hăng gạt ra. Hộp cơm trưa trong túi rơi xuống, mọi thứ nằm rải rác trên mặt đất.
Cậu duỗi tay đi túm người lại nhưng hụt. Trần Lập Nông cảm nhận được sự tức giận và chán nản trong im lặng của người này. Bàn tay xoay chìa khóa đang run rẩy, cắm đến vài lần cũng chưa được.
"Này!"
Trần Lập Nông cau mày và kéo người lại, "Tôi nợ cậu cái gì kia chứ, lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó với tôi, tôi biết đó không phải là cậu! Tôi ..."
Ngón tay chợt buông ra, người trước mặt cậu cúi đầu xuống, cắn răng thật chặt, nốt ruồi trên chóp mũi kia đọng lại một giọt nước mắt.
Là cậu nhìn lầm rồi đi.
"Lâm Ngạn Tuấn, tôi ..."
Trần Lập Nông có chút bó tay, cậu đã gặp qua nữ sinh khóc. Khi đó cậu sẽ đưa khăn giấy ra nhẹ giọng an ủi, nói rằng không sao đâu, nhưng chính một câu không sao đâu này cậu hiện tại không nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn người kia im lặng mà tức giận, im lặng mà chịu ủy khuất, im lặng mà rơi nước mắt.
"Tôi, tôi biết đó không phải là cậu, thật mà..." Trần Lập Nông không biết theo ai đưa tay lên, chạm vào vai đối phương lại lập tức bất an bỏ ra, đến cuối cùng dừng ở trên lưng, xác định đối phương không có ý kháng cự ý mới thật cẩn thận tới gần, cho đến khi không còn khoảng cách giữa hai người.
Không có âm thanh nào cả, Trần Lập Nông rất khó chịu.
Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi tin cậu, tôi tin mà.
Cách làn da ấm áp, cậu có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim trong lồng ngực người kia. Vậy Lâm Ngạn Tuấn có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu không, có thể nghe thấy suy nghĩ của chính cậu không?
Dưới lòng bàn tay là sống lưng thẳng nhưng mảnh khảnh của người kia, xương sống nhô ra trong chiếc áo rộng thùng thình có vẻ càng thêm mỏng manh thon gầy.
Trần Lập Nông đột nhiên mở to hai mắt.
Những cảm xúc vụng về và mâu thuẫn không hề phòng bị liền tuôn trào, không chỗ che giấu.
Nhìn thấy người này bị bắt nạt sẽ khiến bản thân vô thức tức giận, nhận được phản ứng lạnh lùng của người này sẽ cảm thấy khó chịu, tất cả điều này, phân tích đến cuối cùng, bởi vì bản thân không biết khi nào đã đặt người này vào vị trí quan tâm của mình.
Vậy tâm trạng này nên được gọi là gì?
Có lẽ...
Trần Lập Nông đột nhiên đẩy người kia ra, khiếp sợ nhìn vào đôi mắt đỏ đó, hít một hơi thật sâu không hề phòng bị ôm người vào trong ngực, lần này, là một cái ôm chân chính.
Không phải an ủi, không phải lo lắng.
Nhịp tim dồn dập nhanh chóng dịu xuống ngay lập tức.
Ah. Trần Lập Nông có chút khó nói, có lẽ...
Cậu thực sự đã thích người này.
000
Miệng vết thương trên trán bị nứt, một ít máu rỉ ra. Trần Lập Nông nhìn người kia lục lọi trong ngăn kéo, tìm kiếm gì đó rồi đứng dậy và chạy ra ngoài.
"Không cần ..."
Đã quá muộn.
"... Thật rắc rối." Trần Lập Nông thở dài và nhìn quanh phòng. Không có đồ đạc gì cả. Căn phòng thực trống trải.
Không đến hai phút người kia liền đã trở lại, tùy tay đặt tiền lẻ trong túi lên bàn, vào lúc lấy băng keo cá nhân ra hai người đều sửng sốt một chút.
Nam sinh cao lớn 1 mét 8 dán băng keo cá nhân hình Cậu Bé Bọt Biển, hình ảnh này ngẫm lại liền cảm thấy thật quái dị.
"Không sao đâu!" Trần Lập Nông ngay lập tức cầm lấy nó trước khi người kia rút tay về và xé bao bì. "Tôi không nghĩ nó tệ đâu, dù sao, là để ngăn ngừa nhiễm trùng, ồ, đây, tôi không nhìn thấy, cậu giúp tôi dán."
Vị trí này có thể dễ dàng ôm lấy eo của Lâm Ngạn Tuấn. Trần Lập Nông tự mắng mình trong giây tiếp theo, kiểu như vài việc sau khi ngộ ra được rồi xem kỹ lại một lần nữa cảm nhận liền sẽ phá lệ không giống nhau, cậu chán ghét bản thân chỉ như vậy liền nhanh chóng mãn nguyện.
Cậu chú ý bàn tay của đối phương, lòng bàn tay chằng chịt vết hằn, cậu không biết đã nghe ở đâu rằng một người có lòng bàn tay như vậy sẽ có một cuộc sống khó khăn.
"Ghi chú có dễ hiểu không?" Cậu hỏi.
Lâm Ngạn Tuấn gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Trần Lập Nông đoán rằng những người đã nghỉ học vài năm tám phần là xem không hiểu. "Không thành vấn đề, tôi có thể dạy kèm cho cậu miễn phí." Nói rồi cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn lên, đối phương sửng sốt một chút, vẫn là lắc đầu.
Luôn luôn từ chối, vẫn luôn từ chối. Ngay cả ý tốt.
Đừng sợ, đừng chống lại việc tiếp cận người khác, hoặc ít nhất đừng chống lại lòng tốt và cách tiếp cận của tôi. Trần Lập Nông nói thầm trong lòng, nhưng cuối cùng cậu chỉ im lặng nhẹ nhàng bắt lấy ngón tay người kia.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro