
triết mỹ
Nghệ sĩ Moon Hyeonjoon x Búp bê sứ Doran
ooc | smut | dark fantasy
sản phẩm này không phải thực tế và không có tác dụng thay thế hiện thực.
gửi một lời cảm ơn đến beta reader chỉnh sửa lại sao giấy: ellielosetenulal
𐙚⋆˚✿˖°
Người ta nói vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng chiếu vào. Nhưng Moon Hyeonjoon đã tâm niệm rằng, nếu ánh sáng chiếu xuống chỉ để làm lộ ra sự mục ruỗng được vùi chôn kỹ càng thì gã thà ước mình sống cả đời trong tăm tối còn hơn.
Đám đông gọi gã là kẻ kiêu ngạo. Hyeonjoon xem đó là một lời khen. Bởi lẽ, khiêm tốn là đức hạnh của những kẻ tầm thường. Còn gã ư? Gã kiêu hãnh đặt mình lên trên nhân loại. Con người sống vội vã, yêu đương nhạt nhẽo và chết đi trong sự tầm thường. Họ thỏa hiệp với những vẻ đẹp nửa vời, những bức tranh rẻ tiền và những bài thơ non nớt. Hyeonjoon thì không. Gã là một nghệ sĩ, và đặc ân của nghệ sĩ là được quyền khinh bỉ thực tại. Sự kiêu hãnh của Hyeonjoon không nằm ở việc gã tài giỏi hơn kẻ khác. Gã chỉ đơn giản là không thèm bận tâm đến họ.
Moon Hyeonjoon chỉ quỳ gối trong một điện thờ duy nhất: xưởng búp bê của gã. Và gã chỉ tôn thờ một vị thần duy nhất: cái đẹp.
Moon Hyeonjoon không phải kẻ tôn trọng sự sống. Với gã, sự sống là kẻ thù của cái đẹp. Nó khiến cho mọi sự rực rỡ của thế gian dần trở nên băng hoại và điêu tàn. Bông hoa nở rộ rực rỡ đến đâu rồi cũng sẽ rụng cánh, chiếc lá xanh non mơn mởn đến đâu rồi cũng sẽ lìa cành, làn da mịn màng đến đâu rồi cũng sẽ nhăn nheo. Thời gian sẽ đâm từng nhát cắt vô hình vào vẻ đẹp thoáng qua mà gã từng ngưỡng vọng.
Gã từng nghĩ, nếu có thể loại bỏ sự sống ra khỏi phương trình của cái đẹp, thì vẻ đẹp ấy mới chạm đến vĩnh hằng. Bởi sự sống, tự thân nó, là một hình thức hủy hoại. Nó khiến cho mọi thứ vận động, đổi thay, già đi, biến mất. Sự tĩnh lặng tuyệt đối, ngược lại, đóng băng mọi thứ ở khoảnh khắc rực rỡ nhất, chống lại mọi bước tiến của thời gian.
Thế nên gã chọn cái tĩnh. Trong xưởng búp bê chưa đầy hai mươi mét vuông, Moon Hyeonjoon cho ra đời những tạo vật chẳng cần đến hơi thở, nhưng lại hoàn mỹ đến mức khiến kẻ sống phải trầm trồ thán phục. Tiền bạc và danh tiếng cũng đến với gã từ đó. Nhưng với Hyeonjoon, danh vọng và tiền bạc chẳng bao giờ là mục đích. Chúng chỉ là chiếc gương phản chiếu một chân lý đơn giản: hắn có thể tạo ra cái đẹp mà thế gian phải thừa nhận, nhưng không thể tạo ra một thế giới trọn vẹn cho chính mình.
Nghệ sĩ có phải là kẻ yêu chính nỗi đau của mình hay không? Hyeonjoon chẳng mấy quan tâm đến điều đó. Trung thành với một triết lý duy mỹ, gã chỉ yêu cái đẹp, đến mức mọi thứ khác trên đời đều trở nên thừa thãi, kể cả những thứ được gọi là tình yêu, lòng tin hay đạo đức. Với gã, sức sống chảy trong huyết quản biến con người thành thứ nguyên liệu bất toàn. Chỉ có búp bê mới có thể trung thành với lý tưởng về cái đẹp hoàn mỹ mà gã truy cầu. Đó là thứ vẻ đẹp không phản bội, không hư hoại, không già nua, không tàn úa.
Đêm nay, ngôi đền của chàng nghệ sĩ họ Moon lại đắm mình trong ánh trăng.
Thứ ánh sáng lạnh lùng lướt qua những tạo vật thất bại nằm vương vãi khắp xung quanh. Chúng là bằng chứng của những nỗ lực tìm kiếm sự hoàn hảo bất thành. Những lời cầu nguyện không được hồi đáp.
Nhưng đêm nay, dường như vị thần duy nhất Moon Hyeonjoon tôn thờ đã ban phước cho gã.
Như thể chính ánh trăng cũng vừa tìm thấy đức tin của mình, nó gom hết sự thuần khiết nhợt nhạt của đêm để chiếu rọi vào trung tâm của điện thờ. Ngự trị giữa căn phòng, trên một tấm nệm nhung đen tuyền, là em.
Hiện hữu trước mặt gã là kiệt tác mới nhất của mình, hay đúng hơn là tấm gương soi rọi chính linh hồn chẳng vẹn nguyên của người nghệ sĩ. Ánh sáng nhập nhòe đổ xuống khuôn mặt búp bê mới thành hình, phản chiếu đôi mắt vô tri vô giác mà trong đó, gã tưởng rằng mình nhìn thấy sự cứu rỗi.
Làn da trắng của em mang vẻ thanh khiết của một đoá huệ tây vừa hé nở trong đêm, trước khi bình minh ngu ngốc kịp vấy bẩn nó. Đôi môi hồng xinh hé mở, như dẫn dụ, như gọi mời. Gã đã tạc nên đôi môi ấy từ một ý niệm mơ hồ của niềm đam mê. Mái tóc đen tuyền mượt mà, lơi lả rủ xuống vầng trán, khiến người ta phải hết sức kiềm chế khao khát được chạm vào.
Moon Hyeonjoon đã dành ba năm để mài giũa đường nét của bờ vai mềm mại, để kéo căng từng sợi gân nơi cổ tay bằng sứ, để gọt giũa một khuôn hàm thanh tú, vừa đủ để giữ lại sự nam tính, nhưng lại tước bỏ hoàn toàn sự thô kệch của phàm nhân.
Và đôi mắt...
Gã trai họ Moon chẳng nhớ nổi mình đã dành bao lâu chỉ để hoàn thiện đôi mắt thuỷ tinh trong veo, chẳng vương chút bụi trần. Chúng không nhìn gã. Chúng nhìn xuyên qua gã, đắm chìm vào trong một thế giới hư vô mà gã hằng khao khát. Hàng mi dài, dày và đen, cong vút một cách hoàn hảo, đổ bóng xuống gò má. Chúng mang một vẻ đẹp thánh thiện đến mức phi nhân tính, một sự hoàn hảo khiến người ta muốn cúi rạp mình mà tôn thờ, và ngay lập tức, muốn đập vỡ.
Gã đã tước đoạt sự sống khỏi em, và chính vì thế, gã đã ban cho em sự hoàn hảo. Gã đã ban cho em một vẻ đẹp không bị hoen ố bởi ý chí tự do, cũng chẳng cần đến suy nghĩ tầm thường để tồn tại. Gã đã bắt được Vĩnh Hằng phù du và nhốt nó vào trong hình hài này. Gã đã chiến thắng sự tàn nhẫn của Thời Gian. Gã đã khinh bỉ Sự Sống và tạo ra thứ còn vĩ đại hơn cả sự sống.
Gã ban cho em một vẻ đẹp chỉ biết tuân lệnh người tạo ra nó. Em là tín đồ câm lặng và hoàn mỹ nhất, được sinh ra chỉ để thờ phụng bàn tay đã tạo ra mình. Em sẽ không bao giờ nhìn kẻ khác. Em sẽ không bao giờ rời bỏ gã. Em là của gã, một cách trọn vẹn, theo cái cách mà không một sinh vật nào ngoài kia có thể thuộc về ai.
Moon Hyeonjoon đưa ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chạm vào em. Gã thưởng thức quyền sở hữu của mình. Ngón tay gã mơn man chậm rãi, chạm vào làn môi mọng, rồi nhẹ nhàng lần theo đường cong tuyệt mỹ của xương quai xanh, cảm nhận độ mềm mịn tuyệt đối của lớp sứ được nung ở nhiệt độ phù hợp nhất.
Hoàn hảo.
"Ta gọi em là Doran, được chứ?"
Tất nhiên là em chẳng có quyền từ chối rồi. Doran vốn là cái tên gã đã đặt cho em từ những ngày đầu ấp ủ bóng hình em trong tâm trí. Và đến nay, khi em đã hoàn thành dưới bàn tay chai sần của gã, nghe cái tên dịu êm vang lên nơi đầu lưỡi, một cảm giác thỏa mãn vô tận trào dâng trong lòng người nghệ sĩ.
Hyeonjoon lùi lại một bước, chiêm ngưỡng toàn bộ tác phẩm. Gã thấy sự phục tùng tuyệt đối trong cái cách em ngự trị trên tấm nhung đen. Em được tạo ra để thuộc về gã.
Gã thì thầm, ngón tay lại vuốt ve gò má hồng.
"Chỉ có ta mới được phép nhìn em. Chỉ có ta mới xứng đáng với em."
Moon Hyeonjoon cúi xuống, áp môi mình lên vầng trán bằng sứ của em.
Nụ hôn của Pygmalion, nhưng là một Pygmalion tàn nhẫn và độc đoán hơn. Gã không cầu nguyện cho em có sự sống. Gã cầu nguyện cho em vĩnh viễn không bao giờ sống. Sự sống sẽ làm hỏng em, cũng như nó đã làm hỏng mọi thứ khác. Và dưới hình ảnh của một con búp bê sứ, em sẽ chẳng khước từ được những yêu thương của gã, chỉ được phép ngoan ngoãn tiếp nhận sự thờ phụng của gã. Đó là sự vâng lời tối thượng mà gã muốn có được ở em.
Nhưng có nhiều hơn một điều mà Moon Hyeonjoon không biết.
Gã không thấy thứ đang nhìn gã từ bên trong. Phải chăng đó là một linh hồn? Linh hồn đó không có khái niệm về thế giới. Thế giới của em chỉ vừa mới bắt đầu trong đêm nay, và thế giới đó là Moon Hyeonjoon.
Gã không biết rằng sự tĩnh tại mà gã tôn thờ lại là lớp vỏ hoàn hảo nhất để che giấu một linh hồn tội lỗi. Niềm kiêu hãnh của gã, sự sùng bái thuần khiết và ích kỷ đến bệnh hoạn ấy, tự nó đã trở thành một dạng thức của sự sống, mãnh liệt hơn cả máu thịt.
Gã không biết rằng nụ hôn đó, thứ mà gã ban phát như một đặc ân của thần thánh, lại là giọt sương đầu tiên tưới lên một hạt mầm méo mó. Một thực thể chẳng ai biết gọi tên dường như đang tồn tại trong con búp bê, đắm say trước hơi ấm xa lạ, rồi ngay lập tức, nó khao khát nhiều hơn. Sự tồn tại non nớt của nó được dệt nên từ chính niềm kiêu hãnh của Hyeonjoon. Gã đã đổ quá nhiều sự khinh bỉ của mình đối với thế giới vào em, và giờ đây, em đang bắt đầu nảy sinh một sự khinh bỉ của riêng mình với tất cả những gì chẳng phải là gã.
Bàn tay gã đã nặn ra em. Giọng nói của gã đã ru em thành hình. Hơi ấm của gã là sự sống duy nhất em từng biết đến.
Và vì thế, chúng là của em.
Cũng như con búp bê này là của gã, linh hồn non nớt đó, bằng một bản năng chiếm hữu nguyên thủy và thuần khiết hơn bất kỳ ái tình nhân loại nào, cũng tin rằng kẻ tạo ra em, cũng phải thuộc về em. Bất cứ thứ gì, hay bất cứ ai khác dám chen vào giữa em và gã, đều chỉ là một vết nứt bẩn thỉu cần phải bị xóa bỏ.
Sự mệt mỏi của hàng trăm giờ lao động cật lực đáng lẽ phải quật ngã gã, nhưng sự hưng phấn của kẻ sáng thế còn mãnh liệt hơn. Moon Hyeonjoon ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất trong xưởng, gã không thể rời mắt khỏi Doran. Gã ngắm em như một tín đồ cuồng tín được chiêm ngưỡng thánh tích.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, thiêng liêng và gần như độc hại của sự hoàn hảo đó, Moon Hyeonjoon vô thức gục đầu lên bàn làm việc, ngay bên cạnh tấm nệm nhung đen. Gã chìm vào giấc mộng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro