
Chương 32
Một bóng đen lặng lẽ bước đi trên hành lang khu phòng khách.
Hiện giờ đã là 1 giờ sáng. Người đó bưng một cái khay, bước thật nhẹ lên sàn gỗ. Trên khay có thuốc hạ sốt, khăn lông và nước ấm – thoạt nhìn là đang chuẩn bị mang đến phòng 116 cho Kitajima Kazuki đang sốt cao.
Nhưng khi bóng đen đi ngang qua phòng 116, lại không dừng lại.
Mục tiêu của hắn – rất rõ ràng, ngay cả dưới ánh đèn hành lang mờ mờ cũng không thể nhầm lẫn – chính là căn phòng cuối hành lang, phòng 120.
Đó là nơi ở của Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei.
Chỉ là, hiện tại trong phòng 120 chỉ có một mình Matsuda Jinpei. Do Kitajima Kazuki bị ốm, hai cảnh sát đã buộc phải chia ra – Hagiwara Kenji hiện đang ở phòng 116 để chăm sóc người bệnh. Cho nên dù có chuyện gì xảy ra ở phòng 120, Hagiwara Kenji cũng hoàn toàn không biết.
Đây chính là một phần trong kế hoạch của gã.
Hắn đặt khay xuống đất, bắt đầu sờ soạng gì đó ở ngưỡng cửa phòng 120.
…Không có? Sao có thể không có?!
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán hắn. Rõ ràng trước đó khi mang chăn đến, hắn đã giấu con dao găm ở đây cơ mà. Sao bây giờ lại không thấy?
“Ngươi đang tìm cái gì vậy?”
“?!”
Hắn giật mình quay phắt lại – chỉ thấy một người đàn ông đang đứng dưới ngọn đèn tường mờ mờ.
Kitajima Kazuki tựa người vào bức tường, dưới ngọn đèn lờ mờ còn sót lại trong hành lang. Anh ta đã cởi áo khoác dày, chỉ mặc chiếc áo tắm dài mà lữ quán phát. Mọi phụ kiện lỉnh kỉnh đều đã tháo bỏ – chỉ còn sợi dây chuyền nhung có mặt đính đá to cỡ đốt ngón tay vẫn còn vắt trên cổ.
Dưới ánh sáng yếu ớt, viên đá đỏ như đang chực nhỏ ra một giọt máu.
Người đàn ông ấy rõ ràng vẫn còn đang bệnh – mặt anh ta đỏ ửng vì sốt, tóc đen rối bời bết cả vào má. Anh không đeo kính, đôi mắt màu hổ phách trông mờ mịt như một con nai non, vẻ mặt ngây thơ vô hại, như thể chỉ tình cờ đi ngang qua đây mà thôi.
Anh vẫn nở nụ cười dịu dàng như mọi khi – đáng tiếc, dù là con dao găm anh đang xoay trong tay hay những lời anh sắp nói ra, đều cho thấy anh đã nhìn thấu tất cả từ lâu.
“Nói nhỏ chút đi.” – Kitajima Kazuki dịu dàng nói, – “Jinpei mới ngủ được, đừng đánh thức anh ấy.”
“…!”
Bóng đen không kìm được lùi lại một bước, kinh hoảng nói: “Ngươi… ngươi không phải đang ốm nặng lắm sao?!”
“À, cảm ơn ngươi đã mang thuốc hạ sốt đến nhé —— xin lỗi, chỉ đùa một chút thôi. Dù sao thì, thuốc ngươi mang chỉ là mấy viên thông thường, sao có thể giúp hạ sốt được?”
Kitajima khẽ cười: “Ngươi chắc không định giết ta, mà chỉ muốn khiến ta bệnh nặng đến mức phải có người túc trực chăm sóc đúng không?”
“Trong tình huống có nhiều vụ án mạng xảy ra, khả năng cao sẽ có ít nhất một cảnh sát được phân công ở lại bên cạnh ta. Và quả nhiên, mọi việc diễn ra đúng như ngươi mong muốn —— chỉ khi lực lượng bị phân tán, ngươi mới dám ra tay, đúng chứ? Cũng phải thôi… Dù sao thì, sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ vốn không cân bằng.”
“Ta hơi tò mò. Ban đầu ngươi không định nhắm vào cảnh sát. Vậy điều gì đã khiến ngươi phải đánh liều như bây giờ?” – Người đàn ông nghiêng đầu, nở nụ cười không rõ là trêu chọc hay thương hại, – “Là vì chiếc máy quay kia đã ghi lại bằng chứng phạm tội của ngươi sao?”
“…!”
“Sao không nói gì thế, cô Kagawa Shin?”
“…Muốn tôi nói gì?”
“Nói thử xem, tại sao ngươi lại phải giết Kaikyuu Shinjitsu.”
“Ta không hiểu ý của ngươi, Kitajima-san.” – Gương mặt dịu dàng khi nãy của Kagawa hoàn toàn biến mất. Cô kéo tay áo che mặt, lạnh lùng nhìn đối phương. – “Đột nhiên chặn đường rồi nói ra những điều hoang đường như vậy, thực sự khiến người khác khó hiểu.”
“Ngươi đã giết Kaikyuu Shinjitsu, rồi dùng băng khóa chặt thi thể lại trong tấm thảm. Khoảng tầm 12 giờ, ngươi viện cớ đi lấy bữa khuya để xuống bếp lấy muối, dùng muối để điều khiển tốc độ tan của băng.”
“Đó là lý do tại sao tay áo ngươi bị ướt —— vì dính vụn băng, khi gặp nhiệt độ phòng đã tan chảy.”
“ Kaikyuu Shinjitsu thích uống hồng trà, nhưng gần đây lại đổi sang uống nước đóng chai. Ngươi không rõ lý do, nhưng chính điều đó lại giúp ngươi dựng nên một cái bẫy hoàn hảo.”
“Ngươi kể với các mọi người rằng Giới Kaikyuu Shinjitsu có hoang tưởng bị hại. Và vì ai cũng tin tưởng ngươi, chẳng ai đi xác minh lại lời đó —— nên họ đều tin rằng Kaikyuu Shinjitsu sẽ không bao giờ uống đồ uống do người khác đưa. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại – hắn vốn không có bệnh đó, và đã thoải mái uống chai nước mà ngươi đưa.”
“Kết quả, hắn phát tác kịch độc ngay trước mặt ngươi mà chết.”
“Ngươi làm rất tốt – từ việc gieo tin đồn đến việc đánh lạc hướng thời gian tử vong – tất cả đều hoàn hảo. Nếu như… không có bức ảnh đó.”
Kitajima Kazuki thong thả, bình tĩnh vạch trần từng bước tội ác như đang mổ xẻ một con ếch xanh đã không thể động đậy.
“Ngươi quá sợ hãi, không dám đánh cược rằng chiếc máy quay ấy có quay thêm gì khác hay không. Nên ngươi chọn mạo hiểm – đánh liều ra tay.”
Anh dịu dàng lắc đầu với người phụ nữ đã sững sờ: “Chỗ này ta phải chấm điểm trừ cho ngươi… quá nôn nóng rồi, Kagawa Shin.”
Cô không kìm được, lại lùi thêm một bước.
…Người này, rốt cuộc là thứ gì vậy?
Cô run rẩy, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh buốt. Rõ ràng trước mặt chỉ là một người bệnh phải dựa vào tường mới đứng vững, mặt đỏ bừng vì sốt, cả khóe mắt cũng đỏ hoe… vì sao lại mang đến cho cô một cảm giác áp bức khủng khiếp đến thế?
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” – Kagawa Shin nghiến răng, – “Không ngờ Kitajima lại giả vờ bệnh tật, còn cầm vũ khí đe dọa người khác giữa hành lang…”
Kitajima Kazuki không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Kagawa, như thể đang quan sát một con kiến đang giãy giụa hấp hối.
“…Kitajima, chỉ cần tôi hét lên một tiếng, mọi người sẽ lập tức tỉnh dậy.”Kagawa thấp giọng uy hiếp, “Đến lúc đó, họ sẽ thấy chỉ có ngài cầm vũ khí, còn tôi suýt nữa bị ngài giết chết… Với trí thông minh của ngài, chắc hẳn cũng hiểu rõ hậu quả của chuyện này… Ngài nên cân nhắc cho kỹ.”
“Đúng là không nằm trong phòng y tế, nhưng tôi thật sự đang sốt cao mà.”
Người đàn ông đích thực đang sốt nhún vai, hắn không hề nói dối, chỉ là cố ý thêm vào vài tiếng ho khan để đánh tráo cảm giác, khiến bản thân trông như đang bệnh đến sắp chết.
Sau đó, Kitajima Kazuki nhìn người phụ nữ trước mặt đang như đối đầu với kẻ địch mà mỉm cười dịu dàng. Hắn xoay con dao găm trên tay vài vòng, rồi kẹp lấy phần sống dao, đưa về phía cô:
“Trả lại cho cô đấy, Kagawa-san”
“…”
Kagawa không ngu, cô đứng im bất động: “Ngài để con dao xuống đất rồi trở về phòng, tôi sẽ tự mình lấy lại.”
Kitajima Kazuki thở dài một tiếng.
“Tôi thực sự thấy không khỏe.” Hắn khẽ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Kagawa đầy quyến luyến, dịu dàng như mật đường, “Vốn dĩ tôi không định dùng đến nó, nhưng vì sao cô lại không thể hợp tác một chút chứ?”
Cái gì?
Kagawa còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy người đàn ông mấp máy môi như đang nói điều gì đó. Ánh đèn lờ mờ trong hành lang hắt lên gương mặt hắn, luồng khí nóng từ miệng hắn như xé rách khoảng tối, để lại những cái bóng đầy ám muội và khó hiểu.
Chỉ trong tích tắc, Kagawa cảm thấy như thể mình nghe thấy tiếng xào xạc dày đặc như tiếng côn trùng đập cánh. Nhưng cô biết rõ, thực chất mình chẳng nghe được gì cả — những âm thanh đó giống như ảo giác, thoáng qua rồi biến mất. Còn cô thì như rơi vào một mạng lưới tơ màu sắc rực rỡ, không thể cưỡng lại được, từng bước một tiến gần về phía đối phương.
Biểu cảm trên khuôn mặt cô dần trở nên hoảng loạn, khoảng cách giữa hai người cũng ngày một rút ngắn.
Không thể điều khiển thân thể, không thể nói, không thể chống cự. Âm thanh kỳ lạ kia khiến Kagawa choáng váng dữ dội, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, cô gần như kinh hoàng nhận ra bản thân đang từng bước một tiến về phía người đàn ông kia.
“Suỵt ——”
Kitajima Kazuki đưa một ngón tay đặt lên môi ra dấu im lặng: “Đừng phát ra tiếng động quá lớn, Kagawa. Giữ yên lặng nhé.”
“Ta vốn định để đến mai mới ra tay, nhưng tiếc là cô hình như hơi thiếu kiên nhẫn.” Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt con dao găm vào trong tay cô, “Đừng sợ, tôi không có ý định giết cô. Tôi chỉ cần cô lấy ra từ trong đầu mình một con ký sinh trùng đáng yêu —— quá trình này có thể không dễ chịu lắm, nhưng tôi cần cô tỉnh táo suốt cả quá trình, được chứ?”
Trong tiếng thở gấp dồn dập, khóe mắt Kagawa như sắp rách ra, cô nhìn người đàn ông chằm chằm.
Kitajima Kazuki dịu dàng nói:
“Không nói gì tức là đồng ý rồi nhé.”
Rồi hắn buông tay đang giữ sống dao ra.
“Bắt đầu đi.”
----
Hagiwara Kenji đột nhiên choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Hắn không thể nhớ rõ nội dung, chỉ còn ấn tượng về ánh lửa ngút trời, và tiếng Matsuda Jinpei gào thét đau đớn đến xé gan xé ruột.
“Hagi——!!”
“Hagiwara——!!”
Sau đó, ánh lửa kia bị một màn tang tóc che phủ. Khắp trời như đổ tuyết, từng mảnh đều mang gương mặt viết tên hắn.
Trong căn phòng tối tăm chỉ có một chiếc đèn ngủ phát sáng, Hagiwara Kenji đầm đìa mồ hôi lạnh, cố gắng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ qua làn sáng yếu ớt – tuyết vẫn rơi tơi tả như muốn cắn nát cả thế giới. Hắn thở ra một hơi thật sâu, rồi bất lực dùng tay che mặt.
Thật là, sao lại mơ thấy mấy chuyện này chứ… Chẳng lẽ gần đây stress quá độ? Không thể nào chỉ vì hôm nay không ngủ cùng Jinpei-chan mà sinh ra loại giấc mơ này đi?
Khoan đã —— ngủ?!
Hắn ngủ rồi sao?!
Hagiwara dài lập tức quay đầu nhìn sang chăn đệm bên cạnh.
Trống không.
Hagiwara Kenji bình tĩnh sờ vào mặt nệm, lạnh toát — chứng tỏ Kitajima Kazuki đã rời đi một lúc rồi.
Vấn đề là: một người đang sốt cao đến vậy sao lại có thể rời khỏi đây mà không đánh thức hắn?
Hagiwara Kenji rất chắc chắn đối phương thật sự bị sốt — nhiệt độ cơ thể hắn là người đo, thuốc hạ sốt không dùng được, suốt cả buổi tối hắn phải dùng túi chườm đá và cồn để giúp Kitajima Kazuki hạ nhiệt. Chỉ đến khi nhiệt độ đối phương hạ xuống đôi chút, hắn mới dám trải chăn nằm bên cạnh — vốn chỉ định chợp mắt, không phải ngủ thật, bởi với tình trạng của Kitajima Kazuki, hắn lo đối phương thiêu sốt tới mức tổn thương não.
…Cho nên cái bộ dạng sốt đến ngu ngốc lúc trước là diễn sao?!
Hagiwara Kenji vội vàng bật dậy, ban đầu tính đi tìm Matsuda Jinpei. Nhưng khi hắn vừa kéo cửa phòng trọ ra — thì va phải một người đang đi trong đêm.
“Tê, đau đau đau ——!”
Kitajima Kazuki vốn đã thấp hơn Hagiwara Kenji một chút, hai người đâm sầm vào nhau, kết quả là cằm Hagiwara đập mạnh vào trán Kitajima, một người đau đến hét lên ôm trán, người kia thì đau đến phát không nổi tiếng, chỉ biết ôm mặt ấm ức.
Kẻ bị đâm còn chưa kịp mở miệng, kẻ gây họa đã cướp lời trước:
“Đau quá… Cằm của Hagiwara cảnh sát cứng quá trời!”
Hagiwara Kenji che cằm, tức đến phát khóc, nghiến răng ken két:
“Rốt cuộc là ai sai đây hả?! Nếu Kitajima tiên sinh không nửa đêm mò ra ngoài, chúng ta đâu có va vào nhau!”
Rồi hắn nhíu mày bật đèn trong phòng.
Bộp ——
Ánh đèn sáng rực căn phòng, cũng chiếu sáng người đàn ông đang khép cửa lại — Kitajima Kazuki.
Nhìn sơ thì chẳng khác mấy lúc trước: vẫn mặc chiếc áo choàng tắm Hagiwara thay cho, sắc mặt vẫn đỏ hồng do sốt cao, không đeo kính nên có thể thấy rõ hốc mắt đỏ ửng đến bất thường — nhìn sơ qua có vẻ yếu ớt thật.
“…” Hagiwara Kenji che cằm, ngập ngừng hỏi:
“Kitajima tiên sinh, nửa đêm rồi ra ngoài làm gì vậy?”
Căn phòng chìm vào im lặng.
Cảnh tượng lúc này thật có chút buồn cười — hai người đàn ông, một người ôm trán, một người ôm cằm, mắt hơi rưng rưng vì đau, đứng đối diện như hai phe đang dò xét nhau. Một người cố gắng moi ra lời khai, một người vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra.
Bình thường, nếu đổi là người khác tra hỏi, Kitajima Kazuki có thể dễ dàng mỉm cười lừa gạt qua.
Đáng tiếc, lần này là Hagiwara Kenji.
Cuối cùng, người chịu thua trước vẫn là Kitajima Kazuki.
“…Ừm, tôi không muốn lừa cậu.”
Kitajima Kazuki bất đắc dĩ cười nhẹ:
“Tôi vừa mới… mộng du.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro