
Chương 8: 769 ngày
Bảy trăm sáu mươi chín ngày...
Lại cãi nhau với Xán Liệt ca ca. Mình biết anh ấy không thích mình đến công ty, không thích mình gây sự. Thái độ vô lý của mình làm cho anh ấy cực kì chán ghét, cũng khiến cho người khác chế giễu, làm cho chính mình xấu mặt. Mình biết mình làm như vậy chỉ khiến cho Xán Liệt ca ca càng thêm phiền chán. Nhưng... ít nhất anh ấy sẽ chú ý đến mình...
Cho dù có bị chán ghét cũng không sao. Ít nhất, Xán Liệt ca ca sẽ nói chuyện với mình...
.
"Bá Hiền, tối hôm trước cậu bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?" Đô Khánh Tú do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi.
Hỏi Biên Bá Hiền chuyện đêm đó, nhưng cậu ấy lại không nói gì, thân thể run lẩy bẩy. Kim Chung Nhân còn lượn xung quanh xem xét, cho rằng Bá Hiền gặp phải sắc lang.
Cậu cũng khẩn trương hỏi có đúng là có người quấy rối cậu ấy hay không. Nhưng Bá Hiền vẫn lắc đầu không nói. Bọn họ chẳng còn cách nào. Thấy cảm xúc Biên Bá Hiền thực sự không ổn định, đành phải về nhà trước, chờ Biên Bá Hiền bình tĩnh lại rồi tính tiếp.
Hai ngày nay Biên Bá Hiền vẫn trầm mặc, thậm chí tươi cười cũng rất gượng ép, luôn thẫn thờ, lúc nào cũng buồn bực không vui, khiến cậu và Kim Chung Nhân thấy vậy đều cực kì lo lắng.
Trong giờ cơm trưa, cậu rốt cục nhịn không nổi. Hôm nay cậu phải biết lý do tại sao Bá Hiền lại như vậy!
"Bá Hiền, có chuyện gì cứ nói ra, có lẽ tớ và Tú Tú có thể giúp được cậu".
Biết bọn họ quan tâm đến mình, Biên Bá Hiền nở nụ cười,"Tớ không sao..."
"Trời mới tin!" Đô Khánh Tú mất hứng trừng cậu, "Bá Hiền, cậu không xem tớ và Chung Nhân là bạn bè sao?"
Biết Đô Khánh Tú tức giận, nhưng Biên Bá Hiền cũng không biết nên nói thế nào. Chuyện "trọng sinh" này nếu không phải tự mình trải qua, tuyệt đối sẽ không có ai tin tưởng.
Nhưng hai ngày nay cậu cứ mờ mịt mông lung, không biết nên làm thế nào. Cứ xem như mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra, tiếp tục bình tĩnh sống như thế?
Nhưng... cứ nghĩ đến Phác Xán Liệt thống khổ, hơn nữa vẫn do cậu gây ra, làm sao cậu có thể làm ngơ như không thấy?
Nghĩ đến Phác Xán Liệt, trái tim cậu lại đau đớn, nụ cười trên mặt cũng ảm đạm.
Đô Khánh Tú và Kim Chung Nhân liếc nhìn nhau, hai người đều lo lắng,"Bá Hiền..."
"Kỳ thực..." Biên Bá Hiền đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Tớ vừa xem một cuốn tiểu thuyết..."
"Hả?" Hai người ngẩn ra.
"Tiểu thuyết?" Đô Khánh Tú nhíu mày, "Tiểu thuyết gì?"
Biên Bá Hiền cắn môi, do dự một chút mới nói: "Có thể xem như là tiểu thuyết tình cảm..."
"Bởi vì một cuốn tiểu thuyết tình cảm, nên hai ngày nay cậu chơi đùa trò u buồn?" Trên trán Đô Khánh Tú hiện lên mấy cái hắc tuyến.
Kim Chung Nhân cũng nổi lên hắc tuyến, nhưng vì giữa vững nguyên tắc thân sĩ, cậu vẫn ôn hòa hỏi Biên Bá Hiền : "Tiểu thuyết viết những gì mà khiến tâm tình cậu kém như vậy?"
Biên Bá Hiền xoay ngón tay. Cậu cũng biết mình nói rất vớ vẩn, nhưng cậu cần có người cho ý kiến giúp cậu.
"Là... nam chính có một người bạn thanh mai trúc mã. Nam chính rất yêu thương người em trai này, em trai cũng rất thích anh trai hàng xóm. Sau khi lớn lên, tự nhiên là yêu anh ta. Nhưng nam chính lại có người yêu. Cậu ấy không thích người yêu của nam chính, trăm phương nghìn kế muốn tách bọn họ ra, còn ép nam chính phải cưới cậu ấy..."
"Ép như thế nào?" Đô Khánh Tú hỏi.
Biên Bá Hiền yên lặng cúi đầu, "Hạ thuốc."
"Mẹ nó, thủ đoạn vô sỉ này mà cũng dám làm!" Đô Khánh Tú chửi tục, "Cậu em trai này không hiểu cái gì gọi là chúc phúc sao? Chuyện thiếu đạo đức như phá hủy tình cảm của người ta mà cũng dám làm!"
Đầu Biên Bá Hiền càng thấp hơn.
"Rồi sao nữa? Nam chính có cưới cậu ta không?"
"Có... Em trai khiến cha mẹ nam chính hiểu lầm là nam chính cưỡng ép cậu ấy. Hơn nữa mẹ của nam chính sức khỏe không tốt, nam chính vì mẹ nên đành phải cưới cậu ấy."
Kim Chung Nhân cũng nhíu mày, "Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận được chuyện đó."
"Rồi sao nữa?" Đô Khánh Tú hỏi.
"Cậu em trai sau vài năm hôn nhân bị ghẻ lạnh, còn thường cãi nhau với nam chính. Bởi vì quan hệ giữa nam chính và người yêu cũ vẫn rất tốt, cậu em trai còn từng đến trước mặt người yêu cũ, kêu gào đánh người..."
Biên Bá Hiền càng nói càng cảm thấy mình thực sự rất xấu tính. Sao trước kia cậu lại ngu ngốc như thế? Để mọi người phải chịu đau khổ...
Đô Khánh Tú và Kim Chung Nhân nghe xong đều lắc đầu, cậu em trai này thực sự khiến người ta chán ghét.
"Sau này cậu em trai quyết định ly hôn, đặt đơn ly hôn đã ký tên ở đó rồi rời đi. Ai ngờ lại đụng phải chuyến bay tử thần, rơi máy bay mà chết. Sau đó khi tỉnh lại, nhận ra linh hồn của mình lại ở trong thân thể người khác."
"Phụt!" Đô Khánh Tú mới uống xong một ngụm nước liền phun ra,"Đây là tình huống kiểu gì vậy? Có quá căng thẳng hay không?"
Nếu không phải cậu là đương sự, Biên Bá Hiền cũng sẽ cảm thấy câu chuyện này thực vớ vẩn.
"Sau khi sống lại, cậu em trai đã nhận ra mọi chuyện,quyết định làm lại cuộc đời lần nữa, lãng quên quá khứ. Cậu ấy nghĩ rằng sau khi cậu đi, mọi người sẽ sống tốt hơn, nam chính cùng người yêu sẽ hạnh phúc bên nhau. Ai ngờ sau này gặp lại nam chính, mới biết anh ta không kết hôn với người đó, thậm chí còn mang nhẫn cưới, vì cái chết của cậu em trai mà áy náy vô cùng, tự trừng phạt chính mình."
"Oa..." Đô Khánh Tú ôm hai má, đôi mắt biến thành hình trái tim,"Đúng là một chàng trai tốt hiếm có!"
Quả nhiên chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết!
Đúng thế, nhưng người tốt như anh, lại vì cậu mà không thể sống tốt.
Trong lòng Biên Bá Hiền đau đớn, nhưng vẫn nói: "Cậu em trai không biết nên làm gì. Cậu ấy không muốn liên lụy đến quá khứ, nhưng lại không thể yên tâm về nam chính."
"Đợi đã!" Đô Khánh Tú ngắt lời cậu, khuôn mặt có chút vặn vẹo,"Bá Hiền không phải cậu tự tưởng tượng cậu chính là em trai kia, nên hai ngày nay vẫn cứ quái dị như vậy chứ?"
Thực ra cậu chính là em trai làm người ta chán ghét kia. Nhưng nếu nói như thế cũng không có ai tin. Biên Bá Hiền chỉ cười khổ trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Đô Khánh Tú im lặng hít sâu, Kim Chung Nhân cũng dở khóc dở cười. Nhưng ngẫm lại, người phương Đông đều đa sầu đa cảm, Biên Bá Hiền tuổi còn nhỏ, bị ảnh hưởng bởi loại tiểu thuyết tình cảm khoa trương giả tạo này cũng là chuyện bình thường.
Lúc này bọn họ hoàn toàn quên Biên Bá Hiền bằng tuổi bọn họ.
"Nói trắng ra, cậu em trai này là kẻ ích kỷ!" Uống một ngụm trà, Đô Khánh Tú bắt đầu phát biểu, "Cậu ta chỉ nghĩ đến bản thân. Vì thích nam chính nên đoạt lấy hắn, không hề suy nghĩ cho hắn ta. Chết rồi lại nghĩ mình mất đi, nam chính sẽ có được hạnh phúc. Làm ơn đi, cậu ta nghĩ người ta là loại không máu không nước mắt sao? Thanh mai trúc mã nha! Con chó nhà tớ nuôi 8 năm chết rồi, tớ còn đau lòng đến nửa năm!"
Biên Bá Hiền nghe vậy càng không thể ngẩng đầu lên. Đô Khánh Tú nói, làm sao cậu không hiểu được? Trước đây anh hai luôn khuyên cậu, muốn cậu đừng cố chấp, muốn cậu đừng ích kỉ như vậy. Chúc phúc cũng là một loại yêu. Nhưng cậu lại hoàn toàn không nghe. Đạo lý đó cậu biết, nhưng trong lòng cậu lại cố chấp như có ma nhập, làm cậu chỉ nghĩ như thế nào mới có được người cậu yêu.
Cậu khiến cho bản thân khó chịu, cũng kéo theo mọi người bị vạ lây.
Cho dù sống lại, cậu vẫn ích kỷ, muốn cắt đứt quá khức, không nghe không nhìn. Cậu tự nhủ không có cậu, mọi người sẽ sốt tốt hơn. Kỳ thực chẳng qua cậu không dám đối mặt với sai lầm của bản thân.
Bọn họ sao có thể sống tốt được? Cha mẹ nuôi từng xem cậu như con ruột, anh hai coi cậu như mạng sống, còn có... Xán Liệt ca ca từng yêu chiều cậu hơn bất cứ ai.
Bọn họ yêu cậu như vậy, làm sao có thể hạnh phúc khi cậu mất?
"Nếu như cậu ta cảm thấy áy náy, thì nên đi bù đắp lại..."
"Bù đắp?" Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn Đô Khánh Tú.
"Đúng thế! Cậu ta phá hủy cảm tình của người ta, bù đắp lại là đương niên! Cậu người yêu kia đó nhất định còn yêu nam chính, nếu không thì sao có thể luôn ở bên cạnh nam chính? Đúng rồi, Biên Bá Hiền , diễn biến tiếp theo là gì? Thôi khỏi, cậu cho mình mượn sách đọc luôn cho tiện!" Loại tiểu thuyết khoa trương lại giả tạo này thực sự kích phát tâm hồn đa sầu đa cảm của Đô Khánh Tú!
Cậu đi đâu lấy tiểu thuyết bây giờ? Biên Bá Hiền chột dạ cúi đầu: "Ách, đó là tiểu thuyết tiếng Pháp, Khánh Tú không đọc được đâu!"
Đô Khánh Tú thất vọng. Nhưng không sao, "Vậy phía sau là gì? Biên Bá Hiền, kể cho mình nghe đi!"
Phía sau... Cậu cũng không biết. Bởi vì kết cục còn chưa tới. Nhưng câu nói của Đô Khánh Tú làm cho cậu hiểu mình không thể tiếp tục trốn tránh.
Nợ người thì phải trả. Mà cậu lại nợ rất nhiều.
"Khánh Tú, cảm ơn cậu!" Biên Bá Hiền biết phải làm gì rồi.
"Hở?" Đột nhiên lại cảm ơn làm Đô Khánh Tú không hiểu cái gì.
Biên Bá Hiền mỉm cười, má mochi nhỏ xinh đáng yêu lại ngọt ngào, "Tớ còn chưa đọc xong tiểu thuyết. Đợi đọc xong tớ sẽ kể cho cậu nghe!"
Lúc trước, cậu đã phá hủy hạnh phúc của Xán Liệt ca ca. Cậu nên làm, chính là trả lại hạnh phúc cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro