
Chương 4
Biên Bá Hiền đứng trước bia mộ. Đây là lần đầu tiên cậu đến trước ngôi mộ của mình. Sau khi sống lại, cậu đã quyết định quên đi quá khứ. Cho nên dù biết mình được chôn ở đâu, cậu cũng chưa từng đến nhìn lại.
Cậu muốn xa rời tất cả mọi thứ trước đây, không muốn động chạm đến nữa. Nhưng sáng nay, khi nhìn thấy tạp chí Kim Chung Nhân đặt trên ghế, nhìn thấy người đàn ông cậu chôn giấu sâu trong trí nhớ, quá khứ lại giống như một cuộn phim chiếu lại trong óc. Đến khi cậu tỉnh táo lại, đã phát hiện mình đi đến nghĩa trang.
Đúng lúc cậu muốn rời đi, thì không ngờ lại đụng phải người kia.
Khi đó, cậu thực sự muốn xoay người chạy trốn. Nhưng đột nhiên cậu nhớ đến cậu đã không còn là Biên Bá Hiền kia nữa. Nếu như hoang mang rối loạn chạy trốn mới thực sự là kỳ quái.
Cho nên cậu trấn định lại, giả vờ như mình đến để cúng viếng. Cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt, hơi run rẩy.
Thời gian trôi qua thật lâu. Cậu biết mình nên rời khỏi, nhưng chân lại không thể động đậy được. Cậu chỉ có thể đứng đó như một đứa ngốc, đứng bên cạnh anh...
Khi trời sắp tối, cuối cùng anh cũng rời đi...
Biên Bá Hiền nhẹ nhàng thở dài, nâng đôi chân tê rần vì đứng lâu, đi đến trước mộ của mình. Tự nhiên đứng nhìn mộ của chính mình, cảm giác thực là quái dị.
Khẽ mỉm cười, cậu ngồi xổm xuống, vươn tay đụng vào bia đá. Lạnh đông cứng hết rồi.
Cậu nhìn hoa nhài đã kết sương. Có hai bó hoa, cũng có hai phần bánh ngọt.
Cậu nghĩ, một phần khác có lẽ là anh hai đặt ở đó. Không biết anh hai có khỏe không? Đã cưới vợ chưa? Hay là vẫn thầm thương trộm nhớ Kim Tuấn Miên?
Hy vọng anh hai đừng quá cố chấp. Dù sao, bây giờ thiếu một cái vật cản là cậu, Xán Liệt ca ca cùng Kim Tuấn Miên sẽ hạnh phúc với nhau.
"Biên Bá Hiền, đây là kết thúc có hậu nhất!" Phủi bông tuyết rơi trên bia mộ, cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Nhưng không biết những lời này cậu nói với ai... Là cậu trước kia? Hay là cậu hiện tại?
.
Là cậu trai kia!
Phác Xán Liệt ngạc nhiên phát hiện mình lại nhớ đến cậu bé phương Đông đứng trước bia mộ hôm qua, thậm chí chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra cậu.
Đây là một nhà hàng sang trọng đúng tiêu chuẩn, các bàn đều được đặt trước. Muốn dùng cơm ở đây, phải đặt trước ít nhất là 2 tháng. Nhưng một số người đặc quyền thì không cần như vậy.
Một năm trước, Phác Xán Liệt mua nhà hàng này, trở thành ông chủ giấu mặt. Bình thường anh chỉ cần thông báo muốn đến đây, cho dù không còn bàn, quản lý nhà ăn cũng sẽ cố gắng sắp đặt một chỗ.
Mới ngồi vào chỗ không bao lâu, Phác Xán Liệt đã nhìn thấy cậu trai nhỏ phương Đông kia. Có lẽ là vì người phương đông rất hiếm, mà cậu bạn này lại cực kì bắt mắt.
Cậu có vóc dáng bé bỏng, hình như không tới 1m75, mặc đồng phục nhà hàng, một chiếc áo sơ mi thắt caravat đen cùng váy đen ngắn, một chiếc quần đen và đôi giày cổ thấp cùng màu. Mái tóc nâu hạt dẻ được chải đơn giản, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn luôn tràn ngập tươi cười.
Nhìn thế nào cũng không cảm giác cậu trai là người trưởng thành. Cho dù người phương Đông vốn nhỏ nhắn, nhưng nhìn cậu ấy có vẻ chưa đến 18 tuổi.
Từ khi nào thì cho phép thuê lao động vị thành niên? Phác Xán Liệt nhíu mày, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cậu trai nhỏ.
Nguyên nhân đơn giản nhất là vì nụ cười của cậu trai ấy. Mỗi khi cậu mỉm cười, đôi má sẽ lộ ra hai cái bánh mochi, đôi mắt đen sáng như lưu ly, đáng yêu như một con búp bê.
Không chỉ mình anh chú ý đến cậu, rất nhiều thực khách cũng có vẻ cố ý vô tình nhìn về phía cậu. Khi cậu rót đồ uống cho thực khách, sẽ ân cần hỏi bữa ăn có hợp khẩu vị hay không. Thái độ phục vụ thân thiện cùng nụ cười ngọt ngào khiến thực khách rất thích.
"Phác Xán Liệt, anh đang nhìn gì vậy?" Thấy anh không yên lòng, Kim Tuấn Miên mở miệng hỏi.
Phác Xán Liệt thu hồi ánh mắt, cười nhẹ, "Không có gì!" Sau đó cúi đầu cắt một miếng sườn dê nướng thưởng thức. Thái độ vẫn ung dung tao nhã như thường, nhưng vẫn mang theo xa lạ vô hình.
Từ hai năm trước, anh vẫn như vậy...
Kim Tuấn Miên cúi đầu nhìn chăm chú vào nhẫn cưới trên tay Phác Xán Liệt. Ánh hào quang màu bạc phản chiếu dưới ánh đèn làm đau mắt y.
Cậu ta rõ ràng đã biến mất. Nhưng y và Phác Xán Liệt đã không thể trở về như trước kia. Rõ ràng bọn họ từng yêu nhau như vậy, nhưng hết thảy đều bị cậu ta kia phá hủy.
Cậu ta đó hủy đi hôn lễ của y, ép Phác Xán Liệt phải cưới cậu ta.
Kim Tuấn Miên không cam lòng. Y yêu Phác Xán Liệt. Ở trường đại học, lần đầu tiên nhìn thấy anh, y đã bị anh hấp dẫn.
Y thích sự chín chắn sâu sắc của anh, hành sự quyết đoán nhưng cũng hài hước có lễ. Anh xuất thân quý tộc nhưng không hề kiêu căng, không coi thường bất cứ ai, cư xử ôn hòa nhưng không gần gũi. Những ai được anh đồng ý mới có thể nhìn thấy sự dịu dàng của anh.
Y xuất thân bình dân, nhờ vào học bổng mới được học ở thành phố A. Quen biết Phác Xán Liệt cùng Thế Huân, ba người bọn họ liền trở thành bạn tốt. Sau đó, y và Phác Xán Liệt bắt đầu yêu nhau.
Theo lời kể của Thế Huân và Phác Xán Liệt, y biết bọn họ vô cùng yêu thương một tiểu hoàng tử. Nhưng không ngờ rằng, tiểu hoàng tử đó lại trở thành ác mộng của y.
Vì cậu ta, Phác Xán Liệt hủy đi lễ đính hôn của bọn họ, cưới cậu ta. Kim Tuấn Miên vô cùng tức giận. Y không muốn buông tha cho Phác Xán Liệt. Vì thế y xin vào làm trong tập đoàn Phác thị, trở thành thư kí của anh.
Y biết tính cách của Phác Xán Liệt, cũng biết cậu bé kia làm cách nào để buộc anh cưới cậu ta. Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận việc bị tính kế, huống chi là Phác Xán Liệt. Nhìn anh có vẻ tao nhã, nhưng không chấp nhận bất kì ai dám đùa giỡn anh. Với tính cách kiêu ngạo của Phác Xán Liệt, anh sẽ không bao giờ tha thứ cậu ta.
Y có thể chờ. Cậu ta càng gây sự, chỉ càng khiến Phác Xán Liệt không kiên nhẫn thêm. Cuối cùng sẽ có một ngày Phác Xán Liệt không chịu nổi...
Ai ngờ ngày đó chưa đến, cậu ta đã chết rồi...
Từ hôm đó, Phác Xán Liệt thay đổi.
Anh trở nên trầm mặc hơn, đối xử với y càng thêm xa cách. Anh cũng không lấy nhẫn cưới trên tay xuống. Rõ ràng cậu ta đã biến mất, nhưng Kim Tuấn Miên lại thấy khoảng cách giữa y và Phác Xán Liệt càng ngày càng xa.
Uống một ngụm rượu đỏ, Kim Tuấn Miên cảm thấy trong miệng chua xót.
Làm sao y có thể thắng được người chết? Cho dù trong lòng Phác Xán Liệt có áy náy, nhưng tình cảm đó cũng đã kéo dài khoảng cách giữa y và anh.
Nhưng Kim Tuấn Miên vẫn không muốn buông tay. Y vẫn luôn yêu Phác Xán Liệt, không muốn tặng anh cho bất cứ ai. Huống chi là một kẻ đã qua đời!
"Phác Xán Liệt, diễn thuyết tại Scott Will anh có đi không?" Y tìm đề tài nói chuyện.
Phác Xán Liệt nâng ly rượu, đang định trả lời,một thanh âm đã vang dội trong nhà hàng.
"Bá Hiền, làm người yêu của anh đi !"
Một thiếu niên ôm bó hoa hồng thật lớn, quỳ một chân, giơ bó hoa hồng lên cao, chân thành nhìn cậu trai phương Đông.
Thoáng chốc, cả gian phòng đều an tĩnh.
Tay Phác Xán Liệt khẽ run lên, rượu đỏ trong ly suýt nữa thì đổ ra ngoài.
"Bá Hiền"...hai từ này chính là tiếng Trung.
"A, nam sinh tuổi trẻ thực đáng yêu!" Kim Tuấn Miên nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, cười khẽ.
Phác Xán Liệt ngước mắt nhìn vào đôi nam nam trẻ tuổi kia. Không chỉ mình anh, trong phòng ăn mọi người đều chăm chú quan sát bọn họ.
Biên Bá Hiền hóa đá. Cậu không ngờ rằng Ellen sẽ làm chuyện này! Đây chính là nơi làm việc của cậu a...! Trời ơi, quản lý xanh mặt rồi!
Cậu cảm thấy nhức đầu. Mà Ellen lại cảm thấy thực lãng mạn.
"Bá Hiền, em hãy đồng ý đi!" Ellen theo đuổi Biên Bá Hiền rất lâu. Búp bê Đông Phương xinh đẹp ở Scott Will vẫn rất hấp dẫn mọi người. Không biết bao nhiêu người muốn trở thành bạn trai của cậu ấy. Nhưng Biên Bá Hiền vẫn luôn lạnh lùng nhàn nhạt, với ai cũng có vẻ khách khí có lễ, nhưng không nhận lời theo đuổi của bất kì ai.
Nửa tháng nữa là bữa tiệc đêm Noel, một đống người đều muốn tranh cướp Biên Bá Hiền làm bạn trai. Tình địch nhiều như vậy, hắn quyết định phải tiên hạ thủ vi cương! Nhất định phải bày tỏ tình yêu trước công chúng! Hắn không tin một hành động lãng mạn như vậy sẽ không rung chuyển được trái tim Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền chẳng thấy cảm động chút nào. Nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của quản lý, cậu chỉ sợ hôm nay mình sẽ bị mắng. Thật bực mình! Công việc này tiền lương rất cao nha!
Cậu thực sự có ý nghĩ muốn giết Ellen! Thở sâu, Biên Bá Hiền miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa hồng trên tay Ellen.
Cứ nghĩ cậu đã đồng ý, Ellen mừng rỡ muốn ôm cậu. Ai ngờ Biên Bá Hiền lại lui về một bước, ngón tay vuốt ve cánh hoa hồng.
"Hoa hồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc mình chỉ thích hoa nhài!" Cậu rút ra một đóa hoa hồng, đưa cho một cô gái bên cạnh, "Tiểu thư xinh đẹp, hoa hồng như vậy rất thích hợp với một người cao quý như cô!"
"Cảm ơn!" Cô gái mỉm cười nhận lấy.
Biên Bá Hiền nhìn Ellen, mắt to khẽ chớp, vô tội mà đáng yêu nói: "Ellen, cậu sẽ không để ý chuyện mình tặng những đóa hồng này cho các tiểu thư xinh đẹp trong nhà hàng chứ?"
Ellen ngây ngốc, không hiểu thái độ của Biên Bá Hiền là sao, nhưng cũng bị vẻ mặt đáng yêu của cậu mê hoặc, giống như một kẻ ngốc trả lời: "Ách... Không để ý!"
"Cám ơn!" Biên Bá Hiền cười cực kì ngọt ngào, "Còn nữa... cảm ơn cậu đã thích mình!"
Cậu cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên má Ellen. Cách cự tuyệt uyển chuyển mà không xúc phạm đến người khác khiến mọi người trong nhà hàng vỗ tay ào ào.
Kim Tuấn Miên thưởng thức nhìn đông phương cậu trai nhỏ: "Phác Xán Liệt cậu trai này thực đặc biệt. Anh nói xem..."
Quay đầu lại, y thấy Phác Xán Liệt đang nhìn chằm chằm vào cậu trai ấy, ngón tay nắm chặt ly thủy tinh, bên trong rượu đã đổ ra ngoài, nhuộm đỏ khăn trải bàn trắng như tuyết.
Y giật mình, "Phác Xán Liệt, anh sao vậy?"
Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào cậu, trong đầu vang lên câu nói của Biên Bá Hiền...
"Hoa hồng này thực xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, mình chỉ thích hoa nhài..."
.
May quá, chỉ bị quản lý mắng một chút!
Vẫn giữ được việc làm, Biên Bá Hiền nhẹ nhàng thở dài. Cậu mặc vào áo bành tô, quấn khăn quàng cổ, đội mũ lông, cầm theo hộp cơm lão Danny cho cậu, rời khỏi nhà hàng.
Lão Danny là bếp trưởng của nhà hàng. Khi cậu tan tầm,lão sẽ cho cậu chút đồ ăn khuya để mang về. Lúc đầu cậu còn hơi ngượng ngùng, từ chối lão. Lão Danny tức giận, nói cậu không ăn thì cũng đổ đi, nếu cậu muốn lãng phí đồ ăn thì cứ từ chối đi!
Không biết làm sao, Biên Bá Hiền đành ngoan ngoãn nhận lấy.
Nghe thấy mùi thịt tản ra từ hộp cơm, cậu mở ra nhìn một chút. Bên trong có vịt nướng sốt tương, đây chính là một trong những sở trường của lão Danny. Biên Bá Hiền cười híp mắt. Tài bếp núc của lão Danny là số một, nếu không nhà hàng sao có thể kinh doanh được tốt như vậy?
Sửa lại khăn quàng cổ, che bớt gió lạnh đập vào mặt Biên Bá Hiền, co rụt bả vai, càng đi nhanh hơn, chuẩn bị đón chuyến xe buýt cuối cùng. Nhưng mới được vài bước, đã có người cản lại.
Cậu nhăn mặt, hơi bất đắc dĩ nhìn người kia.
"Ellen!" Cậu không ngờ cậu ta còn chưa rời khỏi.
"Bá Hiền" Ellen cười cười lấy lòng cậu, "Muộn rồi, cậu có đói bụng không? Mình dẫn cậu đi ăn gì đó nhé!"
"Không cần đâu!" Biên Bá Hiền giơ lên hộp cơm, "Mình có thức ăn khuya rồi!"
"Vậy mình đưa cậu về!"
"Không cần, mình có thể đi xe buýt. Đi trước nhé!" Cậu vòng qua Ellen. Nhưng Ellen lại giữ lấy tay cậu không buông.
"Bá Hiền, đừng từ chối mình mãi như thế!" Ellen khẩn cầu nhìn cậu, "Bá Hiền, mình thực sự nghiêm túc. Mình rất thích cậu!"
Biên Bá Hiền cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, lại cự tuyệt một lần nữa.
"Ellen, mình đã nói rồi, mình chỉ xem cậu là bạn bè!" Cậu muốn rút tay lại, nhưng Ellen vẫn nắm rất chặt, "Ellen, buông tay ra!"
"Không! Mình không muốn buông!" Ellen mạnh bạo ôm lấy cậu. Vốn là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, hắn không thể nghe được một lời từ chối.
"Bá Hiền mình rất thích cậu!" Hắn ta ôm lấy cậu, muốn hôn cậu, nhưng cẳng chân lại bị đá một phát thật mạnh,"A..."
Hắn ta đau đến mức ôm lấy cẳng chân kêu ầm lên.
Biên Bá Hiền lạnh mặt. Hành động của Ellen thực sự chọc giận cậu. "Ellen, đừng khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè được nữa!" Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Nhưng Ellen vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn ôm lấy cậu, "Bá Hiền ..."
"Cậu ấy đã cự tuyệt, tiểu thiếu gia của Croton cứ dây dưa mãi cũng không phải là hành vi của một thân sĩ!" Một thân ảnh cao lớn đi ra khỏi bóng tối, hơi thở đàn ông phả ra sương khói, đôi mắt hổ phách nhàn nhạt nhìn Ellen.
Không ngờ ở đây sẽ có người, Ellen phát hoảng. Đến khi nhìn rõ bộ dáng của đối phương lại càng khiếp sợ hơn.
"Ph...Phác tiên sinh!" Ở Scotland không ai là không biết Phác Xán Liệt. Trong một yến hội, Ellen đã từng bị cha kéo đi chào hỏi Phác Xán Liệt.
Biết hành động dây dưa của mình bị người khác thấy, Ellen không khỏi đỏ mặt, nhìn Biên Bá Hiền một cái, cuối cùng chật vật rời đi.
"Không sao chứ?" Phác Xán Liệt nhìn cậu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn.
"Ách..." Bá Hiền cúi đầu, cố gắng áp chế sự run rẩy, "Tôi không sao, cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Tôi sắp trễ xe buýt rồi, tạm biệt ngài!"
"Bá Hiền!"
Khi cậu vừa xoay người, anh đột nhiên nói ra một câu cơ thể Biên Bá Hiền cứng đờ.
"Đó là tên cậu?"
Biên Bá Hiền cắn môi, không thể làm ngơ câu hỏi của anh, đành miễn cưỡng trả lời:
"...Vâng!"
"Tên đầy đủ là gì?"
Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy hận. Tại sao tên hai người lại giống nhau như đúc chứ? Do dự một chút, cậu quay lại nhìn Phác Xán Liệt , giả vờ nghi hoặc, phòng bị nói: "Anh hỏi nhiều vậy để làm gì? Tại sao anh lại biết tên tôi là Bá Hiền?"
Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười: "Màn tỏ tình trong nhà ăn thật không tệ!"
Đôi mắt Biên Bá Hiền trợn lên. Anh... anh ta nhìn thấy? Sau đó, cậu nhớ lại những gì mình đã nói, sắc mặt bỗng trắng bệch.
"Cậu thích hoa nhài?"
"Đúng vậy!" Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng Biên Bá Hiền vẫn không thể trốn tránh ánh mắt của người đàn ông trước mặt, liền nhìn thẳng vào mắt anh, "Thế thì sao?"
"Tôi quen một chàng trai cũng thích hoa nhài. Trước đây,chàng trai ấy cũng bị một thiếu niên tỏ tình trước mặt mọi người, cũng đã nói qua câu ấy"
"Hoa hồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ thích hoa nhài..."
Chẳng qua, động tác tiếp theo của chàng trai ấy là vứt bó hoa lên mặt đất, ngạo mạn hừ một cái, còn nói...
"Hơn nữa, tôi chỉ nhận hoa từ người tôi thích...!"
Biên Bá Hiền cảm thấy cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giả vờ kinh ngạc kêu lên: "Thật không? Thật trùng hợp!" Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: "Tiên sinh, thật xấu hổ, tôi sắp trễ xe buýt rồi, không thể nói chuyện với ngài nữa. Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của ngài. Hẹn gặp lại!"
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cậu trai nhỏ, Phác Xán Liệt cụp mi, hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh.
Anh nhớ, về sau chàng trai ấy sẽ nhào vào lòng anh, ôm lấy tay anh, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh, ngọt ngào nói...
"Phác Xán Liệt ca ca, em chỉ nhận hoa nhài do anh đưa nha...!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro