Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hạt tuyết mịn màng rơi xuống, khí lạnh khắp nơi, khu nghĩa trang yên tĩnh bị bao phủ trong sương mờ, trông thật hiu quạnh...

Một chiếc Lamborghini dừng lại trước cửa nghĩa trang, đôi chân thẳng tắp bước ra khỏi xe, theo sau đó là một bó hoa cùng túi giấy, vượt qua tuyết rơi, bước vào nghĩa trang.

Từ rất xa, Ngô Thế Huân nhìn thấy một bóng dáng đã đến trước và đang đứng trước bia mộ, ngừng bước chân một lát, sau đó lại tiếp tục đi phía trước, đứng bên cạnh người đàn ông kia.

Cúi đầu xuống, chỉ thấy mộ bia đã đặt một bó hoa nhài xinh đẹp cùng cùng bánh ngọt dâu tây trông rất ngon lành.

Ngô Thế Huân không nói gì, cúi thấp người xuống, đặt bó hoa nhài xuống, lại lấy từ trong túi giấy ra bánh ngọt dâu tây, ngón tay khẽ vuốt qua cái tên được khắc trên bia mộ, tiếng nói khàn khàn nhẹ vang lên.

"Bá Hiền, anh trai đến thăm em này" Anh cười cười, nụ cười trên miệng đầy sự yêu chiều, "Anh trai còn còn mang theo hoa nhài cùng bánh dâu tây mà em thích nhất nữa. Anh nhớ em thích nhất hai thứ này!"

Trong kí ức, lúc được cầm bó hoa nhài, Biên Bá Hiền sẽ để mặt chôn sâu vào bó hoa, sau đó cho anh một cái ôm thắm thiết cùng nụ cười xán lạn.

Vậy mà giờ, chỉ còn có bia mộ lạnh băng.

Nhịn sự chua xót trong mắt xuống, anh đứng dậy, không nhìn người đàn ông bên cạnh đến một lần. Hai người đứng bên cạnh nhau,cũng im lặng không nói gì.

Đối với người bên cạnh, trong lòng Thế Huân không phải không hận, anh biết rõ anh ta không sai, nhưng của em của anh chính vì anh ta mà thương tâm, cuối cùng đã từ giã cuộc đời khi còn rất trẻ.

Từ sau khi em trai qua đời, anh cùng anh ta đã trở thành hai người xa lạ, không còn tình anh em kết nghĩa của ngày xưa nữa - mà đúng ra, trong năm năm em trai gả cho anh ta, bọn họ cũng rất ít gặp mặt. Cũng do anh tức giận, không muốn thấy em trai.

Nhưng thật sự không nghĩ tới, cuối cùng anh lại nhận được tin Bạch Hiền mất trong vụ tai nạn máy bay.

Ngay lúc đó, anh thực sự muốn phát điên, trong lòng là sự hối hận khôn cùng, hối hận vì mình không quan tâm đến em trai, biết rõ em ấy trong năm năm đó có bao nhiêu đau khổ, lại vì sự phẫn nộ mà làm như không thấy.

Anh vừa tức vừa giận chính mình. Cậu là đứa em trai duy nhất của anh, người thân duy nhất của anh, nhưng anh lại không bảo vệ, chăm sóc tốt cho cậu.

Lúc biết em trai đã mất, anh đến trước mặt cái kẻ làm tổn thương cậu, hung hăng đánh hắn ta vài phát, anh rít gào rống giận, muốn hắn ta đưa em trai của anh về cho anh.

Vậy mà người kia trầm mặc không nói gì, mặc anh đấm vào người, mặc anh phát tiết trong lòng đau.

Còn có ích sao? Em trai của anh sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Từ sau việc kia, hai nhà cắt đứt quan hệ không qua lại nữa, anh cùng hắn cũng không gặp, chỉ trong năm chỉ có một ngày này, hai người chắc chắn phải gặp nhau.

Ngô Thế Huân cúi đầu đứng yên, do dự một lúc, liền cầm một điếu thuốc đưa người kia.

Anh ta vẫn im lặng, không nói chuyện, trầm mặc tiếp nhận.

Thế Huân vứt bật lửa qua cho anh ta, anh ta tiếp nhận, lẳng lặng châm lửa, rồi quăng bật lửa lại.

Lấy lại bật lửa, Ngô Thế Huân nhìn mái tóc ẩm ướt dính sương, đầu vai bị bông tuyết rơi làm cho ướt nhẹp, không hiểu anh ta đã đứng trong này bao lâu nữa.

Năm trước cũng như vậy, khi anh đến người này đã đứng đó, mà đến lúc anh rời đi, anh ta vẫn chưa trở về.

Ngô Thế Huân nhẹ nói, trong lớp sương khói, thanh âm của anh thực trầm thấp, "Cậu không cần cảm thấy áy náy". Cuộc hôn nhân này do em trai anh dùng thủ đoạn mà có, tuy bị rơi máy bay, nhưng đó là việc ngoài ý muốn.

Hai năm, phẫn nộ lúc trước đã phai nhạt. Cho dù trong lòng anh vẫn vì cái chết của Biên Bá Hiền mà đau đớn, nhưng người kia thực sự không cần vì thế trừng phạt chính mình.

Dù gì cũng từng là bạn bè, thù hận rồi cũng theo thời gian mà phai nhạt đi thôi.

"Tiểu Hiền mất không liên quan tới cậu". Anh tắt thuốc, "Phác Xán Liệt, đừng bắt Kim Tuấn Miên phải chờ thêm nữa".

Anh, Kim Tuấn Miên cùng Phác Xán Liệt từng là bạn thân không có việc gì không nói cho nhau, Kim Tuấn Miên cũng từng chính là vị hôn thê của Phác Xán Liệt. Nhưng cuối cùng Phác Xán Liệt lại cưới Biên Bá Hiền. Tuy vậy,Kim Tuấn Miên lại vẫn quyết định ở lại bên cạnh Phác Xán Liệt.

Trong năm năm kia, cuộc hôn nhân của em trai anh có thể nói là hữu danh vô thực*. Còn Kim Tuấn Miên luôn ở bên cạnh Phác Xán Liệt lại càng giống vợ chính thức hơn.

*Hữu danh vô thực: Có danh mà không có thực.

Đối mặt với hoàn cảnh này, anh không muốn em trai mình phải đau lòng, nhưng có thể nói thế nào đây? Hành động lúc trước của Biên Bá Hiền làm anh thất vọng vô cùng, cũng khiến cho anh không để ý tới cậu nữa.

Cũng không thể ngờ được lại có kết quả như vậy. Bá Hiền rời khỏi thế giới này, còn Phác Xán Liệt lại không chịu kết hôn cùng Kim Tuấn Miên.

Có lẽ Phác Xán Liệt vì áy náy nên không kết hôn? Dù sao anh ta cũng từng yêu thương Biên Bá Hiền như vậy.

Biên Bá Hiền từng là người em trai mà Xán Liệt yêu chiều nhất, nhưng chính em ấy lại phá hủy tất cả, kể cả sự thương mến chiều chuộng mà mọi người dành cho Biên Bá Hiền lúc trước.

Ngô Thế Huân than nhẹ ở trong lòng, nhẹ giọng nói "Cậu và Kim Tuấn Miên đừng vì Bá Hiền mà áy náy. Là Bá Hiền ngăn cản hai người, khi đó em ấy để lại đơn ly hôn... Là Bá Hiền muốn hai người được hạnh phúc". Đơn ly hôn kia, đã chứng minh rằng Biên Bá Hiền quyết định buông tay, nhưng sau khi buông tay, em ấy lại không về nhà, mà một mình bỏ đi.

Tóm lại, vẫn là do người anh trai này không bảo vệ được em trai thật tốt...

Không nói gì thêm nữa, Ngô Thế Huân xoay người rời đi.

Phác Xán Liệt vẫn đứng đó, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, không có một tia biểu cảm, chỉ nhìn thẳng vào bia mộ, nắm chặt tay lại.

"Biên Bá Hiền muốn hai người được hạnh phúc..."

Một câu cuối cùng của Ngô Thế Huân, làm cho đôi mắt màu hổ phách tối sầm lại.

Anh nhớ khi đó anh đang ở nước ngoài, bên người còn có Kim Tuấn Miên, sau đó thì nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, vừa khóc vừa nói Biên Bá Hiền đã vì tai nạn máy bay mà tử vong.

Thoáng chốc, đầu của anh trở nên trống rỗng, luôn cố cho rằng đó chỉ là một trò đùa mà thôi.

Nhưng đến khi anh trở lại thành phố A, trong nhà không có bóng dáng của cậu. Lần đầu anh bước vào phòng ngủ trên danh nghĩa của hai người, thấy trong phòng trống trơn không còn gì cả, thậm chí còn không có lấy một vật dụng nào của cậu. Trên bàn làm việc chỉ còn một tờ giấy đã ký tên - đơn ly hôn cùng nhẫn cưới.

Sau đó, là tang lễ của cậu...

Thi thể của cậu rơi vào biển lớn không tìm thấy, chỉ có thể dùng quần áo lúc còn sống để thay thế.

Tang lễ ngày đó, giống như hôm nay, tuyết rơi đầy trời. Anh nghe cha sứ cầu nguyện, trong đầu không ngừng hiện lên những kí ức về cậu.

Lúc cậu năm tuổi, từ phía trên rơi vào người anh, trên người mang bộ âu phục màu trắng, mái tóc màu đen được cắt gọn gàng, một đôi mắt màu lam xinh đẹp, trông như một thiên sứ đáng yêu.

Anh thân là con trai độc nhất, vậy nên rất cưng chiều yêu mến em trai nhà bên cạnh. Cậu theo anh, dính lấy anh, anh cưng chiều cậu, quý cậu, sủng nịch dành cho cậu một chút cũng không kém Thế Huân.

Cậu là hoàng tử nhỏ trong lòng bàn tay anh, là bảo bối anh yêu mến nhất, anh tin tưởng cậu, luôn không đề phòng gì khi ở bên cậu.

Nhưng không ngờ, người em trai anh tín nhiệm nhất,lại tính kế anh, buộc anh phải cưới cậu.

Sự phản bội của cậu làm cho anh hận cậu, đối với cậu vô cùng thất vọng, từ đó về sau, anh rút lại toàn bộ yêu chiều đối với cậu, chỉ còn lại tức giận không nguôi.

Khi cậu kiêu ngạo mà cố tình gây sự lại càng làm cho anh mất kiên nhẫn. Lúc yêu thương cậu, anh có thể bao dung cho mọi việc cậu làm,nhưng khi bị cậu giở thủ đoạn, với cậu anh chỉ còn có phẫn nộ.

Tính tự tôn cao ngạo khiến anh không thể chấp nhận được việc mình bị tính kế, đối với sự phản bội của cậu, anh lại là càng không thể tha thứ, dù cho cậu có khẩn cầu hay giải thích thế nào, anh đều bỏ ngoài tai.

Năm năm hôn nhân, anh vẫn luôn lạnh lùng đối với cậu.

Anh cho rằng với tính cách bướng bỉnh ngang ngược,cậu chắc chắn sẽ cùng anh dây dưa mãi không thôi, làm cho tất cả mọi người đều khó chịu, không hề nghĩ rằng, cậu sẽ buông tay.

Chữ ký trên đơn ly hôn mơ hồ khiến anh đau mắt, mà việc cậu mất lại càng làm anh không kịp trở tay.

Cậu cứ như vậy rời đi, không còn một dấu vết.

Trong gian phòng kia, Biên Bá Hiền lau hết các vết tích trên những vật đã từng thuộc sở hữu của cậu, một chút cũng không để lại. Giống như cá tính của cậu, một khi đã kiên quyết bỏ đi, đối với ai cũng nhẫn tâm.

"Tiểu Hiền..." Rốt cục, anh cúi đầu nhẹ gọi cậu.

Tiếng bước chân cộp cộp làm cho hắn giật mình, nhịp bước chân tiêu sau quen thuộc như vậy, cậu luôn như vậy tới gần anh, sau đó từ phía sau che mắt hắn lại, lại dùng tiếng nói yêu kiều mềm mại làm nũng nhẹ nhàng hỏi anh: "Đoán xem là ai nào?"

Kỉ niệm ngọt ngào khiến người ta mong nhớ biết bao.

Khóe môi Phác Xán Liệt khẽ nhếch, anh hi vọng quay đầu nhìn người đi tới, lại phát hiện đó không phải là bóng người trong trí nhớ, lại chỉ có một cậu bé phương Đông mười lăm, mười sáu tuổi sững sờ đứng đó, giống như bị anh dọa, ánh mắt hơi trợn tròn.

Niềm hi vọng nhỏ nhoi trong tim anh rơi thẳng tắp xuống, chỉ còn lại một mảnh hư không. Anh thu hồi ánh mắt, vì phản ứng của mình mà cảm thấy buồn cười.

Sao đã quên nhanh vậy rồi? Tiểu Hiền đã rời đi rồi, sẽ không bao giờ nữa đã trở lại nữa.

Hắn trầm mặc nhìn bia mộ, không để ý tới chàng trai bị anh dọa, mà chàng trai ấy cũng không rời đi luôn, chỉ đi về phía trước đứng bên cạnh mộ bia.

Cho đến lúc trời đã tối, Phác Xán Liệt  mới rời khỏi, bước qua bên cạnh người cậu trai nhỏ, rời đi khỏi nghĩa trang.

Sau khi anh rời đi, cậu trai nhỏ mới bước đi, đứng đúng chỗ người kia vừa mới đứng, nhìn nhìn bó hoa đã phủ đầy tuyết cùng món bánh ngọt.

Hoa, chính là loài hoa nhài mà cậu yêu thích nhất. Bánh ngọt, cũng là bánh dâu tây mà cậu yêu thích nhất.

Mà người kia, Phác Xán Liệt kia...đã từng là chồng của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro