
Chương 19: 1795 ngày
Warning: H
Ngày thứ một ngàn bảy trăm chín mươi lăm.
Nhìn đơn ly hôn, tay run run cầm bút, mắt nhắm chặt, thả chiếc bút trên tay xuống, mình tự nhủ với bản thân.
Còn một tháng nữa...
Xán Liệt ca ca, làm thế nào bây giờ? Buông tay quả thực khó quá.....
*
Biên Bá Hiền không thể đẩy anh ra, lúc anh hôn cậu, cậu cảm giác được người anh run lên, mà ánh mắt anh nhìn cậu dường như tràn đầy sợ hãi cùng đau thường, điều này làm cho lòng cậu nhất thời mềm đi.
Có lẽ cậu luôn không thể kháng cự được dáng vẻ bi thương yếu ớt của anh, mà cậu lại chưa từng thấy anh như thế này. Anh ở trong mắt cậu luôn tao nhã trầm ổn, không có việc gì có thể làm khó anh, vậy chuyện gì đã xảy ra, khiến cho anh lộ vẻ mặt như vậy?
"Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền..." Anh thì thầm tên cậu. Lướt nhẹ qua cánh môi, đầu lưỡi anh khẽ liếm qua liếm lại, sau đó tham lam tỉ mỉ bắt đầu khai phá cái miệng nhỏ nhắn, từ nụ hôn nhẹ trở thành cuồng nhiệt, tìm được chiếc lưỡi đinh hương, bá đạo chiếm lấy.
Nụ hôn bất chợt chuyển sang kịch liệt khiến cho Biên Bá Hiền kêu, lưỡi của cậu bị anh gắt gao mút, anh mãnh liệt cướp đi của hô hấp của cậu, mà cậu chỉ có thể bị anh bắt nuốt vào hương vị của anh, đôi tay nhỏ bé không khỏi qua lớp áo ngủ nhéo một phát trên người anh, chóp mũi nhẹ thở ra một tiếng ưm tinh tế.
Tiếng than nhẹ nhàng mềm mại giống như một khúc nhạc dạo mê hoặc, mà sự ngọt ngào của cậu chính là quả táo trên tay phù thủy, cho dù có độc, anh vẫn muốn một mình chiếm lấy, không cho người khác dù chỉ một phần nhỏ nhất.
Cậu là Tiểu Hiền của anh, cậu không phải ảo ảnh, cậu đang yêu kiều ở trong lòng anh, mùi hương chỉ thuộc về cậu tỏa ra khiến cho lòng anh càng thêm khát vọng.
Bàn tay thô lỗ kéo áo ngủ của cậu ra, quần áo vì vậy mà bay mất. Sau lớp áo ngủ là hai đầu ngực trần truồng không lớp bảo vệ.
Anh xoa bóp ngực trắng nõn ấy, năm ngón tay hưởng thụ cảm giác, cẩn thận đẩy qua đẩy lại, chỉ chốc lát sau, làm da trắng như sữa kia bị anh vo vê tạo thành dấu vết. Thân thể cậu đẹp tuyệt, anh có thể từ trên người cậu làm ra những dấu vết biểu thị cho từng chỗ trên người cậu đều là của anh.
Ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy hạt đậu, ma sát qua lại, nhũ tiêm mẫn cảm ở trong bàn tay anh. Anh lần tay đến đầu ngực, dùng ngón tay gẩy gẩy đầu nhũ tiêm, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn lập tức phát ra tiếng ngâm mê người.
Tiếng rên rỉ tuyệt vời, anh muốn nghe càng nhiều.
Buông cái miệng nhỏ nhắn, anh đem mặt vùi vào ngực, giữa hai bên ngực trắng liếm liếm, ngón tay đẩy đẩy, đầu lưỡi mút lấy nhũ tiêm,anh cắn nhẹ vài phát, phun ra, rồi lại ngậm vào, khiến nhũ tiêm trở nên ẩm ướt hồng hào, lưu lại ấn ký của anh.
Biên Bá Hiền bị trêu chọc khiến cho hơi thở hỗn loạn,nhìn ngực mình bị anh trêu chọc, trong lòng tràn ngập nhục nhã, nhưng thân thể lại như có lửa đốt, nơi riêng tư từ từ chảy ra dịch ướt át quen thuộc mà lại xa lạ.
Quần ngủ của cậu bị kéo xuống, tay anh cố tình chạm vào quần lót ẩm ướt. "Tiểu dâm đãng, anh mới thưởng thức ngực vậy đã ướt rồi". Anh cắn nhũ tiêm xinh đẹp, gian trá nhìn cậu.
Biên Bá Hiền xấu hổ giãy giụa nhắm chặt mắt, định đẩy anh ra, anh lại ôm cậu càng chặt.
"Hư... Đừng trốn, anh thích em vì anh mà ướt át". Anh nói nhỏ, thanh âm khêu gợi tựa như ác ma mê hoặc, ngón tay cách mỏng manh quần lót xoa nhẹ mông cậu.
Phác Xán Liệt khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn, liếm lưỡi đinh hương, ôn nhu dụ dỗ cậu. "Ngoan, giang chân ra, để cho anh yêu em".
Biên Bá Hiền mặt hồng, thân thể nhục nhã run run, hai chân thuận theo lời anh mở ra.
"Cậu bé ngoan" Anh hôn cậu, ngón trỏ để để tại chỗ quần lót trước cửa cúc huyệt, nhẹ nhàng chọc chọc, khiến cho vải dệt ướt át hơi hơi chà xát vào tiểu côn thịt.
Tiểu côn thịt mềm mại không chịu nổi sự thô ráp do vải dệt tạo ra, lông mày tinh tế không khỏi nhíu lại.
Phác Xán Liệt kia thấy bảo bối trong lòng khó chịu, dùng tay kéo quần lót xuống, đầu ngón tay trực tiếp chạm vào hoa tâm mềm mại, khiến cho chỗ đó lại càng ẩm ướt.
Anh chậm rãi chuyển động tay, đầu ngón tay dụ dỗ cúc huyệt yếu ớt, không tiến vào, chỉ ma sát ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại chọc chọc, được một chút lại buông ra.
Bị anh quyến rũ như vậy, Biên Bá Hiền ngây ngô sao chịu được? Cậu không nhịn được cọ vào anh, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ngâm hơi khó chịu. Mà dịch do sự khát khao của cậu mà dần chảy ra, dính hết vào tay anh.
Cậu nhóc nhiệt tình!
"Làm sao vậy? Không thích anh chạm vào nơi này sao?" Anh hỏi, lòng bàn tay chà xát vùng kín, sau đó nhẹ ấn ấn.
"A!" Kích thích bất ngờ làm cho cậu rên rỉ. "Có, có thích..."
Nhưng cậu vừa nói xong, anh lại bỏ tay ra.
"Không..." Biên Bá Hiền vội vàng tóm lấy tay anh, không cho anh rời đi.
Phác Xán Liệt cười khẽ, anh cắn đôi tai trắng nõn, hỏi nhỏ: "Muốn anh nhẹ nhàng, hay là mạnh tay một chút? Hả?"
Biên Bá Hiền cắn môi do dự, rốt cuộc cũng không chống cự được khát vọng của cơ thể. "Mạnh, mạnh lên chút nữa..." Nói xong, liền xấu hổ nhắm mắt lại.
"Cậu nhóc thật thà." Thưởng cho sự thành thực của cậu, Phác Xán Liệt lại chạm vào cậu , ngón tay mân mê tiểu côn thịt. Mở ngăn kéo bàn lấy ra chai dầu bôi trơn đã chuẩn bị sẵn bôi vào tay. Sau đó anh nhẹ nhàng âu yếm, ngón tay dài đến cúc huyệt, liền đâm thẳng vào.
"Ưm..." Cậu khẽ ngâm, phía dưới do có dị vật tiến vào mà co rút, nhưng lại không khó chịu, mà một cảm giác kỳ quái lại dâng lên.
Cúc huyệt ẩm ướt khít chặt làm cho đôi mắt anh tối sầm lại. Anh co ngón tay dài, chuyển động bên trong cúc huyệt m, tay kia không quên đùa bỡn côn thịt của cậu.
Bị hai phía kích thích làm cho phía dưới của cậu đỏ hồng, tiếng rên rỉ tinh tế ngày cái dồn dập. Mới được vài cái, Biên Bá Hiền nắm chặt lấy áo tắm của anh, gương mặt đỏ ửng lại đỏ thêm, lộ ra vẻ kiều diễm, ái dịch dồi dào tuôn ra từ nơi riêng tư, cậu yếu đuối ngã vào trong lòng anh.
Khẽ hôn lên trán trắng mịn đang hiện ra mồ hôi, Phác Xán Liệt rút ngón tay ra, ôm lấy cậu , đem cậu đặt ở trên bàn làm việc. Anh nhấc hai chân lên, chỗ trung tâm giữa hai chân bị vặn bung ra, tiểu côn thịt liền chảy ra mật lộ.
Dưới côn thịt, cúc huyệt hơi mở ra, co thắt run rẩy, coi như là hưng phấn mà đợi bị tiến vào, mà còn lại là tỏa ra mùi hương dụ dỗ.
Phác Xán Liệt kéo xuống dây lưng áo tắm, lấy dầu bôi trơn bôi lên dục vọng ở bụng dưới đã bốc lên từ lâu, muốn hung hăng tiến vào cậu, anh giữ lấy cánh mông, để cho thứ thô dài nhọn kia lên múi thịt đang mở ra.
Cảm thụ được thứ cứng rắn nóng rực kia, nhưng Biên Bá Hiền đang bị vây trong cao trào nghi hoặc cúi đầu xuống, thì trong nháy mắt thân thể đã bị xỏ xuyên qua. "A!" Đau đớn làm cho cậu kinh hãi kêu lên, cúc huyệt bó chặt, toàn bộ sự sung sướng biến mất, chỉ còn lại có thống khổ.
"Đừng mà... Đau..." Cậu đẩy ngực anh ra, đau đớn làm cho nước mắt liên tục chảy xuống.
Lại không biết sự thắt chặt và khước từ của cậu chỉ làm anh nổi lên ý niệm thâm nhập càng sâu trong đầu, thứ thô dài kia không có rời khỏi, trái lại xâm nhập càng sâu, đâm thủng tầng lá mỏng thuần khiết kia, tiến vào chỗ sâu nhất.
"Ô..." Máu tuôn ra, đau đớn làm cho Biên Bá Hiền ủy khuất khóc lên. Sự đau nhức như vậy không phải chưa từng trải qua. Sâu trong trí óc, cậu cũng từng bị đàn ông xỏ xuyên qua thô lỗ như vậy, khi đó cậu cũng khóc, nhưng lại không hối hận, bởi vì cậu chiếm được anh.
"Tiểu Hiền, Tiểu Hiền, đừng khóc, Tiểu Hiền..." Anh hôn lên giọt lệ trên mặt cậu, yêu thương gọi cậu
Cậu kinh ngạc nhìn anh, liền thấy mắt anh mờ mờ, như là say. Đúng rồi, cậu nhớ tới bình Whisky bình bị uống phân nửa kia. Thở ra, lúc này lại thấy ánh kim lóe lên trên cổ anh.
Dây chuyền trên cổ anh có vòng một cái nhẫn, Biên Bá Hiền nhìn chiếc nhẫn kia, cùng chiếc nhẫn trên tay anh là một đôi - đó là nhẫn cưới cậu đã để lại.
Anh lại đeo trên tay...Biên Bá Hiền đưa tay run rẩy, cầm cái nhẫn kia, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Đồ ngốc! Vì sao phải ràng buộc chính mình như thế, cậu không đáng để anh làm như vậy!
Toàn bộ lòng Biên Bá Hiền đau đớn, nhìn người đàn ông trước mắt, cậu cũng không nhịn được nữa, cũng vô pháp đè nén chính mình.
"Xán Liệt... Xán Liệt ca ca." Cậu khóc, ôm lấy, gọi anh. " Xán Liệt ca ca... Xán Liệt ca ca..."
"Tiểu Hiền..." Anh hôn lấy cậu, bắt đầu xâm nhập cậu, một chút rồi một chút, từ mềm nhẹ biến thành cuồng liệt, lần lượt tiến vào, rút ra, lại tiến vào.
"A ưm..." Môi lưỡi hai người nóng bỏng cuốn lấy nhau, liều lĩnh nuốt vào nước bọt cùng hơi thở của đối phương, Biên Bá Hiền vì anh mở ra thân thể, giơ lên mông tròn, nghênh đón anh chạy nước rút.
Cúc hoa non nớt vì anh mà thít chặt lại, chảy ra hỗn hợp mật dịch cùng tơ máu, đó là trinh trắng cậu kính dâng cho anh, cũng như trong trí nhớ kia, cậu không hối hận.
Cậu có, chỉ có yêu thương, yêu thương đối với anh.
Cậu ôm lấy anh, dùng chỗ ẩm ướt của mình bao lấy anh, cậu muốn an ủi sự đau xót của anh, làm cho anh không thống khổ nữa, làm cho anh khôi phục lại sự tự tin kiêu ngạo kia.
Xán Liệt ca ca...
Cậu mặc cho anh lần lượt chiếm hữu, thân thể yêu kiều in đầy dấu vết của anh, tất cả trên người đều là mùi của anh.
"A..." Biên Bá Hiền cắn môi, ghé vào trên bàn làm việc, đàn ông đứng ở sau người lại xỏ xuyên qua cúc hoa, bàn tay đi về phía trước cầm lấy nhũ tiêm, thúc đẩy thân thể mềm nhũn trắng mịn.
Ngực anh đầy mồ hôi dán lên lưng trắng như tuyết, anh khẽ cắn lên bờ vai nhỏ, giống như con thú tham lam chẳng biết đủ, dùng dịch của anh lấp đầy kiều hoa dưới người. Anh bẻ gãy cậu, chiếm hữu cậu, ái dịch sền sệt kia dính đầy thân thể hai người tương liên, mỗi một cái ra vào đều bức ra chất lỏng đặc hơn.
Anh nhào nặn cuốn thịt từ lâu đã sung huyết đỏ tươi trên huyệt khẩu, để cho trong người cậu phát ra yêu kiều, sau đó bạo phát, làm cho thứ nóng rực vẩy ra, sau đó lần thứ hai xâm nhập.
Không đủ... Anh muốn cậu vẫn chưa đủ.
Hôn lên đôi môi nức nở, cho dù cậu có khóc, cầu xin anh cũng không buông tha.
Biên Bá Hiền... Anh lưu luyến gọi tên cậu.
Cậu, không phải là ảo ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro