
Chương 18
"Tuấn Miên!" Ngô Thế Huân cũng thấy y, sắc mặt y tái nhợt làm hắn lo lắng, "Em vẫn đứng ở đó sao?"
Vậy lời nói giữa hắn và Phác Xán Liệt...
Kim Tuấn Miên đứng thẳng lưng, nhìn Phác Xán Liệt: "Chúng ta nói chuyện đi!"
Kim Tuấn Miên nhìn sân nhà thanh lịch rất khác biệt, nhớ đến lúc trước khi Phác Xán Liệt đưa y về Phác gia, cũng đứng trong sân này. Anh nắm tay y, tuyên bố với người nhà, y là người yêu của anh.
Khi đó, y tự tin dạt dào đứng bên cạnh anh. Hai người nhìn nhau cười, có bao nhiêu ngọt ngào, cho đến lúc một thân ảnh đẩy y ra, vươn tay ôm lấy Phác Xán Liệt .
"Xán Liệt ca ca, sao anh lại có người yêu? Còn em thì sao? Tiểu Hiền phải làm sao đây?" Chàng trai vừa nói vừa trừng y, từng động tác đều mang tính độc chiếm.
Y kinh ngạc cho hành động tùy hứng vô lễ của chàng trai. Nhưng càng khiến y kinh ngạc hơn là, Phác Xán Liệt lại yêu thương dung túng mỉm cười.
Anh vuốt tóc chàng trai, sủng nịch nói: "Bé ngốc, đương nhiên em vẫn là Tiểu Hiền của Xán Liệt ca ca. Nhiều người thương em không tốt hơn sao?"
"Không cần! Em không cần!" Biên Bá Hiền tùy hứng kêu lên, "Em chỉ cần Xán Liệt ca ca thôi, không cần người khác đâu!"
Từ đó, liền xem Kim Tuấn Miên là địch.
Đối với cậu nhóc kiêu căng kia, Kim Tuấn Miên không có hảo cảm gì. Phác Xán Liệt nói cậu ấy vẫn chỉ là một cậu bé, lớn lên sẽ ngoan hơn.
Nhưng y biết, chàng trai kia dùng ánh mắt của một thiếu niên đang yêu nhìn anh, điều đó khiến y khó mà xem cậu ta như một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Khi y và Phác Xán Liệt ở bên nhau, cậu nhóc luôn cố ý phá hư, tìm đủ loại lý do muốn Phác Xán Liệt đuổi y đi. Mà Phác Xán Liệt luôn nhường nhịn. Đôi khi cũng vì cậu nhóc tùy hứng mà tức giận, nhưng sẽ không lâu lắm, chỉ cần cậu nhóc mềm mại xin lỗi làm nũng với anh, anh sẽ mềm lòng.
Kim Tuấn Miên chưa từng thấy Phác Xán Liệt đối xử như vậy với bất kỳ ai. Ngay cả với y cũng không. Bọn họ yêu là lí trí. Y vốn độc lập tự chủ, không tùy hứng với Phác Xán Liệt, cũng không làm nũng.
Vì thế, khi Phác Xán Liệt yêu cầu chia tay, cho dù phẫn nộ, nhưng y không cúi mình khẩn cầu. Tuy vậy, y vẫn yêu anh, cuối cùng y vẫn không nỡ buông tha, cố ý đi theo bên cạnh anh.
Bọn họ vẫn là bạn bè... cuối cùng cũng chỉ là bạn bè...
Kim Tuấn Miên ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói: "Em nhớ, chúng ta vốn dự định đính hôn ở sân này".
Phác Xán Liệt đứng sau lưng y, không tiếp lời.
"Khi đó, nghe được lời cầu hôn của anh, thật sự em rất vui vẻ. Em cứ nghĩ hạnh phúc em luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến. Không ngờ..." Y cười, lâu sau mới nói: "Anh có từng yêu em không?"
"Có yêu!" Nếu không lúc trước sẽ không cầu hôn y.
Kim Tuấn Miên biết, biết anh có yêu y. "Chẳng qua...càng yêu cậu ấy hơn, đúng không?". Anh không biết, nhưng y lại thấy rất rõ ràng.
Với cậu nhóc tùy hứng kiêu ngạo kia, anh luôn luôn dung túng, sủng nịch vô cùng, nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Ánh mắt anh nhìn cậu ấy dịu dàng như vậy, dường như cậu ấy là vật báu độc nhất vô nhị trên đời. Mà anh, chưa từng nhìn y như thế.
Chẳng qua, y chưa từng nói thẳng.
Y làm như không biết gì hết. Nhưng cuối cùng hạnh phúc y luôn hi vọng cũng vì cậu nhóc kia mà biến mất. Y không cam lòng. Dựa vào cái gì mà cậu ta kia có thể đoạt được hết thảy?
Cho nên, y muốn đoạt lại Phác Xán Liệt.
Nhưng cuối cùng cậu kia đi rồi. Y vĩnh viễn không thể đoạt lại Phác Xán Liệt. Một con người đã chết tâm, y đoạt lại bằng cách nào đây?
Hai năm Biên Bá Hiền cách thế, dường như Phác Xán Liệt cũng rời đi theo cậu ấy. Mới mấy tháng đầu, mỗi ngày anh còn uống say không biết trời đất, luôn gọi tên cậu nhóc ấy.
Về sau tỉnh lại, cũng liều mạng công tác, không để cho mình nhàn rỗi dù chỉ một chút. Anh càng lúc càng hút nhiều thuốc lá, giấc ngủ cũng càng ngày càng ngắn. Anh không quan tâm đến thân thể mình, như đang muốn tự sát. Mà y, nhìn thấy hết thảy.
"Thực xin lỗi!" Từ sau truyền đến thanh âm Phác Xán Liệt.
"Anh không cần xin lỗi em. Anh không nợ em cái gì cả. Như lời anh nói, tình yêu của chúng ta đã chấm dứt từ lúc chia tay rồi!" y chỉ không cam lòng, mới cố ý chờ đợi như vậy. Kỳ thực, trong lòng y cũng biết bọn họ không thể trở lại như xưa được nữa.
Mọi người không còn đơn thuần như năm ấy. Trong lòng bọn họ đều có vướng bận.
"Chàng trai phương Đông kia không phải là Tiểu Hiền của anh." Nhưng anh lại cười vui như vậy trước mặt cậu ấy, lâu rồi y không thấy anh vui vẻ như vậy, "Đừng xem người ta là vật thay thế!"
"Anh biết!"
"Em sẽ không từ chức!"
Phác Xán Liệt cũng không bất ngờ. Y sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc chung. Đây là niềm kiêu ngạo của y. "Trong công việc không có sự giúp đỡ của em, anh sẽ rất phiền não!"
Kim Tuấn Miên hừ nhẹ. Đương nhiên y biết mình quan trọng bao nhiêu đối với anh, "Em muốn im lặng một mình." Sau đó, y nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Nước mắt vẫn luôn ẩn nhẫn rốt cục rơi xuống. Che mặt, Kim Tuấn Miên khóc rống lên.
Y thực sự yêu anh. Nhưng anh đã không còn là của y nữa... Trong tình yêu này, y vẫn luôn là nhân vật phụ...
Một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt y...
Ngô Thế Huân đứng đó, đau lòng nhìn y.
"A!" Kim Tuấn Miên cười khẽ, lau nước mắt trên mặt, "Để anh chê cười rồi!"
"Không sao, em muốn khóc thì cứ khóc đi!"
Giọng điệu dịu dàng lại khiến y rơi lệ. Kim Tuấn Miên nhào vào lòng Ngô Thế Huân, nức nở khóc rống
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ôm y, ôm lấy người mình đã yêu từ rất lâu.
Phác Xán Liệt đứng sau gốc cây, vì lo lắng cho Kim Tuấn Miên, anh không rời đi. Nhưng thấy Thế Huân xuất hiện rồi, anh mỉm cười, xoay người rời đi, liền thấy mẹ đứng phía sau.
Anh không nói gì, cùng mẹ đi đến thư phòng. Mà cha Phác đang chờ anh trong đó.
Thần sắc Phác Xán Liệt không thay đổi.
Trần An Mai nhìn con, nói thẳng: "Xán Liệt, mẹ sẽ không đồng ý con và Bá Hiền !"
-
Buổi tối, Biên Bá Hiền ở lại qua đêm. Lần này không ngủ căn phòng trước kia của cậu ở Phác gia, mà là phòng dành cho khách.
Cậu mẫn cảm phát hiện bầu không khí rất kì lạ.
Đầu tiên là ánh mắt Kim Tuấn Miên đỏ lên, giống như vừa khóc. Mà sắc mặt cha mẹ nuôi rất khó coi. Ánh mắt anh hai nhìn cậu là lạ, còn Xán Liệt ca ca cũng lạnh như băng.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Biên Bá Hiền nghi hoặc không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều. Mẹ nuôi đưa cậu đến phòng khách, nhìn cậu, ngập ngừng muốn nói rồi thôi,cuối cùng cũng không nói gì hết, nhắc cậu đi ngủ sớm rồi rời khỏi.
Chẳng nhẽ mọi người bất thường là vì cậu ?
Biên Bá Hiền nhíu mày suy tư, lại không nghĩ ra lý do. Kết quả hại cậu buổi tối không ngủ tốt, cuối cùng vì khát nước nên tỉnh lại.
Xuống giường mang dép lê, cậu muốn đến phòng bếp rót nước uống. Đi ngang qua thư phòng đã thấy cửa phòng nửa mở, lộ ra ánh sáng ngọn đèn.
Ai mà trễ vậy còn chưa ngủ?
Biên Bá Hiền thử thăm dò, đã thấy Phác Xán Liệt ngồi sau bàn học. Anh hút thuốc lá, trên bàn đặt một chai rượu cùng ly, mà bình rượu đã không còn đến một nửa.
Cậu nhíu mày. Phác Xán Liệt cũng phát hiện ra cậu.
Anh dụi tắt điếu thuốc, "Trễ vậy còn chưa ngủ sao?"
Ngọn đèn u ám làm Biên Bá Hiền không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ qua thanh âm trầm thấp cảm nhận được tâm tình của anh không tốt lắm.
Cậu không nhịn được quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Phác Xán Liệt không trả lời, nhìn cậu đứng trước cửa. Trong đêm tối vắng lặng, cậu như một thiên sứ.
"Đến đây"
Biên Bá Hiền do dự, đi vào thư phòng, đến trước bàn học, lúc này mới nhận ra anh chỉ khoác áo lông tắm, cậu dừng bước chân.
Phác Xán Liệt kéo cậu vào trong lòng, ôm lấy eo cậu, vùi đầu vào hõm cổ, nhẹ nhàng hít mùi thơm trên cơ thể cậu.
Biên Bá Hiền vốn định đẩy anh ra, nhưng động tác của anh lại làm cậu không đành lòng. Xán Liệt ca ca thế này, lần đầu tiên cậu gặp phải. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, ôm cậu càng chặt, nhớ lại những lời của cha mẹ trong thư phòng.
"Xán Liệt, ai cũng được, nhưng riêng Bá Hiền thì không!"
"Tại sao?" Phác Xán Liệt nhìn mẹ.
"Bá Hiền còn nhỏ, hơn nữa... nó không phải là Tiểu Hiền của con !" Con trai đã phụ hai người yêu nó rồi, bà không thể để Biên Bá Hiền trở thành người thứ ba.
Em ấy là Tiểu Hiền của con, em ấy chứ ai!
"Mẹ biết con xem Bá Hiền như là Tiểu Hiền." Trần An Mai nhìn con trai, từ ánh mắt của con bà biết con đang suy nghĩ gì, "Nhưng thằng bé không phải! Tiểu Hiền đã chết, Bá Hiền không phải là vật thay thế, đừng xem Bá Hiền thành ảo ảnh của Tiểu Hiền!"
Ảo ảnh? Em ấy không phải, em ấy tuyệt đối không phải là ảo ảnh!
"Con trai à, mẹ con nói đúng lắm. Bá Hiền không hợp với con..."
"Vậy thì ai hợp? Kim Tuấn Miên sao?" Anh nhìn cha mẹ, lạnh lùng nói: "Năm đó, con muốn cưới Kim Tuấn Miên, cha mẹ cũng ngăn cản con. Mẹ lấy sức khỏe để uy hiếp con, cha mẹ muốn con cưới Tiểu Hiền, con cưới, rồi thì sao? Hiện tại, cha mẹ lại nói Bá Hiền không hợp với con, nói con xem em ấy là cái bóng của Tiểu Hiền. Làm sao cha mẹ biết em ấy là cái bóng, mà không phải..."
Những lời còn lại, anh cắn răng nhịn xuống: "Tóm lại, chuyện của con con sẽ tự xử lý!" Nói xong, không quan tâm cha mẹ sẽ phản ứng như thế nào, anh xoay người rời đi.
Lần đầu tiên anh nói chuyện với cha mẹ như vậy. Anh biết bọn họ sẽ rất khổ sở, nhưng anh không thể khống chế chính mình.
Ảo ảnh? Sao cậu có thể là ảo ảnh được? Rõ ràng, cậu vẫn đang trong lòng anh.
Phác Xán Liệt ôm chặt thân hình mềm mại trong lòng, chỉ sợ cậu sẽ biến mất, sẽ như lời mẹ nói, là cái bóng mà anh ảo tưởng...
Biên Bá Hiền lo lắng nhìn anh, tay nhỏ khẽ vuốt tay anh, "Ph...Phác Xán Liệt, anh làm sao thế? Tâm trạng không tốt sao?"
"Tiểu Hiền, em là thật đúng không?..." Anh cúi đầu hỏi,thanh âm bất an.
Biên Bá Hiền hơi giật mình, "Sao cơ?" Cậu không hiểu ý anh.
"Em là thật... Không phải là do anh mơ?" Anh nhẹ cọ lên làn da trắng ngần, tham lam hôn lên cổ cậu, hít lấy mùi hương trên người cậu. Mùi của Tiểu Hiền...
Mơ? Biên Bá Hiền nhíu mày, "Phác Xán Liệt, anh uống say à?" Mới nói ra những điều kì quái như vậy.
Say... Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt non nớt trước mắt không phải Tiểu Hiền của anh. Nhưng ánh mắt chăm chú nhìn anh cũng như nhau... thuần túy mà tràn ngập tín nhiệm.
Nếu là say cũng được, anh không muốn tỉnh...
Nhưng Phác Xán Liệt biết anh không say. Cậu ở trong lòng anh, chân thật như vậy... Anh muốn cậu là chân thật!
"Biên Bá Hiền... Bá Hiền của anh..." Bàn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, anh chậm rãi đến gần cậu, ánh mắt nhìn cậu, che giấu hèn mọn khát vọng khẽ run lên, khẩn cấp muốn tìm kiếm an ủi, nhẹ nhàng hôn cậu.
Cậu không phải ảo ảnh... không phải...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro