Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: 4 Năm

Năm thứ tư. Chỉ còn lại ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nhanh, Xán Liệt ca ca, Tiểu Hiền sắp buông tay rồi...

Đến khi đó, mình sẽ cười mà rời đi.

.

Thật vất vả mới trang trí xong cây thông Noel, Biên Bá Hiền vỗ tay, cực kỳ thích thú.

"Bá Hiền."

"Sao?" Cậu cười quay đầu lại.

Tách một tiếng, Phác Xán Liệt đã chụp hình cậu bằng di động. Trước kia khi cậu trang trí xong cây thông Noel, anh cũng giúp cậu chụp ảnh cùng nó.

Nụ cười trên mặt Biên Bá Hiền cứng lại.

Phác Xán Liệt nhìn ảnh chụp trên di động, lắc đầu nói: "Mặt em thật tròn!". Những lời này dễ dàng đánh tan nghi hoặc trong lòng Biên Bá Hiền.

Cậu nhảy lên, muốn giật lấy di động của anh. "Xóa đi!" Cậu ghét khuôn mặt tròn vo của mình.

Phác Xán Liệt ỷ vào chiều cao giơ điện thoại lên, một tay ôm lấy thân hình cậu, "Chúng ta chụp chung một tấm nào"

"Không cần! Đưa điện thoại cho em!" Biên Bá Hiền nhảy lên, nhưng vẫn không cướp được điện thoại, "Xóa tấm ảnh kia đi!"

"Không! Anh muốn dùng nó làm hình nền di động."

"Không được!"

"Khụ khụ... Thiếu gia, quấy rầy." Quản gia Lưu hợp thời ho nhẹ một tiếng, "Thiếu gia Thế Huân và thiếu gia Tuấn Miên đã đến".

Hai người dừng lại, nhìn về phía cửa.

Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn bọn họ, còn Kim Tuấn Miên thì lạnh mặt.

"Thế Huân?" Nhìn thấy Ngô Thế Huân, Trần An Mai vừa mừng lại vừa lo. Đứa bé bà nhìn từ nhỏ đến lớn, coi như con ruột mình cuối cùng cũng đến.

Từ sau khi Bá Hiền qua đời, hắn đã không còn tới lui Phác gia nữa.

"Hi, mẹ nuôi. Mẹ vẫn xinh đẹp trẻ trung như ngày nào!" Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh Trần An Mai, cúi người hôn lên mặt bà.

"Thằng nhóc này! Lâu lắm rồi không đến thăm mẹ nuôi, mẹ còn tưởng mày không cần mẹ nữa!" Trần An Mai đấm vào ngực Ngô Thế Huân, hốc mắt như có nước.

"Đâu nào... Mẹ nuôi đừng khóc". Ngô Thế Huân kinh hoảng, "Con không muốn bị cha nuôi đánh đâu. Cha nuôi, mẹ khóc không có liên quan tới con nha!" Hắn ngẩng đầu nhìn cha Phác kêu oan.

Cha Phác hừ nhẹ, gương mặt nghiêm túc cũng không nén ý cười, "Còn không vào nhà!"

"Đúng đúng, cơm chiều đều làm xong rồi. Mẹ tự nấu đồ ăn hết đấy, Thế Huân con phải ăn nhiều chút nghe chưa!" Trần An Mai kéo Ngô Thế Huân vào.

"Oa, lâu rồi chưa ăn đồ ăn mẹ nuôi nấu, hôm nay con phải ăn nhiều mấy bát mới được!" Ngô Thế Huân khoa trương hô lên.

Trần An Mai bị chọc nở nụ cười, không quên nói với Kim Tuấn Miên: "Tuấn Miên, chào mừng cháu đến. Đừng khách khí, cứ xem đây là nhà của mình!"

"Cám ơn dì Mai". Kim Tuấn Miên mỉm cười.

Mọi người cùng vào nhà ăn. Biên Bá Hiền luôn trộm nhìn Ngô Thế Huân. Trên bàn cơm, Ngô Thế Huân vừa vặn ngồi đối diện cậu.

Còn Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh cậu. Đối diện anh là Kim Tuấn Miên.

Trần An Mai bất an nhìn con. Cha Phác khẽ kéo vợ, âm thầm lắc đầu.

Nhận thấy không khí có chút quái lạ, Ngô Thế Huân lập tức đánh vỡ trầm mặc: "Oa, món ăn Trung Quốc kìa! Lâu lắm rồi con không ăn thức ăn Trung Hoa, rất nhớ tay nghề của mẹ nuôi!"

Trần An Mai nở nụ cười, gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Thế Huân. "Thích thì ăn nhiều một chút. Mẹ nuôi nấu rất nhiều. Tuấn Miên, cháu cũng ăn đi". Bà cũng gắp một miếng thịt bò cho Kim Tuấn Miên.

"Biên Bá Hiền, đừng kén ăn!" Phác Xán Liệt không vui nhìn chén dưa chuột nhỏ bị Biên Bá Hiền bỏ ra.

Nghe cái tên Phác Xán Liệt vừa gọi, chiếc đũa trong tay Kim Tuấn Miên rớt xuống. Y kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt: "Xán Liệt, anh vừa gọi Baekhyun là gì?"

"Biên Bá Hiền". Phác Xán Liệt nhàn nhạt nói, "Tên tiếng Trung của cậu ấy là Biên Bá Hiền".

Sao lại như vậy... Kim Tuấn Miên kinh ngạc nhìn Biên Bá Hiền.

"A, Tuấn Miên cũng giật mình. Khi anh nghe thấy cũng hết cả hồn, không ngờ lại có người trùng tên với Bá Hiền. Nhưng dù sao Bá Hiền cũng đã chết, cậu ấy không phải là Bá Hiền." Ngô Thế Huân cười nhìn Phác Xán Liệt, "Có đúng không Xán Liệt?"

Phác Xán Liệt không nổi giận. Anh nhẹ vò đầu Biên Bá Hiền, mỉm cười.

Thấy Biên Bá Hiền lo lắng, Ngô Thế Huân yên lặng. Trước kia khi hắn và Phác Xán Liệt xích mích, Bá Hiền đứng ở bên cạnh khẩn trương nhìn bọn họ, muốn bọn họ đừng cãi nhau.

"Tiểu Hiền, đừng sợ. Anh hai không cãi nhau với Xán Liệt nữa". Vừa nói ra câu này, Ngô Thế Huân lập tức kinh ngạc. Hắn ngượng ngùng cười trừ, "Thật xin lỗi".

Trần An Mai vội vàng gọi người hầu lấy một đôi đũa mới cho Kim Tuấn Miên, "Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội hết rồi".

Mọi người tiếp tục dùng cơm, nhưng không khí hoàn toàn trầm mặc.

Biên Bá Hiền nhìn mọi người, không chịu nổi không khí yên tĩnh này. Hôm nay không phải là lễ Noel sao?

Cậu ngẩng đầu nói với quản gia Lưu: "Bác Lưu, phiền bác lấy balo giúp cháu!"

"Vâng, thiếu gia" quản gia Lưu khom người, mang balo đến cho cậu.

"Cám ơn". Biên Bá Hiền mỉm cười, lấy một hộp quà nhỏ ra khỏi túi xách đưa cho quản gia, "Bác Lưu, đây là của bác. Noel vui vẻ!"

Quản gia Lưu ngẩn người, nhận lấy hộp quà, "Cám ơn thiếu gia...Tôi có thể mở nó ra xem sao?"

"Đương nhiên có thể. Nhưng nó không phải là vật gì đắt tiền đâu!" Biên Bá Hiền xấu hổ nói. Bây giờ cậu rất nghèo, không thể mua được thứ gì tốt lắm.

Bác Lưu mở hộp ra, bên trong là một con búp bê Hà Lan mặc đồ tây màu đen, thoạt nhìn còn khá giống quản gia Lưu. Bác Lưu nở nụ cười, nhìn Biên Bá Hiền khom người: "Cám ơn thiếu gia, tôi rất thích."

Nghe quản gia nói vậy, Biên Bá Hiền cười tít mắt, lại lấy một hộp quà khác đưa Trần An Mai, "Dì Mai, đây là của dì và bác Phác."

Trần An Mai cùng chồng liếc nhìn nhau. Trần An Mai mở hộp quà, lấy ra hai chiếc khăn quàng cổ màu kem giống nhau, bên dưới còn thêu hai trái tim.

"Đây là khăn quàng cổ tình nhân đó." Biên Bá Hiền nói, "Khi tản bộ, dì Mai và bác Phác có thể dùng nó!"

Trần An Mai đỏ mặt, trừng cậu một cái, "Thằng bé này, dì với bác Phác đều bao nhiêu tuổi rồi!" Nhưng nụ cười trên mặt vẫn thể hiện bà rất thích nó.

"Sao cơ? Em chê anh già à?" Cha Phác bất mãn, thâm tình nhìn vợ, "Nhưng trong mắt anh, em vẫn xinh đẹp như ngày đầu mới quen. Cậu nhóc, bác Phác phải hạ gục một đống tình địch mới vất vả cưới được dì Mai của cháu đấy!"

"Anh nói linh tình gì trước mặt mấy đứa nhỏ đấy!" Trần An Mai thẹn thùng đấm vào ngực chồng. Dù đã hơn năm mươi, nhưng bộ dạng ngượng ngùng vẫn xinh đẹp động lòng người, khiến cha Phác nhìn thấy liền cười ha ha.

Nhất thời, không khí nặng nề trong nhà ăn tan biến. Ngô Thế Huân muốn trêu ghẹo Trần An Mai, ôm ngực mê đắm.

"Ah... Mẹ nuôi đỏ mặt đẹp đến mức làm tim con đập thình thịch. Khó trách cha nuôi yêu mẹ bao nhiêu năm cũng chưa thay đổi!"

Sau đó bị Trần An Mai nhéo cho mấy cái, Ngô Thế Huân đau đến mức kêu oai oái.

Đang đùa giỡn, Phác Xán Liệt chìa tay trước mặt Biên Bá Hiền, không chút khách khí đòi hỏi: "Quà của anh đâu?"

Bạch Hiền lườm anh một cái, lấy gói quà đưa anh: "Đây nè!"

Phác Xán Liệt mở ra xem, đó là một đôi bao tay len màu đen. Anh cầm lấy, khuôn mặt anh tuấn cười dịu dàng: "Cảm ơn em". Thấy cậu do dự nhìn Thế Huân anh nhướn mày, cố nhìn túi xách của cậu.

"Ê, trong túi em còn quà kìa, định tặng ai? Em định tặng anh 2 món quà à?"

Nói xong, anh muốn lấy gói quà ra khỏi túi xách cậu.

"Còn lâu mới cho anh!" Biên Bá Hiền vội vàng nói, trong lúc khẩn cấp buột miệng, "Đây là dành cho Ngô tiên sinh!"

Ngô Thế Huân kinh ngạc: "Anh cũng có?

Biên Bá Hiền cắn môi, căm giận trừng Phác Xán Liệt. Cậu nhìn anh hai, tay run lên đưa quà cho hắn.

Ngô Thế Huân nhận lấy gói quà, bên trong là một đôi bao tay màu lam, đúng là màu sắc hắn thích. Nhìn cậu bé cùng tên cùng họ với em trai, trong lúc hoảng hốt, hắn như nhìn thấy em trai của mình: "Cám ơn Bá Hiền, anh rất thích!"

Biên Bá Hiền cúi đầu, cực lực nhịn xuống nước mắt: "Đừng khách khí. Em muốn cảm ơn sữa đường lần trước anh cho em, ngon lắm!"

Hắn tặng sữa đường cho cậu ... Thế Huân nhìn người nào đó, rõ ràng người nào đó xông vào nhà hắn, không nói tiếng nào liền mượn đi sữa đường, hóa ra là tặng cho cậu bé này.

Thế Huân nhìn bạn tốt. Phác Xán Liệt nhìn cậu bé, không che giấu yêu thương. Hắn không khỏi liếc nhìn Kim Tuấn Miên, trong lòng lo lắng.

Rốt cuộc Phác Xán Liệt đang nghĩ gì?

Chờ đến lúc dùng cơm xong, Thế Huân kéo Phác Xán Liệt ra sau cây thông, trực tiếp hỏi: "Xán Liệt, cậu và cậu bé kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Phác Xán Liệt lấy bao thuốc lá ra, cầm một điếu cho Thế Huân.

Thế Huân nhận lấy, rút bật lửa châm, hít một hơi, rồi quăng bật lửa cho Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ngắm nghía bật lửa, không châm thuốc, chỉ cắn nó. "Bật lửa này Tiểu Hiền tặng cậu sao?"

"Đúng vậy. Đừng mơ tôi sẽ tặng nó cho cậu!" Sau khi Bá Hiền qua đời, Phác Xán Liệt từng muốn cướp đi bật lửa của hắn. Ngô Thế Huân làm sao chịu! Đồ của em trai hắn, người khác đừng hòng đụng tới. Nhất là thằng trước mắt này. Lúc trước, hắn hận Phác Xán Liệt đến tận xương!

"A!" Phác Xán Liệt cười khẽ, "Thế Huân, tôi và Tuấn Miên không có kết quả đâu."

Ngô Thế Huân nhíu mày: "Vì cậu bé kia sao? Phác Xán Liệt, đó chỉ là một cậu bé thôi, cậu ta sao có thể so được với Kim Tuấn Miên? Không phải cậu yêu Tuấn Miên sao? Y chờ cậu lâu như vậy, thậm chí cậu còn vì y mà lãnh đạm với Tiểu Hiền..."

"Tôi lãnh đạm với Tiểu Hiền không phải vì Kim Tuấn Miên, mà vì em ấy đã phản bội tôi." Phác Xán Liệt châm thuốc lá, nhẹ phả ra làn khói,"Thế Huân, cậu hiểu tính tôi nhất mà. Cậu biết, tôi hận nhất bị người khác uy hiếp bức bách. Mà Tiểu Hiền lại đụng phải cấm kỵ của tôi".

"Tôi biết, đó là lỗi của Tiểu Hiền". Chẳng phải lúc đó hắn cũng vì thế mà quyết liệt cùng em trai, từ nay lại không liên lạc nữa sao? "Cậu không cần áy náy vì cái chết của nó..."

Phác Xán Liệt cười khổ, "Tiểu Hiền đã chết, tôi mới biết tôi yêu em ấy. Nhưng không kịp nữa rồi... Thế Huân, tôi và Tuấn Miên đã sớm kết thúc rồi. Từ khi chia tay, đã hoàn toàn chấm dứt rồi!"

"Nhưng Tuấn Miên, y còn yêu cậu! Mà Tiểu Hiền đã chết...Cậu bé kia không phải là Tiểu Hiền!" Bọn họ chỉ có tên giống nhau mà thôi.

Phác Xán Liệt không thể giải thích cho Thế Huân, anh đành vỗ vai Thế Huân, "Thế Huân à, Tiểu Hiền dũng cảm hơn cậu!"

"Cậu nói gì?"

"Ít nhất, cậu ấy dám theo đuổi!" Tuy rằng dùng sai phương pháp.

Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt nở nụ cười, trả bật lửa cho hắn.

"Cậu không nói, tôi cũng coi như không biết. Nhưng nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa làm gì cả".

Anh lắc đầu, lại vỗ lưng Ngô Thế Huân: "Thế Huân, tình yêu không đợi chờ ai cả!"

Nói xong, anh rời khỏi chỗ đó, đã thấy Kim Tuấn Miên đứng phía sau rèm cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro