Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Khăn quàng cổ có mùi hương của Xán Liệt ca ca

Biên Bá Hiền sờ khăn quàng trên cổ, cúi đầu vùi mũi vào, nghe thấy mùi hương tươi mát kia, là loại nước hoa Xán Liệt ca ca hay dùng.

Rất nhớ mùi hương này. Biên Bá Hiền cơ hồ tham luyến mà ngửi, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên lớp lông mềm mại, có chút không muốn trả lại khăn quàng.

"Biên Bá Hiền, khăn quàng này ở đâu ra thế?" Đô Khánh Tú thấy khăn quàng cổ màu xám đậm trên người Biên Bá Hiền. Ánh mắt cậu trở nên mờ ám, khuỷu tay chọc chọc Biên Bá Hiền: "Tối qua cậu không về nhà ngủ, có xảy ra chuyện gì với Phác Xán Liệt không?"

"Cậu đừng nói bậy!" Biên Bá Hiền trừng cậu, vội nói: "Phác Xán Liệt có người yêu rồi!"

"Phác Xán Liệt có người yêu? Làm gì có! Báo lá cải đâu có nói gì?" Paparazzi thích nhất đào móc tin đồn từ quý tộc, nhất là loại danh môn quý công tử tốt nhất như Phác Xán Liệt. Chuyện của anh ta ai cũng để ý đến.

"Anh ta thủ thân như ngọc lâu như vậy, vài năm nay hoàn toàn không có scandal nào cả. Ngay cả vị thư kí từng có ám muội với anh ta, cũng nghe nói hai người đơn thuần là bạn bè thôi."

Biên Bá Hiền nháy mắt: "Bạn bè?" Sao lại như thế? Không phải Xán Liệt ca ca rất thích Kim Tuấn Miên sao?

"Đúng rồi! Nghe nói thư kí kia trước đây là người yêu anh ta. Mặc dù đã chia tay, nhưng hai người vẫn là bạn bè". Đô Khánh Tú nhớ lại tin đồn đã nghe, đột nhiên nói: "Hơn nữa, tớ cảm thấy Phác Xán Liệt nhất định là rất yêu người vợ đã chết của anh ta!"

"Hả?" Biên Bá Hiền sửng sốt, cười nhìn Đô Khánh Tú: "Làm gì có!" Xán Liệt ca ca hận cậu còn không kịp đâu, làm sao có thể yêu cậu.

"Sao cậu biết là không có?" Đô Khánh Tú mất hứng lườm cậu "Cậu đâu có đọc báo lá cải, biết cái gì? Tớ nói cho cậu biết, mặc dù trên tạp chí nói, Phác Xán Liệt không tự nguyện cưới người vợ đã chết kia, nhưng nếu thực sự không muốn, vợ chết rồi sao chưa tái hôn? Lại không có người yêu?"

"Có lẽ là vì áy náy..."

Biên Bá Hiền lập tức bị Đô Khánh Tú khinh thường hừ một tiếng, "Biên Bá Hiền, cậu chẳng hiểu đàn ông gì cả. Áy náy chẳng ảnh hưởng gì đến công năng nửa thân dưới của bọn họ!"

"Đô Khánh Tú!" Biên Bá Hiền đỏ mặt, vội vàng nhìn bốn phía, sợ câu nói lớn gan của Đô Khánh Tú bị người khác nghe thấy.

"Tớ nói thật đấy! Áy náy cái gì chứ! Cái thứ đó sẽ bị thời gian làm phai nhạt. Hơn nữa bên cạnh anh ta còn có một đại mỹ nhân như vậy, xung quanh còn có nhiều người muốn leo lên giường anh ta. Trừ phi anh ta là có vấn đề, nếu không tại sao lại không động tâm?"

"Nhưng mà..."

Không cho Biên Bá Hiền cơ hội nói chuyện, Đô Khánh Tú vuốt tóc cậu, ánh mắt như nhìn con nít: "Anh dạy cho bé biết, nguyên nhân khiến một người đàn ông không động tâm với cám dỗ xung quanh, chỉ có một mà thôi. Đó là trong lòng anh ta đã có ý chung nhân rồi!"

"Vậy sao cậu biết anh ta yêu người vợ đã chết?" Tuy không tin lời Đô Khánh Tú, nhưng Biên Bá Hiền vẫn không nhịn được hỏi, tâm trạng khẩn trương vô cùng.

Đô Khánh Tú nhún vai: "Đoán"

Đó! Quả nhiên cậu không nên nghe Đô Khánh Tú hồ ngôn loạn ngữ.

Biên Bá Hiền cảm thấy mình thật ngu ngốc. Hơn nữa, cậu đang chờ mong cái gì? Không phải đã quyết định buông tay rồi sao?

Từ hai năm trước, cậu đã chết tâm rồi. Không phải của cậu, vĩnh viễn cũng không thể là của cậu. Cậu đã chết một lần, sẽ không còn là Biên Bá Hiền ích kỉ lúc trước. Hiện tại, quan trọng nhất là đền bù, để Xán Liệt ca ca có được hạnh phúc của anh...

"Biên Bá Hiền!" Đô Khánh Tú đột nhiên dùng khuỷu tay thọt cậu.

"Gì thế?" Vừa bị đùa giỡn, Biên Bá Hiền còn đang tức giận.

"Cậu nhìn phía trước xem!" Đô Khánh Tú chỉ chỉ.

"Cái gì thế..." Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường, nhất thời câm nín.

Phác Xán Liệt đứng trước cổng trường. Anh mặc áo lông màu kem, quần bò mà lam bao bọc lấy đôi chân thẳng dài, khoác một chiếc áo lông lớn màu xanh lục, dựa vào xe thể thao màu lam, cúi đầu nhìn đồng hồ, tồn tại quá mức chói mắt.

Một đống nữ sinh tụ tập trước cổng, ánh mắt tò mò ái mộ. Các cô gái thì thầm, đỏ mặt nhìn Phác Xán Liệt, nhưng không ai dám đến gần. Không chỉ vì được dạy dỗ phải thục nữ dè dặt, cũng vì người đàn ông kia cho cảm giác lạnh lùng cùng tôn quý.

Biên Bá Hiền sững sờ nhìn anh, trái tim đập vội vàng. Anh... Sao anh lại xuất hiện ở đây?

"Không phải anh ta đến tìm cậu đấy chứ?" Đô Khánh Tú cười trộm.

"Chắc không phải đâu..." Biên Bá Hiền phủ nhận, cầm lấy khăn quàng cổ, thế mới nghĩ đến, có lẽ là anh đến lấy lại khăn quàng?

Lúc này Phác Xán Liệt vừa vặn ngẩng đầu, thấy cậu nhóc đứng phía trước bất động.

Anh cất điện thoại đi, "Biên Bá Hiền!" Thanh âm không lớn không nhỏ, lại vừa đủ cho mọi người đều nghe thấy.

Ách... Trong nháy mắt, Biên Bá Hiền lại bị mọi người nhìn chăm chú, hoặc là... ghen tị.

"Thấy chưa, đã bảo đến tìm cậu rồi mà!" Đô Khánh Tú đẩy cậu, nhỏ giọng chế nhạo, "Biên Bá Hiền, có phải anh ta muốn theo đuổi cậu không?"

"Không có đâu, cậu đừng nói bậy!" Biên Bá Hiền tức giận trừng Đô Khánh Tú. Cậu tự biết bản thân mình. Trước kia vẫn là một đại mĩ nam kiều diễm động lòng người, Xán Liệt ca ca còn chưa từng động tâm, huống chi bây giờ cậu chỉ là một tiểu quỷ phát dục bất lương, làm sao Xán Liệt ca ca thích được?

Hơn nữa, anh đã có Kim Tuấn Miên rồi...

Thấy cậu còn đứng im tại chỗ, Phác Xán Liệt nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng: "Biên Bá Hiền, còn không mau lại đây!"

Biên Bá Hiền chỉ sợ vẻ mặt này của anh, không dám lề mề, vội vàng chạy tới cổng, khó hiểu nhìn anh:"Này... Anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Khăn quàng cổ!" Anh đáp.

Quả nhiên! Biên Bá Hiền tự động chuẩn bị tháo khăn xuống.

"Đợi đã!" Phác Xán Liệt tóm lấy tay cậu, "Lên xe trước!"

"Hả?" Biên Bá Hiền mờ mịt chớp mắt, "Làm gì?"
Phác Xán Liệt nhàn nhạt nhìn cậu , đương nhiên nói: "Anh cho em mượn khăn quàng cổ, em không định mời anh ăn cơm để cảm ơn sao?"

Hử? Biên Bá Hiền kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã bị nhét vào trong xe. Đợi cậu hoàn hồn, xe đã chuyển bánh.

"Mời anh ăn cơm?" Cậu kinh hoảng trừng anh, "Anh muốn ăn gì? Nói cho anh biết, đắt tiền quá tôi không mời được đâu!" Hiện tại cậu là sinh viên nghèo.

"Em có bao nhiêu tiền ở đó?" Phác Xán Liệt lặng lẽ cười, cảm thấy bộ dáng của cậu thực đáng yêu, nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn lãnh khốc như cũ.

"Một trăm đồng!" Đó vẫn là tiền sinh hoạt tháng này của cậu.

Phác Xán Liệt cũng biết hàng tháng cậu chi tiêu tiết kiệm cỡ nào, bình thường không quá một trăm. Đó không phải là tiểu hoàng tử thường đi nhà hàng cao cấp, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi xem nhạc kịch, nghe opera, dạo trung tâm thương mại mà anh biết.

Với cuộc sống nghèo khó của cậu, không phải là Phác Xán Liệt không đau lòng. Nhưng anh biết cậu không thấy khổ, thậm chí có thể nói là vui vẻ. Cậu thực sự trưởng thành rất nhiều.

"Vậy đi ăn cái này đi!" Phác Xán Liệt dừng xe trước cửa tiệm thức ăn nhanh.

Biên Bá Hiền nhìn cửa hàng thức ăn nhanh, mặt méo xẹo theo anh xuống xe, vào cửa.

"Ách... Anh cứ gọi món anh thích là được rồi!" Mấy thứ trong tiệm thức ăn nhanh cũng không rẻ với người nghèo như cậu
Phác Xán Liệt không nhìn cậu, gọi người phục vụ tới: "Hai bánh hamburger thịt bò, hai phần khoai tây chiên giòn, hai ly coca và một phần gà rán, mang ra ngoài!"

"Đợi đã!" Biên Bá Hiền vội vàng gọi anh, mỗi khi anh đọc một món, tim cậu lại nhảy lên một cái, "Sao anh gọi nhiều thế?"

Hu hu... tiền sinh hoạt tháng này của cậu ...

Thấy cậu lo lắng, trong mắt Phác Xán Liệt hiện lên ý cười, cầm lấy ví tiền cậu , lấy ra 10 đồng, "Này, đây là phần của em, còn lại anh mời em!" Sau đó lấy ví da của mình ra trả tiền.

Biên Bá Hiền sững sờ nhìn anh. Không hiểu tình hình hiện tại là như thế nào. Không phải cậu trả tiền sao? Sao lại biến thành anh trả tiền?

Lúc cậu còn đang sững sờ nghi hoặc, người phục vụ đã cấp tốc chuẩn bị xong đồ ăn cho bọn họ. Phác Xán Liệt cầm lấy túi giấy, "Đi thôi!" Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Biên Bá Hiền ngơ ngác theo sau.

Lên xe, Phác Xán Liệt đặt đồ ăn ở ghế sau, lấy ra một phần khoai tây chiên và coca đưa cho cậu, "Đói thì ăn trước đi!"

Biên Bá Hiền nhận khoai tây, không hiểu nhìn anh,"Không phải anh muốn tôi mời sao?"

Phác Xán Liệt lái xe, nhàn nhạt nói: "Anh không bắt nạt người nghèo!"

'Người nghèo' đành phải ngậm miệng, yên lặng ăn khoai tây. Ăn mấy cây xong, lại cảm thấy không đúng, "Anh định đưa tôi đi đâu?"

Phác Xán Liệt bật cười: "Em không biết là bây giờ hỏi thì quá muộn rồi sao? Mất cảnh giác như vậy, không sợ anh bán em đi à?"

Biên Bá Hiền không chút nghĩ ngợi đáp: "Anh sẽ không làm vậy đâu!" Trong giọng nói là tuyệt đối tín nhiệm.

Trái tim Phác Xán Liệt không khỏi mềm mại. Cho dù lúc trước anh đối xử với cậu lạnh lùng như vậy, nhưng sự tín nhiệm của cậu dành cho anh chưa từng thay đổi.

Nói xong, Biên Bá Hiền cũng cảm thấy mình nói thế hơi quá thân thiết, cậu gượng gạo giải thích: "Anh có tiền như vậy, bán tôi đi làm gì?"

Phác Xán Liệt cười, dịu dàng nói: "Yên tâm, anh không nỡ bán em đi đâu".

Thanh âm của anh thực nhẹ, nhưng Biên Bá Hiền vẫn nghe thấy. Cậu ngạc nhiên nhìn anh, hồi lâu mới hoảng loạn cúi đầu, cười ha ha: "A, tiên sinh, anh thực biết đùa".

"Đừng gọi anh là tiên sinh, em có thể gọi anh là Xán Liệt, hoặc là... Xán Liệt ca ca".

Khoai tây rơi xuống, cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

Anh lại không phát hiện, khóe môi hơi cong, ngữ khí trầm ổn tự nhiên. "Tiểu Hiền vẫn đều gọi anh là Xán Liệt ca ca. Tên các em giống nhau, mỗi lần nhìn em anh cũng nhớ đến em ấy. Dù sao, em và Tiểu Hiền là bạn tốt,anh không để ý em cũng gọi Xán Liệt ca ca như em ấy đâu!"

Hóa ra... hóa ra là vậy... Trái tim đập nhanh của Biên Bá Hiền rốt cục bình tĩnh. Lúc này, cậu mới nhận ra tay mình đang run lên, cậu vội vàng cầm lấy nó.

"Sao thế?" Phác Xán Liệt mới nhận ra cậu khác thường, "Khoai tây đổ hết rồi!"

"Lúc nãy... tay trơn..." Thanh âm Biên Bá Hiền vẫn còn run run, cậu cúi đầu nhặt khoai tây, "Thực xin lỗi, làm bẩn xe anh rồi."

"Không sao đâu!" Đôi mắt hổ phách xẹt qua chút ánh sáng u ám, "Đến rồi!"

Biên Bá Hiền mới phát hiện ra anh lại chở cậu đến công viên rừng rậm. Màn đêm mênh mông bát ngát, bầu trời đầy sao vây quanh bọn họ. Bầu trời đen bị ánh sao nhuộm đẫm, sáng lên rực rỡ. Từng hạt một như kim cương lóe lên ánh vào đồng tử, lấp lánh như sao mai.

Trước kia, cậu thường cùng Xán Liệt ca ca đến đây xem sao,còn có thể mang thức ăn nhanh tới. Vừa ngắm sao, vừa ăn hamburger gà rán.

"Cho em hamburger." Phác Xán Liệt đưa cho cậu một cái.

Biên Bá Hiền không nhận lấy. Cậu có suy nghĩ chậm chạp, cũng phát hiện không ổn lắm, "Vì sao... Anh lại đưa em đến đây?"

Câu hỏi của cậu khiến anh nở nụ cười. Nụ cười ấy tuấn mỹ lại mê người, mang theo chút trêu đùa cùng dụ dỗ. Đột nhiên anh nghiêng người đến gần cậu : "Làm sao? Em không thấy gì à?" Anh nhẹ nhàng hỏi, ngón tay khẽ chạm vào mặt cậu, thực yêu thích cảm xúc mềm mại này.

"Biên Bá Hiền!" Thanh âm trầm thấp khêu gọi gọi tên cậu. Biên Bá Hiền run lên, muốn rời khỏi cái đụng chạm của anh, lại nhận ra thân thể mình sớm cứng ngắc vì sợ hãi.

"Em không biết sao?" Anh thì thầm, đôi mắt hổ phách chân thành chăm chú nhìn cậu, như muốn hút cậu vào trong đó, "Hành động của anh rõ ràng như vậy, em còn chưa nhận ra sao?"

Đôi môi Biên Bá Hiền run lên.

"Em không biết..." Anh tạm dừng, ngón cái khiêu khích mơn trớn cánh môi, mặt gần sát tai cậu, "Anh đang theo đuổi em sao?"

Cái gì? Cái gì cơ?

Biên Bá Hiền há hốc mồm, đáp án như tưởng tượng làm cậu hoàn toàn bị dọa đến.

Phác Xán Liệt thấy bộ dáng lúc này của cậu liền nở nụ cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe tràn ra làn môi mỏng, mở hai tay ôm lấy eo cậu, cưng chiều nói: "Bé ngốc trì độn, há miệng lớn như vậy, là muốn dụ dỗ anh sao?"

Hả? Dụ dỗ cái gì? Biên Bá Hiền vẫn sững sờ.

Mà Phác Xán Liệt sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Vậy thì... Anh không khách khí đâu!" Nói xong, không chờ cậu đáp lại, bàn tay ôm lấy gáy cậu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro