
Chương 13: 1236 ngày
Một ngàn hai trăm ba mươi sáu ngày.
Bắt đầu đầu đếm ngược. Còn năm trăm tám mươi chín ngày nữa. Xán Liệt ca ca, để Bá Hiền tùy hứng một chút nữa thôi... Chúc phúc cũng là một loại yêu, nhưng bây giờ Tiểu Bạch còn chưa thể chúc phúc.
Thực xin lỗi.
.
Nếu nói trước kia Biên Bá Hiền hận Kim Tuấn Miên đến mức không thể làm y biến mất, thì bây giờ là xấu hổ áy náy đến mức muốn mổ bụng tự sát tạ tội.
Nếu không phải lúc trước cậu phá hư, Kim Tuấn Miên đã sớm kết hôn cùng Xán Liệt ca ca, có khi bây giờ đã nhờ vào biện pháp y học tiên tiến mà có vài đứa nhỏ rồi. Hơn nữa, trước đây cậu còn nói rất nhiều lời khó nghe với Kim Tuấn Miên, thậm chí đánh y... Biên Bá Hiền càng nghĩ càng xấu hổ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Bên trong nhà ăn nhất thời yên lặng. Biên Bá Hiền vừa áy náy vừa ngượng ngùng. Lúc nãy Phác Xán Liệt rất thân mật, khiến cậu không biết nên phản ứng thế nào, lại còn bị phát hiện. Người phát hiện không phải ai xa lạ, chính là người yêu Xán Liệt ca ca.
Nếu là trước kia, chắc chắn cậu sẽ đắc ý dào dạt thị uy vào Kim Tuấn Miên. Mà bây giờ, cậu chỉ muốn Xán Liệt ca ca và Kim Tuấn Miên kết đôi, đương nhiên không muốn y hiểu nhầm. Nhưng để cậu giải thích không có quan hệ gì với Xán Liệt ca ca lại rất kì cục. Mặc dù bọn họ bây giờ thực sự không có quan hệ gì. Nghĩ tới nghĩ lui, Biên Bá Hiền quyết định nên tiếp tục im lặng.
Kim Tuấn Miên phức tạp nhìn hai người, nhất là chàng trai phương đông kia. Y vừa bước vào nhà ăn đã thấy Phác Xán Liệt cầm khăn tay lau nước dính bên miệng chàng trai ấy, thậm chí mờ ám liếm chất lỏng dính trên tay. Trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều, y chưa từng thấy qua... Không, y thấy rồi, nhưng chàng trai khiến Phác Xán Liệt có vẻ mặt ấy đã mất.
Hai người đều cứng ngắc, Phác Xán Liệt lại rất tự nhiên. "Tuấn Miên, sao lại đến đây?" Anh hỏi, thấy trong ly Biên Bá Hiền đã hết nước chanh, liền cầm lấy bình thủy tinh đựng đầy nước chanh rót cho cậu.
Biên Bá Hiền trừng ly thủy tinh tràn đầy, có cảm giác không nuốt trôi đồ ăn trong miệng. Xán Liệt ca ca không sợ Kim Tuấn Miên sẽ hiểu nhầm sao?
"Ách... Cảm ơn!" Theo lễ phép, Biên Bá Hiền nuốt đồ ăn xuống, lí nhí cảm tạ, không dám nâng mắt lên.
"Em lấy mấy phần tài liệu có vẻ khẩn cấp lên để anh ký tên!" Dù sao cũng là nam cường nhân trên thương trường, Kim Tuấn Miên nhanh chóng thu hồi cảm xúc, khôi phục bình tĩnh cùng tự tin.
Tổng công ty Phác thị ở thành phố A, do ông Phác làm chủ. Đa số thời gian Phác Xán Liệt đều ở công ty con bên New York. Mà tháng này Phác Xán Liệt về Scotland, công ty con bên kia tạm thời để phó tổng phụ trách. Nhưng đa số công văn đều phải để Phác Xán Liệt xem qua, có phương án hợp tác cũng cần Phác Xán Liệt tự ký tên. Vì thế, công ty con New York sẽ gửi tài liệu đến tổng công ty.
Tuy Phác Xán Liệt trở về thành phố A, nhưng không có nghĩa là anh rảnh rỗi. Con trai ít khi trở về, ông Phác đương nhiên giao hết việc cho con, để mình được nhàn nhã vài ngày. Bởi vậy, mấy ngày nay Phác Xán Liệt đều ở trong tổng công ty. Hôm nay anh cần thương lượng hợp đồng với khách hàng, không đi công ty. Kim Tuấn Miên vốn là thư ký, đương nhiên phải đi cùng. Vốn bọn họ hẹn nhau gặp trước cửa công ty rồi cùng đi, nhưng khi Kim Tuấn Miên vào công ty vừa khéo nhận được tài liệu khẩn cấp công ty con truyền đến, liền đi thẳng tới Phác gia.
Phác Xán Liệt nhận tài liệu trong tay Kim Tuấn Miên, cười khẽ: "Phiền em quá. Em ăn sáng chưa? Ngồi xuống cùng dùng bữa đi!"
Kim Tuấn Miên cũng không khách khí, vừa khéo ngồi đối diện Biên Bá Hiền. Nhìn Biên Bá Hiền, y trêu Phác Xán Liệt: "Thiếu niên đáng yêu này là ai? Không phải anh bắt cóc đấy chứ?"
Sau đó chào hỏi Biên Bá Hiền: "Hi, xin chào, tôi là Kim Tuấn Miên".
Kim Tuấn Miên là người con lai tiêu chuẩn. Tóc nhuộm màu đỏ rượu được vuốt lên gọn gàng, đôi mắt xanh biếc, đồ vest màu xanh nhạt khiến y trở nên khôn khéo giỏi giang.
"Hi!" Biên Bá Hiền cố gắng cười tự nhiên, "Tên tôi là Baekhyun." Đây là tên tiếng anh của cậu. Nói xong, cậu không nhịn được lén nhìn Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt không phản ứng, rót cà phê, cúi đầu xem tài liệu Kim Tuấn Miên vừa đưa.
Biên Bá Hiền len lén thở ẩn phào nhẹ nhõm. Nhưng lại cảm thấy mình không tất yếu cẩn thận như vậy. Kim Tuấn Miên là người ngoại quốc, cậu nói tên giả với Kim Tuấn Miên là chuyện bình thường.
"Baekhyun, cậu là người phương Đông đúng không? Thật đáng yêu! Xán Liệt, anh quen cậu bé đáng yêu này ở đâu vậy?" Kim Tuấn Miên cười nhìn Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt nhìn Biên Bá Hiền. Mà Biên Bá Hiền rụt rè cúi đầu, mau chóng ăn cơm. Cậu có thể lấy cớ mau chóng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này, nhưng hai năm sống tiết kiệm khiến cậu có thói quen không thể lãng phí thức ăn. Cho dù muốn chạy, cũng phải ăn hết đã!
Nhận ra cậu muốn chạy trốn, Phác Xán Liệt khẽ nhếch môi: "Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn!"
"Khụ khụ..." Câu dặn dò vừa lãnh đạm vừa dịu dàng làm Biên Bá Hiền bị nghẹn, mau chóng uống một đống nước chanh. Nhưng cậu ho đến mức mắt đỏ mũi hồng, nổi bật trên gương mặt bánh bao tròn tròn trắng trẻo non mềm, cực kỳ đáng yêu.
"Thấy chưa?" Hung thủ lại còn không tự giác, chọc ghẹo: "Đã bảo ăn từ từ thôi mà!"
Cậu bị nghẹn, còn không phải tại anh sao???
Biên Bá Hiền căm hận trừng anh một cái. Cậu tin Xán Liệt ca ca thực sự thay đổi... Anh ấy trở nên xấu tính!
Người bị trừng mắt còn mỉm cười vui vẻ, rồi mới trả lời Kim Tuấn Miên: "Em đừng bị ngoại hình của cậu ấy lừa, cậu ấy đã hai mươi tuổi rồi!"
Kim Tuấn Miên nhìn thấy hết động tác của hai người, nhất là thái độ của Phác Xán Liệt khiến y rất kinh ngạc. Y cẩn thận đánh giá cậu bé này.
Vóc dáng bé bỏng, tóc xoăn màu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt nhỏ đầy đặn, dễ nhìn nhất là đôi mắt sáng rực kia... Khuôn mặt này chỉ có thể đánh giá là đáng yêu, cho dù đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn chỉ là một cậu nhóc mà thôi.
Y quen Phác Xán Liệt mười mấy năm, y biết Phác Xán Liệt không có hứng thú với mấy cậu bé như thế này. Nhưng anh vẫn cố ý đùa giỡn với cậu nhóc, thấy cậu nhóc hơi tức giận, đôi mắt vốn đạm mạc lại có ý cười. Lâu rồi y chưa thấy anh vui vẻ như vậy.
Lúc này, Kim Tuấn Miên đã biết chàng trai này là đặc biệt. Mà Phác Xán Liệt cũng không kiêng dè cho y biết điều đó, khiến Tuấn Miên cảm thấy bất an.
Hai năm qua, y chưa thấy anh đối xử với một người nào như vậy. Cậu trai nhỏ tên Baekhyun này lại người như thế nào? Lại khiến Phác Xán Liệt có thể đối xử với cậu ấy như thế?
"Hai mươi tuổi, đúng là không nhận ra!" Kim Tuấn Miên cười, liếc Phác Xán Liệt, "Nhưng vẫn nhỏ hơn anh mười hai tuổi đó. Với chúng ta thì vẫn là em trai nhỏ thôi. Thời gian qua thật mau, chúng ta đều già rồi!" Y lắc đầu cảm thán.
Phác Xán Liệt vẫn cười yếu ớt, không đáp lời Kim Tuấn Miên, nhàn nhạt nhìn y. Kim Tuấn Miên không trốn tránh ánh mắt của anh, cười đối diện với anh.
Anh thưởng thức Kim Tuấn Miên, thực sự. Sự tự tin và trí tuệ của y không thua kém bất cứ ai. Cho nên năm đó, anh mới bị y hấp dẫn.
Nhưng đoạn tình cảm này đã chấm dứt khi anh đề nghị chia tay. Anh biết điều đó không công bằng với Tuấn Miên. Anh phụ y. Anh luôn cảm thấy thua thiệt Kim Tuấn Miên, vì thế anh dùng công việc để bù đắp lại cho y, để y phát huy hết khả năng của mình.
Anh tin tưởng y. Trong công việc hai người vẫn hợp tác rất tốt, rồi hai người vẫn là bạn bè. Tuy rằng Kim Tuấn Miên vẫn yêu anh. Y nói, y muốn đợi anh. Cho dù anh có khuyên thế nào, y vẫn không buông tay.
Nếu Biên Bá Hiền không chết, sau khi ly hôn, anh sẽ cưới Kim Tuấn Miên. Nhưng Biên Bá Hiền đã chết, khi đó, anh đã biết giữa anh và Kim Tuấn Miên không có kết quả.
Hoặc là, từ trước khi chia tay, bọn họ cũng đã không có kết quả. Cho dù nguyên nhân chia tay là gì, tình yêu đã qua chính là mất rồi, không thể cứu vãn được nữa.
Dù anh và Tuấn Miên vẫn ở bên nhau, cũng không có khả năng không có vướng bận gì vì lúc cuộc chia tay lúc trước. Hai người đều kiêu ngạo, đều yêu cầu hoàn mĩ như nhau.
"Ách..." Rốt cục ăn hết bữa sáng, Biên Bá Hiền kinh hãi quấy rầy hai người đang nhìn nhau chăm chú, "Xin lỗi, sáng nay tôi có tiết, tôi đi trước. Phác tiên sinh, làm phiền anh nói một tiếng với dì Mai và bác Phác hộ tôi". Nói xong, liền chuẩn bị chuồn đi.
"Đợi đã!" Phác Xán Liệt gọi cậu lại, "Để anh gọi bác Đào đưa em đi".
Quản gia Lưu xuất hiện đúng lúc, cầm balo và áo khoác của Biên Bá Hiền: "Cậu Biên, đây là đồ của cậu".
Biên Bá Hiền thiếu chút nữa quên đồ của mình. Cậu cảm ơn bác Lưu, mặc áo khoác vào, đeo túi xách lên, gật đầu với mọi người rồi chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã!" Phác Xán Liệt lại gọi cậu, "bác Lưu, lấy khăn quàng cổ cho tôi!"
"Vâng!" Quản gia rời đi, chốc lát sau cầm một chiếc khăn quàng lông màu xám quay lại.
Phác Xán Liệt nhận lấy khăn, đứng trước mặt Biên Bá Hiền chuẩn bị quấn cho cậu.
"Ách... Phác tiên sinh, không cần đâu, tôi không thấy lạnh!" Biên Bá Hiền hoảng lên, vội vàng từ chối.
"Đừng nhúc nhích!" Anh khẽ quát, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
Biên Bá Hiền lập tức ngoan ngoãn đứng im, đôi mắt khẩn trương quay tròn, trong lòng kêu khổ thấu trời.
Vậy mà được sao? Kim Tuấn Miên đang ở bên cạnh mà! Xán Liệt ca ca, anh đang nghĩ cái gì thế?
Phác Xán Liệt quấn khăn quàng cho cậu xong, đẩy mái tóc xoăn bị khăn quấn lấy, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua sau gáy cậu.
Biên Bá Hiền run lên, tim đập thật mạnh, khuôn mặt nhỏ tự nhiên đỏ ửng. Cậu vội vàng lui ra sau, không thoải mái cúi đầu, "Cám ơn, khăn quàng cổ tôi sẽ trả lại sau!" Sau đó vội vàng chạy mất.
Quản gia Lưu làm hết chức trách đi theo sau, đưa cậu rời khỏi, gọi tài xế Đào đến chở cậu đi Scott Will.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nở nụ cười. Mặc dù Tiểu Hiền của anh lớn lên đã hiểu chuyện, nhưng một số nơi vẫn không thay đổi. Khi bị anh mắng, sẽ sợ hãi trợn tròn ánh mắt, bộ dáng đó thoạt nhìn vừa vô tội lại vừa đáng yêu.
Cậu muốn cắt đứt hết thảy quá khứ, muốn làm Biên Bá Hiền hiện tại, anh liền theo cậu. Nhưng nếu cậu muốn buông tay, anh sẽ không cho phép!
Thật vất vả mới có cơ hội vãn hồi, lần này anh sẽ không bỏ qua.
"Cậu bé này thật đáng yêu!" Thanh âm Kim Tuấn Miên truyền đến từ phía sau.
Phác Xán Liệt xoay người, trở về chỗ ngồi, "Đúng là rất đáng yêu!" Anh đồng ý lời Kim Tuấn Miên, tự tay rót một ly sữa cho y.
Anh biết mỗi buổi sáng, y đều uống một ly sữa ấm.
Y nhìn ly sữa, mỉm cười, "Thời còn đi học, anh luôn mang một lọ sữa ấm cho em!" Năm tháng học trò ngây thơ, khi đó bọn họ hiểu nhau mến nhau, bây giờ nhớ lại vẫn thấy ngọt ngào.
Phác Xán Liệt cụp mi, bưng lên ly cà phê đã nguội.
"Anh thích cậu bé kia?" Kim Tuấn Miên không quanh co lòng vòng hỏi.
"Ừ!" Anh biết cá tính của y, như y cũng hiểu anh vậy. Vì thế, thấy y thẳng thắn anh cũng không bất ngờ.
"Tại sao ? "
Bởi vì... đó là Tiểu Hiền của anh.
"Tuấn Miên, em có từng nghĩ đến... Có lẽ lúc trước tình yêu của chúng ta, cũng không sâu đậm như chúng ta vẫn nghĩ!" Cho nên mới có thể chia tay dễ dàng như vậy.
"Không phải, đó là do Biên Bá Hiền phá hư!" Y không thể đồng ý lời anh. Y yêu anh, thậm chí chờ anh nhiều năm như vậy. Y cứ nghĩ, bọn họ sẽ ở bên nhau.
Biên Bá Hiền đã mất rồi mà... Vài năm nay, bên người anh chỉ có một mình y thôi mà... Vì sao anh lại đột nhiên thích cậu nhóc phương đông xuất hiện bất ngờ kia? Kim Tuấn Miên không thể chấp nhận!
"Em sẽ không buông tay!"
Lúc trước đã lỡ buông tha, mới có thể mất đi anh. Lần này, y sẽ không dễ dàng từ bỏ! Kim Tuấn Miên đứng dậy, kiên định nhìn Phác Xán Liệt.
"Lần này, em sẽ không dễ dàng rời đi!" Dứt lời, y xoay người rời khỏi nhà ăn.
Phác Xán Liệt không ngăn cản, cũng không khuyên y. Anh biết, lúc này Kim Tuấn Miên sẽ không nghe được gì.
Anh vẫn áy náy với Kim Tuấn Miên. Nhưng anh sẽ không nghĩ áy náy là tình yêu. Tình yêu của anh chỉ cho một người. Lúc trước anh không biết anh đã yêu Tiểu Hiền, lại phiền chán cậu phản bội và làm ầm ĩ. Khi đó, bọn họ chỉ cần gặp mặt là cãi nhau. Anh hận không thể rời khỏi cậu.
Đến khi cậu thực sự đi rồi, anh mới giật mình nhận ra đã bỏ lỡ cái gì. Nhưng không còn kịp nữa. Tiểu Hiền của anh sẽ không bao giờ trở lại. Anh đau khổ hai năm. Anh nghĩ, đó là trừng phạt sao? Trừng phạt năm năm kia anh coi thường và vô tình với cậu. Nhưng đó là anh sai, vì sao lại cướp đi cậu ấy?
Không có lúc nào anh không nhớ đến cậu, nhớ đến mức thành hận. Anh cứ nghĩ mình sẽ đau suốt đời, lại không ngờ Tiểu Hiền của anh đã quay lại rồi. Đó là cơ hội ông trời cho anh, lần này anh sẽ không thả cậu ra, anh sẽ không lặp lại sai lầm nữa!
Nhớ đến Biên Bá Hiền đôi mắt trầm ổn không khỏi mềm mại. Phác Xán Liệt thấp giọng thì thầm, như một lời thề, "Tiểu Hiền của anh, trước kia người không buông tay là em. Mà bây giờ, anh không cho em buông ra đâu".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro