
Chương 12
Biên Bá Hiền theo Phác Xán Liệt đi vào cổng, quản gia Lưu đã ở cửa chờ hai người tự bao giờ.
"Chào Thiếu gia, anh đã về! Chào Biên tiên sinh, cậu tới chơi!"
"Chào bác Lưu !" Biên Bá Hiền nhìn bác mỉm cười. Cậu quan sát cũng không thấy cha nuôi và mẹ nuôi đâu cả, liền hỏi: "Dì Mai cùng chú Phác đâu rồi?"
"Phác lão gia cùng phu nhân đã tham gia tiệc tối rồi ạ!"
"Vậy sao?" Biên Bá Hiền sửng sốt hỏi: " Chẳng phải dì Mai hẹn tôi dùng cơm sao?"
Quản gia Lưu không đáp, mắt nhìn thiếu gia, mặt vẫn không đổi sắc, hướng Biên Bá Hiền đáp: "Tiệc tối nay được thông báo đột xuất, Phác lão gia cùng phu nhân cũng mới biết lúc chiều nên không kịp báo cho thiếu gia! Phu nhân dặn tôi thay người xin lỗi cậu, còn dặn dò thiếu gia thay phu nhân chiêu đãi cậu !"
Biên Bá Hiền ngẩn người, vậy thì khác nào bảo cậu ăn cơm một mình cùng Phác Xán Liệt ?
"Bác Lưu, đi chuẩn bị bữa tối đi!"
"Vâng!" Quản gia Lưu lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị.
Phác Xán Liệt cởi áo vét ngoài, cởi luôn cả caravat, mở ra hai cúc ngực. Bộ dạng quý công tử liền biến mất, khí chất bỗng nhiên thêm chút gợi cảm hơn!
Biên Bá Hiền vẫn chôn chân tại chỗ.
Phác Xán Liệt nhướn mày. "Đứng ở đấy làm gì?"
Biên Bá Hiền liền bước đi, ngồi vào chiếc sofa đối diện với anh. Người hầu liền bưng tới cốc nước đặt trên bàn.
Phác Xán Liệt cúi người, đôi chân thon dài thả ra, khuỷu tay chống trên đùi, khuôn mặt anh tuấn hờ hững nhìn cậu khiến cậu vô cùng hồi hộp.
"Uống rượu Hương Tân nhé?"
"Ừm... cũng được ạ!"
Phác Xán Liệt bảo người hầu bưng tới Hương Tân, một ly rượu thủy tinh màu vàng tỏa hương thơm ngào ngạt liền được bưng tới, anh cầm lên ly rượu, bảo: "Uống đi!"
"Cám ơn anh!" Phác Xán Liệt cầm lấy ly rượu trên bàn,uống một ngụm, hơi rượu xộc lên khiến cậu ho lên "Khụ, khụ......"
Cậu che miệng, cảm thấy quá mất mặt, liền bảo: "Hic, xin lỗi!"
"Em hồi hộp lắm sao?" Phác Xán Liệt khẽ nhấp một ngụm rượu, khóe môi cong lên, hỏi: "Em dường như có vẻ sợ anh thì phải?"
"Không, không có!" Hai tay bưng chén rượu, Biên Bá Hiền uống nhanh, mắt không hề dám nhìn thẳng lấy Phác Xán Liệt.
Không biết vì sao, cậu cảm thấy bây giờ ánh mắt của Phác Xán Liệt vô cùng xâm lược, làm cho cậu vô cùng bất an.
"Em nói em và Tiểu Hiền là bạn online sao?" Phác Xán Liệt đem bộ dạng của cậu thu cả vào trong mắt, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tia sáng.
"Vâng!" Biên Bá Hiền gật đầu, bất tri bất giác đã đem ly rượu Hương Tân uống cạn.
Phác Xán Liệt đảo mắt nhìn cậu hỏi:
"Em cảm thấy Tiểu Hiền là người như thế nào?"
"Biên Bá Hiền...... Rất sợ cô đơn. Vì lúc đó chả ai quan tâm cậu ấy, chỉ có một thân một mình thôi! Cậu ấy cũng biết đó cũng là xứng đáng. Tuy cậu ấy có làm chuyện xấu nhưng đó cũng là do cậu ấy cố chấp trong tình yêu mà thôi, cậu ấy không thể lùi bước được!" Trong lúc nói chuyện cậu đã uống sạch ly Hương Tân, trong ánh mắt trong trẻo đã có chút mê man.
Phác Xán Liệt lại rót cho cậu thêm nửa ly, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Cậu ấy mệt mỏi, đã năm năm rồi, cậu ấy cũng nên buông tay. Ai mà biết chuyến bay lại rủi ro, khi đó cậu ấy ở trên máy bay, vô cùng bình tĩnh. Cậu ấy nghĩ rằng đây chắc là quả báo của cậu ấy rồi? Ai bảo cậu ấy đã gây hại cho người yêu của cậu ấy chứ? Có lẽ ông trời đang trừng phạt cậu ấy! Cậu ấy cứ nghĩ, có lẽ sau khi mình ra đi, chắc anh vui mừng lắm? Có lẽ là vậy! Nhưng cậu ấy cũng chết rồi! Nhưng cậu ấy không hề nghĩ sau khi mình ra đi, người kia lại không hề được hạnh phúc, anh vì cái chết của cậu mà áy náy... Đồ ngốc, vì sao phải áy náy? Anh không có sai mà?"
Vừa nghe xong lời này của cậu, Phác Xán Liệt siết chặt lấy cốc rượu, đôi mắt anh nhìn trừng trừng vào cậu, run giọng hỏi: "Tiểu...Hiền?"
"Xán Liệt ca ca...Tiểu Hiền sai rồi!" Đôi mắt cậu đỏ chạch, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Vô cùng xin lỗi anh....Đều là lỗi của Tiểu Hiền!"
Phác Xán Liệt không thể tin được những gì mà tai mình nghe được. Cho dù anh đã sớm hoài nghi nhưng khi chính tai mình nghe được những lời này của cậu thì anh cho rằng đây chỉ là mơ mà thôi.
Nếu đây thật sự là mộng, anh không muốn tỉnh lại nữa.
Anh vội vàng đứng dậy, ngồi kế bên người cậu, tay run run bưng lấy gương mặt cậu: "Tiểu Hiền, thật là em sao?"
Biên Bá Hiền cầm chặt lấy tay anh, giống như khi hồi nhỏ cậu làm sai, lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cọ vào bàn tay của anh, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
"Xán Liệt ca, anh không cần phải áy náy. Người sai không phải là anh, em sai rồi. Em đã gây đau khổ cho quá nhiều người rồi...Em muốn bù đắp...Em muốn anh và Kim Tuấn Miên ở bên nhau, em muốn anh được hạnh phúc...." Cậu nói đến mấy lời cuối cơ hồ chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu lau mắt, người ngã xuống dựa hẳn vào trong lòng của anh.
Ngửi được hương thơm hoa nhài quen thuộc ấy, Phác Xán Liệt vô cùng xúc động ôm chặt lấy cậu, thân hình run lên bần bật.
Đúng là Tiểu Hiền rồi... Ngay từ đầu anh cũng đã hoài nghi, mùi trên người của cậu, rồi những sở thích của cậu đều giống Tiểu Hiền như tạc.
Cậu từng nói rằng, cậu là bạn online của Tiểu Hiền. Anh căn bản không tin, cậu hiểu rất rõ chuyện của Tiểu Hiền, cậu biết rõ mọi hoạt động của Tiểu Hiền, cậu còn nghĩ đến phản ứng của Thế Huân.
Anh liền điều tra gia cảnh của Biên Bá Hiền qua đám bạn thân của cậu thì biết rằng, Biên Bá Hiền có gia cảnh bần hàn, trong nhà căn bản không có máy tính thì cậu sao có thể là bạn online với Tiểu Hiền được?
Cái này rõ là nói dối, làm sao cậu có thể biết rõ mọi chuyện của Tiểu Hiền được? Hơn nữa anh còn tìm được tại liệu viết rằng, Biên Bá Hiền này hai năm trước đã gặp tai nạn xe cộ, thời gian vừa khéo cùng trùng với lúc Tiểu Hiền rơi máy bay.
Lập tức, một suy nghĩ cực kỳ hoang đường hiện ra trong tâm trí của anh. Anh cảm thấy chuyện này căn bản không có khả năng, nhưng... Cậu với Tiểu Hiền thật sự là quá giống nhau.
Hôm nay anh quyết định thử cậu một phen, liền tới bánh ngọt P.R [Pink Rose] một chuyến. Tiểu Hiền thích nhất chính là món bánh ngọt dâu tây ở P.R, hơn nữa còn phải uống với hồng trà.
Sau đó, cậu con trai tóc đen tên Đô Khánh Tú đó nói rằng, Biên Bá Hiền thích ăn nhất chính là bánh ngọt dâu tây cùng hồng trà ở P.R, mà khi đó Biên Bá Hiền, cũng hiện lên vẻ vui sướng.
Lại đến chuyện sữa đường - lúc cậu thấy sữa đường, trong mắt không thể che giấu được sự thích thú thì lập tức anh đã nghi ngờ.
Những biểu hiện đó của Biên Bá Hiền càng làm lòng nghi ngờ của anh tăng cao, thậm chí là khẳng định.
Anh biết Tiểu Hiền của anh uống rượu không được tốt, mũi cậu rất thính nhưng vị giác rượu còn kém rất nhiều. Rượu Hương Tân thật ra là một loại rượu mạnh, tuy vô cùng dễ uống nhưng cũng cực kỳ dễ say.
Ánh mắt cậu dần được một lớp sương mù bao phủ, đánh mất cảnh giác, dưới sự dụ dỗ của anh cuối cùng cũng nói ra sự thật.
"Bá Hiền..." Phác Xán Liệt sờ má Biên Bá Hiền. Khuôn mặt này, hoàn toàn không giống với Tiểu Hiền của anh, nhưng anh tin đây chính là Tiểu Hiền.
Những chuyện hoang đường này chắc chắn sẽ không ai tin, nhưng anh nguyện tin tưởng.
Chỉ cần Biên Bá Hiền trở về, anh sẽ tin.
"Tiểu Hiền". Anh dịu dàng lau nước mắt trên mặt cậu, đặt những nụ hôn ấm áp lên má, mũi cậu, cuối cùng dừng lại ở đôi môi xinh đẹp.
Anh miết cánh môi, nhẹ nhàng cẩn thận, vô cùng thương xót, "Tiểu Hiền, anh không tức giận." Chỉ cần cậu ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ giận cậu nữa.
Cậu nói cậu sợ cô đơn, anh sẽ không làm cậu phải cô đơn nữa.
Cậu còn nói, cậu muốn tác thành cho anh và Kim Tuấn Miên, cậu muốn anh được hạnh phúc...
"Cậu bé ngốc". Anh nở nụ cười, khẽ hôn cậu.
Anh rất muốn nói cho cậu biết, chỉ cần có cậu ở bên cạnh, anh sẽ hạnh phúc.
***
Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng tỉnh lại, cọ đầu vào chiếc gối mềm mại, ngay cả giường rất êm, chăn có mùi thơm nhè nhẹ, mang hương vị ánh nắng mặt trời... Chết! Không phải! Nửa tháng nay cậu đã giặt ga giường đâu?
Biên Bá Hiền mở mắt ra, trần nhà quen thuộc. Nhìn quanh, xanh nhạt sơ trang đài, chiếc rèm ren màu trắng bên cửa sổ, bên phải là bàn học, tiếp theo là phòng thay đồ, bên trái tấm thủy tinh phía sau bức rèm che là phòng tắm... Đây là phòng của cậu ở Phác gia!
Cậu nhanh chóng ngồi dậy. Trời đất! Tại sao cậu lại ngủ ở chỗ này?
Hơn nữa... Biên Bá Hiền nhìn áo ngủ cún con trên người, không hiểu ai thay giúp cậu nữa?
"Cuối cùng em cũng tỉnh". Phác Xán Liệt đứng ở trước cửa, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cậu, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
"A!" Anh đột nhiên lớn tiếng làm Biên Bá Hiền giật mình, theo bản năng túm lấy chăn bông bọc quanh mình, đôi mắt to tròn mở lớn,giống như chuột chũi.
Đáng yêu thật!
Bây giờ Phác Xán Liệt mới cẩn thận xem xét khuôn mặt trước mắt. Tóc xoăn màu hạt dẻ hơi rối, làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt một mí nhưng nhìn thật đẹp, hai má phúng phính, rõ ràng đã hai mươi tuổi, nhưng nhìn lại thấy giống cậu bé mười lăm, sáu tuổi. Khuôn mặt này tuy không có vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc như trước, nhưng lại đáng yêu như một búp bê.
Như vậy cũng khó trách mấy thằng nhóc còn chưa cai sữa kia mê như điếu đổ. Cậu như một tấm giấy trắng thuần khiết, vô cùng dễ gợi lên tâm tư muốn nhúng chàm của nhiều người...
Nghĩ vậy, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua một tia sắc bén.
Biên Bá Hiền không phát hiện sự khác thường của anh,chỉ suy nghĩ xem vì sao mình lại ở nơi này. "Tại sao tôi lại ở đây? Còn quần áo của tôi..."
"Em uống say, áo ngủ do giúp việc thay. Quần áo của em ở ghế tựa đằng kia, thay nhanh rồi xuống nhà ăn sáng". Dặn dò xong, Phác Xán Liệt xoay người rời đi.
Uống say?
Biên Bá Hiền vò đầu, cậu biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng cũng không đến nỗi say rượu làm loạn thế này chứ?
Nhíu mày, cậu nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, cuối cùng mặc kệ nó. Thay đống quần áo để trên ghế tựa vào, rửa mặt chải đầu một chút, cậu đi cầu thang xuống, vào phòng ăn.
Phác Xán Liệt đã ngồi ở trước bàn ăn, trên tay là một tờ báo.
Thói quen trong lúc ăn bữa sáng của anh chính là đọc báo mới. Người giúp việc sớm đã đem mấy tờ báo dùng bàn ủi nóng qua, tránh cho mực in dính bẩn tay thiếu gia.
" Biên tiên sinh, chào buổi sáng." Quản gia Lưu chào cậu.
"Buổi sáng tốt lành." Biên Bá Hiền mỉm cười nhìn bác Lưu, "Dì Mai với chú Phác đâu rồi?"
"Lão gia cùng phu nhân đi tập thể dục rồi thưa tiên sinh." Bác Lưu kéo ghế cho Biên Bá Hiền, "Tiên sinh uống sữa hay nước chanh?"
Biên Bá Hiền ngồi vào ghế, "Nước chanh, cám ơn."
Quản gia Lưu thay cậu rót nước chanh, không quấy rầy bọn họ dùng điểm tâm, yên lặng lui ra.
Biên Bá Hiền sớm đã đói meo, từ tối hôm qua đến giờ chẳng ăn được gì, dậy sớm thế này cũng là do đói mà tỉnh.
Lấy lát bánh mì nướng, cậu phết bơ, cầm lấy cái kẹp. Trên bàn cơm, trứng ốp lết có hai loại, bên phải bàn là trứng chín, bên trái là trứng lòng đào. Biên Bá Hiền thích nhất là trứng nửa lòng đào, cậu lấy trứng đặt lên bánh mì, lại gắp thêm miếng thịt hun khói và chân giò hun khói, một chút rau dưa và bột phô mai hòa với sốt cà chua, rồi cuối cùng đặt thêm một miếng bánh mì gối lên trên.
Tầng tầng lớp lớp, có thể xem như một cái bánh cực đại.
Cậu cứ như vậy mà ngoạm. Ăn kiểu xa xỉ như thế này đã hai năm không ăn rồi, thật sự rất nhớ!
Biên Bá Hiền híp mắt cười, miệng há thật to, cắn một phát. Vị ngon của rau dưa, thịt hun khói, chân giò hun khói, còn có lòng đỏ trứng chảy ra... Ha! Cái cảm giác này thật là tuyệt vời.
Cậu hoàn toàn không phát hiện toàn bộ hành động của mình đều bị nhìn hết bởi người đàn ông tưởng như đang xem báo, khóe môi cười nhẹ.
Cậu ngốc kia luôn che giấu được chính mình, nhưng trước đồ ăn ngon lại vô tình lộ cái đuôi. Theo tư liệu Lane tìm cho anh, sinh hoạt của cậu rất tiết kiệm. Lần tiêu pha xa xỉ nhất chính là cuối tháng tự mua cho mình một chiếc bánh dâu tây của P.R
Phác Xán Liệt hơi nghi ngờ đây có phải là cậu hoàng tử bị nuông chiều thành hư của ngày trước hay không. Không chỉ vậy, cậu còn đi làm thêm.
Cậu tiếp khách rất tốt, bị người khác lấy ra làm trò đùa cũng vẫn bình tĩnh. Chuyện ở trường cũng tốt, không kết thù với người nào, không tùy hứng làm việc.
Điểm này không giống với Tiểu Hiền trong trí nhớ của anh. Cậu trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn.
Nhưng, sao trong lòng anh lại cảm thấy mất mác, dường như cậu không còn cần anh nữa?
Sau đó, lại nhớ đến lời cậu nói, cậu muốn tác hợp cho anh và Kim Tuấn Miên... Cậu quyết định buông tay? Cậu không còn yêu anh nữa sao?
Đôi mắt màu hổ phách không tránh khói u ám. Phác Xán Liệt nhếch khóe môi, đặt tờ báo xuống, đột nhiên cả người hướng về phía Biên Bá Hiền, dùng ngón cái lau đi nước miếng trên khóe miệng cậu.
Biên Bá Hiền bị anh làm cho giật mình, sững sờ nhìn.
Mà anh, dưới ánh mắt chằm chằm của cậu , liếm nước miếng lưu lại trên ngón cái, động tác tự nhiên mà lại có vẻ dụ hoặc, làm người khác mặt đỏ tim đập.
"Ăn như trẻ con vậy." Anh giễu cợt cậu.
Biên Bá Hiền hơi cười, không phản ứng gì nữa.
"Phác Xán Liệt." Giọng nói dễ nghe của người đàn ông đứng ở cửa vang lên, đôi mắt màu xanh biếc ánh lên tia kinh ngạc. Hành động vừa rồi của Phác Xán Liệt y đã nhìn thấy toàn bộ.
Biên Bá Hiền quay đầu, nhìn thấy người này, hơi nheo mắt lại.
Ôi trời... Người đến là Kim Tuấn Miên!
Sau đó, cậu nhớ tới hành động vô cùng thân mật vừa rồi của Phác Xán Liệt, toàn thân lập tức cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro