
Chương 11: 3 năm
Ngày kỉ niệm 3 năm kết hôn, cha mẹ nuôi biết mình tính kế Xán Liệt ca ca, mình đã nói dối họ.
Bọn họ vừa đau lòng lại vừa thất vọng, mặc kệ mình đau lòng giải thích đến mức nào,hai người cũng không chịu nghe.
Hiện tại, chỉ còn một mình mình.
Nhưng mình không muốn buông tay, mình chỉ yêu anh ấy quá thôi... Chỉ cần hai năm, cho mình thêm hai năm thôi được không?
.
.
.
Biên Bá Hiền nằm mơ cả đêm, tất cả đều là những kí ức đã qua.
Vui vẻ, đau khổ, bi thương...Tất cả hòa trộn lại, khiến cho cậu không ngủ sâu được, kết quả là sắc mặt cậu tái nhợt suốt một ngày.
Ở trong phòng ăn cho học sinh, cậu ngáp một cái.
Không có hứng ăn, cậu mang theo hai quả cà chua đến trường gặm.
Thấy cậu ngồi gặm cà chua, Kim Chung Nhân cùng Đô Khánh Tú thế nào cũng cảm thấy kì kì. Sao lại có người trực tiếp ăn rau sống chứ?
Trong mắt bọn họ, cà chua là một loại rau, không phải hoa quả.
Nhưng dưới sự dạy dỗ của Trần An Mai-một người Đài Loan chính gốc, Biện Bạch Hiền biết cà chua phết phấn mơ là một món ăn ngon tuyệt vời.
"Biên Bá Hiền, hôm qua cậu có ngủ được không?" Húp một ngụm canh bơ đặc, Đô Khánh Tú vươn qua véo véo mặt Biên Bá Hiền.
"Ừm" Biên Bá Hiền gật đầu, lại cắn thêm một miếng, liếm mấy giọt nước còn đọng lại trên môi.
Trông dáng cậu ăn như một đứa bé, cứ bị dính xung quanh miệng.
Đô Khánh Tú thấy ngứa mắt quá, đang định đưa khăn ướt cho cậu, bảo cậu khi ăn nên cẩn thận một tý, thì lại có người đi tới bàn bọn họ.
"Bá Hiền" Ellen chăm chú nhìn Biên Bá Hiền.
Từ sau tối hôm đó, Biên Bá Hiền bơ cậu ta. Cho dù cậu ta có xin lỗi thế nào, thì thái độ của Biên Bá Hiền vẫn là lạnh nhạt. Cậu biết đêm đó cậu đã quá vội vàng mà thổ lộ, nhưng thực sự, Đô Khánh Tú cậu vô cùng thích Biên Bá Hiền.
Hành động của Đô Khánh Tú khiến cho toàn nhà ăn chú ý tới.
Tuy rằng là nhà ăn cho học sinh, nhưng đây là đâu chứ? Trường Scott Will, một ngôi trường toàn con ông cháu cha. Vì vậy, trong phòng ăn không chỉ có đèn thủy tinh tinh xảo, còn những bức vẽ nổi tiếng. Toàn bộ nhà ăn được trang trí xa hoa, thực đơn thì phong phú, hơn nữa giá tiền cũng không phải là thấp. Học sinh nơi này không có cái gì, chứ đã là tiền thì vô cùng nhiều. Đương nhiên sẽ không để ý tới mấy đồng lẻ đó.
Trong phòng ăn mọi người rất giữ trật tự, không ồn ào chút nào. Do vậy, mỗi khi có tiếng động gì hơi lớn chút, cũng có thể thu hút tất cả những người trong đó.
Mà độ nổi của Biên Bá Hiền trong ngôi trường này cũng khá cao. Các học sinh gọi cậu là búp bê Đông phương, khiến cho các thiên kim tiểu thư ghen tị mà cũng khinh thường hừ lạnh. Búp bê phương Đông gì chứ, vớ vẩn! Chỉ là một thằng bé nghèo kiết xác thôi! Mấy đứa ngốc mới đi mê nó.
Biên Bá Hiền cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng. Nhìn Ellen, cậu mỉm cười xã giao.
Mấy ngày nay Ellen vẫn bám theo cậu, muốn xin lỗi cậu. Cậu cũng đã tha thứ, nhưng như thế không có nghĩa là cậu sẽ để cho hẳn ta theo đuổi nữa.
Bị bám lấy cũng thấy phiền cho nên cậu vẫn tránh Ellen đi. Mà sau khi biết chuyện hôm đó Đô Khánh Tú và Kim Chung Nhân cũng tức vô cùng, cũng giúp cậu tránh người kia. Thật không ngờ rằng Ellen sẽ lợi dụng cơ hội ở phòng ăn để gặp cậu.
Biên Bá Hiền cũng không hay đến ăn tại đây. Cậu bảo rằng chỗ này chỉ dành cho nhà giàu thôi, cậu nghèo như vậy, làm sao mà ăn cho nổi?
Lâu lâu đi vào đây, vẫn là Đô Khánh Tú dẫn cậu vào, bảo rằng mời cậu dùng cơm thì cậu mới miễn cưỡng bước vào đây. Tuy hôm nay cậu không đói bụng nhưng cũng theo Đô Khánh Tú và Kim Chung Nhân tiến vào dùng cơm chung với họ.
Cậu tưởng rằng Ellen sẽ nể mặt mũi của cậu, sẽ không ở trước mắt công chúng vạch trần cậu. Dù sao mấy ngày nay, hành vi của Ellen đã bị rất nhiều người để ý, trở thành đề tài bàn tán của vô số người rồi.
"Ellen, cậu muốn gì?" Đô Khánh Tú nhìn đến Ellen với vẻ mặt bất thiện, thằng nhóc này thế mà dám bắt buộc Biên Bá Hiền ư?
Đường đường là một nam sinh thế mà lại dùng vũ lực, đúng là không biết xấu hổ!
"Anh...Biên Bá Hiền, anh thực sự rất thích em. Lần trước đúng là anh không đúng, anh vô cùng xin lỗi em!" Ellen thật tình nhận lỗi, hắn hy vọng Biên Bá Hiền tha thứ cho hắn.
"Ellen, mình nhận lời xin lỗi của cậu!" Biên Bá Hiền bất đắc dĩ đáp.
"Vậy em sẽ không lại đối xử lãnh đạm nữa với anh, có được không? Sẽ nhận tình cảm của anh phải không?" Ellen bày ra bộ mặt đáng thương, hòng muốn Biên Bá Hiền mềm lòng.
Biên Bá Hiền nhíu mày, đáp: "Ellen, mình chỉ xem cậu là bạn mà thôi!"
"Nhưng anh không muốn chỉ là bạn, Bạch Hiền, thử đón nhận tình cảm của anh chỉ một lần thôi, được không?" Ellen vẫn chưa từ bỏ ý định, khi thấy Biên Bá Hiền cự tuyệt hắn như thế.
Biên Bá Hiền liền cảm thấy đầu mình to như cái trống.
"Ellen, Bạch Hiền đều đã cự tuyệt cậu rồi, cậu đừng quấn lấy cậu ấy nữa!" Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền nói.
"Andrew, tôi đang nói chuyện với Bá Hiền, cậu xen vào làm gì hả?" Ellen bực tức xô Andrew ra, hai người đều đang theo đuổi Biên Bá Hiền, lâu nay đã xem nhau không vừa mắt rồi.
"Tuy không phải chuyện của tôi, nhưng tôi không đứng nhìn được nữa. Cậu không thấy hành vi của cậu đang quấy rầy đến cuộc sống của Bá Hiền sao?" Andrew đáp không hề nhân nhượng.
"Mày tránh ra! Đây là chuyện của tao và Bá Hiền!"
Thấy hai thiếu niên tranh chấp với nhau vì mình, Biên Bá Hiền liền cảm thấy choáng váng. Những người xung quanh cậu đều đứng xem kịch,thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Biên Bá Hiền vội vàng khuyên can.
"Thật có lỗi, quấy rầy mọi người." Một âm thanh trầm thấp dễ nghe chợt vang lên giữa đám đông.
Mọi người sửng sốt nhìn, nhà ăn lập tức truyền ra vô số tiếng kinh hô, Biên Bá Hiền trợn to mắt nhìn người vừa xuất hiện.
Người đàn ông vừa lên tiếng ấy đứng thẳng giữa đám đông, bộ quần áo tây trang may thủ công màu lam thẫm càng tôn thêm dáng người hoàn mỹ của anh. Mái tóc xoăn, đôi mắt màu hổ phách, khí chất cao quý, khuôn mặt tuấn mỹ của anh phát ra mị lực của một thanh niên thành thục. Khi đứng bên cạnh hai tên nhóc con vắt mũi chưa sạch kia, cao thấp đã rõ ràng.
Mà thân phận của người này càng làm cho người ta kinh ngạc.
Phác Xán Liệt sao lại xuất hiện ở đây?
Dù đám người xung quanh thì thầm bàn tán, nhưng Phác Xán Liệt lại là vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nhẹ đặt cái túi giấy trên tay lên bàn, nhìn Biên Bá Hiền nói.
"Mẹ anh bảo lấy cái này cho em!"
Sặc... sững sờ nhìn Biên Bá Hiền về túi giấy trên bàn.
"Đây ko phải là túi giấy của tiệm P.R sao?" Pink Rose là cửa hàng bánh ngọt thành phố A nổi tiếng, với phong cách màu hồng mộng mơ đã làm cho vô số người ở đây đều yêu thích.
Đô Khánh Tú mở ra thấy, liền thốt lên: "Là bánh ngọt cùng hồng trà a! Bá Hiền, không phải là hồng trà cùng bánh ngọt dâu tây mà cậu thích nhất ở tiệm này sao?"
Đúng là như thế, cho dù túi rỗng nhưng tháng nào cậu cũng muốn đến đó ăn sang một bữa a.
Nhưng làm sao mà anh biết được? Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, ánh mắt cậu không khỏi hồi hộp hẳn lên.
Phác Xán Liệt vẫn bình thản như thường, mở miệng đáp: "Mẹ anh biết em thích ăn bánh ngọt dâu tây. Nghe nói bánh ngọt dâu tây ở tiệm này bán ăn cũng ngon lắm, nên bảo anh khi tới đây nhất định phải mua cho em một phần."
Một câu này của anh khiến Biên Bá Hiền nhẹ nhõm hẳn, đáp: "Giúp em cám ơn dì Mai nha!"
"5 giờ đến cổng trường đợi anh nhé!" Phác Xán Liệt đột nhiên bảo.
"Dạ?" Biên Bá Hiền sửng sốt hỏi.
"Mẹ bảo anh chở em đến nhà dùng cơm!" Nói xong, anh không hề đợi Biên Bá Hiền đồng ý, liền xoay người khoan thai bước đi.
Bóng anh vừa khuất, toàn bộ nhà ăn lập tức nổ tung.
"Biên Bá Hiền! Cậu có quan hệ cùng Phác Xán Liệt sao?" Đô Khánh Tú chộp lấy góc áo Biên Bá Hiền hỏi dồn, những người xung quanh cũng liền dỏng cao đôi tai của mình lên nghe ngóng.
Biên Bá Hiền không trả lời Đô Khánh Tú, ngược lại kinh ngạc hỏi: "Anh... Anh ta sao lại đến Scott Will?"
Kim Chung Nhân nâng nâng cặp kính trên mặt, đáp: "Anh ta được trường mời đến diễn thuyết, bắt đầu lúc ba giờ ở hội trường". Nhưng mới bây giờ đã có rất nhiều người xếp hàng đợi rồi, anh cũng sắp đi đi xếp hàng đây.
"Chuyện đó không quan trọng a! Biên Bá Hiền, cậu nói mau, cậu quen Phác Xán Liệt khi nào?" Đô Khánh Tú cơ hồ hét lên bảo.
Biết nhau khi nào ư? Lúc cậu năm tuổi thì...
Không đúng a! Trong lúc bấn loạn, Biên Bá Hiền rốt cục cũng nhớ tới mấy lời Phác Xán Liệt trước khi rời đi.
Anh bảo rằng, anh muốn chở cậu đến nhà anh dùng cơm?
Lúc 5 giờ chiều.
Trước cửa hàng Scott Will lúc này đã tụ tập một đống người.
Biên Bá Hiền đứng ở trước cửa, một đống người gần đó lúc nào cũng chỉ trỏ vào cậu rồi thì thầm. Chuyện trong phòng ăn lúc này đã truyền khắp trường học rồi. Chỉ không đến một tiếng, ai ai cũng biết chuyện Phác đại thiếu gia mời Biên Bá Hiền đến nhà anh ăn cơm.
Đáng giận thật! Biên Bá Hiền này sao lại may mắn đến thế? Mê hoặc một đống người trong trường học thì thôi, ngay cả quý công tử như Phác Xán Liệt cũng không thoát khỏi bàn tay của nó rồi!
Người Đông phương quả nhiên đều là thứ hồ ly tinh mà!
Một chiếu xe thể thao màu xanh ngọc chạy tới Biên Bá Hiền, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tiến vào trong.
Vừa lên xe, Phác Xán Liệt liền quăng cho cậu một bao nhỏ chứa mấy thứ linh tinh, nói.
"Cho em này!"
"Cái gì vậy?" Biên Bá Hiền nhìn vào túi giấy màu xám, vừa mở ra thì hương sữa ngọt ngào liền tràn ra. Cái này...dĩ nhiên là sữa đường Sâm Vĩnh!
Cái này ở nước ngoài không hề bán, chỉ ở Đài Loan mới có thôi mà? Đây là thứ mà cậu đặc biệt thích ăn. Trước kia cậu chỉ đặt hàng ở trên mạng, chuyển sang đây thôi!
Anh sao lại cho cậu thứ này? Biên Bá Hiền không khỏi kinh nghi nghĩ
"Thế Huân...... Chính là cái gã tối hôm qua, xin lỗi vì đã để anh dọa dẫm em! Đáng lý ra gói sữa đường ấy là quà xin lỗi hồi trưa anh đem đến nhưng đã quên mất!"
Là của anh ta ư... "Một gã đại nam nhân lại thích ăn sữa đường á?" Anh không phải không thích ăn ngọt sao?
"Vì Tiểu Hiền thích ăn. Dù Tiểu Hiền đã đi rồi nhưng anh vẫn là thường mua, đều lấy đến để tặng em!"
"À!" Biên Bá Hiền yên lặng cúi đầu, bóc ra một viên sữa đường bỏ vào trong miệng, vị sữa ngọt lịm liền lan ra, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng đau nhức.
"Cho anh một viên". Phác Xán Liệt đột nhiên lên tiếng.
"Vâng!" Biên Bá Hiền lại bóc ra một viên sữa đường đưa cho anh, nhưng anh lại không cầm, chỉ nhàn nhạt ngắm nhìn cậu.
"Em không thấy anh đang lái xe sao?"
"Á?" Biên Bá Hiền trong nháy mắt dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, liền hiểu được ý tứ của anh. Tự tay bóc ra giấy gói, đáp: "Há ra!"
Cậu đem viên sữa đường bỏ vào miệng anh, Phác Xán Liệt liền há miệng, đầu lưỡi lơ đãng liếm đến ngón tay cậu.
Biên Bá Hiền liền ngẩn người, trong nháy mắt liền hiểu được chính mình đã làm gì. Cậu lập tức rút tay về, khuôn mặt nhỏ nanh đỏ bừng. Trời đất ơi, cậu sao lại quên thân phận hiện tại của chính mình chứ?
Bàn tay cậu co lại nhưng cảm giác nong nóng ươn ướt vẫn còn. Cậu không khỏi ngượng ngùng, liền giả bộ nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn anh nữa. Do tâm hoảng ý loạn nên liền nói lung tung chữa thẹn: "Cái đó......Thật có lỗi, em thường đút cho người khác như vậy, nên không có chú ý!"
"Đút cho người yêu?"
"Ừ!" Cậu chột dạ gật đầu.
Phác Xán Liệt bỗng nhiên có hứng nói chuyện, liền hỏi: "Vậy sao trưa nay người yêu của em không xuất hiện? Cản hai thằng nhóc diễn tuồng tranh người yêu nha!"
"À......" Biên Bá Hiền sờ mũi đáp: "Em chia tay người yêu lâu rồi!"
"Ra là vậy!" Phác Xán Liệt gật đầu.
Sau đó, lại rơi vào im lặng.
Hai người cũng không nói câu nào nữa. Biên Bá Hiền mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập như trống chầu, không biết vì sao, cậu cảm thấy có chút quai quái.
Trong trí nhớ của cậu, Phác Xán Liệt là một người không để cho người khác có thể tùy ý tới gần. Anh tuy cư xử là ôn hòa lễ độ, khiến người khác cho rằng anh khá dễ chung sống, nhưng lại không biết sự ôn hòa của anh thầm ẩn dấu sự xa cách, vô hình chung tạo ra một vực sâu ngăn người khác vô pháp vượt qua.
Nhưng sao anh lại cho phép cậu đút sữa đường cho anh? Việc này căn bản không phải là chuyện mà Phác Xán Liệt thích làm! Hay là qua hai năm, thói quen của Xán Liệt ca ca thay đổi rồi?
Trong tình thế bán tín bán nghi, hai người đã về tới nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro