
Chương 10
"Phu nhân!" Quản gia Lưu chờ ở cửa từ sớm, "Phu nhân,ngài đã trở lại!" Sau đó nhận lấy áo choàng, để người hầu cầm lấy túi giấy trong tay Biên Bá Hiền.
"Quản gia Lưu, tôi đưa khách về nhà! Bác biết không? Cậu ấy cũng đến từ Đài Loan, hơn nữa tên là Biên Bá Hiền!" Trần An Mai nói với lão quản gia. Nghe vậy, quản gia Lưu cũng sửng sốt. Lão ngạc nhiên nhìn Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền cũng mỉm cười vào lão, ánh mắt chăm chú nhìn chòm râu của quản gia Lưu. Chòm râu của bác Lưu vẫn chỉnh tề như vậy. Lúc còn nhỏ, cậu thích nhất là kéo râu của bác Lưu.
Bị nhìn chăm chú, quản gia Lưu cả kinh, thiếu chút liền lui về phía sau. Kỳ lạ, sao lão lại cảm thấy cậu nhóc này nhìn chăm chú vào chòm râu của lão quen thuộc làm lão sợ hãi.
"Bác Lưu, gọi người chuẩn bị trà bánh. Lão gia đâu?"
Quản gia Lưu trấn định lại, nói với phu nhân:
"Ông chủ cùng Tề gia lão tước gia đi đánh golf, bữa tối mới có thể trở về!"
"Vậy sao! Nhớ nhắc lão gia bữa tối đừng về trễ!" Sau đó quay đầu nhìn Biên Bá Hiền, "Bá Hiền, tối nay ở lại dùng cơm đi!"
"Nhưng mà..."
Trần An Mai nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cười hiền lành nói: "Dì Mai thấy hai người chúng ta cực kỳ có duyên. Có lẽ là vì cháu có tên giống con dâu của dì. Dì Mai vẫn rất nhớ nó, cháu cứ xem như thông cảm cho một người cô đơn như dì Mai, tâm sự cùng dì được không?"
Nói như thế, Biên Bá Hiền làm sao từ chối được? Cậu đành phải gật đầu.
Thấy cậu đồng ý, Trần An Mai lập tức vui vẻ, "Đến đây, vào trong này ngồi. Cháu thích ăn bánh ngọt gì? Để bác Lưu chuẩn bị cho!"
Biên Bá Hiền buột miệng, "Bánh ngọt dâu tây!"
"Thiếu gia, ngài đã trở về!" Giọng nói của quản gia Lưu cũng vừa vang lên. Biên Bá Hiền ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng ở cửa, đôi mắt nặng nề nhìn cậu.
Sau đó, cậu nhớ tới mình vừa nói gì, thân thể cứng ngắc.
"Bánh ngọt dâu tây?" Trần An Mai cũng sửng sốt. Trùng hợp vậy sao? Không ngờ cậu bé này cũng thích bánh ngọt dâu tây.
"Ách... Kỳ thực các loại bánh khác cũng được, cháu đều thích hết!" Biên Bá Hiền cười gượng, khẩn trương né tránh ánh mắt của Phác Xán Liệt.
"Mẹ!" Phác Xán Liệt kêu lên.
"Xán Liệt, về sớm vậy?!" Trần An Mai mỉm cười với con trai, kéo Biên Bá Hiền giới thiệu, "Phác Xán Liệt, cậu nhóc này mẹ quen biết ở trên đường. Cậu ấy cũng đến từ Đài Loan, hơn nữa, tên cậu ấy là..."
"Biên Bá Hiền!" Phác Xán Liệt gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Biên Bá Hiền.
"Hả?" Trần An Mai kinh ngạc nhìn hai người, "Hai người quen biết sao? Bá Hiền, cháu biết con dì à?"
"Ách... Không, không xem như quen biết!" Biên Bá Hiền cười cười giải thích, "Tiên sinh từng dùng bữa trong nhà hàng cháu làm thêm,chỉ thấy qua vài lần!" Hơn nữa, lần cuối cùng tách ra không vui.
"Thật sao? Trùng hợp thế!" Trần An Mai cảm thấy thần kỳ.
"Đúng thế, rất trùng hợp!" Phác Xán Liệt đồng ý lời mẹ, ánh mắt lạnh lùng lại nhìn thẳng vào Biên Bá Hiền.
Ánh mắt đó khiến Biên Bá Hiền sợ hãi.
"Nói, cậu có mục đích gì?"
Dùng xong trà bánh, Trần An Mai để Phác Xán Liệt mang Biên Bá Hiền đi dạo quanh sân nhà một chút. Hiếm khi có khách, bà muốn tự chuẩn bị bữa tối.
Biên Bá Hiền vốn định từ chối, nhưng Phác Xán Liệt đã đứng dậy, cậu đành bất đắc dĩ theo sau anh.
Đến khi chỉ còn hai người bọn họ, Phác Xán Liệt rốt cục mở miệng. Anh xoay người nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng làm người ta sợ hãi.
"Cái gì?" Biên Bá Hiền không hiểu.
"Đừng giả ngốc! Cậu tiếp cận mẹ tôi để làm gì?" Phác Xán Liệt trào phúng, "Đừng tưởng tôi sẽ tin lý do đón nhầm xe bus của cậu. Đây là vùng đất tư nhân, không có ai sẽ đón sai xe bus mà đến đây. Cậu đã điều tra thói quen của mẹ tôi, sau đó đứng chờ bà ở đó đúng không?"
"Không phải thế..."
"Bánh ngọt dâu tây! Không ngờ ngay cả 'em ấy' mà cậu cũng điều tra rất rõ ràng. Cậu muốn gì? Cậu nghĩ cứ trùng tên với em ấy, là có thể trở thành cậu ấy sao?"
"Đợi đã!"
Ánh mắt Phác Xán Liệt càng lạnh hơn, "Cậu không có tư cách..."
"Này!" Biên Bá Hiền tức giận, "Anh có thể nghe tôi nói chuyện trước hay không? Anh không biết ngắt lời người khác là không lịch sự sao?!"
"Xán Liệt ca ca! Anh không biết ngắt lời người khác là không lịch sự sao?"
Phác Xán Liệt sửng sốt. Anh nhìn chàng trai trước mắt, cùng một câu nói, mà vẻ mặt tức giận cũng rất giống nhau!
"Tôi biết những lời lần trước là không đúng. Tôi không có tư cách để nói như vậy... Kỳ thực, đón nhầm xe bus đúng là giả. Tôi muốn đến tìm anh, tôi muốn xin lỗi vì những gì tôi đã nói. Nhưng không ngờ lại gặp dì Mai. Tôi lại không biết dì Mai là mẹ của anh..." Nói câu này hơi chột dạ, nhưng vẫn tròn mắt xem xét anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định, "Nhưng tôi đều nói thật. Cậu ấy sẽ không hi vọng anh vì cái chết của cậu ấy mà áy náy. Đó không phải là lỗi của anh!"
Phác Xán Liệt cười nhạt nhìn cậu , "Làm sao cậu biết em ấy nghĩ như vậy?"
"Bởi vì... tôi là bạn của Biên Bá Hiền!" Thanh âm của cậu nhỏ lại.
Phác Xán Liệt nheo mắt, đồng tử hơi co lại, "Cậu nghĩ tôi sẽ tin những lời này sao? Tiểu Hiền làm sao có thể quen cậu!" Hai người rõ ràng không có khả năng sẽ quen biết nhau.
"Tôi và Biên Bá Hiền là bạn trên mạng.
"Tôi chưa từng nghe Tiểu Hiền nhắc đến..."
"Tôi và Bá Hiền quen biết nhau sau khi kết hôn!" Biên Bá Hiền nhìn anh, "Khi đó, cuộc sống của Biên Bá Hiền anh không biết gì hết, đúng không?"
Biên Bá Hiền cụp mi, nhẹ nhàng nói: "Bá Hiền rất cô đơn. Tôi quen cậu ấy trên mạng. Mặc dù tuổi chênh lệch, nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện. Sau đó lại biết tên của chúng tôi giống nhau, lại càng cảm thấy thân thiết. Sau này, Biên Bá Hiền kể cho tôi nghe chuyện của cậu ấy..."
Phác Xán Liệt không tin lời cậu nói, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Em ấy nói gì?"
"Cậu ấy nói, cậu ấy sai rồi. Cưỡng cầu những thứ không thuộc về cậu ấy. Nhưng cậu ấy không biết điều, cứ nghĩ rằng tình yêu là phải chiếm đoạt. Kỳ thực cậu ấy chỉ cho bản thân thời gian năm năm. Nếu năm năm sau,anh vẫn không yêu cậu ấy, cậu ấy sẽ buông tay. Cho nên mới có tờ đơn ly hôn kia... Biên Bá Hiền đều tâm sự hết với tôi. Cậu ấy nói, cậu ấy muốn đi giải sầu, không ngờ lại đụng phải chuyến bay kia..."
Những lời này Biên Bá Hiền đã suy nghĩ rất lâu. Trước khi quyết định gặp anh, cậu đã suy nghĩ làm cách nào để anh hết áy náy. Cuối cùng quyết định tưởng tượng ra một câu chuyện, hy vọng anh sẽ tin.
"Biên Bá Hiền hy vọng anh có được hạnh phúc. Trước kia, cậu ấy đã phá hỏng anh và Kim Tuấn Miên. Cậu ấy cho rằng, sau khi buông tay, anh sẽ hạnh phúc với Kim Tuấn Miên."
"Tôi sẽ như vậy..." Phác Xán Liệt cười lạnh, khàn giọng nói: "Nếu như em ấy không chết..."
Như thế, anh sẽ cưới Kim Tuấn Miên vẫn luôn chờ anh.
Nhưng cậu ấy đã chết. Sau đó, anh mới hiểu chết đi tàn nhẫn hơn bất cứ thứ gì. Vì chết để anh hiểu được tình cảm thật sự của anh, nhưng không thể bù đắp được gì nữa.
Biên Bá Hiền cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, "Anh thực sự không cần áy náy vì cái chết của Biên Bá Hiền ..."
"Áy náy?" Phác Xán Liệt tóm lấy tay cậu , ép cậu ngẩng đầu, "Cậu thì biết gì chứ! Cậu cho là..." Đột nhiên dừng lại, hai người gần gũi làm anh ngửi được mùi hương trên người cậu.
Mùi hoa nhài thanh nhã... Đây là hương thơm chỉ Tiểu Hiền mới có. Em ấy không thích mùi quá nồng, chỉ thích dùng hoa nhài điều chế thành hương thơm em ấy yêu nhất. Đó là nước hoa độc đáo do em ấy sáng tạo, cả thế giới chỉ có mình em ấy.
"Cậu ..." Phác Xán Liệt trừng cậu.
Biên Bá Hiền yên lặng, ánh mắt của anh làm cậu sợ hãi,"Sao... Có chuyện gì?" Sao lại nhìn cậu như vậy?
Phác Xán Liệt bỏ tay cậu ra, đôi mắt thâm trầm khó đoán chăm chú nhìn cậu, cái nhìn ấy làm Biên Bá Hiền cảm thấy khẩn trương bất an,giống như bị nhìn thấu tất cả.
"Có chuyện gì thế?" Không chịu nổi không khí căng thẳng này, Biên Bá Hiền liếm cánh môi khô khốc, sợ hãi hỏi.
Nhưng anh không nói gì, đột nhiên xoay người rời đi, để Biên Bá Hiền đứng một mình tại chỗ, sững sờ nhìn theo bóng lưng anh.
Biên Bá Hiền dùng bữa tối ở Phác gia, cũng gặp được cha nuôi. Cha nuôi vẫn mạnh khỏe, nhưng tóc lại trắng không ít.
Không khí bàn ăn rất náo nhiệt. Cha Phác rất thích cậu bạn nhỏ mà vợ mình quen biết. Không chỉ tên giống con dâu đã qua thế, bộ dạng còn cực kỳ đáng yêu.
Thanh âm mềm mại như sữa đường, nói chuyện giống như cậu bé nhỏ đang làm nũng. Tính cách lại hoạt bát sáng sủa, luôn chọc cười ông và vợ.
Chỉ có Phác Xán Liệt là im lặng dùng bữa. Mà Biên Bá Hiền vẫn vụng trộm nhìn anh.
Thái độ buổi chiều của anh khiến cậu cảm thấy rất bất an.
Phác Xán Liệt ngồi bên trái ,hai cha con ngồi cạnh nhau. Từng đường nét trên gương mặt anh rất đẹp mắt, có sự thô ráp của phương Tây, nhưng vẫn có nét tuấn tú của phương Đông.
Nhưng thân hình của anh hoàn toàn di truyền từ cha Phác, đều cao lớn, từng động tác đều thể hiện sự ưu nhã của quý tộc.
Ngoại trừ đôi mắt hổ phách giống như đúc ông ,tướng mạo của anh càng giống mẹ. Biên Bá Hiền nhớ thuở niên thiếu, Phác Xán Liệt tuấn tú như chàng hoàng tử trong cổ tích. Sau khi lớn lên, anh vẫn tuấn mỹ như trước, nhưng lại thêm phong thái của người đàn ông thành thục. Có một kiểu đàn ông càng lớn tuổi lại càng hấp dẫn, Phác Xán Liệt chính là kiểu người đó.
Trong hoàn cảnh nuôi dạy tốt, ngay cả cách cầm đũa của anh cũng rất đẹp mắt.
Hôm nay Trần An Mai chuẩn bị cơm Trung. Dưới sự yêu cầu của Trần An Mai, từ nhỏ Phác Xán Liệt đã biết tiếng Trung, cũng quen thuộc cách dùng cơm Trung.
"Bá Hiền, ăn nhiều một chút!" Trần An Mai gắp thức ăn cho Biên Bá Hiền. Mới ở chung một buổi chiều, bà hầu như đã xem cậu nhóc này là con trai ruột mà yêu thương, "Dì Mai không biết cháu thích ăn gì, nên cứ làm đại, không biết có hợp khẩu vị của cháu hay không?"
"Đương nhiên hợp! Dì Mai nấu ăn quá ngon!" Cậu gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, thịt bò tươi mới chạm vào đầu lưỡi, giống như miệng liền tan ra, "Nhất là món thịt bò xào nấm hương này, cháu thích nhất là ăn với cơm!"
Tay cầm đũa hơi dừng, Phác Xán Liệt nhàn nhạt nhìn Biên Bá Hiền lại bí mật thu hồi.
Nghe Biên Bá Hiền nói vậy, Trần An Mai rất vui vẻ, "Thích thì ăn nhiều vào. Đậu hủ chiên dầu hành này cũng bình thường."
Kỳ thực những món ăn hôm nay bà chuẩn bị đều là tiểu hoàng tử bà yêu thương thích ăn. Không hiểu sao, bà lại theo bản năng chuẩn bị những món đó.
Cứ sợ Biên Bá Hiền không thích. Ai ngờ khẩu vị của cậu bé lại giống Tiểu Hiền của bà, thực sự có cảm giác như Tiểu Hiền của bà đã trở về.
Bà biết chồng cũng có cảm giác này. Cậu nhóc này rất có duyên với hai vợ chồng bà.
Biên Bá Hiền vui vẻ ăn. Lâu rồi chưa được dùng đồ ăn mẹ nuôi nấu, rất là nhớ.
Cậu ăn liên tục hai chén cơm, bụng cũng căng phồng. Trần An Mai còn cắt hoa quả cho cậu ăn, lại là bồ đào dính mơ phấn mà cậu rất thích nữa.
Mấy thứ này, người nghèo như cậu là không thể ăn được.
Kết quả, Biên Bá Hiền ăn đến no căng, thiếu chút nữa liền không đứng dậy được.
Trần An Mai còn định giữ cậu ở lại ngủ, nhưng sáng mai cậu phải đi học. Trần An Mai đành phải để cậu về nhà, còn dặn dò cậu phải thường xuyên đến chơi.
Vốn định để lái xe đưa Biên Bá Hiền về nhà, nhưng đêm đã khuya, bác Đào lại lớn tuổi, cũng không tiện lắm. Cuối cùng, Trần An Mai liền để Phác Xán Liệt đưa cậu về.
Biên Bá Hiền đành phải theo sau Phác Xán Liệt trên tay còn cầm theo túi cà chua. Dì Mai thấy cậu thích ăn, nên để cậu mang về nhà.
Biên Bá Hiền ngồi trên xe, liếc nhìn Phác Xán Liệt một cái: "Làm phiền anh..."
Phác Xán Liệt không nói gì, lái xe ra khỏi Phác gia.
Vừa rời khỏi cổng lớn Phác gia, ở đối diện lại có một chiếc Lamborghini dừng ở đó. Một người đàn ông dựa vào cửa xe, đứng nhìn bầu trời hút thuốc.
Phác Xán Liệt dừng xe, ấn cửa kính xuống.
"Hi" Ngô Thế Huân gật đầu với anh. Sau khi gặp mặt ở nghĩa trang, hai người đã bình thường trở lại, ngẫu nhiên gặp nhau cũng sẽ chào một tiếng.
"Đứng ở đó làm gì?" Phác Xán Liệt vẫn lãnh đạm như thế, nhưng nếu nghe cẩn thận vẫn phát hiện có chứa quan tâm.
"Ngắm cảnh!" Ngô Thế Huân nhún vai. Kỳ thực, anh đang nhìn cây thông Noel cao lớn trong Phác gia, sau đó nhớ lại quá khứ.
Em trai anh thích nhất là lễ Noel.
"Bên cạnh cậu là ai vậy?" Ngô Thế Huân phát hiện bên trong xe Phác Xán Liệt có người, không phải là Kim Tuấn Miên.
Phác Xán Liệt nhìn cậu bé Đông phương nhỏ nhắn bên cạnh, mà cậu vẫn cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt, tránh đi đôi mắt hổ phách.
"Biên Bá Hiền!"
"Cái gì?" Thế Huân há miệng, anh đi đến gần cửa xe, kéo mở thật mạnh, nhìn chằm chằm cậu trai nhỏ.
Cậu trai nhỏ bị dọa bởi hành động của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, kinh hoàng kêu lên: "Tiên...tiên sinh...?"
Tay Ngô Thế Huân hiện lên gân xanh. Biết rõ là không có khả năng, nhưng trong nháy mắt khi Phác Xán Liệt nói ra, anh vẫn hi vọng mong manh
"Phác Xán Liệt!" Anh trừng mắt, "Đùa giỡn như vậy chẳng hay chút nào hết!"
"Ai đùa với cậu?" Phác Xán Liệt nhướn mày, "Cậu ấy tên là Biên Bá Hiền mà!"
Cậu trai nhỏ run run mỉm cười với anh. Ngô Thế Huân khó tin hỏi: "Cậu tên Biên Bá Hiền?"
Biên Bá Hiền nhẹ nhàng gật đầu, "Chào tiên sinh!"
Ngô Thế Huân sững sờ nhìn cậu, mà Biên Bá Hiền cũng kinh hoàng bất an nhìn anh...
Ngô Thế Huân nhớ năm đó, khi anh cùng cha đến Đài Loan sắp xếp hậu sự cho mẹ, đón về em trai 6 tuổi.
Đối với em trai vừa sinh ra không lâu đã bị mẹ mang đi, cũng không có ấn tượng lắm. Hơn nữa, cậu không thích em trai, thậm chí có thể nói là
rất ghét. Bởi vì người mẹ dịu dàng lại mang em trai đi, mà không phải là cậu.
Điều duy nhất cậu có thể xác định được là em trai cậu theo họ của bố, còn cậu theo họ của mẹ.
Nhưng khi cậu nhìn em trai 6 tuổi mặc bộ đồ đen, bất lực đứng trong một đám người lớn, tay nhỏ nắm chặt gấu áo, đôi mắt to sợ hãi bất an nhìn cậu, tất cả chán ghét đều biến mất.
Khi đó, trong lòng cậu đã nghĩ, nhất định cậu phải bảo vệ em trai.
"Bá Hiền ..." Anh không nhịn được muốn đụng vào cậu trai nhỏ.
Anh hai... Thiếu chút nữa Biên Bá Hiền đã thốt lên, thiếu chút nữa liền nhào vào trong lòng anh hai, nhưng không được... Cậu vĩnh viễn nhớ mình đã nói những gì quá đáng với anh hai, nhớ mình đã khiến anh hai đau lòng biết bao nhiêu. Cậu không có mặt mũi gặp anh.
Biên Bá Hiền cúi mắt, lùi lại, "Tiên... tiên sinh...?"
Ngô Thế Huân hoàn hồn, thấy cậu bé sợ hãi, anh vội thu tay lại, "Thật xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ đến em trai tôi...Cậu có cái tên rất giống em ấy."
Biên Bá Hiền không nói gì.
Phác Xán Liệt quan sát tất cả, "Trước hết để tôi chở cậu ấy về đã, lần sau nói chuyện!"
"À, được rồi!" Ngô Thế Huân đóng cửa xe.
Phác Xán Liệt đạp ga, lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe xa dần, Ngô Thế Huân lại châm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn cây thông Noel.
Bá Hiền... Anh hai rất nhớ em...
.
Không khí trong xe rất nặng nề...
Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Nhưng ngón tay vẫn nắm chặt lại, mái tóc rủ xuống che khuất đôi mắt không ngừng rơi lệ nóng hổi.
Anh hai, anh hai...thực xin lỗi...
Trên đời này, người mà cậu không dám gặp nhất, là anh hai.
"Em không muốn làm người yếu đuối như anh! Rõ ràng thích người ta mà không dám theo đuổi!"
"Vì sao anh không cướp đi Kim Tuấn Miên? Vì sao lại để Xán Liệt ca ca yêu anh ta? Em ghét anh! Em ghét anh!"
"Em theo đuổi tình yêu của em thì sai cái gì? Em không sai! Anh là anh của em, vì sao không ủng hộ em? Chẳng lẽ trong lòng anh, Kim Tuấn Miên còn quan trọng hơn em trai anh?"
Những lời từng nói với anh hai lần lượt hiện lên trong đầu... Cuối cùng, anh hai quá thất vọng, không bao giờ để ý đến cậu nữa.
Cậu tùy hứng làm những người yêu cậu phải đau khổ, cũng làm cho chính mình bị thương tổn. Bây giờ cậu muốn bù đắp, còn kịp không?
Cậu nợ nhiều như vậy, làm sao trả hết? Biên Bá Hiền không biết, co người lại, đôi vai khẽ run lên.
Nhưng không biết một đôi mắt nhíu mày nhìn cậu, mâu quang thâm trầm hơi co rụt, bàn tay nắm chặt vô lăng trắng bệch.
Đến khu nhà trọ, Biên Bá Hiền làm như vừa tỉnh lại.
"A, đến rồi! Cảm ơn anh đã đưa tôi về!". Cậu luôn luôn cúi đầu, mở cửa xe đi xuống, sau đó nhanh chóng bước đi.
Phác Xán Liệt chăm chú nhìn bóng cậu rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất, anh mới lấy di động ra.
"Lane, tôi đây. Tôi muốn cậu giúp tôi điều tra một người..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro