meow meow meow
Qua một quá trình thử nghiệm và sai sót kéo dài, Hyunjin và những thành viên còn lại của Stray Kids đã phần nào hiểu được Yongbok. Em từ chối được bất kỳ ai khác ngoài Minho bế lên. Em chịu được việc bị vuốt ve trong đúng ba phút trước khi em vung móng vuốt của mình vào thành viên tội nghiệp không hề hay biết, người đã để tay mình nán lại quá lâu. Việc xoa bụng em - bất kể em để lộ bụng nhiều đến mức nào khi nằm dài trên sàn nhà, trên bàn hay bất kỳ bề mặt nào mà em tự nhận là của mình trong ngày - hoàn toàn không được phép và sẽ bị trừng phạt bằng sự kết hợp đau đớn của việc cắn, đá và cào.
Điều này có vẻ như là rất nhiều quy tắc không cần thiết và khó hiểu khi đối phó với một người, nhưng không sao cả, vì Yongbok hiện là một con mèo. Một con mèo Anh lông dài rất đẹp trai với bộ lông trắng muốt, đôi mắt xanh dương to và chiếc mũi nhỏ màu hồng, tai trái vẫn còn gắn chiếc nơ hồng nhỏ được anh Chan kẹp lên cho... còn có một cái bụng nhỏ hồng hồng cực kỳ xinh đẹp, mềm mại mà Hyunjin vô cùng muốn chạm vào.
Yongbok liếc nhìn hắn từ chỗ ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, cuộn tròn người lại với đầu rúc vào bàn chân chỉ để hở đôi mắt híp híp với đồng tử đang co rút. Bé mèo nằm cân bằng một cách tinh tế trên tay vịn ở phía bên kia ghế sofa, cực kỳ xa Hyunjin vì hắn đã cố vuốt ve bụng em. Lần thứ năm - trong mười phút qua.
"Làm ơn..." Hyunjin nói, biết rằng mình nghe có vẻ tuyệt vọng, nhưng bụng của Yongbok... Nó trông thật mềm mại, và khi Yongbok duỗi người ra, Hyunjin thề rằng em chắc chắn sẽ để lộ nó nhiều nhất có thể.
Tất cả đều là một cái bẫy khổng lồ, nhưng Hyunjin đã tự nguyện rơi vào đó, và giờ hắn và Yongbok đang có mối quan hệ cực kỳ tệ vì điều đó. Mọi thứ đã không diễn ra theo cách này, Hyunjin và Yongbok đã vô cùng thân thiết trước đây, đã trải qua nỗ lực to lớn dọn gọn gàng tủ đồ để họ có thể ở chung phòng. Nhưng đó là trước khi Yongbok biến thành một con mèo.
Đúng rồi, Yongbok vốn không phải là mèo.
----
Toàn bộ quá trình Felix biến thành mèo không phải là một quá trình diễn ra từ từ và có bất kì dấu hiệu nào... Thực ra chỉ là: một đêm nọ, tất cả bọn họ đều ngủ với trạng thái bình thường. Sáng hôm sau, Hyunjin thức dậy và thấy một con mèo nhỏ cuộn tròn trên giường của Felix thay vì cậu bé trắng trẻo và nhỏ nhắn mà anh mong đợi.
Điều an ủi duy nhất cho toàn bộ tình huống này là đây không phải là lần đầu tiên những chuyện như thế này xảy ra với họ. Và ít nhất thì Yongbok cũng là một chú mèo dễ thương. Không phải là Lee Know không dễ thương, anh ấy chỉ là một chú mèo vàng nâu tẻ nhạt, với những đốm nâu sẫm như chú báo nhỏ khiến anh ấy trông cực kỳ khó gần.
Điều đó không ngăn cản Hyunjin nghĩ rằng đây là một trò đùa cực kỳ tinh vi mà bạn bè đã bày ra cho đến khi Chan phát hoảng trong khi Seungmin vỗ vào trán mình và rên rỉ "Lại nữa sao..."
Điều đó không ngăn cản Hyunjin cảm thấy hoảng loạn và lạc lõng trong ngày đầu tiên hoặc lâu hơn, thậm chí không thể nhìn vào mèo Yongbok mà không cảm thấy lo lắng. Nó không tệ như phản ứng của một số thành viên khác, với tiếng khóc đáng nhớ từ Jeongin và sau đó là Changbin khi Felix đặt nhẹ một bàn chân lên đầu họ, rất nhiều khung cảnh rượt đuổi theo Yongbok khắp phòng từ Jisung đang phấn khích la hét cho đến khi họ lạc mất Yongbok ở đâu đó trong ký túc xá của họ.
Hyunjin cuối cùng cũng tìm thấy Yongbok chui tọt dưới gầm giường, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, lông xù hết cả lên. "Này mèo nhỏ" hắn gọi, nhẹ nhàng và êm dịu. "Bé không cần phải ra ngoài nếu không muốn, nhưng mọi người chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta không lạc mất bạn ở đâu đó."
Yongbok vẫn chưa tiến đến gần hơn, mặc dù em có vẻ đã thư giãn một chút, tai dựng lên và răng không còn nhe ra nữa. "Cứ từ từ" Hyunjin nói, trước khi vô tình đập đầu vào khung giường khi hắn cố gắng lùi lại. Nó đau hơn bất kỳ vết thương nào khác mà hắn từng phải chịu, nhưng tiếng meow meow thích thú của Felix gần như khiến điều đó trở nên xứng đáng hơn bao giờ hết.
Họ đã báo cáo tình hình với ban quản lý cấp cao, và sau rất nhiều cuộc thảo luận bình tĩnh và vài lời phàn nàn - bởi vì mặc dù vấn đề biến đổi động vật như thế này là một sự việc hiếm khi xảy ra, nhưng nó không phải là điều chưa từng nghe thấy trong ngành công nghiệp giải trí, với hầu hết các lần biến đổi kéo dài từ vài tuần đến vài tháng - cuối cùng công ty đã đồng ý đưa ra tuyên bố rằng Felix sẽ tạm ngừng hoạt động với nhóm ít thời gian với lí do đang hồi phục sau chấn thương lưng.
Hyunjin sẽ là người bị thương ở lưng nếu hắn phải liên tục chui rúc để lôi Yongbok ra khỏi gầm giường. Bởi vì lúc đầu Yongbok vẫn ổn với sự hiện diện của hắn, một trong số ít người rảnh rỗi mà em chịu đựng đã xuýt xoa vì em dễ thương thế nào, gãi sau tai, dưới cằm và quanh cổ em. Em vẫn ổn cho đến khi Hyunjin thấy mình bị thu hút bởi bụng Yongbok, và Hyunjin cũng biết chính xác răng và móng vuốt của mèo Yongbok sắc nhọn đến mức nào.
---
“Đi mà...” Hyunjin lại nói, giờ thì chắc chắn là đang cầu xin. Hắn nằm dài trên ghế, từ từ trườn dọc theo đệm về phía Yongbok trong khi bé mèo vẫn tiếp tục nhìn hắn một cách cảnh giác, đuôi đung đưa từ bên này sang bên kia. Hắn kéo dài các âm tiết của mình, tiếp tục cuộc tấn công chậm rãi của mình. “Làm ơnnnn.”
Felix thấy hắn càng đến gần thì càng căng thẳng, đuôi càng lúc càng kích động, và điều này không công bằng! Hyunjin biết chắc chắn rằng Yongbok đã để Minho chạm vào bụng mình rồi, bình tĩnh chấp nhận cách Minho cúi xuống và nâng cằm Yongbok, hôn khắp mặt Yongbok trong khi anh lẩm bẩm những lời âu yếm. Anh cũng bắt gặp Yongbok đang gừ gừ đều đặn trên đùi Chan, hoàn toàn ổn khi Chan vô tình vuốt ve em bằng một tay trong khi anh viết vội lời bài hát bằng tay kia, mê mẩn với âm nhạc của anh ấy như mọi khi. Yongbok thậm chí còn tỏ ra nũng nịu, lăn lộn và để Chan chạm vào vùng cấm địa (chiếc bụng...) trong vài giây mà không bị phạt trước khi em đứng thẳng dậy và đi mất.
Hyunjin thấy mình đang đối diện với Yongbok, nhìn vào đôi mắt không chớp của em, đồng tử đen mỏng manh bị nuốt chửng bởi đôi mắt xanh to tròn. Chỉ còn vài inch khoảng cách giữa họ, và Yongbok gối đầu lên chân trước, nhìn chằm chằm vào Hyunjin trong sự im lặng căng thẳng.
Yongbok hắt xì.
Giống như cách con người hắt hơi, ngoại trừ việc Yongbok nhỏ hơn nhiều và tiếng hắt xì của em cũng "lớn" như vậy, có thể nó là một lần hắt xì khá mạnh đối với mèo Yongbok khiến khắp cơ thể như có một con sóng lan toả làm em giật mình. Và Hyunjin không thể nhịn được - hắn cười.
"Ôi trời ơi hahahaa" hắn nói, để đầu mình đập xuống ghế trong khi cười đến tắc thở úp mặt vào đệm ghế. "Bạn thật là...."
Yongbok kêu meow meow, to và khó chịu, rồi vung chân mèo vỗ vào đầu Hyunjin. Tuy nhiên, Hyunjin không thể ngừng cười, tiếng cười khúc khích phát ra từ bụng hắn như có hàng ngàn con bướm bay trong đó làm hắn nhột, và cuối cùng Yongbok phải bỏ cuộc, vì Hyunjin cảm thấy áp lực đè xuống ở phía sau gáy, đệm chân rõ rệt khi Yongbok đi dọc theo lưng hắn và nằm tại vùng thắt lưng võng xuống dọc cột sống.
Hắn ngẩng đầu lên, gối đầu lên cánh tay và tự mỉm cười khi đầu đặt nghiêng lộ một bên mặt. "Nó dễ thương lắm, bé biết không," hắn nói. Yongbok di chuyển qua lại, móng vuốt cào xuyên qua lớp vải mỏng trên áo Hyunjin, cảm giác sắc nhọn trên da hắn. "Bạn dễ thương lắm."
Yongbok lại cào móng vuốt vào một lần nữa trước khi nhảy khỏi lưng Hyunjin, đáp xuống sàn một cách nhẹ nhàng. Họ giao tiếp bằng mắt và Hyunjin cố gắng hết sức để tỏ ra đáng thương, môi dưới bĩu ra trong khi lông mày hắn hạ xuống. "Đi mà, chỉ một lần thôi."
Hắn thề rằng đã thấy Yongbok cau mày nhìn anh trước khi bỏ đi, sống lưng thẳng tắp và đuôi dựng đứng lên tỏ vẻ xúc phạm.
Hyunjin thở dài. "Được rồi" anh nói. "Thất bại là mẹ thành công mà."
---
Rất may, họ vẫn còn đồ chơi và nhu yếu phẩm cho việc nuôi mèo (như khay vệ sinh, vô số chiếc giường mềm mại được tạo hình từ các vật dụng khác nhau, con trỏ laser của Jeongin mà giờ Yongbok đã từ chối đuổi theo, một tấn cỏ bạc hà mèo vì Jisung cho rằng mèo Lino phê pha là chuyện hài nhất quả đất). Minho hầu như chả xài đồ chơi mấy, anh dành phần lớn thời gian để ngủ hoặc tìm một nơi để ngủ mà không bị quấy rầy.
Nhưng hóa ra, đồ chơi yêu thích nhất của Yongbok lại là một hộp các-tông vốn dùng để đựng dầu gội và dầu xả size lớn trong kí túc xá. Thứ hai là tờ giấy gói caramel em lôi ra từ thùng rác, gặm gặm và gặm nó say mê đến nỗi Seungmin không chịu được nữa phải tịch thu nó đi. Thứ ba là đồ chơi hình con sóc nhỏ trong túi zip đựng bạc hà mèo. Yongbok phá hư nó chỉ trong vòng ba tiếng và ủ ê suốt một ngày liền. Chan liền mua thêm năm bịch mới với lý do duy trì hòa bình và năng suất công việc, nhưng Hyunjin biết chỉ là vì ông anh lớn có trái tim ấm áp, sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là tụi nhỏ vui vẻ. Minho phải ngăn Jisung thử bỏ vào miệng bạc hà mèo.
Yongbok đặc biệt yêu thích chiếc giường cho mèo có hình kim tự tháp, nơi em hiện đang nằm nghiêng với hai mắt nhắm nghiền, lười biếng duỗi lưng, nửa thân thòng ra ngoài. Hyunjin gần như tin rằng Yongbok đang ngủ nếu trước đó hắn không bị cái bẫy này dụ dỗ, rón rén thử chạm vào bụng Yongbok để rồi bị vồ. Hắn thở dài quỳ xuống, vuốt ve đầu Felix với những ngón tay chỉ dám để trên ngực - ranh giới mỏng manh với chiếc bụng hồng đang nhấp nhô đều đặn. "Thực ra thì... nghỉ ngơi đi nhé?" Hyunjin thủ thỉ. "Anh biết bạn đã làm việc rất chăm chỉ. Chấn thương lưng không phải một cái cớ nếu bạn ép bản thân vắt kiệt sức đến vậy."
Yongbok mở một mắt và há miệng ngáp, duỗi người dài ra như rắn rồi lăn qua một bên dụi dụi đầu vào tay Hyunjin. Em không nói một lời - công bằng mà nói, em không thể nói được - nhưng Hyunjin có thể hiểu được mà không cần Yongbok phải nói.
---
"Meow", Yongbok ngao lên, kêu to như loa phóng thanh xuyên qua tầng hầm của tòa nhà công ty. Vài giây trôi qua trước khi em lại meow, lần này to hơn và khó chịu hơn.
"Tại sao chứ..." Seungmin nói khi đang ngồi trước laptop của mình, mắt nhắm nghiền và đầu gục xuống bàn phím. "Ai đó làm ơn ngăn cậu ấy lại đi."
Đó là mệnh lệnh, không phải yêu cầu, Hyunjin không thắc mắc một lời mà rời khỏi ghế và bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của chuỗi meow meow ồn ào tràn ngập căn phòng.
Dù sao thì hắn cũng đang bí ở line thứ năm trong phần rap, đầu óc trì trệ dù là trước giai điệu và nhịp điệu dễ dàng nhất, nên nghỉ một chút vẫn tốt hơn.
Hắn bước vào phòng bếp và bắt gặp Yongbok đang meo meo không ngớt trên quầy cà phê, một chân đặt trên máy pha cà phê, nghiêng đầu nỗ lực mở vòi. Kỹ thuật của Yongbok dường như không hiệu quả lắm, vì em lùi lại gầm gừ và giận dữ ngao lên một loạt tiếng meo nữa.
"Anh khá chắc là bạn thậm chí còn không biết uống cà phê," Hyunjin nói một cách khô khan, anh đã quá quen với cái nhìn trừng trừng của Yongbok đến nỗi anh thậm chí không hề giật mình khi Yongbok nhìn lại anh, đuôi vẫy một cách nguy hiểm.
“Meow” Yongbok lại ngao lên, đập vào núm máy pha cà phê espresso bằng một bàn chân khó chịu. “Meow~”
"Tại sao bạn lại cần caffeine?" anh hỏi, bước đến bồn rửa và vặn vòi nước một chút, đủ để một dòng nước nhỏ nhưng đều đặn chảy ra. "Bạn không thể thực sự làm việc ngay bây giờ, nên hãy đi ngủ nếu bạn thấy mệt."
Yongbok không để ý đến hắn, em đi đến bồn rửa và cúi xuống liếm nước, lưỡi hồng và nhanh nhẹn hất nước khắp nơi.
"Bạn có một bát nước cạnh giường mà" Hyunjin nói, hơi bực bội vì toàn bộ tình huống. Cậu đợi cho đến khi Yongbok uống no, lười biếng liếm chân để hứng vài giọt cuối cùng trước khi đi dạo.
"Meow", Yongbok kêu một cách tự mãn, nhảy từ kệ bếp xuống sàn và nhìn Hyunjin với đôi mắt to. "Meow" một lần nữa, gần như là có một điều mới nhớ ra, rồi quay đi và bước ra khỏi cửa.
Hyunjin nghĩ, điều này nói lên điều gì đó về hắn, rằng hắn gần như có thể hiểu được tiếng mèo kêu của Yongbok.
Một giọng nói trong đầu anh nghe rất giống Seungmin nói, "Bởi vì cậu không chỉ là một chú chồn sương, mà là một chú chồn sương si tình" - hay nói ngắn gọn hơn là "Hyunjin loves Felix"
Hyunjin thực sự cần phải dành ít thời gian hơn cho bạn bè của mình.
---
"Thật đấy" Hyunjin nói, nhận được tiếng gừ gừ và cái ngáp ngắn ngáp dài từ Yongbok. "Bạn có một chiếc giường cách đây đúng nửa mét - bạn có đệm, chăn và những thứ mềm mại hơn nhiều!"
Yongbok ngước nhìn anh và chớp mắt, giơ chân lên liếm nó một cách tinh tế. Em vẫn không di chuyển khỏi nơi đang nằm trên cánh tay Hyunjin.
"Anh cần phải viết lời" Hyunjin phàn nàn, cố gắng nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi sức nặng của Yongbok, chỉ để nhận được cái nhìn giận dữ và cắn vào tay anh qua lớp áo mỏng "Bokkie"
"Cứ nhấc ẻm lên và đặt xuống sàn đi" Changbin nói, nhìn tình thế khó khăn của Hyunjin với một bên lông mày nhướn lên. "Ẻm không nặng lắm đâu."
"Nhưng em ấy sẽ giận dỗi và buồn lắm khi em làm thế", Hyunjin nói, tự hỏi liệu đây có phải là động lực anh cần để học cách viết bằng tay trái không. "Và em ấy trông rất thoải mái lúc này".
Changbin thở dài. "Là một người đã trải qua tình huống này - thực sự không tệ đến thế." Anh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Yongbok. "Anh biết em ấy ấm áp và thoải mái, nhưng chúng ta cần em ấy hoàn thành nốt line rap của mình" anh nói một cách rõ ràng. "Bé có thể làm phiền em ấy sau."
Yongbok kêu meo meo một cách đáng thương, nhưng rồi cũng nhảy khỏi tay Hyunjin xuống sàn, quay đầu nhìn cả hai bằng đôi mắt to tròn đáng yêu của mình. "Meow meow~"
Ngay cả Changbin bây giờ cũng có vẻ bối rối, cuối cùng đành phải chịu thua trước sự dễ thương đó "Bé có thể ngồi lên đùi em ấy."
Yongbok nhanh chóng nhảy lên chân Hyunjin, đáp xuống lòng anh với tiếng kêu vui vẻ. Bé mèo xoay tròn vài vòng trước khi cuối cùng cũng ngồi xuống, cuộn vào hai chân dưới mình thành một ổ bánh mì hoàn hảo. Hyunjin đặt tay trái lên đầu Yongbok, nhẹ nhàng vuốt ve quanh tai Yongbok và hoàn toàn vui mừng khi nghe thấy tiếng mèo nhỏ kêu gừ gừ.
Anh ngước lên và thấy Changbin đang tò mò nhìn họ. "Hai đứa thực sự rất hợp nhau."
Hyunjin nhún vai, cố gắng lờ đi những bong bóng tình cảm và sự ấm áp dâng lên trong bụng khi anh nhìn xuống Yongbok, những ngón tay lướt nhẹ trên má Yongbok. "Ừm"
---
Hyunjin giờ đây luôn đi ngủ một mình, chui vào giường trong căn phòng đơn của mình - mà ban đầu đó là phòng đôi trước khi Yongbok biến thành mèo. Nhưng vào một số đêm, hắn sẽ cảm thấy một sức nặng đè lên mình, hơi ấm thấm qua chăn. Yongbok thường chọn chia sẻ thời gian âu yếm giữa hắn và Minho, một cục bông mềm mại chiếm nhiều không gian hơn Hyunjin nghĩ là có thể đối với một con mèo có kích thước như Yongbok.
Càng ngày, Hyunjin càng thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm với một thứ nặng khoảng 7kg nằm đâu đó trên cơ thể mình - thường là đầu hoặc ngực. Hắn chắc chắn đã tỉnh dậy vì bị ngạt thở nhiều hơn trước đây, luôn là khi Yongbok quyết định ngồi lên mặt hắn, chặn mũi và miệng hắn.
---
"Sau này ẻm kén ăn chỉ chịu ăn thức ăn ướt thì là do em chiều hư ẻm đó" Chan ngáp dài nói, nhìn Hyunjin đổ đầy bát thức ăn và nước uống của Yongbok. "Và có lần em thực sự nấu một miếng phi lê cá hồi cho ẻm."
"Em ấy cứ giành ăn với em" Hyunjin giải thích, như thể điều đó sẽ làm thay đổi quan điểm của Chan về anh. Anh đặt cả hai bát xuống khay mà họ đã đặt ở góc cho Yongbok. "Em thấy tội lỗi quá"
"Nhóc còn chưa bao giờ cho anh ăn cá hồi," Minho cáu kỉnh nói khi cầm tách cà phê bên cạnh.
Seungmin nhún vai, nói rằng "Anh không dễ thương như cậu ấy" trước khi chạy đi với tiếng cười khúc khích và Minho chạy theo định dạy dỗ đứa nhỏ này một bài học.
"Em dễ thương quá," Hyunjin nói với Yongbok, vuốt ve từ đầu đến đuôi khi Yongbok cúi xuống ăn. Yongbok khẽ kêu gừ gừ hài lòng, đuôi rung rung chạm nhẹ vào cổ tay Hyunjin.
---
Sau một ngày mệt mỏi với những buổi biểu diễn liên tiếp, từ chương trình âm nhạc cho đến lễ trao giải, tất cả những gì Hyunjin muốn làm là nằm úp mặt xuống giường và ngủ một giấc thật dài. Bước vào phòng, anh thấy Yongbok cuộn tròn trên giường của mình, cuộn thành một vòng tròn hoàn hảo với một bàn chân che mắt.
Em ấy dễ thương không chịu nổi, và Hyunjin chắc chắn phải chụp thêm một bức ảnh nữa để thêm vào bộ sưu tập ảnh mèo Yongbok đã nhiều quá mức của mình. Anh ngồi xuống cạnh Yongbok, dùng tay gãi dưới cằm em. "Anh nhớ bạn", anh nói, giọng khàn khàn vì hát và mệt mỏi. Anh cúi xuống hôn má Yongbok, cười nhẹ khi bộ lông trắng muốt cọ vào mũi mình. "Anh biết bạn ở đây nhưng, không hẳn - anh..." Anh thở dài, kéo một ngón tay từ cằm Yongbok xuống ngực, đặt ngay phía trên bụng hồng phập phồng của bé mèo. "Anh nhớ bạn."
Yongbok ngọ nguậy cho đến khi nằm ngửa và duỗi chân ra hai bên. Em kêu meo meo với Hyunjin, mắt nheo lại vì buồn ngủ và tai dựng lên.
Hyunjin mỉm cười, thả tay xuống thấp hơn và đặt lên bụng Yongbok, lòng bàn tay thẳng tắp và không cử động. "Thật sự, bé sẽ để anh làm thế?"
Vài giây yên bình trôi qua trước khi đuôi của Yongbok vẫy một, hai, ba lần và chân sau của em giơ lên đá vào tay Hyunjin. "Được rồi, được rồi" Hyunjin cười nói, nhấc tay lên trong khi Yongbok lăn lại gối lên đôi chân của mình. "Anh sẽ không thúc ép việc này"
Yongbok kêu gừ gừ khi cọ mình vào Hyunjin, cọ vào hai bên hông anh trước khi bước lên đùi Hyunjin và nằm xuống đó, cuộn tròn người lại và gối đầu vào hai chân trước của em.
"Ừm" Hyunjin khẽ nói, đưa tay vuốt ve lưng Yongbok vài lần. "Chúng ta đều đang cố gắng hết sức."
---
Một đêm nọ, Hyunjin đi ngủ với một bé mèo bông cuộn tròn trên ngực mình. Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy với một cậu bé cao gầy nằm dài trên người mình, sức nặng không hẳn là đè bẹp nhưng vẫn đè nặng lên Hyunjin cả một đêm dài.
"Afgh," Hyunjin nói không mạch lạc, một cánh tay quấn quanh Yongbok lật em sang một bên và kéo vào trong chăn. "Ít nhất thì bé cũng phải cảnh báo anh trước chứ."
Yongbok từ từ chớp mắt mở ra, ngáp thật to theo cách không đáng sợ chút nào nếu không có răng nanh sắc nhọn của mèo. "Vậy thì còn gì vui chứ?" Yongbok nói một cách buồn ngủ, tay khua khua giữa hai người cho đến khi em chọt nhẹ vào bụng Hyunjin. "Meow meow."
Hyunjin cười - không thể nhịn được, tiếng cười khúc khích tràn vào phổi và khiến anh hụt hơi. "Meow", anh đáp lại, nghiêng người và hôn vào môi Yongbok. "Nhớ bé quá."
Yongbok lao về phía trước để hôn anh lần nữa, chạm đầu họ vào nhau và gần như gác đầu gối lên hạ bộ của Hyunjin. "Im lặng đi," em nói, dịch chuyển cho đến khi em cũng có thể nằm thoải dưới chăn, một tay đặt lên ngực Hyunjin.
"Ừ," Hyunjin nói với nụ cười rộng và một tiếng cười nữa. "Anh cũng yêu bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro