Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shine Forever

- Nói cho em biết là OOO đã xảy ra chuyện đi .

- Cậu ấy . . .

______

Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra nữa , nhưng khi vừa tỉnh dậy , tôi đã thấy mình nằm bên cạnh chiếc xe vỡ nát , đầu choáng váng , toàn thân đầy máu .

Nhớ ra rồi , tôi đã định lái xe tới nơi cắm trại sáng nay nhưng vì lí do mà tôi cho rằng là hư cấu nào đó khiến xe bị lật . Còn gì nữa nhỉ ? À phải rồi , tôi đi cùng một người bạn thân . Khoan , cậu ấy đâu rồi ?

Không mất nhiều thời gian , tôi tìm thấy cậu ấy cũng bê bết máu nằm gần đó . Với hi vọng cậu ấy còn sống , tôi lay cậu ấy dậy . Nhưng tại sao cậu ấy không chịu tỉnh ?

- Không . . . Không . . .

______

3 năm sau

Tôi cùng 5 người anh em kết nghĩa quyết định đi cắm trại trong rừng . Thực ra thì chúng tôi có 7 người tất cả , nhưng năm ấy đã xảy ra câu chuyện thảm khốc khiến chúng tôi chỉ còn lại 6 người . Trong bằng ấy năm , tôi cố giấu với họ về nó , và họ có vẻ như cũng không để ý lắm .

Thế nhưng chuyến đi do anh Hyunwoo quyết định này khiến tôi không thể ngồi yên được . Hyungwon có hỏi , nhưng tôi cũng chỉ mỉm cười cho qua . Tôi không thể để em ấy , và cả bọn họ biết được rằng mình không hề muốn chuyến đi này diễn ra . Nhất là việc chúng tôi đi tới khu rừng ngày xưa ấy , khu rừng mà chúng tôi đã định cùng nhau vui vẻ trải qua với nhau .

- Anh Minhyuk giúp em dựng lều với .

Giọng nói trầm trầm của Changkyun kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man vừa rồi . Phải rồi , chuyện cũng đã qua , tôi nên quên nó đi và sống trong thực tại vui vẻ thì hơn , nhất là phải thể hiện sự vui vẻ ấy qua chuyến đi này .

- Ra liền .

______

- Này Minhyuk , hình như anh thấy em không khoẻ ?

Sau khi chúng tôi dựng lều , xếp gọn đồ đạc xong xuôi , Hoseok tranh thủ kéo tôi ra một chỗ hỏi . Tôi hơi khựng lại khi anh ấy đã nói thế . Làm sao mà anh ấy biết được trong khi tôi đã tỏ ra mình hoàn toàn bình thường ?

- Em . . đâu có . . .

- Hãy nói cho anh biết sự thật !

Anh ta nắm mạnh lấy bả vai tôi . Chuyện đã qua không nên gợi lại làm gì , tuy Hoseok là một người rất đáng tin cậy , nhưng tôi vẫn không thể nói được .

Thế rồi tôi vẫn quyết định kể lại cho anh ta về chuyến đi năm ấy .

Ban đầu tôi để ý thấy mắt Hoseok hơi giao động , có lẽ anh ta hơi sốc về việc này , chúng tôi là anh em với nhau cả mà . Sau đó như đã tĩnh tâm hơn , anh ta hứa sẽ giữ kín chuyện này và an ủi tôi phấn chấn lên .

______

- Lee Minhyuk !!

Jooheon đùng đùng tới trước tôi trong khi tôi đang kiểm lại đồ trong cặp . Em ấy nhìn thẳng vào tôi , điều khiến tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm . Tôi cố điểm tĩnh lại hỏi có việc gì thì em ấy vo nắm đấm tiến thẳng mặt tôi . Lúc ấy tôi chỉ có thể nhắm mắt mà không dám nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo .

Nhưng . . . không có gì cả . Là anh Hyunwoo đã chặn lại cú đấp của Jooheon .

- Sao em lại định đấm Minhyuk ? - Hyunwoo hỏi với vẻ hơi khó chịu .

- Anh ta đáng bị như vậy !! - Jooheon hét lên .

Rồi em ấy thì thầm với Hyunwoo cùng Hyungwon với Changkyun đứng ở đó .

Bọn họ nhìn tôi . Không phải cái nhìn bình thường , mà cũng không hẳn là nhìn , nó giống lườm hơn . Cũng đành thôi , những thứ họ đang thì thầm với nhau tôi đều nghe được rõ . Jooheon đang nói về những gì tôi vừa kể cho Hoseok , và khi tôi nhìn về phía anh ấy thì anh ấy né tránh ánh mắt của tôi .

Hay lắm , hôm nay tôi sẽ mất đi tận 5 người anh em , chỉ vì tôi ngu ngốc tin tưởng một thằng anh tin cậy khốn nạn đã thề rằng sẽ giữ bí mật cho tôi . Giờ thì sao ? Giờ thì tất cả bọn họ đều biết cả rồi .

Anh Hyunwoo tiến tới gần tôi , và tôi cũng biết anh ấy sẽ làm gì tiếp theo . Đúng như dự đoán , anh ấy sẽ dùng cái tay thô ráp kia và đấm thẳng vào cái bản mặt ngốc nghếch này của tôi . Tôi đáng bị vậy mà .

Haha , thật tồi tệ .

Miệng tôi rỉ máu . Má thì dần thâm tím lại . Nhưng tôi lại cảm thấy tim mình lại đau hơn cả . Cú đấm vừa rồi của anh Hyunwoo coi như là cây kéo cắt đứt quan hệ của tôi với 5 người bọn họ . Có lẽ , chỉ lát nữa thôi , bọn họ sẽ bỏ mặc tôi ở đây và cùng nhau dọn hết mà ra về .

Bị phản bội bởi người anh em kết nghĩa , lại bị các người còn lại tàn nhẫn vứt thẳng cái thân thương kia đi , tôi lại nghĩ tới cậu ấy . Cậu ấy sẽ không bao giờ làm những trò đấy với tôi đâu nhỉ ?

Và thế là , tôi cũng chẳng biết tại sao , mình lại khóc . Tôi hẳn là một thằng yếu đuối chẳng làm được tích sự gì đi .

______

Tôi rón rén tới gần cậu ấy , dù biết rằng cũng chẳng ai thấy mình . Anh Hyunwoo vẫn đáng sợ quá , tôi thề rằng mình chưa từng dám gần anh ta quá 2 phút . Mọi người đều bảo anh ta rất hiền và mai này sẽ trở thành một người cha tốt , nhưng tôi lại không thấy vậy .

Trở lại với việc ban đầu , tôi hiện đang đứng bên cạnh cậu ấy . Nhìn cậu ấy khóc mà tôi cũng thấy đau quá . Giá như mà không có ngày ấy thì có lẽ cậu ấy vẫn luôn vui vẻ rồi .

Và Kihyun này cũng chẳng phải bước đi nhẹ tênh như cưỡi gió như bây giờ .

______

Hình như tôi có cảm giác như ai đó khoác lấy vai tôi , mà xung quanh tôi cũng chẳng có ai . Tôi thì cũng chẳng tin gì vào ma quỷ , mà điều này làm tôi cũng hơi rợn gáy .

Nhưng tôi cũng đang khóc , nên tôi cũng chẳng buồn để ý xung quanh . Ma quỷ gì cũng được , tôi hiện đang rất cần ai đó đứng về phía tôi mà an ủi tôi .

Trong lúc ấy , chẳng hiểu sao tôi đã nói một thứ điên rồ vào khoảng không .

______

- Cảm ơn cậu , Kihyun .

Tôi giật mình khó hiểu nhìn Minhyuk . Cảm ơn tôi ? Cậu ấy thấy được tôi ? Không thể nào , điều này thật vô lý , và tôi cũng có thể khẳng định rằng cậu ấy không thể thấy được một linh hồn trừ khi là thánh đi chăng nữa .

Đương nhiên Minhyuk không phải là thánh rồi , nhưng khi câu ấy được thốt lên , tôi như an tâm được phần nào vì nghĩ rằng cậu ấy đã quên mình .

Trong 3 năm nay tôi đã theo Minhyuk từng bước chân , và tôi cũng hiểu rõ được cậu ấy đã đi qua từng ấy năm ra sao . Minhyuk là một người vui vẻ , hoà đồng , cho nên ai cũng quý cậu ấy . Có lẽ , đây là lần đầu tôi thấy Minhyuk khóc .

- Cậu . . . tới giờ sao còn ở lại đây ?

Minhyuk nói tiếp , ý hỏi tôi tại sao vẫn còn chưa sang thế giới bên kia chăng ? Tại sao ư ? Tôi cũng không tìm cho mình một câu trả lời chính xác được . Nhiều khi tôi nhận ra rằng việc tôi còn luyến tiếc thế giới này thật sự rất khùng và vô bổ . Vốn thế giới loài người đâu chứa chấp những thứ như tôi ?

- Cậu không cần lo cho tớ đâu . Hãy lên đó mà sống . . sống vui vẻ đi . . .

Làm như tớ có thể vui vẻ sống khi thiếu cậu vậy !

Tôi muốn banh tai cậu ấy ra mà hét lên , tiếc rằng là nó bất khả thi .

- Tớ . . sẽ gặp cậu sớm thôi . . .

Đó là những điều cuối cùng Minhyuk nói với tôi , trước khi tôi , bằng một cách nào đó , đã theo người dẫn đường đi gặp người đang chờ tôi trên thiên đàng suốt 3 năm chỉ vì sự lưu luyến của tôi .

______

- Này anh Minhyuk ? Minhyuk à ?! LEE MINHYUK !!! Các anh ơi !!!!

Changkyun đập đập vào bên má Minhyuk để đánh thức cậu . Khi nãy thằng nhóc tính quay lại xem tìm hình cậu ra sao , thì phát hiện cậu đang nằm bên cạnh xe du lịch của họ , cùng với máu từ cổ tay đang còn đang túa ra .

Nhưng trên mặt Minhyuk vẫn nở một nụ cười .

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro