10. Khơi mào tranh chấp
Diêu Cát đem theo hand sanitizer cá nhân, đúng như yêu cầu của hắn tới sân bay một mình.
Nơi này rộng cỡ nào, không gọi điện thoại khẳng định không tìm được người mất.
Cái lạnh của mùa đông đã phần nào nhường chỗ lại cho chút nắng của mùa xuân. Lúc trên đường tới đây mấy hàng anh đào đã đẩy lên những chồi non xanh mơn mởn, phá bỏ lớp tuyết mỏng phủ khắp bề mặt.
Cô luôn có cảm giác mọi thứ hiện tại mới thực sự bắt đầu, cuộc sống của cô, các mối quan hệ của cô. Nếu trở về nửa năm trước đây lúc Diêu Cát vừa tốt nghiệp Đại học Y Dược, khi giáo viên hỏi về dự định sắp tới cô nhất định sẽ trả lời tùy tiện rằng bản thân không xác định được hoặc là thuận theo tự nhiên. Bất quá nếu như là hiện tại hỏi cô, nếu còn trả lời giống như vậy Diêu Cát sẽ tát mình một phát thật đau.
Cô cảm thấy chính là không có ước mơ dự định cũng không sao nhưng ít nhất cô nên sống cho bản thân mình.
Chuông điện thoại réo lên thật dài rồi lại tắt, không có dấu hiệu sẽ nhấc máy. Nhìn quanh sảnh chờ ở sân bay, rất nhiều khuôn mặt lạ lẫm lướt qua trước tầm mắt, trong đầu cô ngẫu nhiên hiện lên một dòng thoại: yêu đơn phương giống như đứng ở sân bay chờ đợi sự xuất hiện của một con thuyền vậy.
Ừm! Mặc dù chưa trải qua mối tình đơn phương nào nhưng ít nhiều Diêu Cát cảm nhận được sự bất lực trong đó, trong lòng vô thức mà nôn nóng.
Điền Chính Quốc đừng có để người khác leo cây vì anh!
Điện thoại đột ngột reo.
"Alo! Điền Chính Quốc! Tên điên này tại sao tôi không thấy anh! "
[... ]
[Chào cậu, mình là Phác Chí Mẫn.]
Giọng nói gần như đã in sâu vào tiền thức Diêu Cát, nói một câu liền biến cô trở thành một tượng đá.
[Sao cậu lại có số này của mình? ]
"Cậu... " Khuôn miệng giống như bị ai đó bóp chặt, muốn nói mà không nói được.
[Thế nào, đã hết giận dỗi chưa. 1 tháng rồi khẳng định cậu rất nhớ mình đi. ]
"Nhưng là... " Cô lại nhớ ra người ta cách mình bao nhiêu tuổi, xưng hô bất giác có điểm không hợp lí.
[Chúng ta gặp nhau đi, mình rất nhớ cậu. ]
"... " Cô siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, không biết trả lời như thế nào.
[Được không? Vậy... ] tút.. tút...
Bàn tay trở nên trống rỗng trong không trung, Điền Chính Quốc cơ thể cao lớn chắn mất tầm nhìn.
"Trả đây! " Cô giật lại điện thoại từ tay hắn, đã tắt máy mất rồi.
"Đến muộn như thế? "
"Cái gì đến muộn? Tôi đã đến từ sớm là anh không biết giấu mặt chỗ nào thì có! " Còn không biết điều trách ngược lại cô à.
"Sao lại không gọi điện cho tôi. "
"Tôi có gọi nhưng anh không... Mà đây không phải số anh sao? "
"À! Số của Phác Chí Mẫn, hôm trước mượn dùng tạm. "
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Điền Chính Quốc, cô tức muốn bốc khói đầu nhấc chân đá hắn ta một cái.
Nhận được cái nhíu mày, Trần Diêu Cát đắc ý. Sao hả muốn đánh tôi rồi sao?
Điền Chính Quốc muốn đi rửa tay lại không thích dùng khu công cộng, kéo cô đến một nhà hàng nhỏ gần đấy vào trả tiền hơn mười ngàn won cho một lần dùng nhà vệ sinh.
Nhìn Điền Chính Quốc thong thả đi ra từ phía nhà hàng Trần Diêu Cát liền khinh thường trong lòng, gì chứ đám tư sản đúng là hoang phí.
"Đây, dùng nốt đi! "
Đưa chai hand sanitizer hương đào của mình cho hắn, hắn lại nhìn mình chằm chằm?
"À, tôi không đem chai mới, hay là lát nữa tôi đi mua cho anh? "
"Tôi dùng cái này. " Điền Chính Quốc lấy lại từ tay cô, đổ lên tay mình xoa đều, hương đào ngòn ngọt bay bổng trong không khí.
Điền Chính Quốc vẫn luôn suy nghĩ đến việc có phải bản thân từng gặp Trần Diêu Cát rồi hay không.
"Cô 22 tuổi? "
"Vâng! " Sao tự nhiên lại hỏi thế.
"Ừm. Toàn bộ lịch khám tuần tới hủy đi, bố trí cho Phó khoa."
"Tôi vẫn là trợ lí của anh à? "
Điền Chính Quốc cảm thấy buồn cười. Dù không là trợ lí thì điều Trưởng Khoa giao phó có thể từ chối à?
"Được rồi! " Cứ nhìn chằm chằm như vậy, da mặt có dày tới mấy cũng bị hắn mài đến nhẵn nhụi.
Trần Diêu Cát ngủ say.
Điền Chính Quốc để cho vai mình nặng thêm một chút, không cử động.
Cái ngày hôm ấy gặp cô trên phố, hắn lập tức bị thu hút, khuôn mặt vì giận dữ mà đỏ bừng, không kiêng nể mà sẵn sàng chửi tục. Lúc cô va vào hắn là khi hắn đang hút dở điếu thuốc, theo phản ứng tự nhiên đỡ người ta sợ làm người ta bị thương nên hi sinh lấy thân xe ô tô của mình để dập tàn thuốc.
Nhìn dáng vẻ không còn gì để mất của cô lúc ấy vừa chật vật lại vừa kiên cường, mặc một chiếc áo khoác mỏng dưới thời tiết 3°C mà còn đi chân trần. Khuôn mặt xinh đẹp dấu không nổi nét tái nhợt do cái lạnh, lúc ấy hắn đỡ cô bàn tay mềm mại kia chạm vào thế mà lạnh ngắt bỗng chốc khiến người ta muốn bao bọc lấy.
Trần Diêu Cát vẫn tựa lên vai hắn ngủ đến ngon lành, hương thơm nhàn nhạt tự nhiên trên cơ thể cô giống như thuốc phiện, càng ngửi càng muốn gần lôi cuốn mộtn cách nguy hiểm.
"Thiếu gia, ban nãy cô Tần có gọi đến. " Tài xế nói, là một thanh niên trẻ.
"Chuyện gì? "
"Cô Tần muốn cùng cậu bàn địa điểm tổ chức lễ đính hôn. "
"Không cần để ý. Đưa tôi tới... " Diêu Cát đã nói là chuyển nhà rồi. "Đưa tới nhà tôi đi. "
"Nhà cậu? "
"Nhà riêng. "
"Vâng! "
*:..。o○ ○o。..:*
Điền Chính Quốc tìm kiếm giấy chanh chấp cổ phần công ty cũ của ba hắn. Hắn gần đây cực kì bận rộn, từ lúc trở về từ Thụy Sĩ cả tấn công việc cùng lúc đổ ập xuống đầu.
Điều mà ai cũng biết là Điền Chính Quốc hắn thực lực vô hạn nhưng sức lực thì có hạn. Đối với việc muốn nắm toàn bộ thị phần của Never Die trong tay hắn buộc phải có người ủng hộ, mà hiện tại hơn 30% đã bị nhà họ Phác thao túng tương lai sẽ nhượng toàn bộ cho Phác Chí Mẫn. Kim Tại Hưởng lại đối với nhờ vả của hắn thờ ơ, nói không muốn tham gia bên cậu ta xử lí đám một dạ hai lòng trong tập đoàn đã đủ mệt lắm rồi.
Hắn cười lạnh, một đối thủ vô hại như Phác Chí Mẫn đáng lẽ Điền Chính Quốc sẽ không nhúng tay vào. Nhưng là lắm chuyện không ngờ, Phác Chí Mẫn gặp hắn trong hội thảo y học cấp cao với tư cách là người thừa kế của Phác thị nắm thị phần Never Die.
Phác Chí Mẫn nói với hắn anh ta chơi đủ rồi, cuộc chiến sẽ bắt đầu, có một câu Điền Chính Quốc hắn không hiểu.
"Tôi chơi đủ rồi, còn chơi nữa sẽ hỏng mất. "
"Cuộc chiến lần này tôi tham gia, đừng dùng giọng mỉa mai đó nói chuyện với tôi. Tư cách nắm thị phần sẽ có tiếng nói hơn một Trưởng khoa. "
"À còn nữa, nếu muốn có được thứ gì trong tay cách nhanh nhất là giành giật. "
Lúc nói những điều này, anh ta thay đổi mấy lần cảm xúc, chuyển biến đến nhanh chóng. Điền Chính Quốc tự tin mình nắm Never Die trong lòng bàn tay, cách thách thức bằng lời nói kiểu này đều là khoe khoang thực lực, ếch ngồi đáy giếng.
"Điền Chính Quốc, nhà anh sao?" Diêu Cát vừa tỉnh thì bối cảnh thay đổi, vừa mới trong xe sao đã ở trong nhà rồi?
Bước khỏi phòng ngủ tưởng chừng bước mãi không ra khỏi, cô thấy Điền Chính Quốc mang vẻ mặt ưu tư.
"Tôi không biết địa chỉ nhà cô. "
"À, phiền ghê! Hôm qua thức hơi muộn, mệt mỏi nên mới ngủ quên. "
"Sắp chiều rồi, đi ăn sau đó tôi đưa cô về. "
"Anh lại đưa tôi đi ăn? "
Điền Chính Quốc nhìn cô tỏ ra hoang mang, biểu cảm đáng yêu không tả nổi đành cười.
"Yên tâm, lần này sẽ không có vụ một bàn 4 người nữa. "
Cô ngây ngẩn, hắn vừa cười, nụ cười như mật rót nhẹ nhàng vào lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro